Tất cả quân sĩ rơi vào im lặng, thiếu niên này không toát ra bất kỳ cường giả bá khí nào, nhưng có thể nhàn nhã uống trà giữa hàng chục thi thể, nếu không phải là người có tâm địa tàn nhẫn thì chính là biến thái rồi?
Văn tiên sinh là người đầu tiên phản ứng lại, cúi đầu thật sâu vái chào Kỷ Hỏa, ánh mắt lóe lên một tia kiêng kỵ, không hề hỏi gì về cảnh tượng trước mắt, cung kính nói:
- Nhị công tử, Đại công tử phái ta đến đón ngài về phủ.
Kỷ Hỏa nhìn dáng vẻ của hắn, bất ngờ mở miệng:
- Ta nhận ra ngài.
Văn tiên sinh cười cười cung kính:
- Hai năm trước Đại công tử đến tìm ngài, ta có đi theo Đại công tử, lúc đó đã gặp mặt Nhị công tử một lần.
Hóa ra là vậy… Kỷ Hỏa nhớ lại thiếu niên hiền lành mà mình từng gặp hai năm trước, lúc đó hắn đã biết đối phương đến tìm mình, chỉ là đối phương không nói thân phận nên hắn không hỏi.
Bây giờ nghĩ lại, sợ là Đại công tử lo lắng hắn không tin đây là người của Kỷ gia, nên mới sai Văn tiên sinh đích thân đến một chuyến.
- Đi thôi.
Khi đã xác định được thân phận của những người này, Kỷ Hỏa vỗ tay đứng dậy, đi về phía đám người.
Quả nhiên là Phi Hùng Quân lừng danh thiên hạ… Kỷ Hỏa liếc nhìn một lượt liền nhận ra những binh sĩ này khí huyết dồi dào, trên người ai nấy đều mang sát khí cực nặng, hiển nhiên là những quân sĩ từng trải qua chiến trường, Cấm Vê Quân lúc trước đến đón hắn sợ là đến mang giày cho bọn hắn cũng không xứng.
- Cung nghênh Nhị công tử hồi phủ!
Lữ Thủy dẫn đầu hành lễ, những binh sĩ khác đồng loạt làm theo, thanh âm dồi dào hữu lực.
Kỷ Hỏa nhìn vị tướng quân cao hơn mình một cái đầu, vạm vỡ như gấu, hỏi:
- Ngươi là ai?
- Mạt tướng Lữ Thủy, hiện đang đảm nhiệm Tham mưu tùy quân của doanh thứ hai trong Phi Hùng Quân.
Lữ Thủy khom lưng, giọng nói trầm trầm, vang dội đến mức tai Kỷ Hỏa ù đi.
Kỷ Hỏa chớp mắt nhìn vị tham mưu cao lớn vạm vỡ trước mặt, lại nhìn sang vị Văn tiên sinh gầy yếu đứng bên cạnh, giống như gã khổng lồ dẫn theo gà con vậy.
Trong thế giới này, phần lớn các tham mưu đều kiêm chức huật sĩ, tinh thông thiên văn địa lý, phong thủy, thỉnh thoảng bố trận chỉ huy toàn quân, hoặc là các loại trận pháp phong thủy đều phải biết một chút, là huyền học nhân sĩ.
Hơn nữa, phần lớn các tham mưu đều tương đối gầy gò, bởi vì nghiên cứu huyền học không có thời gian để rèn luyện, Văn tiên sinh chính là hình tượng tiêu biểu của thuật sĩ.
Trước kia chiến loạn, sinh ý không ít, Kỷ Hỏa cũng giết không ít tham mưu, đều là những thuật sĩ mỏng manh yếu đuối, chỉ cần gió thổi là ngã.
Còn vị tên là Lữ Thủy này, Kỷ Hỏa hoàn toàn không nghi ngờ hắn có thể nhổ cây lên để đánh nhau với người khác.
- Phi Hùng Quân… ăn uống cũng khá tốt nhỉ.
Kỷ Hỏa ngần ngừ mãi mới thốt ra câu này.
Nghe vậy, Lữ Thủy ha ha cười lớn, vỗ vào bờ ngực mình đầy cơ bắp, vang lên tiếng “bụp bụp”, hào sảng nói:
- Nhị công tử nếu có dịp, có thể đến quân doanh xem thử! Bọn hắn đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe!
Văn tiên sinh khóe miệng giật giật, chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, may mắn là hắn ta là người của Đại công tử, không thuộc về Phi Hùng Quân.
Ban đầu, Văn tiên sinh còn tưởng rằng Nhị công tử thân thể gầy yếu, không giỏi cưỡi ngựa, đúng lúc có thể để Lữ Thủy chuẩn bị một chiếc xe ngựa, cũng đỡ phải cho cái mông mình chịu khổ.
Không ngờ Kỷ Hỏa sạch sẽ gọn gàng nhảy lên lưng ngựa, động tác thuần thục vô cùng, chiến mã dã tính nổi tiếng hung dữ trong Phi Hùng Quân dưới yên cương của hắn lại ngoan ngoãn vô cùng.
- Đi thôi.
Lữ Thủy thấy hoa mắt, tựa như nhìn thấy hình ảnh Kỷ Khiếu Hùng tướng quân dẫn quân xuất chinh.
Trong lòng hắn hào khí bừng lên, hướng về phía mọi người hô to:
- Các huynh đệ, lên ngựa! Ta đi cả ngày lẫn đêm về kinh thành!
Không phải chứ! Các ngươi có thể thương hại lão già này một chút được không! Ta không phải là đám mãng phu các ngươi mà...!Văn tiên sinh mặt xanh mét, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
Mọi người một đường hành quân gấp rút, lúc này đã là hoàng hôn, thời thế này đi đường ban đêm rất nguy hiểm, núi rừng hoang vu này đầy rẫy sơn tinh mãnh thú, chỉ là mọi người dựa vào khí thế sát phạt trên chiến trường, một đường xông pha, hoàn toàn không sợ hãi hiểm nguy trong bóng tối.
Có không ít ánh mắt xuất hiện trong bóng tối nhưng khi nhìn thấy lá cờ xí hình cự hùng hướng lên trời gào thét thì liền thu hồi ánh mắt.
Không thể động vào, không thể động vào.
Đến đêm khuya, dưới sự yêu cầu hết lần này đến lần khác của Văn tiên sinh, Lữ Thủy chỉ có thể tìm một nơi hoang vu ngoài đồng cỏ đốt lửa nghỉ ngơi tạm.
Chuyện này còn khiến Lữ Thủy lườm nguýt hắn mấy cái, Văn tiên sinh tự biết có lỗi, chỉ có thể bất lực lắc đầu.
- Các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi kiếm chút thịt rừng cho Nhị công tử.
Lữ Thủy cười hào sảng, dẫn theo mấy người lính liền chui vào rừng.
Xung quanh quân sĩ thuần thục rải bột hùng hoàng, lại đốt lửa trại ở nơi cách xa.
Mặc dù có vẻ lộn xộn nhưng Kỷ Hỏa nhìn ra, những đống lửa này mơ hồ nối liền thành một vùng, giống như một loại trận pháp.
Kỷ Hỏa nhìn thấy Văn tiên sinh nhe răng trợn mắt ngồi đó liền cười hỏi:
- Tiên sinh ít khi ra ngoài sao?
Văn tiên sinh cười khổ:
- Cũng không hẳn, ta thường xuyên đi ra ngoài làm việc với Đại công tử, chỉ là chưa bao giờ thô bỉ như thế này.
Kỷ Hỏa hiểu ra, hắn nghe nói Đại nhi tử của Kỷ Khiếu Hùng yếu ớt nhiều bệnh, là một cái ma bệnh, ra ngoài đoán chừng người hầu hạ cũng đông, xe ngựa dùng có khi đều là bảo mã mui trần, hoàn toàn khác biệt với đám quân nhân cưỡi ngựa lớn một đường phi nước đại, lại còn hành quân cả đêm này.
Hắn nhớ lại hai năm trước lúc nhìn thấy vị thiếu niên ôn hòa kia, tuy nhìn qua là một công tử hào hoa nhưng cũng không thấy vẻ bệnh tật.
Truyền thuyết nói Kỷ Đại công tử nhà hắn đi hai bước là thở dốc, đi thêm hai bước là ho khan.
Lúc đó Kỷ Hỏa nhận được tin tức này, từng nghi ngờ tên này là cơ thể suy nhược, tinh khí không đủ, cần ăn đại bổ hoàn.
- Nhị công tử, những người trong khách sạn kia?
Văn tiên sinh thấy Kỷ Hỏa trầm mặc liền thử thăm dò hỏi.
- Ồ, ngài cảm thấy bọn hắn chết như thế nào?
Kỷ Hỏa đột nhiên hỏi.
- Đồng quy vu tận?
Văn tiên sinh vô thức đáp lại.
- Đúng vậy, Văn tiên sinh tài năng!
Kỷ Hỏa cười nói.
Văn tiên sinh cười ha hả,
- Ta cũng thấy vậy.
- Nhị công tử trước kia có từng cưỡi ngựa không?
- Có.
- Ta thấy Nhị công tử trước kia khá túng quẫn, làm sao có thể cưỡi ngựa được?
- Ồ, ngài thấy ta làm sao cưỡi ngựa được?
- Trước kia để kiếm sống, thỉnh thoảng tiếp xúc với ngựa?
- Đúng vậy! Tiên sinh tài năng!
- Ha ha ha! Ta cũng thấy vậy.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, ánh trăng vốn rực rỡ bỗng chốc trở nên mờ nhạt.
Nơi vốn đã hoang vu nay càng thêm tối tăm, chỉ còn đốm lửa bập bùng tỏa sáng.
Ngọn lửa như được cảm ứng, trong bóng tối càng tỏa sáng rực rỡ, mơ hồ nối liền thành một dải, một luồng khí thế sắc bén dần dần hình thành.
Kỷ Hỏa cùng Văn tiên sinh cùng ngước nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một đám mây đen như tấm màn che tối nhanh chóng bao phủ bầu trời đêm với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Kỷ Hỏa có thể nhìn thấy trên đám mây đen như có tiếng ồn ào, lại có mấy con quạ kêu "quác quác", bay vòng quanh đám mây.
- Yêu thú xuất hiện!
Văn tiên sinh sắc mặt trầm xuống, lầm bầm mắng:
- Ta đã nói tối nay không thể qua đêm ở hoang vu mà, dưới đất nhiều ngọn lửa như vậy, yêu thú rất dễ phát hiện!
Hắn nói xong, bỗng chốc đứng dậy hái một chiếc lá, tiện tay ném ra.
Chỉ thấy chiếc lá xanh biếc ấy đón gió mà lớn, nhanh chóng to ra, trong nháy mắt dã che khuất tất cả mọi người, ngay cả hơi ấm của ngọn lửa cũng bị che khuất hoàn toàn.
- Tất cả im lặng, chúng ta ẩn nấp.
Văn tiên sinh ra lệnh cho quân sĩ.
- Đây là?
Kỷ Hỏa nhướng mày hỏi, thuật sĩ quả nhiên có tài.
- Trò vặt mà thôi!
Văn tiên sinh lưng thẳng tắp, vẻ mặt tự tin, miệng lại nói một cách bình thản.