Bọn Họ Đều Nói Trẫm Là Bạo Quân


Mặc dù một ngày trước đã làm ầm ĩ với Lận Sách mà cụt hứng bỏ về nhưng ngày thứ hai dự chầu Du Ngạn vẫn phải xuất hiện, vì ngày hôm đó Lận Sách muốn tuyên bố việc ban hôn Nhạc Xương công chúa cho Du Lễ.

Du Lễ chưa nhập sĩ, Du Tuấn thân yếu nhiều bệnh, Du Ngạn không bằng lòng dự chầu đến đâu thì vẫn phải lộ mặt cảm tạ thánh ân.
(Nhập sĩ: Vào triều làm quan.)
Từ tận đáy lòng, Du Ngạn vẫn không thực sự tán thành cuộc hôn nhân này.

Một khi Lận Sách tuyên bố quyết định, nó sẽ gây ra sóng to gió lớn trong triều.

Chẳng qua là nếu Lận Sách cứ khăng khăng như vậy, Du Lễ dường như cũng khá có hảo cảm với Nhạc Xương công chúa, Du lão phu nhân thì lại càng hài lòng về hôn sự này, Du Ngạn cũng không muốn phản đối nữa.
Được cái này mất cái kia, nếu Du gia đã kết thân được với một thông gia hùng hậu như vậy thì về những phương diện khác cũng nên nhượng bộ một chút, dù sao cũng chỉ là đẩy dự định ban đầu của Du Ngạn lên sớm mà thôi.
Du Ngạn ngồi trước gương đồng tùy cho Thụy Vân vấn tóc, tự nhìn chằm chằm mình trong gương đồng một lúc, đột nhiên nói: "Xong đi tìm hộp binh phù cho ta."
"Dạ, công tử." Thụy Vân sai khi đáp lại mới phát hiện có chỗ không đúng, ngạc nhiên hỏi: "Không phải chốc nữa công tử phải đi vào chầu sao ạ, cầm binh phù thì có bất tiện không?"
"Cũng là vì quá bất tiện, cho nên đồ người nào trả người ấy." Du Ngạn kéo cây trâm ngọc Thụy Vân vừa mới cài vào ra, cầm lấy một cây trâm cốt có hơi đơn giản cài lên, "Bảo bọn họ chuẩn bị xe ngựa đi."
(Trâm cốt: Trâm đẽo khắc bằng xương.)
Thụy Vân thoáng liếc cây trâm cốt kia: "Ngày nào công tử cũng đeo cây trâm này, nó đã cũ như thế rồi.

Hôm nay vào chầu dù gì cũng là để tuyên bố chuyện tốt của tiểu công tử nhà ta, hay là ngài đổi một cây trâm ngọc mới cho trông trịnh trọng chút đi ạ?"

"Thì là chuyện tốt mới phải đeo nó." Du Ngạn giơ tay sờ cây trâm đó, "Có người nếu không nhìn thấy nó, nhất định sẽ hờn dỗi." Chàng nhếch khoé môi, "Tính tình Bệ hạ của chúng ta càng ngày càng nóng."
Giọng điệu Du Ngạn nghe có vẻ như đang phàn nàn nhưng Thụy Vân biết quá rõ trong mắt công tử nhà mình, tính nóng nảy của đương kim Thánh thượng giống như một loại tình thú nào đó giữa bọn họ hơn.

Không phải nói thêm gì nữa, nó vươn tay chỉnh lại cây trâm cốt cho Du Ngạn rồi quay người ra cửa.
Du Ngạn cáo ốm nhiều ngày, việc chàng xuất hiện lần nữa trong buổi chầu lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý nhưng Du Ngạn không quan tâm, hai tay đan lại trong ống tay áo rộng, ngón tay vô thức xoa xoa khối binh phù bằng đồng thau lạnh lẽo, mắt nhìn thẳng mà băng qua muôn ánh nhìn của những người trong điện chầu, đi thẳng đến đầu hàng.
"Nghe nói mấy ngày trước Du tướng quân nhiễm bệnh không xuống giường nổi, hôm nay có thể vào chầu xem ra là đã khỏi rồi, lão phu thật mừng thay." Lý Phụ nghiêng đầu, đảo mắt từ trên xuống dưới người Du Ngạn, "Tướng quân tuy còn trẻ, nhưng vất vả vì Nam Ngụy ta thì cũng nên chú ý thân thể."
Du Ngạn nhướng mày: "Tại hạ bị bệnh vì lỡ ngủ gật trong vườn rồi rơi xuống ao sen, vất vả vì Nam Ngụy thì thật không dám, Lý đại nhân cứ nói đùa."
Nụ cười trên mặt Lý Phụ ngưng trệ, lão tự đánh giá ở trong triều mình cũng xem như có nhiều quan hệ tốt, thế nhưng lần nào cũng phải bại trước cái tên Du Ngạn này.

Lão nhíu mày vừa nghĩ xem nên ứng phó như thế nào thì thấy Du Ngạn xua tay ra hiệu im lặng: "Bệ hạ sắp tới."
Khi Lận Sách bước vào đại điện, trên mặt không hề có cảm xúc, tầm nhìn dừng lại trên mặt Du Ngạn một khắc ngắn ngủi, thần sắc như không có gì thay đổi, hắn ngồi xuống ngai rồng: "Trước khi buổi chầu bắt đầu, trẫm có việc muốn tuyên bố." Ánh mắt hắn lướt qua mặt bá quan, nói tiếp, "Là việc tốt."
Lận Sách khẽ gõ gõ tay vịn ngai vàng: "Trưởng tôn Du Lễ của Việt Quốc công¹ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng tài trí hơn người, cất nhắc vào Hàn Lâm viện Tu soạn², lấy ấu muội của trẫm là Nhạc Xương công chúa làm tán dương, chọn ngày lành tháng tốt thành thân."
(Ấu muội: Em gái tuổi nhỏ; em gái út.)
Lời nói của Lận Sách tuy hời hợt nhưng lại gây chấn động khắp cả triều đình, toàn triều không biết có bao nhiêu người đang để ý đến Nhạc Xương công chúa hòng trở thành hoàng thân quốc thích, vậy mà không ngờ Lận Sách lại im hơi lặng tiếng ban hôn nàng cho Du Lễ.
Tuy hiện nay Du Lễ chỉ là một quan tòng lục phẩm³ nhưng phải biết trước đó, Du phủ đầy quyền lực thì cũng chỉ có một mình Du Ngạn ở trong triều.

Du Lễ bây giờ là quan chức cấp thấp, mà sau khi cưới Nhạc Xương công chúa và trở thành Phò mã, thêm cả Du Ngạn ở trong triều săn sóc, như diều gặp gió mà lên cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Đến lúc ấy, liệu còn ai trong triều có thể áp chế Du gia?
Du Ngạn hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét qua tất cả gương mặt của đám quan lại đang nhốn nháo, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói trong trẻo vang lên: "Xem ra chư vị đồng liêu rất có ý kiến đối với ý chỉ của Bệ hạ?"
Đại điện vốn đang huyên náo bỗng chốc yên tĩnh, Du Ngạn nhướng hàng mày: "Nếu chư vị không có ý kiến, vậy thì tại hạ xin lĩnh chỉ." Nói xong chàng ngẩng đầu nhìn về phía Lận Sách trên long ỷ, chắp tay hành lễ: "Thần thay cháu trai Du Lễ khấu tạ thánh ân."
Lận Sách hơi cúi đầu, tầm nhìn rơi vào trên mặt Du Ngạn, Du Ngạn ngước đầu lên nhìn thẳng hắn, thậm chí còn hơi nghiêng đầu nháy mắt với Lận Sách, như thể đã quên sạch sành sanh chuyện hai người tan rã trong không vui ngày hôm qua.

Lận Sách vô thức xoa xoa ngón tay, từ từ nói: "Trẫm với Nhạc Xương công chúa có tình cảm thắm thiết, các khanh cũng đều biết.

Cho nên, Du khanh, muội muội của trẫm sau này phó thác Du gia nhà khanh."
Du Ngạn thu ý cười, trên mặt mang vẻ nghiêm túc hiếm thấy: "Bệ hạ cứ việc yên tâm, thần có thể lấy đầu bảo đảm, nếu công chúa ở Du gia phải chịu bất kì thiệt thòi nào, thì Bệ hạ có thể lấy đầu thần."
"Trẫm muốn đầu của khanh làm gì?" Một câu của Du Ngạn đã khiến Lận Sách đổi sắc mặt, một tay nắm chặt tay vịn ngai rồng, trừng Du Ngạn.
Du Ngạn cười nói: "Kỳ thực thần cũng không tiếc cái đầu này cho lắm."
Lận Sách nhìn chằm chằm chàng một hồi rồi trầm giọng nói: "Không có việc gì khác thì Du khanh lui về đi."
"Thần còn có một việc." Du Ngạn giữ nguyên tư thế quỳ gối, lấy khối binh phù vẫn luôn gáu trong tay áo ra, Lận Sách chỉ nhìn lướt qua liền thay đổi sắc mặt, hắn nháy mắt đứng dậy, hoàn toàn không để ý đến triều thần cả điện, vài bước đã đi xuống bậc thềm trước mặt Du Ngạn nhưng vẫn không kịp ngắt lời Du Ngạn:
"Năm đầu Bệ hạ nối ngôi, Tây Bắc cấp báo khẩn cầu, triều đình không ai có thể dùng, trong lúc nguy cấp, thần nhận lệnh tiếp quản binh phù này từ tay Bệ hạ, chớp mắt đã qua ba, bốn năm.

Nay tứ hải thanh bình, bách tính an cư, không còn chiến tranh loạn lạc, thần sau mấy ngày ốm bệnh thì sâu sắc cảm thấy mình không đủ tinh lực, không còn có thể san sẻ nỗi lo cùng Bệ hạ, đã đến lúc giao nộp binh phù, trả lại binh quyền cho Bệ hạ."

(Tinh lực: Tinh thần và thể lực.)
Lận Sách đứng trước mặt Du Ngạn, Du Ngạn ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy hai tay nắm chặt và mu bàn tay nổi gân xanh của hắn, không khỏi ngẩn ra, lập tức cúi đầu cụp mi, đưa khối binh phù trong tay về phía trước với sự kính cẩn chưa bao giờ có.
"Du tướng quân, vì quân phân ưu là bổn phận của thân bề tôi, ngươi chưởng quản binh quyền Nam Ngụy ta nhiều năm như vậy, lúc này giao nộp binh phù mà trong triều tạm thời không ai có thể tiếp quản, thì chẳng phải là làm khó Bệ hạ?"
Buổi chầu ngày hôm nay có rất nhiều biến cố khiến một đám triều thần kinh ngạc thảng thốt.

Vừa không hiểu được tại sao Lận Sách lại đột nhiên ban hôn, cũng không rõ Du Ngạn giao nộp binh phù là có ý định gì, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi chiêu này của Du Ngạn là lùi một bước để tiến hai bước.

Trước tiên, tác thành hôn sự cho cháu trai mình và công chúa, sau đó sẽ thu lại binh quyền, bởi lẽ đó có một số người không kiềm chế nổi, giả dối can ngăn.
Du Ngạn nghiêng đầu, tìm ra người nói: "Bạch tướng quân có lẽ là không nghe rõ lời của ta rồi, ta đã giao binh phù cho Bệ hạ, binh quyền đương nhiên cũng trả về tay Bệ hạ, Bạch tướng quân là một cấm vệ có phải lo lắng quá không?"
Lận Sách dùng một tay siết chặt ống tay áo, ánh mắt của hắn luôn dán chặt vào Du Ngạn, không quan tâm đến đám quan lại tranh luận ồn ào, hắn nghiêng người về phía trước, cắn răng gằn từng chữ: "Du tướng quân, ngươi nghiêm túc chứ?"
"Năng lực của thần có hạn, không thể gánh vác cùng Bệ hạ, thực sự không dám đảm đương trọng trách nữa." Du Ngạn không còn trốn tránh, ngẩng đầu lên đối mắt với Lận Sách, đưa binh phù trong tay về phía trước, "Thần khẩn cầu Bệ hạ thu hồi binh phù."
Đôi mắt Lận Sách hơi đỏ lên, hít vào một hơi thật sâu rồi giận dữ cười: "Năm đó Du tướng quân dũng cảm đứng ra trong lúc khốn khó, cứu Nam Ngụy khỏi cơn nguy nan, nay dù có ý lui cũng là một lòng vì trẫm, trẫm sao nỡ phụ lòng." Dứt lời, hắn chầm chậm đưa tay ra cầm lấy khối binh phù từ trong tay Du Ngạn, sau đó siết chặt binh phù quay người trở về, đứng trước long ỷ, "Du tướng quân thân thể không khỏe còn quỳ ở đó, há chẳng phải thành trẫm đối xử hà khắc với công thần?"
Lận Sách trông có vẻ cực kỳ trấn định, nhưng vừa rồi từ góc nhìn của Du Ngạn lại thấy rõ ràng ngón tay hắn run rẩy, Du Ngạn cau mày, ngẩng đầu nhìn Lận Sách một chốc, sau đó chậm rãi đứng dậy: "Thần đa tạ Bệ hạ thông cảm."
Lận Sách mạnh mẽ nhắm mắt lại, dời tầm mắt khỏi gương mặt Du Ngạn: "Thỉnh cầu của Du tướng quân đã thành, các khanh còn có chuyện gì khác không?"
Bá quan tất nhiên đang giấu hết tâm tư, hoặc giả sắc mặt Lận Sách lúc này quá mức đáng sợ, mọi người có chút khó hiểu nhưng cũng nhìn ra được tâm trạng đương kim Thánh thượng đang bất ổn, không ai bằng lòng giờ phút này đứng ra thăm dò giới hạn của Lận Sách, chỉ sợ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của đế vương.
Lận Sách đứng trước ngai vàng, ánh mắt chậm rãi quét qua đại điện, thu hết vẻ mặt của mỗi người vào trong mắt, duy chỉ bỏ lỡ vị trí cách mình gần nhất.

Một lúc lâu, hắn cúi đầu liếc nhìn khối binh phù rộng trong lòng bàn tay, có lẽ là do hắn nắm lâu quá, binh phù vốn hơi lạnh trở nên ấm áp, tựa như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của ai đó.
Bốn năm trước hắn mới bước lên đế vị, Tây Bắc phản loạn mà không dùng được người nào trong triều, Du Ngạn tiếp nhận binh phù này từ trong tay hắn, chỉ dẫn theo ba vạn đại quân đi Tây Bắc.


Lận Sách đến nay vẫn nhớ dáng vẻ hăng hái của Du Ngạn trước khi lên đường, cũng nhớ đến lúc người ấy trở về vết thương chằng chịt, tiều tụy nhếch nhác vẫn vô cùng đắc chí mà vẫy vẫy binh phù trong tay với hắn.
Sau đó binh phù vẫn nằm trong tay người ấy, nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Lận Sách từ từ khép lại ngón tay, nắm chặt binh phù trong lòng bàn tay, khép hờ mắt, đứng thẳng lưng, chắp tay ra đằng sau: "Vậy thì bãi chầu đi."
"Chúng thần cung tiễn Bệ hạ."
Du Ngạn cùng chúng thần đồng thời hành lễ, đoạn ngẩng đầu nhìn người kia bước ra khỏi đại điện không ngoảnh lại, tiếng nhao nhao ồn ào của người xung quanh cũng dần dần tản đi, chàng đứng trong điện một lúc.

Theo thường lệ Du Ngạn chờ tất cả mọi người giải tán rồi mới đi ra ngoài, chàng cứ ngỡ rằng bên ngoài đại điện sẽ có nội thị cung Trường Nhạc chờ mình.

Dẫu sao Lận Sách vừa rồi rõ ràng là đang kìm nén cơn tức giận, chắc chắn sau khi bãi chầu sẽ tranh luận cùng chàng về việc này.

Ngoài dự đoán của Du Ngạn, ngoài đại điện trống không, không có bất kì ai chờ hắn.
Du Ngạn có chút nghi hoặc mà cắn môi dưới, giơ tay sờ cây trâm cốt trên đỉnh đầu, liếc nhìn đại điện nguy nga đằng sau, xoay người bước về phía cổng hoàng thành.
Chú thích:
¹ Quốc công là một tước hiệu thời quân chủ, được Quốc vương hoặc Hoàng đế ban cho những người thân thích trong hoàng tộc, công thần khai quốc và những người có công lớn trong các cuộc dẹp loạn cứu giá hay các cuộc chiến mà lập được quân công.
² Hàn Lâm viện là một cơ quan trong các triều đại quân chủ phong kiến xưa gồm các học sĩ uyên thâm Nho học, văn hay chữ tốt, chuyên trách việc soạn thảo văn kiện triều đình như chiếu, chỉ, sắc, dụ, chế.
Tu soạn là chức quan trong Hàn Lâm viện, chuyên việc sửa và soạn các chiếu sắc.
³ Về cơ bản quan lại các triều đại về sau đều được chia ra làm chín phẩm, mỗi phẩm lại có hai cấp bậc là Chính và Tòng (phó), cấp Tòng thường là người phò tá cho Chính, có lương bổng thấp hơn một chút nhưng cùng phẩm quan.
Tòng lục phẩm là quan cấp Tòng phẩm sáu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận