Tiếng còi xe cứu thương vang lên, náo loạn cả con đường trong buổi chiều vàng ươm. Trên xe, có một người con gái nằm đấy, máu me đầy mình. Bên cạnh người con gái đó, có một chàng trai đang trong tình trạng lo lắng đến hoảng loạn, nắm chặt tay cô gái. Người anh cũng đã dính máu.
Đến bệnh viện.
-"Phiền anh đứng ở ngoài để chúng tôi làm việc"-Một ông bác sĩ già chạy tới, vào phòng cấp cứu khi nghe có một bệnh nhân vừa nhập viện. Thấy anh định chạy vào thì nói rồi đóng cửa phòng. Đèn phòng cấp cứu bắt đầu bật.
Anh đứng ở ngoài, run rẩy. Anh đã làm gì thế này? Hại nó ra nông nỗi này, anh đúng là tồi tệ mà! Ngồi bệt xuống nền nhà trước cửa phòng cấp cứu, anh rút điện thoại ra, gọi cho cậu.
-Alo, không phải chúng ta vừa gặp nhau sao?
-Tao... Có chuyện rồi!
-Chuyện gì?
-Cô ấy...
-Cô ấy làm sao?-Chuyện liên quan đến nó khiến cậu dừng mọi hoạt động lại và chăm chú nghe. Thấy giọng anh như vậy cũng hơi lo. Vơ lấy cốc nước cho lên miệng uống.
-Cô ấy bị tai nạn rồi!
Choangggg. Chiếc cốc trên tay cậu rơi xuống.
-Cô...cô ấy đang ở đâu?
-Bệnh viện... Đường...
Cậu cúp máy, lấy xe chạy ngay đến đó. Vì quá hoảng loạn, không may cậu đã...đâm vào một chiếc xe khác. Lại một tai nạn nữa xảy ra. Nhưng tai nạn của cậu không nặng bằng tai nạn của nó.
Cậu được mọi người đưa tới bệnh viện, đúng cái bệnh viện mà nó đang được cấp cứu. Chỉ trong vòng...1h đồng hồ, cậu đã cấp cứu xong và được chuyển về phòng hồi sức. Hiện tại vẫn chưa tỉnh.
Ở một phòng cấp cứu khác.
Các bác sĩ cứ chạy ra chạy vào làm anh lo lắng.
-Bệnh nhân mất khá nhiều máu. Xin hỏi người nhà bệnh nhân ai thuộc nhóm máu AB mau chóng vào cho máu.-Tiếng một cô y tá vang lên. Anh đứng ngay dậy. Thật may mắn, anh thuộc nhóm máu AB.
Anh đi theo cô y tá vào phòng lấy máu. Cô y tá đó mê mẩn nhìn anh, động tác chậm chạp.
-"Cô có làm nhanh lên không hả? Cô ấy mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
-"Vâng! Tôi xin lỗi!"-Cô y tá đã chú tâm hơn, làm nhanh thoăn thoắt. Đi ra, anh đứng không vững.
-"Anh có sao không? Dù gì cũng đã lấy khá nhiều máu, anh vào phòng bệnh thường nằm nghỉ đi!"
-"Tôi không sao!"
Anh vẫn cố đi ra ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Quá kiệt sức, anh ngất đi.
Anh được một cô y tá nào đó mang đến một phòng bệnh thường, tiếp nước. Đó là phòng ba vip, 3 người nằm, bây giờ đã có một người, thêm anh nữa là hai.
Sau 3h đồng hồ, cuối cùng nó cũng được ra khỏi phòng cấp cứu. Ông bác sĩ đi ra, định nói câu nói huyền thoại: Ca cấp cứu thành công thì bỗng dừng lại.
Đứng trước mặt ông ta là Crist.
-"Thái tử!"-Ông bác sĩ cúi đầu, trong lòng vẫn thắc mắc. Rõ ràng lúc vào người nhoài này là anh mà! Sao bây giờ lại là Crist?
-"Ca cấp cứu thế nào?"
-"A, dạ thành công ạ!"
-"Tốt lắm!"
Nó được chuyển tới phòng bệnh thường. Phòng vip 3 người. Trùng hợp thay, anh, nó và cậu nằm chung một phòng. Crist thở dài.
-Vừa gặp mới khoẻ mạnh xong lại vào viện hết thế này?
Crist ngồi cạnh giường nó, gục xuống ngủ luôn lúc nào không hay.
Bên ngoài, các cô y tá và một số bác sĩ trẻ cứ nhòm ngó vào phòng, nhưng không dám vào! Đơn giản là trong đó toàn trai xinh gái đẹp thôi!
Cả bốn người ngủ suốt đêm.
Anh là người dậy đầu tiên, vào lúc 4h sáng.
Anh xoa đầu mình, ngó nhìn xunh quanh. Cạnh giường anh nằm có một cái giường khác có người nằm. Nhìn kĩ hơn thì...
"Thế Anh? Sao nó lại phải nhập viện nhỉ?"
Nhìn vết thương ở đầu cậu, anh nghĩ.
"Chắc trên đường tới lo lắng cho cô ấy quá nên tai nạn"
"Ấy,, quay lại một chít! Cô ấy?"
Anh định giật kim tiêm truyền nước biển ở tay ra đi tìm nó thì quét mắt qua cái giường thứ ba.
Là nó!
Nó nằm yên lặng trên giường, băng gạc trắng băng bó quanh trán nó. Tay chân cũng có một vài chỗ băng bó. Vân may là nó không bị nặng đến mức phải thở bằng bình oxi!
Phát hiện nhân vật lạ ở đây! Crist, sao anh ta lại ở đây?
Anh đi lại gần giường nó thì... Cạch! Đang lúc đi anh quệt tay vào cái điều khiển điều hoà.
Tiếng động đó làm cậu và Crist tỉnh dậy. Nhưng nó thì không!
Ba người nhìn nhau. Crist là người lên tiếng, dập tắt cái sự im lặng đó.
-Đông đủ nhỉ?
Gật gật!
-Vậy thôi ngủ tiếp đi! Vẫn sớm! Ngủ lấy sức mai tôi hỏi tội hai cậu!
Gật gật!
Không hiểu sao anh và cậu ngoan thế! Cậu nhắm mắt lại, còn anh thì trở lại giường. Tất cả lại đi ngủ tiếp.
Sáng hôm sau. À không, phải là chiều hôm sau chứ! Đơn giản là: đã 1h chiều!
Cậu và anh thì mệt, còn Crist thì buồn ngủ vò tối qua một lúc lại tỉnh dậy xem nó thế nào.
Bây giờ thì cả ba cùng dậy, không ai dậy trước cả. Chỉ có nó là vẫn ngủ.
-Để tôi đi mua đồ ăn!-Crist dụi dụi mắt.
-Ai lại để thái tử đi mua đồ ăn chứ?-Cậu chọc đểu Crist.
-Đương nhiên là không phải tôi đi mua rồi! Chỉ nói vậy thôi! Tôi sai người đi mua!
-Ở đây có ai để anh sai khiến được chứ?-Anh mỉa mai. Không lẽ sai anh với cậu đi?
-Kia kìa!- Crist chỉ tay ra ngoài cửa. Cửa của bệnh viện này làm bằng kính nên có thể dễ dàng nhìn vào trong và nhìn ra ngoài. Đương nhiên ở ngoài
cửa có một tá người. Hầu hết là nữ y tá. Vì bệnh viện này rất ít giới nam. Nếu có thì toàn ông bác sĩ già kinh nghiệm lâu năm. Cứ bác sĩ hay y tá nam trẻ vô cùng ít.
Mấy cô y tá thấy Crist chỉ ra ngoài thì cúi mặt, cười tủm tỉm.
-Đúng là Crist đệ nhất. Khâm phục khâm phục!-Cậu đan hai tay vào nhau, lắc lắc.
Crist được khen nở phồng mũi. Đi ra nháy mắt với đám y tá một cái, rồi chọn một người nhờ đi mua dùm. Rồi lại quay vào phòng.
-Thái tử đúng là mĩ nam bệnh viện mà!-Anh cười cười nhìn Crist!
-Tôi có thể coi đó là một lời khen được không?
-Tuỳ anh thôi!
-Thôi, không đùa nữa! Hai cậu giải thích cho tôi biết tại sao con bé lại thành ra như vậy?-Nhắc đến nó, mặt cả ba anh nghiêm túc hơn hẳn, không nhăn nhở như vừa rồi.
-Hết chương 45-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!