Bọn Chuột Nhắt Dám Ám Hại Ta!


Cái tư thế này mà cũng bày ra được à?

Kỷ Hỏa tiến đến trước mặt lão cha tiện nghi của mình, chắp tay hành lễ, nhẫn nhịn nửa ngày mới thốt ra một câu:

- Phụ thân.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sợi dây liên kết huyết mạch giữa hai người, cái cách nhận diện này còn tiện lợi hơn cả nhỏ máu nhận thân.

Mà Kỷ Khiếu Hùng, nếu đã là Tông Sư, chắc chắn cũng có thể cảm nhận được loại liên kết huyết mạch này.

Kỷ Khiếu Hùng ngẩng đầu, chăm chú đánh giá thiếu niên gầy yếu trước mặt, đặc biệt là khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, có mấy phần giống với đại nhi tử, càng giống với thê tử đã khuất.

Hắn trầm ngâm một lát, sau đó trầm giọng nói:

- Bọn hắn đã đưa ngươi đến đây, vậy ngươi phải biết mình là nhi tử của ta, là huyết mạch của ta.

Kỷ Hỏa gật đầu, giọng điệu bình tĩnh:

- Ta biết.

- Ngươi không cần lo lắng, ngươi đúng là nhi tử của ta, điều đó ta đã xác nhận.

Kỷ Khiếu Hùng bổ sung để an lòng cho Kỷ Hỏa:

- Là một Tông Sư cao thủ, ngay khi ngươi đến gần, ta đã có thể cảm nhận được liên kết huyết mạch giữa chúng ta.

- Ồ?

Kỷ Hỏa nhíu mày, giả vờ như nghi hoặc hỏi.

Kỷ Khiếu Hùng tiện tay quẳng cuốn sách nhỏ đi, hắn đã sớm thấy cái đồ vật này khó chịu.

Ngồi thẳng người, hắn nghiêm túc dạy bảo:

- Đạt đến Tông Sư cấp bậc, sẽ có Thiên Nhân cảm ứng, võ giả trực giác cũng sẽ thức tỉnh, nhiều chuyện sẽ có thể biết trước.

Dù không thể diễn tả rõ ràng loại cảm giác này, nhưng nó chắc chắn tồn tại.

- Dạ.

Kỷ Hỏa đáp lại một cách bình tĩnh.

Trong thư phòng, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.


Kỷ Khiếu Hùng nhìn hắn, hắn nhìn Kỷ Khiếu Hùng, một lúc lâu cả hai đều không tìm được chủ đề.

Bầu không khí có phần hơi ngượng ngùng.

- Sau khi đến đây, ngươi cứ yên tâm ở lại phủ đệ.

Trước kia lang bạt bên ngoài nhiều năm, chắc hẳn đã khổ sở.

Sau này nếu muốn làm gì, cứ nói với ta.

Kỷ Khiếu Hùng nhịn nửa ngày mới nói ra câu này.

- Dạ.

- Không được dựa vào thân phận nhi tử của Phi Hùng tướng quân mà làm xằng làm bậy, ức hiếp bách tính.

Nếu để ta phát hiện, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.

- Nha....

- Phải tôn trọng huynh trưởng, Quân Hồng là hảo hài tử, bình thường gặp được phải hỏi han hắn.

- Nha...

Thế là trong thư phòng lại lâm vào trầm mặc, bầu không khí hơi có vẻ xấu hổ.

Kỷ Hỏa thì thầm trong lòng, mặc dù đây là phụ thân đối với nhi tử phát biểu, nhưng hắn luôn cảm giác mình lão cha tiện nghi này giống như là nghẹn nửa ngày mới nói ra được những lời này, hoàn toàn không có kinh nghiệm nuôi trẻ a!

- Ngươi có sự tình muốn hỏi?

Kỷ Khiếu Hùng không tìm được đề tài, liền hỏi.

Biết hài tử thất lạc nhiều năm của mình còn sống, hắn đã phán đoán qua vô vàn tràng cảnh phụ tử gặp nhau.

Thậm chí còn nghĩ tới tiểu nhi tử khóc hô hào ôm trong ngực mình, mình mặt mũi tràn đầy ghét bỏ, thuyết giáo một phen nam nhi không dễ rơi lệ.

Chỉ là tên oắt con này biểu hiện quá bình tĩnh!

Mẹ nó, hoàn toàn không giống như mình nghĩ!

Vậy hình tượng nghiêm phụ của mình làm như thế nào dựng nên a!

Kỷ Hỏa méo mó đầu, hỏi:


- Mẫu thân của ta chết như thế nào?

Trong thư phòng hoàn toàn lâm vào yên tĩnh, Kỷ Khiếu Hùng mặt nhu hòa chút, bình tĩnh nói:

- Cừu gia truy sát lưu lại mầm bệnh, ngươi cũng bởi vì chuyện này thất lạc, vài năm nàng sầu não uất ức, liền đi.

- Cừu gia đâu?

- Giết.

Thế là bầu không khí lần nữa xấu hổ.

Tổng cộng liền không nói đến nửa nén hương, Kỷ Khiếu Hùng luôn cảm thấy phụ tửthất lạc nhiều năm nhận nhau không phải như vậy, chí ít trong thoại bản lưu truyền trên phố, ít nhất phải viết đến tận hai ba chương!

- Ngươi có bao giờ nghĩ về tương lai sẽ làm gì chưa?

Kỷ Khiếu Hùng lại hỏi.

Kỷ Hỏa do dự một lát, rồi hỏi thử:

- Ta có thể...!nằm ngửa được không?

Kỷ Khiếu Hùng trầm ngâm, cân nhắc rồi nói:

- Ừm...!Ngươi đã phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, giờ muốn nghỉ ngơi một thời gian cũng là chuyện bình thường.

Về sau, ngươi muốn làm gì?

- Ta lựa chọn nằm ngửa.

- Ta sẽ tìm thầy tới dạy ngươi đọc sách, thi cử đỗ đạt, làm quan to như thế nào?

- Ta lựa chọn nằm ngửa.

- Trở thành một vị tướng tài, từ lính nhỏ làm lên, chỉ huy quân đội đánh trận, mở mang bờ cõi, lập nên những công lao vĩ đại như thế nào?

- Ta lựa chọn nằm ngửa.

Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

Một lúc sau, Kỷ Khiếu Hùng lại thử hỏi:


- Ngươi có muốn học thương nghiệp không?

- Ta lựa chọn nằm ngửa.

Tiểu tử thúi này!

Thật là quá đáng!

Bên ngoài thư phòng, bỗng nhiên gió nổi mây đen, một mảng mây đen bao phủ bầu trời ngay phía trên căn phòng này.

Kỷ Quân Hồng mệt mỏi dựa vào ghế, nhìn về phía những đám mây đen, khẽ cười nói:

- Không biết nhị đệ nói gì mà phụ thân lại nổi giận dữ như vậy.

Trong thư phòng, lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

- Ngươi có từng tập võ không?

Kỷ Khiếu Hùng yếu ớt hỏi.

Tiểu tử thúi này, nếu không đánh nó vài trận thì hắn thật sự khó chịu.

Nhưng đánh nhi tử mình cũng không hay, lại làm mất hình tượng nghiêm phụ của hắn.

Thôi thì...!dạy dỗ một chút vậy!

- Học qua chút công phu quyền cước.

Kỷ Hỏa đáp.

Trước mắt hắn tối sầm lại, bóng dáng Kỷ Khiếu Hùng cao lớn như một ngọn núi đè xuống, áp lực mạnh mẽ khiến hắn khó thở.

Cảm giác ấy như thể đang đối diện với một đầu Hồng Hoang Cự Thú, dã tính, man rợ, khát máu, khí tức khủng bố bao trùm lấy toàn thân hắn.

Chỉ thấy Kỷ Khiếu Hùng giơ tay thành trảo, hướng thẳng mặt hắn chụp tới.

Một động tác đơn giản ấy, nhưng Kỷ Hỏa lại cảm thấy như toàn bộ không gian xung quanh bị phong tỏa, không khí trở nên đặc quánh như bùn lầy bao trùm lấy cơ thể, khiến hắn không thể nhúc nhích.

Đây chính là võ đạo Tông Sư ư?!

Tuyệt đỉnh cao thủ!

Ánh mắt Kỷ Hỏa chợt lóe lên một tia kích động, hắn chợt nảy ra ý định liều lĩnh vận chuyển công lực để đánh nhau với lão cha mình một trận.

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi bị hắn dập tắt.

Hắn đột ngột nắm chặt tay, một quyền đánh thẳng về phía bàn tay đang chụp tới của Kỷ Khiếu Hùng! Một quyền này, hắn chỉ dùng nhục thân lực lượng, không hề vận dụng bất kỳ võ học nào.

Ánh mắt Kỷ Khiếu Hùng lóe lên một tia kinh ngạc.


Trong tình huống không gian bị hắn áp chế đến mức phong tỏa, tiểu tử này lại vẫn có thể ra quyền như thường! Chỉ riêng phần thực lực này đã vượt xa những người đồng lứa!

Một quyền một trảo va chạm giữa không trung.

Răng rắc!

Những viên gạch xi măng dưới chân Kỷ Hỏa lập tức vỡ vụn thành nhiều mảnh, những vết nứt loang ra như mạng nhện.

Cơ thể Kỷ Hỏa lảo đảo nhưng vẫn đứng vững sau khi đỡ được một trảo này.

Kỷ Khiếu Hùng càng thêm kinh ngạc.

Mặc dù hắn chưa dùng hết sức , mà lại cũng không vận chuyển nội lực, nhưng trong thiên hạ này, có mấy người có thể đỡ được một trảo của hắn?

Chờ đã!

Tiểu quỷ này vừa nãy còn nói hắn sẽ học một chút công phu quyền cước?! Cái này gọi là một chút công phu quyền cước ư?

Ghê tớm!

Đến đánh một trận đi!

Trong lòng Kỷ Hỏa cũng vô cùng kinh ngạc.

Hắn không vận chuyển nội lực, nhưng trên người hắn ít nhất cũng có hai ba mươi loại khổ luyện công pháp đến cảnh giới đại viên mãn.

Dù là những công pháp hạ phẩm, nhưng số lượng nhiều như vậy, khi kết hợp lại đã khiến cơ thể hắn trở nên phi phàm.

Hiện tại, nếu nhét hắn vào trong một khẩu pháo rồi bắn đi, hắn cũng có thể đâm thủng một bức tường thành.

Vậy mà lại vẫn có chút chống đỡ không được móng vuốt của lão cha mình?

- Ghê tởm!

- Vừa thấy mặt đã muốn đánh nhi tử mình, chẳng ra gì!

- Ta muốn phát lực!

Hai người liếc nhau, đồng thời âm thầm vận lực.

Răng rắc răng rắc!

Phiến đá dưới chân Kỷ Hỏa nứt toác ra, thậm chí cả dưới chân Kỷ Khiếu Hùng cũng xuất hiện những vết nứt nhỏ.

Tại điểm va chạm giữa nắm đấm và móng vuốt, không khí bắt đầu vặn vẹo, đó là dấu hiệu của lực lượng đạt đến giới hạn, tạo ra những rung động tần số cao.

- Khụ! Phụ thân, các người đã nói chuyện xong chưa? Ta muốn đưa nhị đệ đi xem phòng.

Giọng nói của Kỷ Quân Hồng vang lên bên ngoài, có phần bất đắc dĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận