Bọn Chuột Nhắt Dám Ám Hại Ta!


Hai người liếc nhau, đồng thời thu tay lại.

- Ha ha ha ha ha!

Kỷ Khiếu Hùng vỗ vai Kỷ Hỏa, ánh mắt tràn đầy vui mừng, gật đầu nói:

- Ngươi quả thật không tệ.

Kỷ Hỏa ngượng ngùng cười khà khà, gãi đầu nói:

- Thực ra ta cũng không có giỏi đến vậy đâu.

Tên tiểu tử thúi này quả thật biết diễn...!Kỷ Khiếu Hùng thầm mắng một câu trong lòng.

Cửa bị đẩy ra, Kỷ Quân Hồng trước tiên quét mắt nhìn quanh, sau đó mới nói:

- Phụ thân, người nói chuyện xong rồi sao?

Kỷ Khiếu Hùng vội vã khoát tay:

- Nói xong rồi nói xong rồi, ngươi dẫn tiểu Hỏa đi xem phòng của hắn đi!

Ầm ực một tiếng, một bình rượu từ trên người Kỷ Khiếu Hùng rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất.

Kỷ Hỏa chớp mắt mấy cái, thì ra là vậy, không trách hắn ngửi thấy mùi rượu.

- Ha ha...!Ta chỉ uống một ngụm thôi, một ngụm thôi mà.

Nụ cười trên mặt Kỷ Khiếu Hùng có chút cứng ngắc.

Kỷ Quân Hồng ho khan hai tiếng, cố ý tỏ ra yếu ớt, sau đó mặt không đổi sắc nói:

- Phụ thân, ta đã nói nhiều lần rồi, thư phòng không phải chỗ để uống rượu.

Hơn nữa, người mới mấy ngày trước nói muốn kiêng rượu, vậy mà giờ lại lén lút uống rượu ở thư phòng, không tốt đâu.

Kỷ Khiếu Hùng chớp chớp mắt, giọng nói nhỏ dần:


- Đây đâu phải...!Tiểu Hỏa về cho nên cao hứng.

- Trước kia người uống say ba ngày ba đêm, làm trễ nải nhiều việc.

Là người bảo ta giám sát người uống rượu, vậy mà giờ người lại phạm lỗi.

- Ta chỉ...!chỉ uống một chút xíu thôi mà.

Giọng Kỷ Khiếu Hùng càng lúc càng nhỏ, vai cũng rũ xuống, trông như một học sinh tiểu học bị bắt gặp làm sai.

- Không được phép có lần sau.

Kỷ Quân Hồng thu lấy bình rượu, lạnh lùng nói rồi dẫn Kỷ Hỏa đi.

- Nha!

Kỷ Khiếu Hùng mím môi, đáp lại.

Ánh mắt hắn nhìn theo hai người con trai, không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy khóe môi khẽ nhếch lên.

Kỷ Khiếu Hùng quét mắt nhìn xung quanh, tiện tay tạo ra một trận gió nhẹ, thổi bay những vết nứt trên mặt đất do Kỷ Hỏa gây ra.

- Tiểu tử này, thiên phú cực cao, lại còn luyện nhiều môn võ học, ngay cả ta cũng không nhìn ra được, quả là sói đội lốt cừu.

Không hổ là nhi tử của ta, thừa hưởng phong thái của ta ngày xưa! Ha ha ha ha ha!

Kỷ Khiếu Hùng cảm thấy vô cùng sảng khoái, như trút được một gánh nặng, chợt hắn lại lẩm bẩm:

- Chẳng biết ở Xuyên Tây lại có cao nhân nào dạy thân thủ tốt như vậy? Tiểu tử này một thân khổ luyện, dù ngâm mình trong thuốc mỗi ngày cũng không thể giấu được khí thế, nếu không phải hắn ra tay, ta còn tưởng tiểu tử này là người bình thường.

Hắn chép miệng, tâm trạng rất tốt, lại muốn uống thêm vài chén nữa, nhưng tiếc là bình rượu đã bị Kỷ Quân Hồng lấy mất.

Kỷ Khiếu Hùng đảo mắt nhìn quanh, tìm được một bình rượu nhỏ giấu dưới chồng sách.

- Ha ha! Có điều thú vị thì phải uống rượu mới vui!

Kỷ Khiếu Hùng cười lớn, rót một ngụm rượu vào miệng.

...

- Đại ca, phụ thân rất sợ ngươi đấy nhỉ?

Kỷ Hỏa cười hì hì hỏi.

Kỷ Quân Hồng lắc đầu, thở dài:

- Trong phủ mọi việc đều do ta xử lý, phụ thân chỉ biết đánh trận luyện binh, hắn cũng biết gánh nặng trên vai ta rất lớn, nên mới nghe lời ta vài câu thôi.

Kỷ Hỏa nhìn về phía thư phòng đã đóng cửa, nói bâng quơ:

- Mặc dù ta mới đến đây, nhưng ta cảm thấy hình như phụ thân đang lén lút uống rượu trong thư phòng.

Kỷ Quân Hồng lắc đầu cười khổ:

- Ta chỉ có thể khuyên nhủ, nhưng sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân chỉ biết uống rượu.

Mặc dù biết rõ hắn ngày nào cũng lén lút đến quân doanh uống rượu, ta vẫn làm như không hay biết.

- Vậy tại sao còn phải khuyên?

- Nên khuyên thì vẫn phải khuyên, chẳng phải hắn cả ngày cả đêm chẳng làm gì ngoài việc uống rượu sao? Ít ra giờ còn biết trốn tránh một chút.

Kỷ Quân Hồng tỏ vẻ bất lực.

Kỷ Hỏa trầm ngâm hai giây, rồi đột ngột nói:

- Trên người lão cha có ám thương.


Kỷ Quân Hồng dừng bước, rồi bình tĩnh tiếp tục đi, nói:

- Đúng vậy.

Đã vài chục năm qua, phụ thân hiện tại không còn ở trạng thái đỉnh phong, đoán chừng cũng không có cách khôi phục.

- Không trách ngươi phải khuyên hắn kiêng rượu…

Kỷ Hỏa thở dài.

Nếu không phải giao thủ với Kỷ Khiếu Hùng, hắn cũng không nghĩ tới đệ nhất danh tướng của Chu triều thế mà lại có ám thương.

Điểm thương tổn ấy nhìn thì có vẻ không nghiêm trọng, nhưng nếu chiến đấu với những Tông Sư khác, ví dụ như những danh tướng của các quốc gia khác, thì đó lại là một vấn đề lớn.

- Mấy năm nay, ta âm thầm tìm kiếm khắp nơi, hy vọng tìm được phương thuốc chữa khỏi ám thương cho phụ thân, nhưng vẫn chưa có kết quả.

Đặc biệt là sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân uống rượu càng ngày càng nhiều.

Kỷ Quân Hồng chậm rãi nói.

Kỷ Hỏa sờ cằm, hỏi:

- Sao không tìm một người vợ khác cho lão gia, để người mẹ kế ấy hảo hảo quản lão cha?

Kỷ Quân Hồng cười khẩy:

- Ta cũng đã khuyên qua phụ thân rồi.

Nhưng với địa vị của hắn, còn thiếu gì mỹ nhân tuyệt sắc? Hắn chẳng để ý đâu.

- Cũng chưa chắc.

Kỷ Hỏa cười hắc hắc,

- Các ngươi nghĩ mỹ nhân tuyệt sắc chỉ có mỗi kiểu ‘soái ca đến chơi sao’ thôi sao? Thực tế không phải như vậy đâu.”

- Ý ngươi là gì?

Kỷ Quân Hồng tò mò hỏi.

- Thật ra mà nói,

Kỷ Hỏa khẽ ho, cười nhạt, giọng điệu trêu chọc:

- Lệch lạc như vậy, làm sao ngươi còn có thể như thuở đồng niên, ngây ngô vô số?

Kỷ Quân Hồng ngây người, há hốc mồm, không nói nên lời.


Kỷ Hỏa cười ha hả:

- Đại huynh, nếu là ngươi, có chống đỡ được loại mỹ nhân kế này không?

- Không thể ngăn cản được.

Kỷ Quân Hồng lắc đầu, cảm khái:

- Đây quả thực là một loại ma lực.

Hai người đi sâu vào hậu viện phủ đệ, đúng là có một tiểu viện mới xây.

Nói là tiểu viện nhưng thực chất cũng có năm sáu phòng, trong viện có cây tùng xanh mát, bàn đá, và một con đường nhỏ lát đá vụn kéo dài từ cổng vào đến tận phòng, vừa tinh xảo lại không kém phần trang nhã.

Kỷ Hỏa xem xét một hồi thì thích nơi này, cười ha hả:

- Không tệ, xây từ khi nào vậy?

- Là lúc ta gặp ngươi trở về năm ngoái, về nhà liền sai người xây nơi này.

Kỷ Quân Hồng cười nhẹ, vỗ chiếc quạt xếp,

- Lúc đó ta đã muốn đón ngươi về ngay, nhưng tình hình lúc đó khá phức tạp, ngươi về có thể gặp nguy hiểm nên ta nghĩ đợi một thời gian rồi tính.

- Sau đó...!sau đó ta đã từ bỏ ý định đón ngươi về sớm.

- Vì sao?

Kỷ Hỏa tò mò hỏi.

Hai người ngồi dưới gốc tùng, Kỷ Quân Hồng rót trà cho cả hai.

Hắn nhìn Kỷ Hỏa, cười mà như không cười, nói buồn bã:

- Hai năm trước, lúc sắp đi ta đã đưa ngươi ba trăm lượng bạc, nhưng hai tháng sau ta phát hiện ngươi vẫn còn ở trong căn nhà cũ kia.

- Vì thế ta đã từ bỏ ý định đón ngươi về, đồng thời âm thầm rút hết người bảo vệ ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận