Bên ngoài sấm chớp vẫn còn vang rền, Cố Diễm vẫn như cũ, để mặt Thu Thu chôn chặt trong lồng ngực anh, anh che lại hai tai của cô.
Khâu Tây Văn nhìn cảnh này trước mặt, nháy mắt liền bừng tỉnh.
Những hình ảnh quen thuộc cứ hiện lên trong đầu, như một cuốn phim truyền hình.
Cái ôm lần đầu của cô và Thẩm Nghiên rất giống với Cố Diễm và Thu Thu bây giờ.
Lúc ấy cũng là mùa hè, cô và Thẩm Nghiên còn có Mạc Viễn Đông mang Thu Thu đi vườn bách thú chơi.
Tình huống cũng giống với ngày hôm nay, đột nhiên có mưa to gió lớn.
Bọn họ cũng không mang theo ô, Mạc Viễn Đông kéo Thu Thu chạy về hướng nhà vệ sinh bên kia.
Cô cũng nhanh chóng chạy đi trú mưa, nhưng bị Thẩm Nghiên kéo lại.
Trên đầu chớp bỗng nhiên loé lên, sau đó chính là tiếng sấm.
Đứng ở ngoài trời, cô vẫn có chút sợ hãi không nói nên lời.
Sau đó cô bị Thẩm Nghiên ôm vào trong ngực.
Tiếp theo sét có đánh hay không đánh, cô cũng không hay biết.
Bởi vì Thẩm Nghiên bắt đầu hôn cô, lần đầu tiên hôn môi, cô có chút thở không được.
Toàn bộ trong đôi mắt trong lòng cô đều là Thẩm Nghiên, ngoài anh ra toàn bộ đều là dư thừa, không nhìn thấy, không nghe được, cảm giác cũng không có.
Mười sáu tuổi điên cuồng với tình yêu, thuộc về cô và Thẩm Nghiên.
Ngày đó mưa xối xả, cô và Thẩm Nghiên như hai kẻ điên, ở dưới mưa mà vong tình ôm hôn.
Hai người bị mưa xối cho ướt.
Cô nhớ cô đã nói một câu: "Thẩm Nghiên, quần áo của em ướt hết rồi."'
Sau đó Thẩm Nghiên lấy áo sơ mi của mình che đầu cho cô, rõ ràng là áo sơ mi của anh cũng đã ướt đẫm, phía dưới vạt áo nước đã chảy xuống, cô cảm thấy đó là cái ô tốt nhất.
Cho cô một thế giới an toàn.
Sau đó, nhiều lần đầu tiên cô ghi lòng tạc dạ đều trải qua với người đàn ông này, ngay cả lần đầu chia tay cũng vậy.
Có lúc bản thân cô vẫn không rõ ràng, bọn họ yêu nhau như vậy, làm sao lại có thể chia tay?
Lúc này, ở bên ngoài quán cơm, mưa vẫn xối xả.
Lâu lâu sẽ có một tiếng sấm.
Cố Diễm buông Thu Thu ra, vuốt mái tóc rối của cô lại cho gọn gàng, hỏi: "Vừa nãy có sợ không?"
Anh ôm cô, cô còn sợ sao?
Thu Thu nhìn anh một lát, dưới đáy mắt đều là cảm xúc phức tạp, cuối cùng cô cũng không nói gì.
Cô xoay mặt hỏi Khâu Tây Văn: "Chị ở đây với em mấy ngày vậy?"
Khâu Tây Văn: "Chị về Bắc Kinh cũng không có việc gì làm, chờ em làm việc xong, chúng ta cùng nhau trở về."
Trên mặt Thu Thu có ý cười, nhưng ở giữa hai hàng lông mày lại là mây đen bao phủ.
Cô cùng Khâu Tây Văn nói chuyện phiếm, "Về Bắc Kinh em dẫn chị đi uống cà phê, có một quán hương vị không tồi, đồng thời cũng mang theo cặn bã luôn."
Theo bản năng Khâu Tây Văn nhìn sang Cố Diễm, cười hỏi Thu Thu: "Chỉ mang hai người chúng ta thôi sao?"
Thu Thu bắt đầu ăn đĩa rau: "Đúng vậy, chắc chắn cặn bã sẽ không đi, anh ấy không thể uống cà phê được."
Khâu Tây Văn: "Mộ Thời Cảnh không thích uống cà phê sao? Lúc trước không phải anh ta khoe mình đang nấu cà phê máy trên vòng bạn bè?"
Thu Thu: "Cà phê máy là do em đưa cho anh ấy, em sẽ không nấu, cho nên anh ấy sẽ nấu."
Bọn họ em một câu chị một câu, nói chuyện cũng không biết trời đất.
Cố Diễm không nói được nửa câu.
Từ đầu đến giờ ánh mắt của anh vẫn đặt trên mặt Thu Thu, có thể cô không muốn cho anh bất kỳ ánh mắt nào, vẫn nghiêng người nói chuyện với Khâu Tây Văn.
Anh yên lặng ngồi ăn hải sản, thấy đồ ngon, anh gắp sang cho Thu Thu ăn.
Mưa ở bên ngoài đã dần tạnh, bọn họ cũng ăn gần xong.
Cố Diễm nhìn cái đĩa của Thu Thu, cái mâm, đồ ăn anh gắp cho cô, cô cũng không động tới.
Khâu Lê đứng dậy: "Em xuống lầu thanh toán trước."
Cầm lấy túi tiền rồi đi xuống lầu.
Khâu Tây Văn lấy một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau khoé miệng, "Có khả năng Thu Thu đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta."
Sắc mặt Cố Diễm nghiêm túc: "Ừ."
Khâu Tây Văn: "Tính cách của Thu Thu, cậu cũng biết, con bé cực kỳ bướng, chấp niệm lại sâu, thích một người, con bé đều có thể phấn đấu quên mình, nhưng nếu một khi cậu có ý định làm mềm lòng con bé, dăm ba câu là dỗ không được."
Dừng một chút, "Tôi khuyên cậu, đầu tư B2B cho Triệu Tiêu Quân cậu nên suy nghĩ lại cho kỹ càng, cân nhắc một chút, đừng để cuối cùng cái có được không bù đắp đủ cái đánh mất."
Cố Diễm đứng dậy: "Chuyện đầu tư tôi đã quyết định."
Khâu Tây Văn cũng đứng dậy, sóng vai đi xuống lầu.
Cô xem như cũng hiểu rõ Cố Diễm, chuyện đã quyết định, đặc biệt trên phương diện làm ăn, sẽ không xử trí theo cảm tính.
Cái hiện tại cô quan tâm chính là: "Vậy Thu Thu phải làm sao bây giờ?"
Cố Diễm: "Tôi sẽ làm cô ấy hài lòng."
Đến chân cầu thang, Khâu Tây Văn dừng lại, nhìn anh: "Nếu như con bé cãi nhau với cậu nửa năm rồi một năm, cậu xác định cậu có kiên trì không?"
Đại khái là khi Thu Thu và Triệu Tiêu Quân bắt đầu đối đầu nhau, chỉ cần một ngày hai người họ còn cạnh tranh, mỗi ngày trong lòng Thu Thu cũng sẽ không thoải mái.
Một khi không thoải mái, nhất định sẽ có chuyện.
Nếu như công ty Thu Thu chống đỡ không được, phỏng chừng cô sẽ không để yên mà náo loạn với Cố Diễm.
Cố Diễm có chút trầm mặc, "Đổi thành người phụ nữ khác tôi nhất định sẽ không kiên nhẫn như vậy, còn cô ấy tôi kiên nhẫn dỗ dành từ nhỏ đến lớn, quen rồi."
Khâu Tây Văn: "Chỉ mong là vậy."
Cũng không quên nhắc nhở anh một câu: "Nếu như cậu không kiên nhẫn được nữa, chia tay với con bé, cậu sẽ không có cơ hội quay lại, tôi đây sẽ là người đầu tiên bắt giam cậu."
Nói xong, cô cất bước xuống lầu.
Lúc xuống lầu, Thu Thu đã thanh toán xong, đang đứng ở cửa đợi bọn họ.
Cố Diễm đi tới, nắm tay cô.
Thu Thu lui về phía sau một bước, tránh sang một bên.
Khâu Tây Văn lắc đầu một cái, trực tiếp đi ra cửa lớn, đi về phía ô tô.
Cố Diễm cũng không để ý thái độ của cô, lại đưa tay, bắt được cổ tay của cô.
Thu Thu liếc anh một cái, trong ánh mắt đều là lửa giận, "Thả em ra."
Bây giờ cô rất khó chịu, cũng không muốn tiếp tục che giấu tâm trạng của chính mình.
Cố Diễm nhìn cô: "Để anh nắm tay em đi hay là ôm em đi, em chọn một cái."
Lại nói thêm: "Ôm em thì trước hết anh nhất định sẽ hôn em."
Vành mắt Thu Thu đỏ lên: "....Cố Diễm, anh đừng có bắt nạt người khác."
Cố Diễm: "Anh chỉ bắt nạt em."
Nói xong, anh dắt tay cô đi ra ngoài.
Thu Thu muốn tránh khỏi tay anh, thế nhưng không gõ ra được.
Lúc hai người bọn họ ra ngoài, phát hiện ô tô đã bị lái đi.
Cố Diễm: "..."
Lấy di động gọi cho Khâu Tây Văn: "Chị ở đâu?"
Khâu Tây Văn: "Tôi mệt, sai múi giờ nên về khách sạn, không phải xe này để cho tôi dùng sao?"
Cố Diễm: "..."
Mưa to đã ngừng, thế nhưng bầu trời còn lác đác mưa rơi.
Anh kết thúc cuộc trò chuyện, cầm di động nhét vào trong túi.
Anh dắt Thu Thu quay lại quán cơm, lấy tiền mua từ ông chủ một cái ô.
Ông chủ nói cho bọn họ luôn, cũng không có gì đáng giá, lúc ra cửa , Cố Diễm vẫn lấy ra 50 đồng đặt ở quầy thu tiền.
Ra ngoài cửa, Cố Diễm kéo ô lên, nhét vào tay Thu Thu.
Thu Thu vẫn còn đang tức giận, cũng không có nhận lấy ô.
Gió vừa thổi qua, ô liền rơi xuống, rơi đến một vũng nước.
Cố Diễm nhìn cô một lát, thở dài, buông cô ra, nhặt ô lên, đi về tiệm ăn lau khô, lúc đi ra, Thu Thu đã đi xa.
Bởi vì nguyên nhân về địa hình, người ở Thanh Đảo, rất ít đi xe máy.
Buổi trưa vẫn còn mưa, trên đường đi chỉ có một mình Thu Thu.
Cô vừa đi vừa lau nước mắt.
Người mà cô thích nhất lại muốn trở thành đối tác của đối thủ cạnh tranh mà cô ghét nhất, cô càng nghĩ trong lòng cô càng khó chịu.
Lúc này di động vang lên.
Thu Thu lau nước mắt, là Dung Thâm gọi tới.
Cô hít sâu một cái, điều chỉnh trạng thái, mới nhận máy: "Alo."
Dung Thâm: "Không quấy rầy cô ngủ trưa chứ?"
Thu Thu: "Mới vừa ăn cơm xong, còn chưa về khách sạn."
Dung Thâm do dự một lát mới nói: "Bên Thanh Đảo chúng ta có thể tạm thời rút lui, đi đến trạm tiếp theo đi."
Thu Thu ngẩn người, trong lòng nổi lên dự cảm không tốt: "Là có ý gì?"
Dung Thâm: "Phương Quân đã giành trước chúng ta một bước, cùng với thương nhân bên đây ký hợp tác thoả thuận, điều kiện tốt hơn chúng ta hai lần."
Thu Thu: "Tại sao lại như vậy?"
Dung Thâm: "Tôi đã điều tra qua, người kết nối thương nhân bên này là chủ quản hoạt động mới, cũng là tổng giám hoạt động đã từ chức công ty cô tháng trước, ông ta bị điều kiện lương cao của Triệu Tiêu Quân cuỗm đi."
Thu Thu: "Lý tổng giám?"
Dung Thâm: "Đúng vậy.
Ông ta vận chuyển buôn bán cũng không tệ, hơn nữa với thực lực của Phương Quân, thương nhân mới không do dự mà chọn Phương Quân.
Thu Thu nắm chặt di động, "Dung Thâm."
Dung Thâm: "Sao thế? Có chuyện gì cô cứ nói thẳng."
Thu Thu gạt bớt nước mưa trên trán, "Tiếp theo, xem như anh tìm được nơi đầu tư, thị trường của chúng ta rất khó có thể mở ra trong thời gian ngắn, thậm chí sẽ rất khó khăn, anh suy nghĩ kỹ, có nên tiếp tục đầu tư hay không."
Cô không muốn nhìn thấy đích đến tối tăm kia, cho anh ta xuôi dòng.
Nói không chắc, số tiền này liền sẽ trôi theo dòng nước.
Dung Thâm hỏi lại: "Tại sao lại không làm? Lúc vừa mới bắt đầu tôi liền biết tình hình hoạt động của các phân trạm không ra gì, mấy năm nay tôi làm ăn chỉ thờ phụng một câu, thà hối hận chứ đừng nuối tiếc."
Dừng một chút, anh ta cười nói: "Quá lắm thì sẽ tuyên bố phá sản, hoặc là để người khác thu mua, chúng ta có thể quay lại Phương Vinh bán điện thoại di động."
Thu Thu xoa xoa mặt, không biết nước trên mặt là nước mắt hay là nước mưa, cô nói: "Tôi không muốn từ bỏ, cũng sẽ không buông tha."
Dung Thâm: "Được, công ty có việc gì, tôi sẽ thay cô chống đến cuối cùng."
Lại trấn an cô: "Đừng quá bi quan, dẫu sao, chúng ta không nghèo bằng lúc trước ba chúng ta đem nhà bán đi sao."
Sau đó vừa cười vừa nói: "Hiện tại tôi cũng có không ít bất động sản, tuỳ tiện bán một chỗ cũng đủ để chống đỡ cho công ty chúng ta hoạt động một năm, cô sợ cái gì?"
Dừng một lát, anh ta nói: "Đừng khóc, được không?"
Thu Thu: "Tôi không khóc."
Dung Thâm nói sang chuyện khác, "Tây Văn trở về rồi sao?"
Thu Thu: "Đúng vậy, lúc trưa vừa tới nơi."
Dung Thâm: "Vậy ngày trưa ngày mai chúng ta ăn một bữa cơm, thương lượng một chút trạm tiếp theo nên đi đâu, phải đối ứng với Phương Quân như thế nào."
Thu Thu: "Được, nhà ăn anh chọn đi, tôi với chị gái sẽ đi qua, a, đúng rồi, bánh gato tôi sẽ mua."
Dung Thâm cười: "Cái này tôi sẽ không quên ăn."
Thu Thu: "..."
Hai người lại hàn huyên mấy câu, mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Cố Diễm vẫn đứng cách Thu Thu không xa, mãi cho đến khi cô cất di động, anh mới bước nhanh đi tới, che ô cho cô, lại lấy giấy lau mặt cho cô.
Thu Thu dùng sức đẩy anh ra, lại bị anh kéo vào trong lồng ngực, "Đừng nghịch, mắc mưa sẽ bị cảm."
Hai mắt Thu Thu đều đỏ, nhìn anh, Cố Diễm cũng nhìn cô.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Sau một lúc lâu, Cố Diễm nói trước, trong lời nói đều là bất đắc dĩ: "Thu Thu, đều là làm ăn, sao em không thể nghĩ khác được?"
Thu Thu: "Không phải em làm ăn, mà em đang thực hiện ước mơ.
Cố Diễm: "Anh biết em muốn làm B2B, cũng tốn không ít tinh lực, hiện tại anh đi mua một công ty có nền tảng sẵn cho em, có cái gì không tốt sao?"
Thu Thu không hề chớp mắt mà nhìn anh, cô biết cô làm tất cả, hay là ở trong mắt anh cô đều ấu trĩ, không đáng giá một đồng.
Nhưng công ty của cô là cô nhọc nhằn khổ sở kinh doanh cho đến bây giờ, cho dù hiện tại vẫn chưa đi vững, không có ổn định, cô cũng không nghĩ sẽ không cần nó.
Công ty đối với cô không khác gì một đứa con của mình, cô không nghĩ nó không tốt mình sẽ không cần nó, cũng không nghĩ tới con của người khác tốt, mà ước ao đố kị.
Cô nhìn anh: "Đối với em mà nói, thu mua là không tốt.
Sinh con cũng thế, vừa khổ lại vừa đau, em nghĩ bản thân mình mang thai mười tháng, mà sẽ không cho người mang hộ."
Cố Diễm: "..."
Cuối cùng anh bị chọc tức mà nở nụ cười, "Sinh con với làm ăn làm sao có thể giống nhau được? Đối với anh mà nói, con cái, chỉ có thể là em sinh, sinh không được anh cũng không cần, sẽ không mang hộ, càng sẽ không nhận con nuôi."
Anh bất đắc dĩ nói: "Nhưng bây giờ chúng ta đang gây dựng sự nghiệp, là làm ăn.
Giống như anh muốn làm điện tử thương mại, thế nhưng lại bắt đầu quá muộn, cơ hội thành công rất mơ hồ, vì thế anh liền trực tiếp đầu tư B2C cho Phương Quân.
Làm cái chúng ta am hiểu, thích hợp với bản thân, không tốt sao?"
Thu Thu nhìn sang nơi khác, cũng không có nhìn anh.
Trên mặt cô hiện lên sự lưỡng lự.
Anh thở dài, "Thu Thu, đừng xử trí theo cảm nữa được không?"
Thu Thu quay mặt sang, ánh mắt lại bướng bỉnh: "Em xử trí theo cảm tính, không được sao? Tư tưởng của em vốn nhỏ, chuyện gì cũng ưu tiên đặt tình cảm lên phía trước, nhất định sẽ không làm được chuyện gì lớn, không thể trở thành một loại phụ nữ mạnh mẽ mà anh tán thưởng."
Cô thở dài một hơi: "Cho nên....!Cố Diễm, bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp."
Ánh mắt Cố Diễm lạnh đi rất nhiều.
Ô ở ngoài, mưa không ngừng rơi trên đỉnh ô, tạo thành từng dòng nước dọc theo ô chảy xuống.
Anh đem hết nửa ô che cho Thu Thu, nước mưa làm ướt hết bả vai anh, tay trái áo sơ mi cũng đã ướt đẫm.
Bỗng nhiên anh cúi người dùng sức cắn lên môi Khâu Lê một cái.
Thu Thu bị đau đạp anh đến mấy lần, trên quần của anh đều là dấu giày ẩm ướt.
Bị cô đạp vào, trong lòng Cố Diễm thoải mái không ít, đẩy ngón tay cô ra, đem ô nhét vào tay cô: "Em cầm dù, anh cõng em đi về khách sạn."
Thu Thu không hề bị lay động: "Cố Diễm, không phải bây giờ em muốn cáu kỉnh để anh dỗ em, mà thật sự em không muốn nhìn thấy anh."
Cố Diễm thấp giọng nói: "Không muốn thấy cũng hết cách rồi, ai bảo anh là chồng của em, thời gian nửa đời sau này chúng ta sẽ phải ở chung, xem như là lại phiền đến anh, em nhìn thêm một chút, cũng sẽ thành thói quen."
Thu Thu: "..."