Bọn Chuột Nhắt Dám Ám Hại Ta!


[Vật phẩm: Du Long Tham Vân Thân Pháp]

[Phẩm giai: Huyền giai trung phẩm]

[Mô tả: Thân như du long, thám vân kiến nhật.]

- Đồ tốt nha!

Kỷ Hỏa ánh mắt tràn đầy kích động, Huyền giai trung phẩm công pháp, hắn tìm kiếm nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm được bao nhiêu, lần này hệ thống lại hào phóng như vậy.

Chẳng lẽ ta đột nhiên trở thành phú nhị đại, vận khí cũng theo đó mà tốt lên sao?

Nhiều năm qua, hệ thống quay thưởng rút ra được rất nhiều thứ kỳ quái, những lần thật sự cho được một bộ võ học công pháp lại đếm trên đầu ngón tay.

Kỷ Hỏa không nói hai lời, trực tiếp điểm kích học tập, lượng điểm tu luyện khổng lồ tràn vào, cưỡng chế nâng lên cảnh giới viên mãn.

[Bách Xuyên Quy Hải: Học tập Bách gia võ học, tu luyện lên cảnh giới viên mãn (88/100)]

Trong đầu xuất hiện không ít bóng người, thân như du long không ngừng di chuyển, phía sau là vô số tàn ảnh, tốc độ né tránh nhanh chóng đến đáng sợ.

Không tệ, Kỷ Hỏa gật đầu, đây chính là ưu điểm của có hệ thống, kịp thời cưỡng chế tăng kinh nghiệm, chẳng khác gì tu luyện mấy chục năm, độ thuần thục trực tiếp kéo lên tối đa.

Nhìn thoáng qua giá trị tu luyện, nâng cấp Du Long Thám Vân Thân Pháp tốn 10 vạn, còn lại hơn 100 vạn, nhiều nha!.



Một đoàn người ban ngày đều đang gấp rút di chuyển, đến gần tối cuối cùng cũng tìm được một khách sạn nghỉ ngơi.

- Mời Kỷ thiếu gia nghỉ ngơi trong phòng, nơi hoang vu này, đừng đi lung tung.

Sĩ quan bố trí riêng biệt cho Kỷ Hỏa một gian phòng, nghiêm túc dặn dò.

Một lúc sau, tiểu nhị đưa thức ăn lên rồi rời đi.

Một đĩa gà quay, thịt quay, thêm canh cải, có thể coi là khá phong phú.

Lúc tiểu nhị sắp đi, Kỷ Hỏa nhìn thoáng qua, ngoài cửa có hai tên lính canh gác, xem ra là sợ hắn chạy mất.


Kỷ Hỏa lắc đầu, bụng kêu vang cả ngày, sớm đã đói meo rồi, liền bắt đầu ăn như gió cuốn.

Trong phòng, ánh sáng đỏ lóe lên, đột nhiên xuất hiện một chiếc ô giấy đỏ xoay tròn.

Chiếc ô giấy kia đỏ thẫm, tựa như được vô số máu tươi nhuộm đỏ.

Ô đỏ hướng xuống, dưới ô liền xuất hiện một tiểu nữ hài mười tuổi, mặc y phục màu đỏ tươi, trên đầu buộc một dải ruy băng đỏ, da trắng nõn nà, tựa như búp bê.

Tiểu nữ hài chân trần, lòng bàn chân cách mặt đất nửa thước, không hề tốn sức, tự nhiên như thở.

Tiểu nữ hài tùy ý vung tay, nội lực liền bao trùm cả căn phòng, sau khi đã hoàn toàn cách âm mới thu hồi ô đỏ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế bên cạnh, không chớp mắt nhìn Kỷ Hỏa.

- Tiểu Hồng Đường nhanh như vậy đã đến rồi sao?

Kỷ Hỏa cười híp mắt muốn đưa tay véo má tiểu nữ hài, sau đó phát hiện trên tay toàn là dầu mỡ nên liền thu tay về, thay vào đó là xé một chân gà, đưa cho tiểu nữ hài:

- Thưởng cho ngươi.

Tiểu Hồng Đường đưa tay nhỏ bé nhận lấy chân gà bóng mỡ, nhỏ giọng nói:

- Người ta nhìn thấy người cùng với tân nương tử bước lên kiệu hoa liền theo suốt một ngày, đi đến chân ta mỏi cũng sắp gãy rồi.

Kỷ Hỏa liếc mắt, nha đầu này cả ngày chỉ lơ lửng trên không, không biết làm sao mà lại mỏi chân.

Tiểu Hồng Đường há miệng, cắn một miếng thịt gà rồi chớp mắt nhìn Kỷ Hỏa, miệng còn lẩm bẩm:

- Gà này, có độc.

- Ừ, kịch độc.

Kỷ Hỏa không chút bận tâm lại uống một ngụm rượu, tiếp tục nói:

- Món ăn có độc, cơm cũng có, chỉ tiếc cho bình rượu sứ trắng này, sau khi hạ độc thì vị bị thay đổi rồi.

Giọng điệu có chút tiếc nuối.

Tiểu Hồng Đường cúi đầu, tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm


- Người ta theo ngươi cả ngày, chân sắp gãy rồi, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút, ngươi lại còn bắt người ta ăn thịt độc… đúng là nam nhân.

Nói xong, lại như trút giận mà cắn mạnh một miếng đùi gà, ừm, ngon thật.

Kỷ Hoả khóe miệng co giật dữ dội, không nhịn được mà nói:

- Này! Đừng có suốt ngày xem những cuốn thoại bản đường phố đó nữa, những từ ngữ T0 kiểu này không nên nói đâu.

(T0: ý chỉ con gái thời nay được ưu ái quá mức – mang hàm ý mỉa mai)

Tiểu Hồng Đường không để ý đến hắn, ăn chút thịt rồi nhìn về phía bình rượu sứ trắng, ánh mắt sáng lấp lánh.

- Ngươi chưa đủ tuổi, không được uống rượu.

Kỷ Hoả vội vàng cầm lấy bình rượu, giáo huấn.

- Người ta theo ngươi cả ngày, chân sắp gãy rồi, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút, ngươi lại còn bắt người ta ăn thịt độc, còn không cho uống rượu… đúng là nam nhân.

Tiểu Hồng Đường cúi đầu, ngữ khí ngây thơ, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“...”

Kỷ Hoả chỉ cảm thấy đầu đau nhức, trước kia khi hắn dẫn theo Tiểu Hồng Đường, nha đầu này ngoan ngoãn biết bao, không ngờ sau khi tiếp xúc với đám tiểu tử kia thì lại trở nên như vậy.

Kỷ Hoả tùy tiện nói:

- Để Thiên Cương Tổ di chuyển về hướng kinh thành, mạng lưới tình báo trước đây ở kinh thành quá ít, cũng nên mở rộng thêm.

- Vâng.

Tiểu Hồng Đường gật đầu.

- Chuyện《Sát Tâm Kiếm Quyết》thế nào rồi?

Kỷ Hoả lại hỏi.


- Đây là công pháp không được truyền ra ngoài của Sát Thủ Đường, trừ phi là sát thủ đỉnh cấp của bọn hắn, nếu không rất khó để có được tâm pháp hoàn chỉnh, Địa Thất cùng Địa Thập Ngũ đến giờ chỉ mới có được ba tầng đầu tiên.

Tiểu Hồng Đường lắc lư hai chân nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ khinh thường mà ăn đùi gà, miệng lẩm bẩm:

- Sát Thủ Đường cùng chúng ta xảy ra xung đột, song phương đều có thương vong, muốn có được bộ võ học này căn bản quá khó khắn.

Kỷ Hoả lắc đầu,

- Chúng ta thiếu một bộ võ học thích hợp để cho đám tiểu tử này luyện,《Sát Tâm Kiếm Quyết》rất phù hợp.

Ta nhớ tổng đà Sát Thủ Đường ở gần kinh thành phải không? Để Địa Sát Tổ đến kinh thành đi, ta tự mình xuất thủ.

Tiểu Hồng Đường nhìn hắn, chớp mắt:

- Ngươi muốn động thủ với Sát Thủ Đường?

- Ừ.

Có được《Sát Tâm Kiếm Quyết》, đối với bọn hắn rất có lợi.

Tiểu Hồng Đường ồ lên một tiếng, bỗng nhiên mở miệng:

- Nghe nói ngươi là nhi tử thất lạc nhiều năm của tướng quân à.

Kỷ Hoả giơ tay lên, vẻ mặt không hiểu:

- Ngươi sẽ đi kinh thành làm công tử rồi, ài!.

Kỷ Hoả chỉ cảm thấy đầu đau nhức, giơ tay lên:

- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, người đang ngồi ở Xuyên Tây, nồi từ trên trời rơi xuống.

Để Thiên Cang Tổ nhanh chóng mở rộng hoạt động kinh thành, bên kia chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó, nếu không sẽ không đột nhiên có người tìm đến ta.

- Ngươi sẽ đi kinh thành làm công tử rồi đấy.

Tiểu Hồng Đường lại ngây thơ lặp lại một câu.

Kỷ Hoả lại nói:

- Chuyện này thật sự không chắc, có lẽ ta không phải nhi tử của Kỷ Khiếu Hùng đâu.

- Ngươi sẽ đi kinh thành làm công tử rồi ấy.


Tiểu Hồng Đường vứt xương gà, thân hình nhỏ bé ngồi thẳng tắp, nhìn Kỷ Hoả, lại ngây thơ lặp lại một câu.

Kỷ Hoả chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một lúc bỗng nhiên hiểu ra, sau đó không nhịn được nói:

- Yên tâm yên tâm, dù ta có làm công tử đi chăng nữa, cũng sẽ không bỏ rơi các ngươi.

- Hê!

Tiểu Hồng Đường lập tức mặt mày hớn hở, đưa tay lại xé một cái cánh gà, cắn từng miếng nhỏ.

Đứa nhỏ này… Kỷ Hoả lắc đầu cười.

- Bọn hắn không phải người của Phi Hùng Quân.

Tiểu Hồng Đường đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

Phi Hùng Quân là quân đội của Kỷ Khiếu Hùng, cũng là bách chiến chi sư nổi tiếng đại lục.

Kỷ Hoả không thèm để ý nói:

- Những người đến tìm ta, mặc áo giáp của kinh thành Cấm Vệ Quân!.

Tiểu Hồng Đường lại nói:

- Người mai phục bên ngoài, còn mạnh hơn bọn hắn.

- Mặc kệ bọn hắn đi, an tâm ăn cơm.

- Ồ.

Ngoài phòng, tiếng đánh giết đã vang lên, hai tên lính canh cửa cũng sớm liền không biết đi đâu.

Đột nhiên cửa sổ gỗ vỡ vụn, một bóng người đen nhánh như mũi tên lao thẳng đến, hàn quang trong tay lấp lóe, một đao chém thẳng về cổ Kỷ Hoả!

- Keng!

Kỷ Hoả đưa tay trái ra, ngón giữa và ngón trỏ dang rộng, nhẹ nhàng kẹp lại.

Nhưng không kẹp được, lưỡi dao chém vào phần thịt giữa hai ngón tay, phát ra tiếng kim loại leng keng, ngay cả một vết sướt cũng không cắt được.

Tiểu Hồng Đường mặt mũi tràn đầy ghét bỏ:

- Ngươi thật là kém cỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận