- Ừm?
Tráng hán lại cố sức đẩy xuống, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Kỷ Hỏa vừa gặm đùi gà, vừa ôm đồ ăn vặt, mắt chớp chớp vô tội nhìn hắn.
- Nhìn cái gì vậy!
Tráng hán mặt đỏ bừng, một quyền nhắm thẳng vào đầu Kỷ Hỏa.
- Bốp!
Kỷ Hỏa đang ngậm đùi gà trong miệng, một tay chặn gọn quyền của tráng hán.
- Không có khả năng!
Tráng hán tức điên, trừng lớn hai mắt, lại tung một quyền đánh tới phía Kỷ Hỏa, lần này có cả kình khí bao quanh.
Hắn dùng hết 10 thành công lực
- Ba!
Một quyền này của hắn lại bị Kỷ Hỏa một tay bắt lấy.
- Đây tuyệt đối không thể nào...!A!
Tráng hán chưa kịp nói hết câu liền cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bị vung lên sau đó rơi xuống đất.
- Đồ điên.
Kỷ Hỏa thu tay lại, nhai nốt miếng gà, rồi thong thả đi ra ngõ, miệng lẩm bẩm:
- Ngươi ...!đứng lại !
Sau lưng truyền đến tiếng gầm giận dữ.
Tráng hán tức điên, bị đánh một trận coi như xong, hắn còn bị xem như đứa con nít, còn bị coi thường khinh bỉ! Hắn không nhịn nổi nữa!
Hắn bật dậy, hai chân dang rộng thủ thế, hai tay đặt ngang hông, miệng kêu gào!
Lập tức, một cỗ khí kình bùng nổ từ cơ thể hắn, sau lưng xuất hiện hư ảnh Cự Lang.
- Đỡ ta một quyền!
Tráng hán một quyền oanh đến, bên trên quyền phong xuất hiện đường vân quỷ dị màu đen, đó là bí thuật kích phát sức chiến đấu đặc thù của Lương Quốc.
Một quyền này chính là một quyền toàn lực của hắn.
Một quyền này, hắn đã là lấy hết toàn lực, là sát chiêu mạnh nhất của hắn, đừng nói là cái kinh thành này, coi như tại Lương Quốc, thế hệ trẻ tuổi có thể đỡ được một quyền này của hắn cũng không có mấy người.
Quyền phong sắp chạm đến Kỷ Hỏa, Kỷ Hỏa bất ngờ quay đầu, đột nhiên nhấc chân.
Một cước này thường thường không có gì lạ, tốc độ lại là nhanh đến mức dọa người, phá tan lực lượng hộ thế khí kình cùng hư ảnh Cự Lang của tráng hán, dư uy không giảm trực tiếp đá trúng đầu hắn.
- Rầm!
Tráng hán bay ra ngoài, đâm thẳng vào bức tường, đem bức tường đâm xuyên, cả nữa người cắm vào tường chỉ còn hai chân lộ ra ngoài cong queo.
- Đồ đầu tôm.
(p/s :Đầu tôm toàn cứt)
Kỷ Hỏa thản nhiên nói, rồi tiếp tục ăn gà, ung dung rời khỏi con hẻm nhỏ.
Chỉ có tráng hán toàn thân mềm nhũn cắm ở trong tường, nhìn bộ dáng này, xem chừng là đã ngất đi.
...
- Lão đại, ngươi tới rồi!
Đợi Kỷ Hỏa tìm đến cứ điểm thật vất vả, đã có mấy người ở đây đợi sẵn.
Người đầu tiên là một thanh niên hơi mập mạp, mặt tròn xoe, cười đến híp cả mắt.
- Nhị Thập Tam, ngươi càng ngày càng béo rồi đấy.
Kỷ Hỏa nói đùa.
- Ha ha, ở kinh thành này mà không béo mới là lạ chứ, lại chẳng phải đi làm nhiệm vụ gì, chỉ làm tình báo thôi nên mới có cơ hội ăn uống no đủ.
Nhị Thập Tam gãi đầu nói.
- Lão đại, Nếu không, ngươi vẫn cứ để ta đi làm nhiệm vụ thì tốt rồi, suốt ngày làm mấy việc này, nhìn mấy ông chủ kia bắt nạt dân lành mà tức muốn chết, nếu không ngươi cứ để ta đi làm nhiệm vụ thay mấy người khác đi, ta đảm bảo không để ai làm khó bọn hắn.
Kỷ Hỏa liếc mắt, lười biếng nói:
- Mấy năm nay cũng chỉ có ngươi làm ăn phát đạt không bị lỗ, đúng là thiên tài kinh doanh.
Nếu không thì ngươi cứ hỏi thử mấy người khác xem ai muốn đổi chỗ với ngươi, ta sẽ đồng ý ngay.
- Thế nhưng mà, ta thực sự thấy khó chịu khi nhìn mấy ông chủ tham lam kia.
Nhị Thập Tam than thở.
- Vậy thì cứ làm cho mấy ông chủ lớn kia phá sản hết đi, ta cho phép ngươi dùng mọi thủ đoạn.
Kỷ Hỏa thờ ơ nói.
- Nhưng nhớ là kinh thành này nước sâu lắm, ngươi phải cẩn thận, nếu gây ra chuyện lớn thì gọi Địa Sát Tổ đến xử lý.
- Thật sự có thể làm vậy sao? Dùng mọi cách cũng được?
Mắt Nhị Thập Tam sáng lên.
- Ừm.
Kỷ Hỏa gật đầu, chậm rãi nói:
- Ta chỉ có một yêu cầu, khi ngươi đã thành công rồi thì phải đối xử tốt với đám thủ hạ.
Tất cả mọi người là làm việc cho ngươi, không cần thiết làm khó những bọn hắn.
- Rõ!
Kỷ Hỏa bình tĩnh mở miệng nói:
- Các ngươi đều là cô nhi lúc trước được ta thu dưỡng, hiện tại coi như so với người bình thường mạnh rất nhiều, cũng hi vọng các ngươi không nên quên mình từng là tiểu ăn mày, nếu có năng lực, liền giúp đỡ những người yếu thế khác.
Mấy người đồng loạt đứng thẳng, cúi đầu chào Kỷ Hỏa:
- Dạ, lão đại!
Cái cảm giác được làm lão đại quả thực không tệ...!Kỷ Hỏa thì thầm trong lòng.
Rồi hắn vẫy tay, chỉ vào đống đồ ăn trên bàn:
- Được rồi, ngồi xuống ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Mọi người vui vẻ ngồi quanh bàn, vừa ăn vừa kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra gần đây.
Trông bộ dáng này, quả thật không giống như tổ chức sát thủ giao lưu, ngược lại giống như ăn tết, mọi người nhấm nháp hạt dưa, tán gẫu chuyện đời.
- Lão đại, ngươi đã truyền đạt tin tức về Tiểu Hồng Đường cho toàn bộ bang hội.
Bây giờ, Thiên Cương Tổ đã di chuyển về phía này, còn Địa Sát Tổ cũng đã tập kết đông đủ tại kinh thành, chỉ chờ lệnh của ngươi là có thể xuất kích động thủ với Sát Thủ Đường.
Nhị Thập Tam báo cáo.
Kỷ Hỏa gật đầu, đáp:
- Đến lúc đó hãy báo ta biết.
Đã lâu ta chưa ra tay, tay chân cũng ngứa ngáy.
Sát Thủ Đường vừa vặn để ta khai đao.
- Lão đại, thực lực của ngươi đã sớm đạt đến cảnh giới mà cả Trung Nguyên đều phải dè chừng.
Hắc hắc, nhất định sẽ khiến bọn hắn chấn kinh.
Một tiểu hỏa tử khác ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Kỷ Hỏa.
Hắn đã từng chứng kiến một lần Kỷ Hỏa xuất thủ, mặc dù khi đó vẫn chưa hiểu gì, nhưng bây giờ thực lực để cao, càng ngày càng cảm thấy lão đại của mình mạnh đến mức đáng sợ.
Lão đại của bọn thường xuyên làm những việc trộm cắp nhỏ, ra ngoài còn thích dùng tên giả, thường xuyên sai người khác đi làm những việc vặt vãnh.
Kỷ Hỏa lắc đầu, khiêm tốn nói:
- Ta chưa phải là vô địch thiên hạ, trên đời này còn biết bao cao thủ ẩn mình.
Ta vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn.
Hắn nghĩ đến Kỷ Khiếu Hùng, lão cha của mình, cho dù hắn toàn lực ứng phó, nhưng vẫn không chắc có thể đánh bại được lão cha tiện nghi đó.
- Ta hiểu rồi, lão đại chỉ là muốn giả heo ăn thịt hổ a.
Tên đệ tử kia cười lớn.
- Gần đây kinh thành có chuyện gì đáng chú ý không? Nói ra cho mọi người cùng nghe nào.
Kỷ Hỏa hỏi.
Nhị Thập Tam suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- Việc đáng chú ý nhất hiện nay là “Song long tranh đế”.
Hai vị hoàng tử đang đấu đá nhau rất quyết liệt, cả hai đều dùng đủ mọi thủ đoạn để hạ bệ đối phương.
Nghe nói hai vị mẫu phi trong hậu cung cũng không yên tĩnh.
Hoàng đế không tỏ thái độ gì, mỗi khi hậu cung có chuyện, hắn đều xử lý những người liên quan mà không truy cứu tận gốc.
Còn về triều đình, mọi người đều đang tranh giành quyền lực, tình hình rất hỗn loạn.
Kỷ Hỏa vuốt cằm, tỏ vẻ nghi hoặc:
- Thật kỳ lạ! Ta nhớ rằng lão Hoàng đế cũng là một bậc cao thủ, từng chinh chiến khắp nơi.
Nay hắn mới ngoài lục tuần, sao lại có vẻ muốn buông bỏ giang sơn? Thế cục hiện tại rối ren như vậy, lẽ nào hắn đang gấp rút tìm kiếm người kế vị?
- À, còn một chuyện nữa!”
Nhị Thập Tam chợt nhớ ra:
- Gần đây, sứ thần Lương Quốc đến kinh, tại sứ quán, bọn hắn bày võ đài, thách thức các thiếu niên tài ba của kinh thành.
Kết quả, mười tám thiên tài trẻ tuổi của ta đều bị đánh bại, khiến danh tiếng của Lương Quốc nhất thời vang dội.