Bọn Chuột Nhắt Dám Ám Hại Ta!


- Ai da, cái này phải có đến mấy trăm con đi!

Lữ Thủy kinh ngạc nói:

- Nơi này lại có nhiều sói đến thế! Tri phủ nơi đây hẳn là đớp cứt mà!

Văn tiên sinh cũng đứng hình, trầm ngâm nói:

- Đối phương là yêu quái tu luyện đã có thành tựu, muốn trốn tránh sự truy đuổi của quan binh rất dễ.

E rằng sắp tới sẽ có một trận ác chiến.

Lữ Thủy cười ha hả:

- Đánh trận là chuyện thường của Phi Hùng Quân chúng ta! Các huynh đệ, các ngươi có sợ không?

Phi Hùng Quân lập tức cười vang, khí huyết sôi trào, ánh mắt mỗi người đều lộ ra vẻ hung dữ, sát khí ngập trời.

Dù chỉ có mấy chục người, nhưng khí thế như biển cả, sát khí ngưng tụ thành một tấm thép, đủ sức đối đầu với mấy trăm con sói hung dữ, thậm chí còn có phần áp đảo!

- Ha ha ha! Sợ cái gì!

- Đại đao của ta đã ngứa ngáy lắm rồi!

- Đừng chậm trễ! Xông lên!

Quả nhiên là đội quân danh chấn đại lục, thật sự phi phàm...!Kỷ Hỏa âm thầm gật đầu, trong lòng đang cân nhắc có nên cho đám nhóc con trong quân doanh đến học hỏi vài chiêu, xem như rèn luyện thêm kỹ năng.

Trong bóng tối, những đôi mắt lục bảo lấp lánh liên tục, nhưng chúng không hề tấn công, chỉ bao vây lấy mọi người.


- Tại sao chúng chưa động thủ?

Lữ Thủy hỏi.

Không phải ngươi cũng là quân sư sao? Sao giờ lại ngớ ngẩn thế? Văn tiên sinh thầm oán trong lòng, phỏng đoán:

- Có lẽ chúng đang hù dọa chúng ta.

- Đúng là lũ rùa rụt cổ!

Lữ Thủy mắng một câu, tiện tay cầm một bó đuốc ném về phía xác lang yêu kia.

Bùm một tiếng, xác lang yêu nhanh chóng bị ngọn lửa bao phủ, khói đen cuộn tròn bay thẳng lên trời.

- Gào!

Trong bóng tối vang lên tiếng gầm thét dữ tợn, từng con sói hung dữ lao ra, nhắm thẳng vào đám người mà tấn công, gặp ai cắn người đó!

- Ha ha! Cuối cùng cũng đến lúc rồi!

Phi Hùng Quân đối mặt mà lên, các binh sĩ cười lớn, vung cao đại đao chém thẳng xuống, đầu con sói lập tức bị chém đứt.

Những con sói khác xông lên, nhưng các binh sĩ không hề sợ hãi, đại đao trong tay vung vẩy liên tục, lực đạo mạnh mẽ khiến những con sói bị thương nặng.

Cảnh tượng tương tự diễn ra khắp chiến trường.

Dù bị bao vây bởi đàn sói từ bốn phía, nhưng mỗi người đều chiến đấu dũng mãnh, ngăn chặn những đợt tấn công của đàn sói.

Phi Hùng Quân tạo thành một vòng tròn, bảo vệ Kỷ Hỏa ở giữa.

Dù bị đàn sói tấn công dữ dội, nhưng bọn hắn vẫn không hề lùi bước, ngược lại còn tiêu diệt được rất nhiều sói.

Mặc dù các đòn đánh của bọn hắn nhìn qua có vẻ hỗn loạn, nhưng mỗi khi có đồng đội gặp nguy hiểm, những người khác sẽ lập tức đến hỗ trợ, tạo thành một bức tường phòng ngự vững chắc.

Lữ Thủy bình tĩnh đứng ở trung tâm, quan sát toàn bộ chiến trường, vẻ mặt không hề thay đổi.

Khi số lượng sói ngày càng tăng, Phi Hùng Quân bắt đầu cảm thấy khó khăn, vòng tròn phòng ngự cũng thu nhỏ lại.

Một con hắc sắc cự lang ẩn nấp trong đàn sói, lén lút quan sát một binh sĩ của Phi Hùng Quân.

Ngay khi binh sĩ đó bị mấy con sói bao vây, lộ ra sơ hở, nó lập tức lao ra, cắn vào cánh tay phải của binh sĩ, lực lượng khổng lồ khiến binh sĩ ngã nhào xuống đất.

Xung quanh, những con sói như đã sớm chuẩn bị sẵn, nhanh chóng lao vào tấn công binh sĩ.

Miệng chúng há to, cắn xé dữ tợn!

- Rống!

Ngay lúc đó, một luồng khí thế cuồng bạo bỗng nhiên bùng nổ từ cơ thể binh sĩ, huyết sắc khí lãng bao trùm lấy hắn và đàn sói.


Binh sĩ đứng thẳng dậy, một luồng khí thế mạnh mẽ nhanh chóng bao quanh cơ thể, biến thành bộ dáng huyết sắc cự hùng đang giương nanh múa vuốt.

Huyễn ảnh cự hùng này như một lớp áo giáp bao bọc lấy binh sĩ, bảo vệ toàn thân hắn, trông vô cùng hung dữ.

Binh sĩ gầm lên một tiếng, huyễn ảnh cự hùng trên người cũng ngửa mặt lên trời gào thét, phát ra những trận sóng âm xung kích, khiến đàn sói không ngừng lùi lại.

Người binh sĩ này dứt khoát thu hồi vỏ đao, lao vào tấn công đàn sói.

Chỉ với một cú vung tay, huyễn ảnh cự hùng trên người cũng đồng thời vung ra một bàn tay khổng lồ, quật bay một con cự lang!

Trong khoảnh khắc, hắn như một con cự hùng đang tàn sát đàn sói, không gì có thể ngăn cản!

Những con cự lang không ngừng cắn xé đều không thể phá vỡ huyễn ảnh cụ hùng này, ngược lại còn bị hắn liên tục đánh lui.

Thấy vậy, những binh sĩ Phi Hùng Quân khác cũng không bảo lưu thực lực nữa.

Ngoài một nửa số binh sĩ còn lại canh gác bên ngoài, những người còn lại đồng loạt ngửa mặt lên trời gào thét, trên người cũng xuất hiện những luồng huyết sắc khí kình, hóa thành những hư ảnh cự hùng, lao vào đàn sói.

Phải biết rằng những binh sĩ Phi Hùng Quân này vốn đã cao lớn vạm vỡ, giờ đây lại có thêm cự hùng khí kình quấn quanh, trông như những con cự hùng đến hai ba mét đang chém giết lẫn nhau.

Trong nháy mắt, chiến trường trở thành một cuộc hỗn chiến giữa hàng chục cự hùng và đàn sói, cục diện chiến đấu đảo ngược hoàn toàn!

Kỷ Hỏa vô cùng chấn động.

Đến giờ hắn mới hiểu rõ sức mạnh của Phi Hùng Quân.

Khí kình hóa hình!

Đây là kỹ năng mà chỉ những võ giả đạt đến cấp bậc Lục phẩm mới có thể làm được, nói cách khác, mỗi binh sĩ Phi Hùng Quân đều là Lục phẩm cao thủ?

Mà đây còn chưa hết, Kỷ Hỏa nhận ra rõ ràng rằng, những binh sĩ Phi Hùng Quân này sử dụng công pháp phẩm giai cũng không thấp, nếu không thì khí kình hóa hình cũng sẽ không mạnh mẽ đến vậy.

Đây cũng chính là Kỳ Khiếu Hùng vì Phi Hùng Quân đặc biệt sáng tạo ra một môn võ học.

Thật sự xa xỉ a...!Còn nhớ mấy năm trước tiếp đơn không có tiếp Phi Hùng Quân, không phải đi vào liền lạnh.

Lần này ra xem như dài việc đời...!Kỷ Hỏa lại nhìn xem Lữ Thủy, vị đầu lĩnh chi Phi Hùng Quân này.


Hiện tại tình hình chiến đấu ổn định, nhưng nếu muốn đánh lui đàn sói, biện pháp tốt nhất tự nhiên là bắt giặc trước bắt vua.

Như vậy, cái mưu này, vị sĩ này sẽ làm thế nào? Là thuật sĩ xuất thân, triệu Thiên Lôi? Hay dùng cái gì đó huyền diệu khác? Chỉ thấy Lữ Thủy không chút hoang mang nhìn chăm chú vào bóng tối, thẳng đến khi đàn sói bị giết đến liên tục bại lui, trong bóng tối lại truyền ra một tiếng gầm rú thê lương!

Đàn sói nghe được tiếng rống này, không còn dây dưa với Phi Hùng Quân nữa, cấp tốc hướng vào bóng tối mà chạy trốn.

Lữ Thủy trước mắt lập tức sáng lên, hắn đột nhiên cầm lấy trường cung, giương cung cài tên, cung như trăng tròn, mũi tên lóe lên liền biến mất, trong bóng tối lập tức truyền ra tiếng rống thê lương.

Kỷ Hỏa: ? ? ?

Văn tiên sinh: ? ? ?

Văn tiên sinh run lạnh, cao giọng hỏi:

- Ngươi không phải thuật sĩ sao? Huyền Môn kỳ thuật của ngươi đâu?

Lữ Thủy cười ha hả, vỗ vỗ tay cung tiễn bên trong nói:

- Văn tiên sinh, từ khi ta tiến vào Phi Hùng Quân, phát hiện ra dùng nắm đấm đánh nhau còn dễ dùng hơn thuật pháp nhiều!

Văn tiên sinh tức giận đến râu ria thẳng run, miệng bên trong không ngừng lẩm bẩm đừng làm nhục Huyền Môn.

Kỷ Hỏa nháy mắt mấy cái, biểu thị rất là rung động.

Lúc này đàn sói đã lui, các tướng sĩ Phi Hùng Quân trên người huyết hồng khí kình cấp tốc thu hồi vào thể nội, từng người tinh thần phấn chấn, chỉ có vài người bị thương nhẹ.

Một trận chiến đấu kết thúc, mọi người vui vẻ dọn dẹp xác sói, cứ như không có chuyện gì xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận