【30】Tình yêu khuynh thành
“Ngươi không thể uy hiếp được chàng ấy.”
Ta bị nhốt vào mật thất trong tẩm cung của Triệu Khanh Ngữ, nhìn nàng tìm kiếm cái gì đó ở khắp nơi.
“Đúng không? Nhưng ta thấy, hắn lại cam tâm tình nguyện.”
Nàng rút ra một cái hộp trong hộp trang sức ở tường kép, lấy ra một cái bình nhỏ, cẩn thận nhìn dưới ánh nến.
“Lấy hiểu biết của ta về chàng ấy, chàng ấy sẽ không nuốt xuống trận này.”
“Đó cũng là việc ngày sau.”
Ta rũ mắt xuống: “Ta cũng sẽ không cho ngươi tư bản làm cuộc giao dịch này.”
Triệu Khanh Ngữ liếc nhìn ta: “Chuyện này không phải do ngươi.”
Ngoài cửa vang lên tiếng động, nàng lẩm bẩm: “Đến rồi.” Xoay người ra cửa, lúc trở về mang theo một bầu rượu tinh xảo.
Ta nhìn chằm chằm vào bầu rượu kia, không biết vì sao, viên bảo thạch màu hồng kia lại làm cho ta hoảng hốt dù không biết lý do.
Đôi mắt của Triệu Khanh Ngữ xoay chuyển, cười dịu dàng nhìn ta: “Ngươi nghĩ không sai, bầu rượu này giấu giếm cơ hội bí mật, rót rượu xong chỉ cần chạm nhẹ vào đỉnh, độc được giấu sẽ xâm nhập vào rượu.”
“Ngươi muốn làm gì ta? Ngươi cảm thấy ta sẽ đi làm hại Tiêu Mạc Chi?”
“Tất nhiên ngươi sẽ không.
Không chỉ vậy, ta còn biết, nếu ta để ngươi lựa chọn, chắc chắn ngươi sẽ không do dự tìm chết thay hắn.”
Nghe câu này, ta giật mình nhìn nàng.
Chỉ thấy nàng dùng khăn tay che miệng, môi đỏ dưới ngọn lửa càng thêm yêu dã.
Nàng đến gần ta, đè thấp âm thanh: “Bây giờ Hoàng Đế Hề quốc bị hắn giết chết, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý vài tòa thành đó? Nhưng đã có việc các ngươi lợi dụng ta trước, lại có thêm mối thù giết cha sau đó, ta phí nhiều tâm tư như vậy, không cầu gì khác, cố tình không muốn nhìn các ngươi song túc song phi, vậy phải làm gì bây giờ đây?”
“Ngươi!”
“Thế nào, Thường Tư cô nương? Cả đời ngươi không ưu phiền, ở nhà có cha mẹ huynh trưởng yêu thương, xuất giá có phu quân che chở, chắc chắn sẽ không nghĩ đến có ngày sẽ bị người như ta bức bách, đúng không?”
Ta nhìn ánh sáng gần như điên cuồng lập lòe trong mắt nàng, châm chước xem còn có khả năng khác không.
“Đừng mơ đến chuyện muốn chơi chiêu với ta, ngươi không thể chơi lại ta, cũng đừng quên lúc này các ngươi đang ở trong hoàng cung của Hề quốc.
Cho dù quân đội của các ngươi có thể phá tan cửa thành, ta cũng có thể đảm bảo lấy mạng của ngươi trước tiên.”
Không lẽ nàng thực sự có thể nhìn thấu tâm tư của người khác? Ta cảm thấy trong lòng trầm xuống.
“Vì sao ngươi phải làm vậy? Đem ta ra khỏi cung cũng là ngươi, uy hiếp Hiền vương không cho hắn đụng vào ta cũng là ngươi.
Bây giờ ngươi muốn độc chết ta, mấy ngày ngắn ngủi thay đổi thất thường như vậy, ta thật sự nhìn không rõ.
Dù sao cũng phải để ta hiểu rõ đi chứ?”
Nghe ta nói như vậy, hình như bị ta nói trúng tâm sự, đầu tiên ngẩn người ra, sau đó bước lại gần ta.
“Lúc trước, ngươi là Hoàng Hậu nương nương, là chí bảo của Tiêu Mạc Chi, có ngươi trong tay, có cái gì mà ta không dám đòi hắn? Kẻ hèn một Hiền vương, sao có thể so được với ngươi?”
Nàng nâng cằm ta lên, sơn móng tay nhuộm hồng xẹt qua khuôn mặt của ta.
“Ban đầu ta muốn trông cậy vào, ta phục vụ tận tụy vì Hề quốc, liều mạng để đổi lấy mười mấy tòa thành.
Có lẽ phụ vương ta có thể đối xử với mẫu thân ta tốt một chút, có lẽ mẫu thân không cần tiếc nuối nàng không thể sinh hoàng tử.
Bây giờ nghĩ lại, vậy mà có thể ngu ngốc tin tưởng một người nam nhân, chỉ trách ta xứng đáng…..”
Ta vừa sinh một chút thương hại cho nàng ta, bỗng nhiên nàng cười, làm ta hoảng hốt.
“Vì vậy ta muốn nhìn, vị phu quân tốt trong miệng của ngươi, có đáng giá để ngươi ném mạng hay không.”
Nàng cắt đứt dây thừng cột tay ta: “Nhớ kỹ, ngươi không chơi lại ta.”
Ta đứng ngoài cửa phòng, nỗ lực đè lại tay phải hơi run của mình, không có một chút sức lực nào để đẩy cửa phòng ra.
Triệu Khanh Ngữ sắp xếp ta hiểu rõ.
Tiêu Mạc Chi cũng đủ thông minh, hắn nhất định có thể nhìn ra bầu rượu có vấn đề, vì vậy sẽ biết ta chắc chắn sẽ rót rượu độc cho mình, sẽ nhân lúc ta chưa chuẩn bị đổi lại.
Vậy nên ta muốn làm theo cách trái ngược, từ lúc bắt đầu rót rượu độc cho hắn.
Cứ như vậy, Tiêu Mạc Chi tự cho là thay ta, thật ra bảo vệ chính mình.
Ngày xưa luôn mắng hắn là “ma quỷ”, sao không nghĩ đến hôm nay? Tự cười tự giễu.
Thôi.
Ta lấy hết dũng khí, đẩy cửa ra, Tiêu Mạc Chi nghe tiếng ngẩng đầu.
Vừa nhìn đến đôi mắt của hắn, đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng ta lập tức sụp đổ, Hắn vừa ginga hai tay, ta liền nhào vào trong ngực hắn, nước mắt cọ hết lên cổ áo của hắn.
Hắn vỗ về đầu tóc của ta, nhẹ nhàng xoa lưng ta, dịu dàng nói: “Không sợ, không sợ, chúng ta về nhà.”
Nhưng phu quân, chúng ta không thể trở về cùng nhau rồi.
Hắn không chê phiền phức an ủi ta, Ta ngẩng đầu lên, ôm cổ hắn, rưng rưng hôn lên.
Mặc dù Tiêu Mạc Chi cũng hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn theo ta, nâng mặt của ta, gia tăng nụ hôn này.
Chúng ta đã từng có nhiều lần triền miên như vậy, thời khắc ngọt ngào, nhưng chưa bao giờ ta lại gấp gáp giống như hôm nay, tham luyến độ ấm của hắn.
Sau khi dừng lại, ta lau nước mắt, nỗ lực nở một nụ cười tươi, hắn cũng cười, dùng bàn tay lau nước mắt cho ta.
“Mạc Chi, chàng còn nhớ rõ, rất lâu trước kia khi chúng ta ra cung, gặp được vị phụ nhân kia không?”
Hắn gật đầu: “Đáng tiếc gặp phải người phụ lòng.”
Ta cúi đầu, lắc lắc chén rượu trong tay: “ Khi đó ta sợ chàng gặp được một tri kỷ mới, chàng lại nói, nếu ta đã chết chàng sẽ xuất ra làm hòa thượng.”
Việc từ rất lâu lúc trước dường như mới hôm qua, hiện lên rõ ràng trước mắt, hắn cười nói: “Vậy nàng bỏ được.”
“Nếu thực sự có ngày đo, nhớ kỹ, lấy đại cục làm trọng.”
“Không cho phép nàng nói bậy.”
Hắn duỗi tay cọ mũi của ta, lưu luyến không rời xoa nhẹ gương mặt của ta.
Ta đẩy hắn ra, xoay người, không muốn để hắn nhìn đến bộ dáng không tha của ta: “Đều là lão phu thê.”
Mỗi người chúng ta chứa đựng một tâm sự riêng, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng ta hạ quyết tâm, rót rượu cho chính mình trước, sau đó rót cho hắn.
Ánh nến ấm áp phản chiếu, ta giơ ly rượu lên, nở nụ cười bi thương: “Triệu Khanh Ngữ nói chúng ta tự tiện, nàng sẽ đến sau.
Khi thương lượng xong, chuyện này sẽ đến hồi kết.”
Nói xong, ta giả vờ muốn uống.
“Chờ đã!”
Tiêu Mạc Chi yên lặng nhìn ta, thật lâu sau, nói: “Ta muốn ôm nàng một cái.”
Ta nhớ rõ ta từng cười hắn là một con hát trời sinh, nhưng hôm nay, kỹ thuật diễn của hắn thật sự rất vụng về.
Sau khi hắn buông ta ra, thản nhiên giơ chén rượu lên: “Có phải hay không chúng ta chưa uống qua rượu hợp cẩn?”
“Vậy lấy chén rượu này, coi như bồi lại tân hôn của chúng ta.” Ta cũng nâng ly lên, không biết vì sao, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường.
Cảm giác bỏng cháy khi rượu trượt xuống cổ họng vô cùng rõ ràng, ta xoay người, nhặt bầu rượu lên, mở cửa sổ ra, dùng sức ném nó ra bên ngoài.
“A Tư.”
Hắn gọi ta, ta quay người lại, cố gắng nở một nụ cười đẹp nhất cho hắn.
“Không biết sau khi ta chết, sử sách sẽ bình luận về ưu khuyết điểm của ta như thế nào. Nhưng ta biết, cưới nàng làm vợ, là công tích ta muốn bị ghi khắc nhất.”
Trong bụng ta bắt đầu đau, ta đi lên phía trước, nắm lấy tay hắn.
“Những khoảnh khắc trong quá khứ, mỗi một nụ cười của nàng, thậm chí mỗi khi nàng giận dữ, ta rất vui vẻ chịu đựng.”
Ta nắm chặt tay hắn, cố gắng không để hắn phát hiện ra ta khắc chế không được run rẩy.
“Ta từng cho rằng, cả đời rất dài, ta có thể chậm rãi nói cho nàng nghe.
Sau đó ta phát hiện, ở bên cạnh nàng, trước nay không cần nhiều lời, nàng sẽ tự hiểu.”
Ta gắt gao che bụng nhỏ, hơi cong eo.
“Tiêu Mạc Chi, chàng lấy tôn nghiêm của đế vương ra đổi lấy một nữ tử như ta, lòng dạ và khát vọng của chàng đã đi đâu hết rồi vậy?!” Ta cắn rằn, nhíu chặt mày trách mắng.
“Xin lỗi, ta đấu đá với người khác cả đời, cho ta mềm yếu một lần thôi.” Hắn dán chặt ta, lẩm bẩm nói: “A Tư của ta, khuynh quốc khuynh thành.”
Cuối cùng ta không kiên trì được, hai chân mềm nhũn ngã vào lòng Tiêu Mạc Chi, nhẹ nhàng giơ tay xoa khuôn mặt của hắn, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
“Tại sao lại như vậy? Rõ ràng ta đã đổi rượu!”
“Đồ ngốc.”
Ánh mắt hắn hiện ra tia giận dữ, ta lôi kéo hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng, ở với ta thêm một lát.
Lúc trước ta luôn nói với người khác, chàng là hoàng đế tốt nhất thiên hạ.
Vì vậy ta luôn phấn đấu quên mình đi giúp chàng, nhưng ai biết…”
Ta thống khổ run rẩy, thở phì phò nói: “Đến tận hôm nay, ta mới biết được, rõ ràng ta yêu nhất….
Chàng.
Không liên quan đến trung hay nghĩa, nhưng lại thâm nhập cốt tủy, đến chết không phai.
Mạc Chi, làm minh quân….Đừng làm việc ngốc, còn có người cần chàng…..Thường Tư, là một anh hùng, hy sinh cho quốc gia.”
Cảm giác đau đớn bén nhọn lại ập đến lần hai, ta nắm chặt tay hắn, cố gắng mở mắt nhìn hắn.
“Mạc Chi, mang ta về nhà….”
Nói xong câu đó, ta không còn tri giác, thế giới bị bóng tối nuốt chửng.
Người ta thường nói sau khi chết sẽ đến địa phủ.
Nhưng địa phủ này, tại sao lại sáng sủa như thế này? Ta chậm rãi mở mắt.
Tiêu Mạc Chi ghé vào mép giường, ta khó hiểu, đẩy hắn.
“A Tư, nàng tỉnh.”
Hắn đứng lên, hơi lảo đảo giống như ta lúc trước, lập tức đỡ mép giường ổn định thân thể.
“Không sao.”
Ta thử duỗi tay dìu hắn, hắn giơ tay ý bảo không cần, sau đó cúi người dò xét trán của ta, sau đó hơi mỉm cười, làm như đã thả lỏng được chút.
“Sao lại thế này?”
“Chúng ta đều bị Triệu Khanh Ngữ lừa, dược trong rượu căn bản không có độc.
Mặc dù khiến người đau bụng choáng váng, nhưng không thương đến thân thể, chảy mồ hôi là tốt rồi.”
Theo bản năng ta muốn hỏi làm nguyên nhân vì sao nàng lại trêu đùa chúng ta như vậy.
Nhưng chợt nhớ tới người này từ trước đến giờ hành động không có nguyên do, tất cả dựa vào yêu thích của chính mình, nên không nói gì thêm.
Nghĩ nghĩ, ta lại hỏi: “Bây giờ nàng đang ở đâu?”
“Tất nhiên là êm đẹp chờ ngươi ở đây!”
Ta nghe tiếng quay đầu lại, thấy Triệu Khanh Ngữ bị người áp giải tiến vào, chỉ vào Tiêu Mạc Chi mắng: “Đồ tiểu nhân đê tiện nhà ngươi!”
Theo bản năng ta muốn giữ chặt Tiêu Mạc Chi, hắn lại vỗ nhẹ tay của ta ý bảo yên tâm, sau đó cong môi, trào phúng nói: “ Người thật sự cho rằng người thông minh hơn tất cả mọi người, đùa giỡn chúng ta trong lòng bàn tay?”
“Tiêu Mạc Chi, chàng nhanh giải thích cho ta đi.”
Ý thức được không biết Tiêu Mạc Chi dùng thủ đoạn nào đo chiếm thượng phong, ta hơi thẳng eo, ngay cả nói chuyện cũng khôi phục lại vẻ làm càn như trước.
“Bọn họ coi ta một mình lẻ loi vào trong cung, không nghĩ đến ta đã phái Giang Thịnh và con của hắn chia thành hai đường, công chiếm thành của Hề quốc, chỉ cần mấy ngày nữa, vương đô của bọn họ sẽ thành một tòa thành của cô.”
“Vậy nên ngươi chưa bao giờ thiệt tình muốn cắt đất?”
Hắn mỉm cười lắc đầu: “Nếu ta thật sự làm như vậy, không nói đến lương tâm ta bất an, nàng sẽ bỏ qua cho ta?”
“Vậy chàng còn giả vờ thâm tình chân thành như vậy!”
Ta dùng sức đẩy hắn, hắn cười né tránh, đến bên ta ôm ta: “Lúc đó ta thật sự một mình vào thành, hơn nữa ngoài thành quân đội của chúng ta canh phòng nghiêm ngặt, làm cho tin tức của bọn họ không thể truyền lại.
Vì vậy chiến cuộc như thế nào, ta thật sự không thể biết được.
Lại thêm không có thủ vệ ở bên, không đoán được còn có rượu độc, làm cho chúng ta nghĩ lầm nàng một mình hy sinh.
Tình trạng như vậy, ta chỉ có thể trách chính mình vô năng, chỉ cầu có thể bảo toàn tính mạng của nàng.
Cũng may phụ tử Giang Thịnh thật sự là kỳ tài ngút trời, mấy ngày ngắn ngủi đã hạ vô số thành, Sau khi hội hợp, không cần tốn nhiều sức đã có thể làm cho cổng thành của Hề quốc mở rộng.”
“Chàng tính toán xử lý nàng như thế nào?”
“Nương tử nghĩ sao?”
Ta nhìn về phía Triệu Khanh Ngữ, chỉ thấy mặc dù nàng bị binh lính dùng thế lực bắt éo, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, không có một chút ý muốn thỏa hiệp.
“Đừng giết nàng.”
Hình như Tiêu Mạc Chi đã đoán trước được ta sẽ trả lời như vậy, trên mặt không có chút nài ngoài ý muốn: “Niệm tình nàng không khiến cho chúng ta chia lìa vĩnh viễn, ta sẽ tha cho nàng ta tự do.”
“Chàng không sợ nàng tụ tập thuộc hạ cũ Đông Sơn tái khởi?”
“Nàng không làm được.”
Triệu Khanh Ngữ hơi há miệng muốn phản bác, nhưng dường như nhớ đến cái gì, cuối cùng từ bỏ.
“Hoàng Đế Hề quốc bạo ngược hoành hành hơn mười năm, sớm đã không được ưa thích.
Mặc dù trong thành còn có bộ hạ cũ trung thanh và tận tâm, cũng đã bị hắn rửa sạch, hoặc thay đổi môn đình.
Hơn nữa.” Khóe miệng Tiêu Mạc Chi nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Chúng ta còn chưa cảm ơn lễ vật lớn mà nàng đưa.”
“Cái gì?”
Ta nhìn đến ánh sáng lóe lên trong mắt hắn, cuối cùng hiểu rõ: Hiền vương.
Hắn cũng cúi đầu nhìn ta, một lúc lâu sau, đứng dậy, vươn tay về hướng ta: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
【Chương cuối】
Ngày đó, hắn hỏi ta đã chuẩn bị tốt hay không, sau đó nắm tay ta lên triều.
Các hoạt động ồn ào nhốn nháo trên triều lập tức dừng lại, hắn nhìn triều thần tuyên bố, từ ngày hôm nay, Hoàng Hậu phụ chính, cùng xưng vạn tuế, tiếp nhận vạn dân triều bái, suốt đời này chỉ độc sủng một người.
Hiền vương phản quốc, bị biếm đến lăng mộ tiên đế, suốt đời sám hối tội nghiệt này.
Theo như lời người áp giải, đi đến trước lăng, Hiền vương khóc lóc thảm thiết, ý đồ tự sát nhưng bị người ngăn lại.
Hiền vương phi sinh hạ một người con trai, sua đó thỉnh đến hoàng lăng phụ trách với Hiền vương.
Đứa con này đặt tên Bình An, khi thành người, thừa hưởng một mạch của Hiền vương.
Trưởng công chúa Hề quốc từ chối phong hào và đất phong, muốn mang mẫu thân đi du lịch xuyên đất nước, phụng dưỡng mẫu thân lúc tuổi già.
Chuyện xưa của ta, giảng đến đây thôi.
“Mẫu thân, ngài và Hiền vương phi, bây giờ còn liên hệ không?”
“Có.” Ta cười nói: “Bây giờ mỗi lần nàng gửi thư, còn muốn nói cho ta nghe, Bình An lại đọc sách gì mới.”
“Vậy ta có làm tốt như hắn không?”
Nghe được lời này, ta sờ đầu của nhi tử, không khỏi nhớ lại chuyện cũ.
“Mẫu thân mau nói đi.”
“Đó là tất nhiên, tại sao nhi tử của ta không so được bọn họ?”
Ta nghe vậy ngẩng đầu, nhíu mày nhìn người đến, oán trách nói: “Ai bảo chàng dạy con như vậy?”
Tiêu Mạc Chi cúi người xuống xoa bóp mũi nhỏ của hắn, đứng dậy, nhẹ nhàng nói ở bên tai ta:
“Bởi vì chúng ta có, những điều tốt nhất.”
– Xong –.