Bọn Chuột Nhắt Dám Ám Hại Ta!


- Chiến đấu liên tiếp 18 trận mà vẫn chưa hề bại một trận sao?

Kỷ Hỏa buồn cười hỏi.

Nhị Thập Tam gật đầu, vẻ mặt đầy thất vọng:

- Đúng thế.

Người bày lôi đài là Nhị đệ tử của Lương Quốc Phi Liêm tướng quân.

Bọn hắn lần này là có chuẩn bị mà đến, muốn đánh mặt Chu triều.

- Lão đại, ngài không biết đâu.

Thế hệ trẻ của triều đình ta bây giờ toàn là những kẻ vô dụng, không có ai ra hồn cả.

Còn những dòng dõi võ tướng kia thì lại bị ép phải đọc sách, ngày ngày nếu không đi học chỉ biết đến thanh lâu, võ nghệ cũng được một chút, nhưng so với người khác thì không bằng.

Đương nhiên là không thể nào đánh bại được đối thủ rồi.

- Có ý tứ! Lão Hoàng đế chắc tức điên lên mất.

Kỷ Hỏa cười lớn.

Nhị Thập Tam cũng cười theo:

- Đương nhiên rồi.

Ta nghe nói Lão hoàng đế đã nổi trận lôi đình ở triều đình, còn sai Thái tử cùng Tứ hoàng tử đi tìm người đánh bại người Lương Quốc.

Nhưng mà càng tìm thì càng xấu hổ, người Lương Quốc càng ngày càng vênh váo.

Nhị Thập Tam tiếp lời:

- Người Lương Quốc hai ngày nay triều kiến Hoàng đế, cũng không có nói trọng điểm.

Dự đoán tình hình cũng chẳng có gì thay đổi.

Nếu thua, Chu triều ta e rằng sẽ khó giữ được mặt mũi.

Dù sao, những ngày này, trước đại sứ quán, võ đài vẫn dựng sẵn, chẳng có ai dám đến thử sức.

Nhị Thập Tam chớp mắt nhìn nói:

- Lão đại, nếu không để ta lên thử một chút? Ta đảm bảo sẽ đánh bại tên Lương Quốc kia.

Kỷ Hỏa tức giận nói:

- Lần này lội vũng nước đục làm gì? Để lão Hoàng đế đau đầu đi.

Sau khi bàn bạc xong, Kỷ Hỏa rời khỏi cứ điểm, trở về phủ quốc công.

Vừa về đến nhà, đã nghe thấy tiếng cười vang của Kỷ Khiếu Hùng.

Xem ra tâm tình hôm nay của Kỷ Thiếu Hùng rất tốt.

Kỷ Hỏa vừa trở về đã thấy Kỷ Khiếu Hùng đang trò chuyện vui vẻ với Tiểu Hồng Đường.

Khuôn mặt đầy râu quai nón đen nhánh của hắn lúc này nở một nụ cười tươi rói, trông như bông hoa cúc.

Bên cạnh đó, Kỷ Quân Hồng cũng mỉm cười nhưng lại có vẻ hơi bất đắc dĩ.

- Có đúng thật không? Tiểu Hỏa trước kia còn có mấy cái tai nạn xấu hổ như vậy.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Ca ca thường xuyên nghịch ngợm, thậm chí còn lẻn vào nhà tắm của những quả phụ trong làng, rồi bị đuổi chạy ba dặm.

Tiểu Hồng Đường đêm đó chờ nó mãi mà không thấy về, đói lả cả người.

- Nên phạt! Thế mà để Tiểu Hồng Đường đáng yêu đói lâu như vậy!

- Đúng là không thể tha thứ! Hùng ba ba không biết đâu, ca ca thường xuyên đi trộm đạo bên ngoài, có khi cả tháng trời mới về.

Tiểu Hồng Đường lúc nhỏ liên tục bị đói, ngươi xem một chút đi, hiện tại ta cũng chẳng lớn nổi.

- Ôi, ta thật lòng đau lòng chết đi được! Từ nay về sau, ai dám bắt nạt Tiểu Hồng Đường, Hùng ba ba sẽ đánh cho hắn một trận.

- Thật?

- Đương nhiên rồi! Tiểu Hồng Đường nhìn xem cơ bắp và lưng của Hùng ba ba này, ai dám không sợ?

- Oa, Hùng ba ba thật lợi hại!

- Hắc hắc hắc hắc! Tiểu Hồng Đường thật ngoan!

Kỷ Hỏa có chút há mồm, đây là tình cảnh gì a?

Kỷ Quân Hồng nhìn thấy Kỷ Hỏa tiến đến, liền xoa xoa đầu, cười nói:

- Nhị đệ, trở về rồi? Kinh thành phong cảnh như thế nào?

- Vẫn được.

Kỷ Hỏa trả lời.

Lúc này nói chuyện phiếm đang vui nhanh hai người mới dừng lại, Kỷ Khiếu Hùng nhìn thấy Kỷ Hỏa tiến đến, khuôn mặt đang cười vui vẻ trong nháy mắt khôi phục lại bộ dáng nghiêm phụ, thản nhiên nói:

- Trở về a.

Không phải chứ, ngươi trở mặt quá nhanh đi!

- Ừm.

Kỷ Hỏa ngồi xuống, khóe mắt liền nhìn thấy Tiểu Hồng Đường đưa lưng về phía Kỷ Khiếu Hùng vụng trộm làm mặt quỷ với mình.

Nha đầu này, nhất định là quá lâu không có làm nhiệm vụ, ngứa da đúng không.

.

.

Kỷ Hỏa trừng mắc liếc nàng, không nghĩ tới trong nháy mắt liền bị Kỷ Khiếu Hùng thấy được.

Kỷ Khiếu Hùng lúc này mặt trầm xuống, nói:

- Ngươi tiểu tử này, ta cho ngươi biết, Tiểu Hồng Đường đã là nghĩa nữ của ta, nếu ngươi là khi dễ nàng, ta sẽ trừng phạt ngươi thật nặng.

Kỷ Hỏa:...

Hắn nhìn Kỷ Quân Hồng, Kỷ Quân Hồng gật gật đầu với hắn, sau đó nhỏ giọng giải thích:

- Ngươi đi ra ngoài không bao lâu, Tiểu Hồng Đường liền tìm tới tới.

Phụ thân, ân, phụ thân vẫn muốn có nữ nhi, nếu ngươi không có lưu lạc bên ngoài, xem chừng cũng được nuôi dưỡng như một nữ nhi.

Không cần đâu.

- Hiện tại xem ra ngươi lưu lạc cũng là chuyện tốt, chí ít mang trở về cho ta một nữ nhi ngoan, đáng yêu thế này.

Kỷ Khiếu Hùng gật đầu nhẹ nhàng, rồi quay sang nhìn Tiểu Hồng Đường, trên mặt lập tức cười nở hoa,

- Đường Đường ngươi chờ một chút, chúng ta lập tức liền ăn cơm .

- Vâng, vâng! Hùng ba ba không biết đâu, ta đã đi từ Xuyên Tây đến đây, đói lả cả người rồi.

Tiểu Hồng Đường vô cùng đáng thương nói.

- Thật sự là làm ta đau lòng chết đi được! Lão Mã! Lão Mã đâu! Mau để cho phòng bếp mang thức ăn lên! Không thấy nữ nhi bảo bối của ta đói chết à!

Kỷ Khiếu Hùng gầm thét, lại nhìn Tiểu Hồng Đường, mang trên mặt nụ cười từ ái,

- Đường Đường chờ một chút, lập tức liền dọn thức ăn lên.

Nói xong, Kỷ Khiếu Hùng lại nhìn về phía Kỷ Hỏa, sắc mặt lập tức liền trầm xuống:

- Tiểu tử ngươi thế mà để Đường Đường một mình từ Xuyên Tây đi đến đây, trên đường nhiều nguy hiểm! Còn tốt Đường Đường không có việc gì, nếu nàng có chuyện bất trắc, đừng trách thiết quyền của ta hầu hạ ngươi.

Kỷ Hỏa:...

Không phải chứ! Ngươi trở mặt cũng quá nhanh đi!

Rất nhanh đồ ăn liền được dọn lên, cơm nước so sánh với nhà nghèo thì cũng coi là phong phú, chỉ là so sánh cùng thịt cá của những quan viên Kỷ Hỏa từng xử lý, cũng có chút khó coi.

Còn tốt là số lượng đồ ăn rất nhiều.

Kỷ Khiếu Hùng ăn rất nhiều, không biết là do thể trạng to lớn hay do công pháp hắn tu luyện mà sức ăn lại lớn đến vậy, hắn ăn liên tục mấy chén cơm lớn nhưng vẫn không quên gắp thức ăn cho Tiểu Hồng Đường.

- Đường Đường, thức ăn này có ngon miệng không?

- Dạ, ngon lắm! Tiểu Hồng Đường chưa bao giờ ăn ngon như thế này!

- Trời, ta thật sự đau lòng quá! Nào, ăn thêm đi! Tiểu Hồng Đường muốn ăn gì nào?

- Đùi gà!

Kỷ Hỏa trợn mắt nhìn.

Ngươi nói quá rồi! Ta nấu ăn có đến nỗi tệ vậy đâu? Mà ta còn thường xuyên dẫn ngươi đi ăn ngon nữa mà.

Hắn lặng lẽ ăn cơm, không ngờ trong bát lại xuất hiện một chiếc đùi gà.

Ngẩng đầu lên, hắn thấy Kỷ Quân Hồng đang cười ấm áp.

- Phụ thân vốn là xuất thân bần nông, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cùng Hoàng Thượng đánh thiên hạ, hiện tại coi như đến vị trí này, cũng không quên bản thân.

Vì vậy, trong phủ chúng ta luôn ăn uống đơn giản.

Kỷ Quân Hồng giải thích,

- Nếu ngươi không quen, ta sẽ bảo mấy người đầu bếp chuẩn bị cho ngươi chút thức ăn, đêm tới mang qua cho ngươi.

Kỷ Hỏa lắc đầu trả lời.

- Đa tạ Đại huynh, ta ăn như này đã quen.

Hắn nhìn chiếc đùi gà trong bát, rồi nhìn Kỷ Quân Hồng đang ăn uống một cách tao nhã, lại nhìn Kỷ Khiếu Hùng đang vui vẻ ăn cơm chơi đùa với Tiểu Hồng Đường, trong lòng cảm giác không chân thật.

Hắn từng nghĩ rằng khi vào phủ sẽ bị ràng buộc rất nhiều, nhưng không ngờ lại cảm thấy thoải mái như ở nhà.

Trước đây, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, nhìn thấy cả nhà quây quần bên mâm cơm, hắn đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Giờ đây, cảm giác ấy lại ùa về.

Hắn lặng lẽ ăn miếng thịt gà, tận hưởng khoảnh khắc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui