Kỷ Thù buông mi nhìn Lý Liệt.
Mấy năm nay, có người tặng nàng báu vật chất đầy trên xe, có người tặng nàng cung điện cao lâu, nàng ôm ấp sự quyết tâm đốt lửa tự thiêu, tất nhiên phải hưởng thụ tất cả những gì phóng túng và hoang đường nhất trên thế gian… Nhưng lúc này, nàng lại không có dũng khí nhận đóa hoa của Lý Liệt.
Cứ như thể thứ mà hắn cầm trong tay không phải là tuyết liên, mà là một trái tim đỏ tươi đang đập thình thịch.
Vì sao trên đời này lại có kẻ ngốc như hắn? Kỷ Thù cười khẩy.
Nàng không vươn tay, Lý Liệt lại cố gắng ngồi dậy, cài đóa hoa tuyết liên to bằng bàn tay lên mái tóc xõa tung của nàng, vẻ đẹp thuần khiết và dung nhan quyến rũ làm tôn lẫn nhau, đó là phong tình còn hơn cả dung nhan.
Bếp lửa sưởi ấm căn phòng, ngăn cách gió tuyết đìu hiu bên ngoài. Khớp ngón tay đỏ ửng vì lạnh cóng của Lý Liệt chạm vào thái dương của nàng, sau đó hắn buông mi, cúi xuống hôn nàng.
Khi đôi môi của thiếu niên đặt lên môi nàng, Kỷ Thù bừng tỉnh, sau đó hung ác đẩy hắn ra, giơ tay tát lên mặt hắn…
Cái tát ấy không mạnh, lại phát ra tiếng vang giòn tan trong gian nhà đất.
“Nhóc súc sinh, suy cho cùng ngươi cũng giống hệt mấy nam nhân kia mà thôi!” Đấu ngón tay của Kỷ Thù lạnh lẽo, trong lòng dâng lên lửa giận vô danh.
Cái tát ấy nói là đánh Lý Liệt vì hành động mạo phạm của hắn, chi bằng nói là đánh thức chính nàng, khiến nàng mỗi thời mỗi khắc đều ghi nhớ mình là ai, đang gánh vác quá khứ dơ bẩn cỡ nào.
Lý Liệt chịu đựng cái tát của nàng, vẫn không chịu lùi bước mà càng kiên quyết đến gần nàng.
“Chát!”
Lại một cái tát vang lên, khiến Lý Liệt quay mặt sang chỗ khác. Trong cơn thịnh nộ, nàng đánh rất mạnh, ngay cả ngón tay của nàng cũng run lên vì đau.
Đôi môi của Lý Liệt vốn đã khô khốc vì bôn ba đường xa, trải qua tiết trời rét lạnh, bây giờ lại bị nàng đánh đến mức rách da chảy máu, trên má cũng in mấy dấu bàn tay đỏ rực.
Nhưng chó con Bắc Yến chưa bao giờ biết cái gì là lùi bước. Cho dù bị đánh bị mắng, nó cũng chỉ rên ư ử mấy tiếng rồi tiếp tục lắc đuôi đến gần. Đôi mắt màu nâu vàng của hắn dường như nhìn thấu sự yếu ớt và bất an trong lòng Kỷ Thù, khẽ liếm vết máu trên môi rồi tiếp tục liều mạng hôn lên môi nàng.
Một nụ hôn có mùi máu tươi, vừa ngây ngô vừa nóng bỏng, hoang dại đến điên cuồng. Khi Lý Liệt đỡ tuyết liên cài trên tóc mai của nàng, gọi nàng là “a lặc y”, sự kháng cự trên người Kỷ Thù thoáng chốc tan vỡ không còn một mảnh.
A lặc y, là cách xưng hô thân mật của các thiếu niên Bắc Yến dành cho cô nương yêu dấu của mình.
Chỉ cần Kỷ Thù muốn, nàng có một trăm cách đùa bỡn khống chế Lý Liệt, khiến hắn điên cuồng si mê mình. Nhưng nàng không làm như vậy.
Nàng nghĩ, suốt cuộc đời nàng cũng chỉ có mấy thứ sạch sẽ ít ỏi như vậy mà thôi.
Kỷ Thù nhạy bén nhận thấy có thứ gì đó đã hoàn toàn đứt đoạn trong nụ hôn phóng túng này, thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Nụ hôn ngây ngô đơn giản, linh hồn vừa kháng cự vừa bị thu hút, hơi thở kìm nén rồi quấn quýt bên nhau.
Trong sự gần gũi tham lam của người thiếu niên, ánh sáng lập lòe trong mắt nàng, cuối cùng biến thành nụ cười, chậm rãi nâng tay ôm cổ Lý Liệt, nâng khuôn mặt của hắn, cướp đoạt quyền chủ động, dần dần hôn lên đôi môi khô nứt chảy máu vì bôn ba nhiều ngày của hắn.
Đêm lạnh giá, từng ngón tay đặt trên vai Lý Liệt của nàng dần dần siết chặt, chợt nở nụ cười, mang theo vẻ đẹp vừa thê lương vừa điên cuồng.
Kỷ Thù cúi người, tóc dài buông xuống từ đầu vai, tuyết liên tô điểm bên tóc mai, khẽ thì thầm với hắn: “Nhớ kỹ, không phải là ngươi chinh phục ta, mà là ta dung túng ngươi.”
Giờ khắc này, không có âm mưu tính kế, cũng không cần thủ đoạn ngụy trang, chỉ là một quãng thời gian hoang đường từ đầu đến cuối, dù cho băng tuyết gặp phải ngọn lửa, ngay cả linh hồn cũng bị đốt thành tro tàn.
Đêm khuya, thiếu niên chìm vào giấc ngủ sâu với vẻ mặt mỏi mệt, khóe miệng rách da hơi cong lên, dường như ngay cả giấc mơ cũng tràn đầy ngọt ngào.
Tiếc rằng dù giấc mơ ngọt ngào cỡ nào thì vẫn sẽ có ngày phải tỉnh mộng.
“Dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không biết nặng nhẹ như súc vật.” Kỷ Thù quấn chăn ngồi trên giường, dùng ngón tay vuốt ve gương mặt anh tuấn phóng khoáng của Lý Liệt giữa không trung, đôi mắt lạnh lùng diễm lệ không thể giữ lại một chút dịu dàng.
Nàng nhếch môi nói: “Vậy thì ta không còn nợ ngươi cái gì nữa nhé!”
Chờ đến khi sắc trời tảng sáng, ánh bình minh đầu tiên dâng lên ngoài cửa sổ sau khi tuyết ngừng rơi, Kỷ Thù im lặng mặc quần áo, mở cửa rời khỏi căn nhà đất tồi tàn mà mình đã sống gần một tháng.
Kỷ Thù dắt con ngựa gầy duy nhất trong sân, cẩn thận bước chân thật chậm, mãi đến khi đi xa một chút, xác nhận sẽ không đánh thức thiếu niên đang ngủ say trong nhà, nàng mới xoay người, vất vả trèo lên lưng ngựa.
Tuyết dày đông cứng mặt đường, con ngựa phở phì phò lững thững bước đi, mãi đến khi tiếng bước chân lộn xộn truyền tới từ đằng sau.
Trái tim Kỷ Thù run lên, quay đầu lại theo phản xạ, quả nhiên thấy Lý Liệt tập tễnh bước đến từ nơi xa. Tuyết đọng dày hai thước, hắn bước đi im lặng mà vất vả.
Không biết khi nào hắn đã tỉnh giấc, đuổi theo nàng đến nơi này.
Kỷ Thù siết chặt dây cương, nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía bóng dáng im lặng bước đi trong tuyết, quát lên: “Nhóc súc sinh, quay về đi!”
Giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép làm kinh động quạ đen đang kiếm ăn trong tuyết.
Nàng nói tiếng Hán, Lý Liệt không hiểu nhưng có thể đoán được ý của nàng từ tiếng quát giận dữ ấy. Hắn không dừng bước, không quay đầu, chỉ cố chấp tiến về phía nàng từng bước một.
“Quay về!” Lần đầu tiên Kỷ Thù giận dữ đến mức này.
Khoảng cách rất gần, Lý Liệt dừng bước, đứng trước con ngựa ngẩng đầu nhìn nàng. Thật lâu sau, hắn nói giọng khàn khàn: “A lặc y, nàng đã nhận hoa của ta.”
Kỷ Thù chậm rãi giơ tay, chạm vào bông tuyết liên trên tóc.
Hôm qua Lý Liệt cài lên tóc cho nàng, dây dưa một đêm, nàng quên tháo xuống.
Hôm ấy, Kỷ Thù kéo đóa hoa xuống ngay trước mặt Lý Liệt, siết chặt năm ngón tay, sau đó ném đóa tuyết liên đã nhăn nheo úa tàn dưới chân Lý Liệt.
“Ta không phải là a lặc y của ngươi, cũng sẽ không đi theo ngươi.” Nàng bình tĩnh nói với hắn: “Những gì ta nợ ngươi, đêm qua ta đã trả hết. Bây giờ, ta cũng nên đòi lại món nợ mà người khác nợ ta.”
Không biết Lý Liệt có hiểu hay không, hắn cứ thế nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt giống hệt bốn năm trước, hắn bị người ta ném vào lồng sắt.
Kỷ Thù ngồi trên lưng ngựa nhìn hắn, nở nụ cười vừa xinh đẹp vừa bạc tình: “Lý Liệt, ta đã có những thứ đẹp nhất, quý hiếm nhất thế gian này, sao lại bận tâm tới một đóa hoa trong tay ngươi? Ta có được nam nhân tôn quý nhất Bắc Yến này, sao có thể yêu một tên nô lệ không có địa vị?”
Câu này nàng nói bằng tiếng Bắc Yến, Lý Liệt nghe được.
Gió rất to, rất lạnh, đôi mắt nâu vàng của hắn hơi đỏ hoe.
Kỷ Thù không tiếp tục lưu luyến, không tiếp tục mềm lòng, quay đầu ngựa kẹp chân vào bụng ngựa, cưỡi ngựa chạy về phía vương cung.
Lần trước nàng chạy trốn, đánh đổi bằng tính mạng của Tiết Khởi và một nửa người hầu hồi môn. Nếu chạy thêm lần nữa, thứ chờ đợi nàng chỉ có thể là càng ngày càng nhiều người chết.
Cho nên, Kỷ Thù sẽ không đi theo Lý Liệt, cho dù trái tim chân thành mà hắn dâng lên cho nàng vô cùng hấp dẫn.
Thứ khiến nàng sống sót là thù hận điên cuồng, nàng phải dựa vào lực lượng của mình, quay về Đại Ân đường đường chính chính. Cho dù chết, nàng cũng phải kéo Bắc Yến chôn cùng!
Kỷ Thù không biết sau khi mình rời đi, Lý Liệt đứng lặng người trong tuyết bao lâu. Nàng chỉ biết rằng, trên đời này sẽ không còn một thiếu niên mười bảy tuổi nào hái một bông hoa tuyết liên thuần khiết tặng nàng nữa.
Quay về vương cung Bắc Yến là một nước cờ hiểm, may mà Kỷ Thù cược thắng.
Bốn năm qua, vô số người từng nhờ vả Kỷ Thù, trong đó có không ít thân tín của Bắc Yến Hoàng đế. Kỷ Thù chưa bao giờ từ chối lời thỉnh cầu của họ, bởi vì nàng biết, những gì mà họ đòi hỏi từ chỗ nào, sớm muộn gì cũng phải trả lại gấp bội lần.
Ví dụ như ra lệnh cho họ buộc tội Thái tử bức cung cướp ngôi, thật sự là chuyện đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Bắc Yến Hoàng đế nổi trận lôi đình. Gã còn chưa chết, thế mà nhi tử lại tranh thủ lúc gã vắng mặt mà xông vào vương cung, sao gã có thể nhịn được? Lại nhìn Trắc phi thê thảm chật vật, khóc như lê hoa đái vũ, gã càng giận điên người.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Không lâu sau, để lấy lòng nàng, Hoàng đế sai người đưa cho nàng một chiếc hộp.
Một cái đầu người đẫm máu được đựng trong hộp, đó là Hắc Đà – Đại tướng của Bắc Yến, trong số những người từng hiệp trợ Thái tử “chém giết yêu phi” cũng có vị Hắc Tướng quân này.
Nhìn thủ cấp chết không nhắm mắt của hắn ta, Kỷ Thù nở nụ cười sung sướng. Bởi vì nàng biết Bắc Yến xong đời rồi, không lâu sau sẽ xong đời!
Khi nàng gặp lại Lý Liệt một lần nữa là trong bãi săn bắn của vương cung.
Hơn nửa năm không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều, rũ bỏ bộ quần áo vải bố cũ mèm ngày xưa, thay nhung phục cổ lật được thêu hoa văn chìm bất phàm, đuôi bím tóc được đeo vòng vàng, càng trở nên cao lớn phóng khoáng, cũng càng có khí chất cao quý ít nói.
Bắc Yến Hoàng đế nói với nàng rằng: “Lần trước ta từng hứa hẹn ai có thể giết chết sói xám đầu đàn ăn thịt vô số người trên núi, người đó sẽ được phong chức Đại Tướng quân. Những người lên núi đều chết hết, chỉ có mình tiểu tử này khập khiễng trở về, dâng lên thi thể của sói đầu đàn.”
Nói rồi, Bắc Yến Hoàng đế cười lạnh vỗ lên tấm da sói mà Kỷ Thù đang ngồi.
Lý Liệt xoay người xuống lưng ngựa, kéo hồ ly và sói hoang mà mình săn được xuống dưới, tùy ý ném một bên. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, hắn nhìn Kỷ Thù tựa vào lòng Hoàng đế, đôi mắt màu nâu vàng ẩn giấu quá nhiều cảm xúc đen tối, nhất thời không thể phân biệt được là đang đố kỵ hay thù hận.
Nụ cười trên môi Kỷ Thù cứng đờ, híp mắt nhìn hắn, tự dưng cảm thấy tấm nệm da sói mà mình đang ngồi như biến thành kim châm, đâm lên người mình đau đớn.
Chờ đến khi nàng hoàn hồn thì Lý Liệt đã rời đi.
“Nhưng thiếp nghe nói hắn là con của nữ nô, không thể phong tước lĩnh chức cơ mà?” Kỷ Thù giả vờ lơ đễnh hỏi.
Hoàng đế cười khẩy: “Vua không nói đùa. Mặc dù là tạp chủng của nữ nô nhưng dù gì cũng có một nửa huyết mạch của Thiên gia, hơn nữa còn có chút bản lĩnh, thế nên tạm thời thừa nhận thân phận Hoàng tử của hắn cũng không sao…”
Nói đoạn, nhận thấy Kỷ Thù đang ngẩn người, Bắc Yến Hoàng đế bất mãn nhéo cằm nàng, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên, nói: “Trắc phi đang nghĩ gì? Sao trông nàng có vẻ không vui vậy?”
Kỷ Thù quả thực không vui.
Giữa nàng và Bắc Yến đã chú định phải có một bên mất mạng. Nếu Lý Liệt là nô tỳ thì tạm thời vẫn được an toàn, thế nhưng bây giờ hắn đã trở thành Hoàng tử, thành tướng lĩnh của Bắc Yến, vậy thì tương lai hai bên xung đột vũ trang, tiểu tử này chắc chắn sẽ chết.
Nhưng nàng che giấu cảm xúc của mình rất kín đáo, mỉm cười cầm một quả nho ngậm vào miệng, xóa bỏ lòng nghi ngờ vô căn cứ của Hoàng đế.
Ban đêm say rượu, Kỷ Thù đuổi người hầu đáng ghét ra chỗ khác, lảo đảo mò mẫm đến bên bờ suối, định rửa mặt cho tỉnh rượu.
Trên vách núi nham thạch nơi xa, thiếu niên dị tộc cao lớn ngồi khoanh chân trên mặt đất. Rũ bỏ dáng vẻ sắc bén lúc rong ruổi trong khu vực săn bắn, lúc này Lý Liệt ngồi một mình ngắm trăng, cực kỳ giống một chú chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ.
Kỷ Thù bình tĩnh lại, né tránh thị vệ tuần tra, tiến lại gần Lý Liệt đang ngồi bên vách núi.
Gió rất lớn, thổi vạt áo bay phất phới. Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lý Liệt cảnh giác quay đầu.
Thấy Kỷ Thù, hắn ngẩn ra, sau đó hờ hững quay sang chỗ khác, chỉ để lại bóng lưng cô đơn cho Kỷ Thù.
Gió thổi vi vu, Kỷ Thù tựa lưng vào thân cây nhìn hắn thật lâu, lười biếng hỏi: “Huynh trưởng của ngươi đối xử với ngươi như vậy, vì sao ngươi còn quay về?”
Sao lại được ghi tên vào gia phả, được phong Tướng quân đúng lúc này…
Lý Liệt không trả lời.
Kỷ Thù chờ một lát, nàng đã lường trước hắn sẽ không trả lời mình, lại cảm thấy giễu cợt vì mình lo chuyện bao đồng, Lý Liệt sẽ gặp phải kết cục thế nào thì liên quan gì đến mình?
Nàng xoay người muốn rời đi, lại nghe tiếng bước chân dồn dập đến gần từ sau lưng. Còn chưa kịp có phản ứng thì nàng đã bị Lý Liệt đè lên thân cây, bầy chim trú ẩn trên cây bị giật mình vẫy cánh bay loạn xạ dưới ánh trăng.
Ngay đó, đôi môi của Kỷ Thù bị hắn cướp đoạt, tràn ngập oán hận và không cam lòng, khẽ cắn môi nàng như muốn trút giận.
Kỷ Thù cũng không chịu thua, chỉ sững sờ trong chốc lát rồi cau mày nghênh đón nụ hôn của hắn, chẳng mấy chốc đã giành quyền chủ động. Dần dà, nụ hôn dã thú trở nên dịu dàng hơn hẳn, biến thành nụ hôn triền miên kéo dài.
Kỷ Thù kịp thời dừng lại, đặt một ngón tay lên môi hắn, nở nụ cười càn rỡ lông bông.
“Nàng từng nói, nàng sẽ không yêu một nô lệ.” Lý Liệt đưa ra câu trả lời, giọng nói khàn khàn.
Năm ngoái, khi bị vứt bỏ giữa tuyết, hắn mới chợt hiểu ra một điều: Chỉ khi nào mình đứng ở vị trí đủ cao thì mới có thể chiếm lấy ánh trăng cho riêng mình. Một tên nô lệ sống trong bùn lầy dơ bẩn thì thậm chí không có tư cách ngước nhìn vầng trăng.
Thế nên, hắn đến đây, lấy thân phận hoàn toàn mới.
Không phải theo đuổi, mà là cướp đoạt.
Kỷ Thù thấy rõ sự khát khao bị kìm nén trong mắt hắn, đó là ánh mắt của kẻ săn mồi. Thậm chí nàng không biết tại sao mình lại pha trộn với Lý Liệt một lần nữa, đêm đó ánh trăng rất đẹp, rừng cây yên tĩnh, thân thể trẻ tuổi dễ dàng khiến con người ta si mê, không thể nói rõ rốt cuộc là ai cám dỗ ai.
Kỷ Thù biết loại người như mình có lẽ không có kết cục tốt đẹp. Cho nên nàng cứ tận hưởng lạc thú trước mắt, nhân tiện tai họa một quốc gia.
Còn Lý Liệt thì sao? Sự phóng túng của hắn là vì lý do gì?
Vừa nghĩ đến đây, Lý Liệt thấy vết roi còn chưa lành lặn trên lưng nàng, cả người bỗng cứng đờ, đôi mắt trở nên tối tăm dưới ánh trăng.
Kỷ Thù lại chẳng quan tâm, chừng này vẫn còn nhẹ chán. Nàng cười khẽ, hỏi hắn: “Cụt hứng à?”
Trong bóng đêm, Lý Liệt nhẹ nhàng hôn lên từng tấc vết thương trên lưng nàng.
…
Kể từ khi bị Thái tử gây thương tích, trên đường chạy trốn lại bị khí lạnh nhập vào người, sức khỏe của Kỷ Thù trở nên suy yếu hơn hẳn. Hoàng đế bèn chiều lòng nàng, hao tài tốn của xây dựng hành cung ấm áp, cho phép nàng đến hành cung dưỡng bệnh vào mùa thu đông hằng năm.
Đó là quãng thời gian nhàn nhã hiếm hoi trong suốt một năm. Hoàng đế có rất nhiều tân hoan cựu ái, sẽ không thường xuyên chú ý tới động tĩnh của nàng.
Năm Lý Liệt hai mươi tuổi, một chiếc vòng bạc giản dị được đeo trên tai trái của hắn.
Bắc Yến nam tử có tập tục xỏ khuyên tai, nếu nam tử đã có cô nương yêu dấu, hoặc là đã kết hôn thì sẽ nhờ người trong lòng tự tay xỏ khuyên tai, đeo vòng bạc cho mình, bày tỏ sự chung thủy một lòng của mình với người yêu.
Không ai biết, vòng tai của Lý Liệt là do Kỷ Thù tự tay đeo cho hắn.
Đêm sinh thần hai mươi tuổi của hắn, Kỷ Thù còn tưởng lễ vật sinh thần mà hắn đòi mình chỉ là một cuộc ân ái vụng trộm, mãi đến khi chóp mũi của hắn ứa mồ hôi xuống giường, lục ra một chiếc vòng bạc trong quần áo, Kỷ Thù mới lộ vẻ kinh ngạc.
Lý Liệt đưa vòng tai cho Kỷ Thù: “Đeo cho ta.”
Giây phút ấy, Kỷ Thù chợt nhớ lại mùa đông nhiều năm trước, hắn từng run rẩy nâng đóa hoa tuyết liên trước mặt mình.
Đều là những thứ mà nàng không dám nhận, cũng không thể nhận.
“Ta không đeo, ngươi đi tìm cô nương khác đi.” Kỷ Thù trở mặt, khoác áo xuống giường, không chút nghĩ ngợi nhét vòng tai vào tay hắn.
“Ta không cần người khác, ta chỉ cần nàng.” Nam nhân dị tộc đã trưởng thành ngồi xổm xuống, cố chấp nói: “Hôm nay là sinh thần của ta.”
Khi đôi mắt màu nâu vàng hoang dã của hắn ngước lên nhìn nàng, sẽ khiến người ta khó có thể bỏ qua. Kỷ Thù cảm thấy có lẽ mình bị trúng tà, thế mà lại đồng ý lời thỉnh cầu hoang đường của hắn.
Không có kim châm xỏ lỗ tai, Lý Liệt bèn kêu Kỷ Thù bẻ vòng bạc rộng hơn một chút, sau đó nhắm vào vành tai, bóp một phát thật mạnh…
Khớp nối sắc bén của vòng bạc đâm xuyên qua vành tai, một giọt máu tươi đỏ thẫm chảy xuống, lại bị Kỷ Thù nhẹ nhàng liếp láp. Máu tươi ướt đẫm chảy vào đôi môi anh đào kiều diễm, càng khiến nó trở nên diễm lệ xinh đẹp.
Nam nhân đeo vòng tai, có vẻ đẹp khiến trái tim người ta đập thình thịch như trống trấn.
Kỳ lạ, nàng còn tưởng trái tim của nàng đã chết rồi chứ!
Bóng đêm hôm ấy rất đẹp, nàng ôm Lý Liệt, vòng tai tỏa sáng trước mắt, mỗi giây phút ôm nhau dường như đều là ngày cuối cùng của sinh mệnh.
Khi nội tuyến của Đại Ân truyền tin cho nàng, nàng biết, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Khi ấy, có lẽ Lý Liệt sẽ hận nàng nhưng thế thì đã sao?
Chí ít giờ phút này, nàng vẫn được yêu.