Chương 14
Lúc Lục Vân và Tống Tịch Ân đến bệnh viện thì Lục Cảnh Sâm đã đứng chờ sẵn ở cổng bệnh viện, cậu thấy anh hai bèn kêu Tống Tịch Ân dừng xe.
Lục Vân: "Người kia là anh của em, anh dừng xe ở đây để em đi bộ vào là được rồi. Mắc công anh vào gửi xe."
Tống Tịch Ân nghĩ đây là chuyện riêng của gia đình nên anh cũng không tiện vào theo, đành thuận theo ý của cậu.
Chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh Lục Cảnh Sâm, kế đó anh nhìn thấy Lục Vân bước ra từ ghế phụ. Kiểu xe này không phải xe chuyên dụng của nhà họ Lục, anh nghi hoặc liếc mắt nhìn sang vị trí ghế lái, tiếc là lớp cửa một chiều của xe đã chắn mất tầm nhìn khiến anh không thể nhìn thấy ai đang ngồi ở vị trí kia.
Lục Vân hấp tấp xuống xe, cậu không để ý đến vẻ nghi hoặc của anh mà chỉ vội nói: "Sâm, mình đi thôi."
Lục Cảnh Sâm tạm thời dằn lại nghi hoặc của mình xuống, anh bước đến nắm tay Lục Vân rồi dẫn cậu đến phòng bệnh của Lục Cảnh Nghiêm.
Cả hai cùng đi đến khu A của bệnh viện, đây là khu chuyên dụng dành cho khách VIP, tất cả đều là phòng giường đơn với diện tích phòng rộng rãi, dao động từ 30 - 50 tùy vào loại phòng. Người nhà bệnh nhân sẽ được phát thẻ từ để ra vào khu A và mở cửa phòng bệnh của mình, người lạ hoàn toàn không được phép bước vào nơi này.
Tiếng tít quẹt thẻ vang lên, cửa phòng bệnh tự động mở ra để hai người bước vào trong. Lục Vân vừa thấy cửa mở đã vội lách người vào, cả bàn tay đang nắm Lục Cảnh Sâm cũng bất giác buông ra, cậu cứ thế chạy ù vào bên trong bỏ lại anh từ từ theo sau.
Giường bệnh nằm ở góc khuất bên trái, từ cửa phải đi vào thêm một đoạn mới nhìn thấy. Vậy nên khi Lục Vân bước vào, người đầu tiên cậu nhìn thấy lại không phải Lục Cảnh Nghiêm mà là một cậu thanh niên xa lạ đang đứng gọt táo bên bàn phía ngoài, thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi tuổi.
Người nọ nhìn thấy có khách bèn đứng lên gật đầu chào: "Em là người nhà của anh Nghiêm à?"
Bước chân của Lục Vân chợt chậm lại, cậu không trả lời mà nghi hoặc nhìn người nọ: "Anh là?"
Tử Lam bưng dĩa táo vừa gọt xong, vừa đi đến bên giường bệnh vừa nhìn cậu cười bảo: "Anh là Tử Lam. Nhờ anh Nghiêm cứu anh trong đợt lũ vừa rồi nên anh mới còn sống, cho nên anh xin phép được ở lại chăm sóc anh ấy."
Đúng lúc này, Lục Cảnh Nghiêm lại nói xen vào: "Không cần đâu, cậu về đi."
Lục Vân nghe cái tên Tử Lam, cộng với việc Lục Cảnh Nghiêm vì cứu anh ta mà bị lũ cuốn dẫn đến đuối nước, mọi thứ đều dẫn cậu nhớ đến cốt truyện. Đây là cột mốc xây dựng tình cảm của Lục Cảnh Nghiêm và Tử Lam - thụ chính nguyên gốc của bộ truyện này.
Dựa theo cốt truyện, nguyên chủ vốn thích Lục Cảnh Nghiêm, đương nhiên sẽ không chịu để Tử Lam ở lại chăm sóc cho đại ca mình. Thế là giành lấy việc này, bảo rằng tự mình sẽ chăm sóc cho anh. Nhưng một cậu ấm được cưng chiều từ nhỏ như cậu ta thì làm sao có thể chăm sóc chu đáo ai đó khi họ bệnh được? Một số chi tiết nhỏ như rót nước, gọt sẵn trái cây, hỏi thăm y tá về tình hình bệnh, nấu những món tốt cho sức khỏe,... cậu đều quên mất, mọi thứ đều là Tử Lam đến và làm tất cả.
Những lúc ốm đau là những lúc con người ta yếu lòng nhất, những chi tiết tưởng chừng là nhỏ nhưng thật ra lại rất ngọt ngào đó đã dần dần xúc tác cho tình cảm của hai người. Còn nguyên chủ thì càng ngày càng cảm thấy mình bị gạt ra khỏi những cuộc trò chuyện của họ, khiến cậu càng hoảng hốt và sợ hãi hơn. Tự mắt chứng kiến cảnh người mình thương dần rời xa mình, nguyên chủ vốn đã sống nội tâm này càng thêm khép mình, thậm chí còn bị bác sĩ chẩn đoán là trầm cảm. Tất cả dồn nén đã đưa cậu bé kia bước đến bước đường uống thuốc tự tử như cốt truyện đã viết.
Đứng trước ngã rẽ lớn của cốt truyện này, Lục Vân lưỡng lự... cậu không biết phải chọn thế nào.
Tử Lam đặt dĩa táo đã gọt sẵn lên bàn cạnh giường bệnh, sau đó ngồi xuống ghế, nhẹ giọng nói: "Anh Nghiêm, em đã xin với tổ chương trình cho em được nghỉ quay trước thời hạn rồi. Sắp tới em trống lịch làm việc, anh cứ cho em ở lại đây đi."
Lục Cảnh Nghiêm nằm trên giường bên, gương mặt hơi tái nhợt, anh không trả lời lại Tử Lam mà chỉ lẳng lặng nhìn Lục Vân, dường như đang đợi cậu tỏ thái độ.
Lục Vân tránh né ánh nhìn đó của anh, gượng gạo gật đầu: "Thế nhờ anh... chăm sóc anh Nghiêm."
Lục Cảnh Nghiêm kinh ngạc nhìn Lục Vân, anh không dám tin cậu lại đồng ý. Bé con từ nhỏ đến lớn đã luôn tò tò theo sau anh, ngọt ngào gọi anh ơi, muốn làm mọi thứ để thu hút sự chú ý của anh, vậy mà hôm nay lại đồng ý để một người khác chăm bệnh cho anh.
Lục Cảnh Nghiêm nghẹn giọng, anh nghĩ nhiều lắm nhưng lại chỉ bật ra được một từ: "Em..."
Em không thương anh nữa à?
Vế sau anh không đủ can đảm để hỏi.
Lục Vân gượng cười, nói sang chuyện khác: "Anh à, bác sĩ nói thế nào rồi?"
Lục Cảnh Nghiêm hít sâu rồi thở hắt ra một hơi, anh đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, nói một cách nặng nề: "Không có gì, chỉ bị đuối nước thôi. Do trong lúc bị nước cuốn, anh đã hít phải nước khiến đường thở bị tràn dịch dẫn đến thiếu oxi, mô phổi bị tổn thương... May mắn có gắn dây an toàn, cho nên đồng đội đã kéo anh vào kịp, bây giờ chỉ cần nằm viện điều trị với theo dõi mấy hôm là được."
Tử Lam cũng tự trách: "Vì giúp anh nên anh Nghiêm mới lỡ mất thời gian."
Lục Vân nghe vậy thì đau lòng lắm. Cậu biết làm một người lính, anh không ngần ngại cống hiến thân mình cho tổ quốc, cho người dân. Quân hàm thiếu tướng kia cũng không phải tự nhiên mà có, nó được đổi lấy bằng vô số chiến công được lập trong hiểm cảnh.
Cậu vuốt ve mặt anh: "Đây là bị nhánh cây quét trúng sao?"
Lục Cảnh Nghiêm gật đầu: "Ừm, trong nước lũ có rất nhiều nhánh cây trôi nổi."
Lục Vân định bụng sẽ tìm cho anh loại thuốc trị sẹo tốt nhất, đợi hai ngày nữa vết thương khô lại sẽ sứt cho anh.
Cậu lại tiếp tục hỏi thăm anh, may mắn lần này không bị va đập gãy xương gì, anh vẫn có thể đi lại sinh hoạt như thường, chỉ là sẽ dễ mệt hơn trước.
Lúc này Lục Cảnh Sâm bước từ ngoài vào, trên tay còn cầm theo thời gian biểu của y tá mới đưa. Bên trong là giờ thay băng, uống thuốc, khám bệnh,... mà người nhà bệnh nhân cần lưu ý.
Lục Cảnh Sâm đi đến đưa tờ giấy cho Lục Vân như một điều hiển nhiên, anh ta còn dặn cậu: "Em có dẫn anh Nghiêm đi dạo thì nhớ lưu ý mấy mốc thời gian này để về cho đúng giờ."
Lục Vân cầm lấy theo phản xạ tự nhiên, nhưng cậu lập tức khựng lại, gượng gạo nói: "Anh đưa cho Tử Lam đi, anh ấy... sẽ ở lại chăm anh Nghiêm."
Tử Lam nghe vậy cũng gật đầu, cậu ta đứng dậy định với tay nhận tờ giấy. Nhưng Lục Cảnh Sâm lại rụt tay về, nhíu mày hỏi lại Lục Vân: "Em chắc chưa?"
Lục Vân không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
Cậu không thể ích kỉ bám lấy Lục Cảnh Nghiêm mãi, không thể biết rõ anh ấy không yêu mình mà vẫn cố chấp ngăn cản anh ấy tiếp xúc với người có thể là bạn đời sau này của anh.
Sự thỏa hiệp này của cậu đã cho phép Tư Nam được ở lại chăm bệnh cho Lục Cảnh Nghiêm. Từ đầu tới cuối, Lục Cảnh Nghiêm không tỏ rõ thái độ của mình, anh vẫn kiệm lời vẫn lạnh mặt, ánh mắt vẫn luôn quan sát biểu cảm của Lục Vân.
Đứng trước sự nhạy bén của một vị tướng, không phải cậu muốn che dấu cảm xúc là có thể che dấu được.
Nhưng anh vẫn không nói gì, vẫn để mọi thứ diễn ra theo hướng mà cậu muốn.
Giây phút cậu đồng ý để Tử Nam chăm sóc anh, trong lòng anh thật sự đã rất hoảng loạn. Nhưng khi bình tĩnh lại, anh đã nhận ra điều cậu nói và điều cậu nghĩ không hề giống nhau.
Vậy thì tại sao em ấy lại làm như vậy?
Anh chắc chắn cậu có tình cảm với mình, nhưng cậu lại đang muốn từ bỏ phần tình cảm này, muốn đẩy anh cho người khác.
Là vì em ấy muốn dành tình yêu trọn vẹn cho Cảnh Sâm?
Lục Cảnh Nghiêm nhìn sang Lục Cảnh Sâm, ánh mắt anh sa sầm.
_______________
Viết xog chương này chắc đảng sủng công lẫn đảng sủng thụ đều muốn cứa cổ mụ ad xấu xa viết ngược tâm hiu hiu👉👈