Chap 3
Lễ phong quân hàm vừa kết thúc, Lục Cảnh Nghiêm đeo bên ngực trái huy hiệu một sao tượng trưng cho hàm thiếu tướng vừa được trao, lại không nán lại gặp mặt các vị lãnh đạo mà trực tiếp trở về Lục gia.
Người Lục gia có mặt tại lễ phong hàm nhìn Lục Cảnh Nghiêm gấp gáp như thế, đều che miệng cười thầm.
Vừa về tới nhà chính của Lục gia, Lục Cảnh Nghiêm liền một mạch đi thẳng đến căn phòng trên lầu.
"Gia chủ." Người hầu đi ngang đều ngừng lại cúi đầu hô.
Lục Cảnh Nghiêm đến trước cửa phòng Lục Vân, do dự một lát mới gõ cửa tiến vào. Vừa bước vào liền thấy Lục Vân đang ngồi trên giường, gương mặt có chút hồng hồng ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn đi đến, trần thấp gọi một tiếng: "Tiểu Vân."
Lục Vân ngơ ngác nhìn người đàn ông mặc quân phục soái khí ngất trời đang tiến về phía mình, vô thức cảm thán: "Thật đẹp trai."
Lục Cảnh Nghiêm có chút buồn cười nhưng ngoài mặt lại không quen biểu lộ cảm xúc. Hắn im lặng đưa một tay áp vào trán Lục Vân: "Không sốt. Tiểu tử kia xem ra vẫn có chừng mực."
Lục Vân là hủ nam a, chút thường thức lần đầu tiên của tiểu thụ sẽ rất đau rất đau còn có thể bị sốt cậu đương nhiên biết. Cậu biết Lục Cảnh Nghiêm nói vậy là có ý gì, chỉ có thể mất tự nhiên tiếp lời: "Nhị ca...nhị ca rất dịu dàng với em."
Lục Cảnh Nghiêm bị câu nói của cậu làm cho bất ngờ. Hắn biết cậu không thực sự thích Lục Cảnh Sâm, cùng lắm xem người kia là ca ca mà đối đãi thôi. So với Lục Cảnh Sâm, cậu càng thân thiết với hắn hơn. Nhưng hiện tại trước mặt hắn, cậu lại không chút che dấu thái độ muốn bênh vực Lục Cảnh Sâm.
Chỉ là một đêm cùng nhau ngủ, lại có thể thay đổi nhiều thứ vậy sao?
Lục Cảnh Nghiêm nghĩ đến dáng vẻ thẹn thùng của cậu khi nãy, đột nhiên có chút không vui.
Lục Vân trong phút chốc nhìn thấy đại ca hơi nhíu mi. Nhưng đại ca chỉ xem cậu là đệ đệ không phải sao? Hắn có gì mà không vui chứ? Có lẽ là cậu ảo giác đi.
Lục Cảnh Nghiêm ngồi xuống giường: "Nằm xuống đi, anh giúp em xoa eo."
Vừa rồi có lẽ cảm giác bị cướp mất đệ đệ mà thôi...
Lục Cảnh Nghiêm vừa đụng vào Lục Vân liên cướng người lại vì đau nhức. Tiếp đó hắn mặc kệ cậu có nguyện ý hay không đã cưỡng cậu nằm sấp xuống.
Có lẽ là thủ thuật xoa bóp của hắn quá tốt, cậu từ không tự nhiên trở nên ngoan ngoãn hưởng thụ. Cảm giác khi cơ thể đang nhức mỏi lại có người nguyện ý giúp cậu mát xa thực sự rất hạnh phúc.
Lục Cảnh Nghiêm không nặng không nhẹ ấn lên vòng eo nhỏ nhắn của cậu, vừa ấn vào bên tai lại liên tục vang lên tiếng rên khe khẽ, đôi mắt càng ngày càng ám trầm.
Ấn hơn mười phút Lục Cảnh Nghiêm mới dừng tay. Lục Vân vẫn còn muốn tiếp tục, cậu có chút tiếc nuối nhìn đôi tay vừa rời đi của hắn. Nhưng nghĩ đến Lục Cảnh Sâm sắp về tới cậu liền vui vẻ muốn đứng lên chuẩn bị xuống lầu.
"Đại ca, nhị ca sắp về tới rồi. Em xuống dưới đón anh ấy." Lục Vân hớn hở bò xuống giường.
Nhưng giữa đường đã bị Lục Cảnh Nghiêm ôm eo bắt về.
"Mang vớ vào." Lục Cảnh Nghiêm quỳ xuống bên giường giúp cậu mang vớ. Giọng nói của hắn tuy lạnh nhưng cậu vẫn nghe được tính nghiêm khắc trong đó.
Lục Vân bị dọa sợ chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu. Không hiểu sao cậu có chút sợ đại ca.
Đợi chuẩn bị xong, Lục Vân liền theo Lục Cảnh Nghiêm xuống phòng khách ngồi vừa ăn điểm tâm vừa đợi Lục Cảnh Sâm.
May mắn sopha đủ mềm, dù ngồi vẫn không khiến mông cậu đau. Thế là cậu an tâm ngồi đó vừa xem TV vừa đợi nhị ca trở về.
Lục Vân chuyển kênh tìm tiết mục thú vị xem cho đỡ nhàm chán
Đột nhiên nghe thấy MC trương trình giới thiệu một diễn viên tên "Tử Lam", cậu lập tức khựng lại, hai mắt chăm chú nhìn hình bóng người nọ trên màn ảnh.
Đó là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, nét mặt vẫn còn trẻ vô cùng. Vóc dáng không chê vào đâu được, thoạt nhìn có chút mảnh khảnh nhưng phần cánh tay lộ ra lại bọc lấy một lớp cơ bắp thon gọn lại tràn ngập sức sống đủ biết bên trong lớp quần aoa đó là một thân hình vô cùng đẹp. Gương mặt tuy không đến mức tinh xảo, chỉ dừng ở thanh tú ưa nhìn nhưng khí chất thanh đạm sạch sẽ trên người hắn lại khiến người khác nhìn vào có cảm giác trích tiên không nhiễm bụi trần.
Tên là Tử Lam lại là diễn viên... Người này lẽ nào chính là nam chính thụ trong nguyên tác?
Lục Vân tiếp tục xem chương trình mà không đổi kênh nữa. Vừa xem vừa chú ý đến Tử Lam, cậu tự nhủ nhất định phải nhớ kĩ gương mặt của người này. Sau này có chạm mặt cậu còn biết đi đường vòng.
Cậu một bên xem đến hăng say, không hề để ý đến Lục Cảnh Nghiêm đang dùng ánh mắt dò xét nhìn vào một người trên màn ảnh.
"Tiểu Vân thích người này?" Hắn nghi hoặc.
Đang xem đến phân nữa chương trình thì quản gia đến thông báo Lục Cảnh Sâm đã về tới. Lục Vân nơi nào còn để ý đến thụ chính nữa, lật đật xoay người nhìn về phía cửa vào.
Lục Cảnh Sâm vừa đến cổng liền nghe người hầu báo Lục Vân đang ngồi đợi hắn ở phòng khách. Hắn đầu tiên là bất ngờ không dám tin tưởng, nhưng lòng ngực vẫn không kiềm được tham lam đập nhanh hơn. Có loại cảm xúc ấm áp đang tràn vào, ngang ngược bá chiếm toàn bộ trái tim của hắn. Mà hắn lại không chán ghét cảm xúc này chút nào.
Tiểu Vân từ trước đến nay chỉ chờ đại ca trở về mà hắn thì hoàn toàn bị cậu bỏ qua. Rất nhiều lần hắn trở về nhà trong cô độc, về đến là lại lên phòng đóng cửa không có ai để tâm sự. Thân phận của hắn quá cao, các con cháu chi thứ của Lục gia đều không dám cùng hắn tiếp xúc. Mỗi lần nhìn Lục Vân ngồi trên sopha đợi đại ca trở về, hắn rất ghen tị, thậm chí là chua sót.
Lục Cảnh Sâm vừa tháo áo khoác đưa cho quản gia liền thấy một cục bông nhỏ ngồi trên sopha đang chăm chú nhìn hắn.
"Ca, anh về rồi." Lục Vân mềm mại cười.
Lục Cảnh Sâm bước nhanh đến bên người Lục Vân, đem cậu ôm vào lòng: "Bảo bối ngốc, ngồi lâu như vậy có đau không?"
Lục Vân lắc đầu: "Sopha rất mềm, em ngồi rất thoải mái. Hơn nữa nằm mãi trong phòng thì chán lắm nên em xuống vừa xem TV vừa đợi anh về ăn cơm."
Lục Cảnh Sâm hôn nhẹ lên miệng nhỏ đang nói toàn lời khiến hắn vui: "Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi. Không thể để bảo bối đói bụng được."
"Dạ." Lục Vân đứng lên theo Lục Cảnh Sâm. Sau đó nhìn sang Lục Cảnh Nghiêm, lễ phép nói: "Đại ca, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Lục Cảnh Nghiêm gật đầu. Cả ba cùng nhau đi vào phòng ăn.