(Uống rượu dưới ánh trăng)
Đêm tĩnh mịch tựa như dải lụa đen thượng hạng, tơ lụa thuần chất. Mà vầng trăng non cong cong trốn đằng sau dải lụa, xấu hổ lộ một chút khuôn mặt.
Bảo Bối chơi chán, lăn ra ngủ ngon lành. Vốn định ra về, nhưng mà Lý Nghị mời ta hôm nay ở lại nơi này. Nâng tửu bôi1 trên bàn thạch, tinh tế đánh giá Lê Hoa Lộ thượng đẳng. Hảo tửu.
Lý Nghị ngồi đối diện ánh mắt lấp lánh nhìn ta, ta tránh đường nhìn nói: “Lý tướng quân, có chuyện gì nói thẳng đi.” Ta không thích phải đoán lòng vòng.
“Nhược. Có thể vẫn gọi là Lý đại ca được không? Hoặc là Nghị.” Lý Nghị nửa câu sau nói nhỏ dần, ta nghe cảm giác không chân thực.
“Cái gì cơ?”
“Ân không có gì. Ta nói Nhược vẫn gọi Lý đại ca đi!”
“Hảo. Lý đại ca.”
“Nhược. Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
“Ân.”
“Nếu như nếu như ngươi không chấp nhận hoàng thượng, vậy ngươi có thể cân nhắc về ta một chút được không?”
“A?” Ta bị lời nói của Lý Nghị làm kinh ngạc, rượu trong tay tràn ra hơn phân nửa.
“Không thể sao? Ta sẽ đối tốt với ngươi, ta cũng không để ý ngươi có hài tử. Ta sẽ chỉ thương một mình ngươi, chỉ yêu một mình ngươi.” Lý Nghị vội vã nói.
Ta trầm mặc.
“Kỳ thực, những lời này ta nên nói năm năm trước. Nhưng khi đó ta thoáng do dự, ngươi đã trở thành người của hoàng thượng. Ngươi biết không? Khi ngươi rời khỏi hoàng cung ta rất vui, ta nghĩ cuối cùng sẽ có ngày ta tìm thấy ngươi, khi đó ngươi chính là của ta. Đối với ngươi là không thể, ta cũng là không thể a!” Lý Nghị tự nói “Từ xưa trung nghĩa không thể lưỡng toàn. Hoàng thượng từ sau khi ngươi ly khai, bức thiết tìm như vậy, đã năm năm rồi, lại phái người tìm kiếm khắp nơi, vẫn không từ bỏ ngươi. Mà hoàng thượng hiện tại hành sự cũng càng ngày càng tàn nhẫn, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi mới ngăn cản nổi. Cho nên ta lựa chọn quên ngươi. Cho nên ta cưới nữ nhân kia, chỉ vì khí chất của nàng và ngươi có sáu phần giống nhau. Ta cho rằng ta đã quên ngươi, ta nghĩ rằng ta có thể cam tâm tình nguyện đưa ngươi về hoàng cung. Nhưng ta không làm được, ta không làm được.” Lý Nghị nhấc tửu hồ2 trên bàn thạch lên, trút rượu vào miệng ừng ực.
“Nhược. Ta không làm được a. Ta không thể từ bỏ ngươi. Thời khác ta nhìn thấy ngươi, mặc cho tất cả, chỉ mong ở cùng với ngươi. Nhược. Cùng ta đi đi, nhân lúc hoàng thượng còn chưa tới, chúng ta đi thôi. Chúng ta ly khai đến một nơi không ai tìm được, bách tính, thiên hạ chúng ta không quan tâm đến nữa. Có được hay không? Có được hay không?”
Đã quá muộn Lý Nghị, đã quá muộn rồi. Nếu như những lời này vào buổi tối năm năm trước, có lẽ ta đã cũng ngươi song túc song tê3. Nhưng hiện tại không được. Ta bây giờ, trong mắt trong lòng chỉ có người nọ. Làm sao có thể còn chỗ trống cho người khác. Tuy rằng ta vẫn nói đã quên y, nhưng mỗi đêm nằm mộng, đều là bóng dáng của y. Ta biết ta rất tiện4, đem người tổn thương ta đặt trong lòng, nhưng ta không buông được, không buông được.
Ta nhẹ nhàng gạt cánh tay Lý Nghị đặt trên vai ta bình thản nói: “Lý đại ca. Ngươi say.”
“Ha ha ha ha cuối cùng là như vậy a???????”
Ta xoay người muốn chạy “Xin lỗi.?????? Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
“Nhược. Ngươi có thể cho ta xem mặt của ngươi không?”
Ta lặng im một hồi, Lý Nghị vẫn nhìn ta.
Khăn che mặt chậm rãi gỡ xuống, ta nhìn thấy trong mắt Lý Nghị kinh diễm, si mê cùng với thống khổ không sao tả nổi “Nhược. Ngươi đi nhanh đi. Ta đã đem chuyện ta gặp ngươi báo cho hoàng thượng, phỏng chừng hoàng thượng ngày mai sẽ đến đây.”
Cái gì? Y đã biết?!
Vừa nghe, nhất thời khiến ta bình tĩnh như nước hồ thu chợt nổi lên sóng to gió lớn.
Tuy rằng năm năm đã qua đi, nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp y. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Trốn đi. Đúng trốn đi.
Nghĩ đến đât, ta vội vàng quay về phòng ôm lấy Bảo Bối. Vội vã đi ra ngoài phủ.
Khi tay chạm đến đại môn, một mảnh hào quang chiếu sáng con đường phía trước, làm lóa mắt ta.
Chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột đã bị người ôm chặt vào lòng.
“Đại thúc••••••• ta cuối cùng đã tìm được ngươi!”
Chú thích:
1. tửu bôi: chén rượu
2. tửu hồ: bình rượu
3. song túc song tê (ở một số địa phương đọc là song tê song túc nhưng ý nghĩa không đổi)
Giả thích: Ở cũng một chỗ, bay cùng một nơi. Ví von nam nữ yêu nhau như hình với bóng
Cụ thể tìm hiểu tại đây.
4. tiện: ti tiện