Bọn Chuột Nhắt Dám Ám Hại Ta!


Liên tiếp mấy ngày trên đường, Văn tiên sinh gầy đi trông thấy.

Cuối cùng, cả đoàn người cũng đã đến trước tường thành nguy nga của kinh thành.

Trên tường thành có vết tích do đao kiếm chém, còn có dấu ấn của tuế nguyệt đã ăn mòn những viên đá lớn, tất cả đều hiện rõ sự cổ kính của kinh thành này.

- Nhị công tử, kinh thành ngài nhìn thấy đã được sửa chữa và xây dựng lại nhiều lần, không còn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu nữa.

Văn tiên sinh giải thích.

- Vì sao còn có nhiều vết tích chiến tranh như vậy?

Kỷ Hỏa tò mò hỏi.

- Để lộ ra vẻ cổ kính một cách cố ý thôi, nhằm tạo cảm giác thời gian đã qua, ngay cả đá cũng được hun khói qua.

Văn tiên sinh thuận miệng đáp.

Hoàng thất cũng có sở thích kỳ lạ đấy chứ? Kỷ Hỏa cười dở khóc dở cười.

Với nhiều người vào thành như vậy, tất nhiên phải qua kiểm tra.

Nhưng khi binh sĩ gác cổng nhìn thấy lá cờ Phi Hùng, bọn hắn không cản trở mà còn chào theo kiểu quân lễ, ánh mắt sáng rực nhìn đoàn người.

Xem ra, uy vọng của Phi Hùng Quân tại kinh thành rất cao...!Kỷ Hỏa nghĩ thầm, rồi nhìn dòng người qua lại trên đường.

Ánh mắt chợt dừng lại trên một thiếu niên quen thuộc.

Thiếu niên đen đúa, gầy gò, đang bán mứt quả, giữa tiếng rao ánh mắt hắn đối diện với Kỷ Hỏa, khẽ gật đầu rồi biến mất trong biển người.

Kỷ Hỏa mỉm cười, nhìn kinh thành đông đúc, trong mắt lóe lên một tia lửa nóng.

Đây chính là kinh thành sao? Sau bao năm ẩn náu tại Xuyên Tây, giờ ta đã đến Trung Nguyên, cái này chính là sân khấu của ta a.

Liền để ta xem một chút Trung Nguyên cao thủ đến cùng là cái bộ dáng gì.

Không lâu sau, đoàn người nhìn thấy một phủ đệ to lớn, trên cổng có bảng hiệu khắc bốn chữ

- Trấn Quốc Công Phủ.

Trước phủ có nhiều gia đinh cùng nha hoàn đang chờ, dẫn đầu là một thiếu niên mặc áo trắng, mắt sáng mày kiếm, tóc dài phất phới, tay cầm một chiếc quạt xếp cổ kính, dáng vẻ tuấn tú.

Thiếu niên này sắc mặt nhợt nhạt do bệnh, khuôn mặt tiều tụy, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ anh tuấn.

Lại gặp ngươi rồi...!Kỷ Hỏa thầm nói, nhớ lại cuộc giao đấu hai năm trước.

- Nhị đệ, ngươi đã đến.

Kỷ Quân Hồng mỉm cười ôn hòa, nói rồi ho khan vài tiếng, trông như người vừa khỏi bệnh nặng.

Kỷ Hỏa chắp tay, dù đã hai năm không gặp, nhưng cảm giác xa cách giữa bọn hắn dường như không tồn tại.

Hình ảnh hai người bọn hắn nâng chén nói cười năm đó vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí.

Biết hắn là huynh trưởng của mình, Kỷ Hỏa cũng không có bất cứ bài xích nào.

Hai năm trước cảnh giới của hắn chưa đủ, bây giờ, với sự gia trì của hệ thống, Kỷ Hỏa cũng không rõ mình mạnh đến mức nào, thậm chí đã chạm đến huyền chi cảnh giới.

Hắn cảm nhận được sự thân thiết từ huyết mạch.

Xem ra ta thật sự là nhi tử thất lạc nhiều năm của Kỷ Khiếu Hùng...!Hắn thầm nghĩ, biết sớm thế này, hắn sẽ không phải cố gắng quá nhiều.

- Đại huynh, ta đến có phải không đúng lúc không?

Kỷ Hỏa cười hỏi.

Nghe câu này, Kỷ Quân Hồng ánh mắt sáng lên, khóe môi khẽ nhếch, cười đáp:

- Không, ngươi đến đúng lúc.

Khi đã đưa đoàn người vào phủ, Lữ Thủy dẫn quân rút về, lúc rời đi còn nháy mắt với Kỷ Hỏa, ám chỉ rằng khi nào rảnh thì đến thăm Phi Hùng Quân, có lẽ muốn lôi kéo Kỷ Hỏa vào đội quân này.

Văn tiên sinh đã mệt mỏi, liền lấy cớ lui về nghỉ ngơi.

Kỷ Quân Hồng dẫn Kỷ Hỏa đi vào trong phủ, miệng không ngừng nói:

- Chỗ ở của ngươi đã được sắp xếp xong, ở một viện phía bắc, không xa tiểu viện của ta.

Trong viện đồ dùng đầy đủ, ngươi cũng không có nhiều hành lý, cứ vào ở thoải mái.

- Tình hình kinh thành khá phức tạp, lát nữa ta sẽ nói rõ cho ngươi.

Phụ thân đang đợi ngươi trong thư phòng, ngươi hãy vào gặp hắn trước, chắc hẳn hắn đã không thể đợi thêm.

Khi chỉ còn hai người, Kỷ Quân Hồng không còn ho nữa, sống lưng thẳng tắp.

Kỷ Hỏa sững sờ, hắn sắp gặp một Tông Sư nha, Phi Hùng tướng quân trong truyền thuyết, vị Đại tướng của Chu triều, cũng là phụ thân tiện nghi của hắn, Kỷ Khiếu Hùng.

- Tiểu Hồng Đường đâu? Nàng làm sao không đến?

Kỷ Quân Hồng hiếu kỳ hỏi.

Còn tưởng rằng nhị đệ của mình sẽ mang theo tiểu oa nhi đó đến cùng, lần trước nhìn thấy nàng lúc tám tuổi, giờ chắc hẳn nàng đã mười tuổi rồi.

Đối với tiểu oa nhi dễ thương miệng nhỏ xinh ấy, Kỷ Quân Hồng rất yêu thích.

- Nàng à, đến chậm một chút.

Kỷ Hỏa thuận miệng đáp.

Kỷ Quân Hồng liếc nhìn nhị đệ của mình, cười gật đầu nói:

- Trong viện tử của ngươi, ta đã chuẩn bị một phòng cho Tiểu Hồng Đường rồi, khi nào nàng đến thì cứ vào ở là được.

- Vậy đa tạ Đại huynh.

Kỷ Hỏa cười đáp.

.

.

Trong thư phòng, một người vóc dáng vô cùng khôi ngô, thậm chí cả y phục cũng không thể che giấu được thân thể to lớn của hắn, nhìn qua như một con cự hùng khổng lồ mặc quần áo nhân loại đang ngồi trên ghế.

Khuôn mặt vuông vắn, râu quai nón, thoạt nhìn đúng là dáng vẻ nghiêm nghị và bá khí.

Chỉ là bất kể thế nào suy nghĩ, cũng không thể liên tưởng được hắn với bên ngoài ôn hòa như ngọc của Kỷ Quân Hồng.

Lúc này, vị Trấn Quốc Công này, Phi Hùng tướng quân, hai chân đang gác lên bàn, buồn chán mà đung đưa chân, thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa sổ, lại gãi chỗ này chỗ kia, trông như mắc chứng hiếu động.

Nói thật, hắn thường ít khi vào thư phòng, so với thư phòng, hắn thích ở quân doanh cùng với đám oắt con kia hơn.

Tuy nhiên, không phải là chưa bao giờ vào thư phòng.

Khi nào mất ngủ, không ngủ được, hắn sẽ vào đây, mà kỳ lạ thay, chỉ cần ngồi xuống là có thể ngủ được.

- Sao còn chưa đến? Chậm chết đi được.

Kỷ Khiếu Hùng lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra điều gì, đưa tay lục lọi dưới bàn đọc sách, trên mặt hiện ra một nụ cười thấu hiểu, trong nụ cười có chút nhớ nhung và buồn bã khó hiểu.

Thu tay lại, trong lòng bàn tay hắn đã có thêm một bình rượu nhỏ.

Mở nắp bình ra, hắn uống một ngụm đầy thoả mãn, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười hài lòng.

- Như nhi, tiểu nhi tử của chúng ta đã tìm được...!Hắn trở về rồi...

Hắn thở dài một tiếng, thân thể to lớn bỗng thêm phần cô đơn.

Từ xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng hai thiếu niên đùa giỡn.

Kỷ Khiếu Hùng lập tức trở nên căng thẳng, vội vã giấu bình rượu vào trong ngực, hai chân cũng buông xuống, chỉnh đốn lại y phục, vuốt vuốt râu quai nón, ngồi ngay ngắn trên ghế.

Ngẫm lại xem còn có gì chưa chuẩn bị.

À, đúng rồi!

Hắn cầm lấy quyển sách đã chuẩn bị từ sớm, tùy tiện lật đến một trang, suy nghĩ một lúc, cảm thấy tư thế này chưa đủ đẹp trai, liền xoay người, đổi sang tư thế tay trái chống cằm, tay phải cầm sách, giả bộ như đang chăm chú đọc.

Ừ, lần này thì hài lòng rồi.

- Ngươi cứ vào đi, một lát ra ngoài rồi đến tìm ta tại viện tử là được.

Thanh âm của đại nhi tử từ bên ngoài truyền vào.

- Được.

Một thanh âm trẻ tuổi trong trẻo đáp lại.

Không lâu sau, tiếng bước chân tiến đến gần, một người đến trước thư phòng, gõ cửa một cái.

- Vào đi.

Kỷ Khiếu Hùng trầm giọng nói.

Cửa mở ra, Kỷ Hỏa đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là một con gấu đen to lớn, à không, là một người to con.

Bất kể là dáng người vạm vỡ như ngọn núi nhỏ, hay uy áp mơ hồ toát ra, đều khiến Kỷ Hỏa rõ ràng cảm nhận được đây là một tuyệt thế cường giả.

Chỉ là, quyển sách hắn đang cầm dường như không hợp lắm, hơn nữa quyển sách này khi so với bàn tay khổng lồ của hắn thì thực sự quá nhỏ.

Có chút giống Kỷ Hỏa kiếp trước ngồi cầu, cầm trên tay quyển sách Anh ngữ từ đơn nhỏ xíu.

Nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui