Ngày hôm sau. Thứ hai.
Cũng như mọi ngày, nó nằm lì trên giường không chịu dậy. Chị giúp việc vào gọi.
-Cô chủ à, cô dậy đi thôi! Bây giờ đã là 6h30’ rồi. Nếu cô không dậy thì sẽ muộn học đó ạ!
-Chị đi ra ngoài đi! Để em ngủ chút em tự dậy!
-Thôi mà cô chủ! Ông bà chủ nói nếu không gọi được cô dậy họ sẽ đuổi việc tôi! Cô chủ làm ơn thương tôi với! Oử nhà tôi còn mẹ già con nhỏ, tôi mà bị đuổi thì ai đi làm để nuôi họ đây?-Chị giúp việc nói như mếu.
Nó bực mình. Bố mẹ nó biết nó rất thương người nên dọa chị ấy đây mà! Đúng là!
-Được rồi, em dậy rồi đây! Chị cứ ra ngoài trước đi!
-Vâng, cảm ơn cô chủ!-Chị giúp việc mừng phát khóc.
Nó nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh làm vscn, thay đồng phục rồi chạy xuống nhà. Nhị vị phụ huynh đã an tọa trên ghế ở phòng ăn từ bao giờ,
-Good morning Mom, Dad!
-Ồ, chịu dậy rồi hả con gái yêu?-Mẹ nó nói móc.
-Dạ!-Nhớ lại chuyện vừa nãy làm mặt nó xị như cái bị.
-Ăn nhanh rồi đi học không muộn con gái!-Bố nó dời mắt khỏi tờ báo đang đọc dở nhìn về phía nó.
-Bố mẹ định làm gì mà đuổi con đi sớm vậy?-Nó nói rồi liếc liếc mẹ.
-Chúng ta có làm gì đâu! Con nghĩ gì vậy?-Mẹ nó thanh minh. Thật ra bố mẹ nó có một cuộc họp quan trọng vào sáng nay. Nhưng không muốn nhìn thấy nó trước khi đi vì như vậy sẽ lưu luyến và không muốn đi. Thế nên bố mẹ nó thường đi công tác vào lúc nó không có nhà. Và có vẻ nó đã quen với điều đó.
-Bố mẹ đi bao giờ về?-Nó biết tỏng cái í định của bố mẹ nó. Nó cũng đâu muốn nhìn thấy bố mẹ nó đi chứ! Nó muốn ở bên bố mẹ mình nhiều hơn nhưng do công việc có quá nhiều, đành chịu vậy!
-Công việc mất hai tuần ở bên Anh và một tuần bên Pháp. Con yên tâm, làm xong chúng ta sẽ về mà!-Mẹ nó an ủi.
-Con biết rồi! Thôi, con xin phép đi học!-Nó cười cười tạm biệt bố mẹ, một công viêc nó thường làm. Bố mẹ nó phải đi công tác nhiều nhưng rất thương nó, hễ có cơ hội là về với nó dù thời gian rất ít. Nó cũng thương bố mẹ nó lắm.
-Ừ, đừng nghịch gì nhé!-Bố nó true.
-Con biết rồi!-Nó hét vọng lại.
Trong phòng ăn còn hai người, ngồi thở dài thườn thượt.
-Con phải chịu khổ rồi!
Nó đạp xe mãi mới ra đến cổng. Công nhận cái sân rộng thật! Nó đạp xe từ gara ra đến cổng chắc phải mất 20’. Bác bảo vệ vừa mở cổng thì nó thấy trước mặt có một cái xe oto đen. Đầu tiên nó tưởng là anh nhưng không. Cái xe này không phải của anh. Từ trong x era, một người con trai bước xuống với vẻ đẹp trai đến chói mắt, có thể hớp hồn mọi cô gái, trừ nó. Nó nhìn cậu, vội lấy cái kính râm ra đeo.
-Có cần rực rỡ thế không? Anh làm tôi không thể nhìn anh được đó!-Nó mỉa mai.
-Hế lô, vợ yêu!
-Vợ anh? Ở đâu vậy? Sau tôi à?-Nó ngó lại đằng sau. Đương nhiên nó biết cậu thích nó, nhưng nó đâu thích cậu! Phải dứt khoát không cậu sẽ tưởng tượng linh tinh. Cuối cùng thì cậu sẽ là người đau khổ thoi. Nó không muốn cậu khổ. Nó coi cậu như một người bạn thân, một người anh trai. Chỉ vậy thôi!
Cậu nhăn mặt.
-Em chứ ai! Thôi lên xe đi!-Cậu dụ dỗ nó. Nó không yêu cậu? Cậu sẽ làm cho nó yêu cậu! Trước tiên cứ phải dụ dỗ cái đã!
-Không cần! Tôi tự đi được!
-Em không lên?-Cậu giở giọng đe dọa.
-Đúng vậy! Tôi có chân, tôi tự đi được!
Không để nó nói thêm câu nào, cậu bế nó lên, định ấn nó vào xe thì…..
-Mày làm cái gì vậy?-Anh từ đâu chạy ra.
Thật ra anh đã đứng đợi nó từ trước. Định vào gọi nó đi học thì thấy cậu đứng trước cửa. Muốn xem phản ứng của nó thế nào, anh không đi đến mà nấp ở một đoạn xa xa. Anh thấy vui vì nó không lên xe của cậu, không hiểu sao nữa. Nhưng khi thấy cậu nhấc bổng nó lên, máu nóng bắt đầu bốc lên não, xộc lên mũi. Anh mới chạy ra.
-Anh….
Cậu đặt nó xuống. Đi đến trước mặt anh.
-Tao đưa vợ tao đi học. Bộ có gì sai sao?-Cậu luôn coi anh là một người bạn thân thiết. Nhưng một khi đã dính đến yêu rồi thì bạn cũng có thể thành thù.
-Ừ, không sai! Chỉ sai ở chỗ đây không phải vợ mày, mà là vợ tao!-Anh kéo nó về phía mình.
-Vợ mày? Tụi tao chuẩn bị đính hôn! Vợ mày cái khỉ mốc gì?-Cậu kéo nó.
Cuối cùng là mỗi người một tay, nó bực mình, giằng ra.
-Các anh bỏ tay ra! Tôi có tay có chân, tự đi được! Với cả tôi chẳng là vợ ai nhé! Con gái chính hãng nhé!-Nó tức, kéo xe chạy trước. Anh và cậu cũng trèo lên xe đuổi theo.
Bố mẹ nó ở trong nhà nhìn ra. Bố mẹ nó đã nói chuyện với bố mẹ cậu, họ cũng chẳng quyết định được. Thôi thì tự để bọn trẻ giải quyết với nhau vậy! Còn bố mẹ anh thì cũng đã nói chuyện với bố mẹ Hoài An. Hai bên chuẩn bị quyết định hủy thì Hoài Anh nhảy ra không đồng ý. Gì chứ Hoài Anh biết Hoài An với anh chẳng thể có tình cảm gì, nên thà cứ để như vậy để true tức nó, sau này sẽ thay thế Hoài An kết hôn với anh cũng được. Thế là cái vụ đính hôn vẫn lằng nhằng như vậy.
Đến trường.
Hai bên cổng trường toàn người là người. Hầu hết là girl. Lí do thì ai chẳng biết. Hai hotboy của trường xuất hiện cùng lúc mà! Ùi, nó điếc tai lắm cơ, chỉ muốn nhảy vào cho mỗi đứa một đấm để im ngay cái mồm vào. Đi đến đâu cũng nghe thấy tên anh với tên cậu. Nhưng bực mình nhất vẫn là…..
-Đi với anh!-Cậu xuống xe, nhờ bảo vệ cất xe, kéo nó đi làm bao nhiêu cô gái xém xỉu, có cả những cô gái chửi rủa nó lăng nhăng các thứ các thứ. Thật bực càng bực mà!
-Không! Đi với anh!-Anh cũng không vừa, kéo nó lại. Thế là sân trường nay càng ồn ào hơn.
-Này, mày buông tha cho cô ấy được không?
-Tao mới là người phải nói câu đó!
-…bla…bla..
-…..bla….bla…..
Hai bên cãi nhau qua lại, cuối cùng nhìn sang thì thấy đang nắm tay nhau, còn nó thì chuần lẹ từ bao giờ.
-Hết chương 29-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!