Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Từ sau lần oanh tạc thao trường đó, Lục Vân chính thức được đặc cách tham gia chiến dịch vây bắt sinh vật biến dị. Do địa điểm xuất hiện các sinh vật đó nằm rải rác khắp các nơi nên Lục Cảnh Nghiêm quyết định chia người thành hai đội nhỏ, một bên do chính anh dẫn đội, một bên do Lục Chí Thuận dẫn đội. Chỉ cần có đột biến xảy ra, cả hai sẽ lập tức liên lạc với bên còn lại để xin cứu viện.


Nhưng đề phòng bất trắc trong lần đầu tiên xuất chiến, cả đội sẽ cùng nhau vây bắt trước một con để lấy kinh nghiệm trước khi tách đoàn.

Đích đến đầu tiên của bọn họ là nơi đã quay được sinh vật với chiếc bóng kinh dị và tiếng gầm thét vang trời kia. Cả bọn nhờ vào thiết bị rà quét nhiệt lượng do quân đội cung cấp, nhanh chóng tìm ra điểm phát tán nhiệt lượng khổng lồ, nhìn trên bản đồ thì có vẻ nó đang chạy nhanh về hướng bọn họ.

Lục Cảnh Nghiêm lập tức kêu gọi chiến đội lên tinh thần chuẩn bị chiến đấu. Mỗi người bọn họ đều được trang bị cả vũ khí lạnh và vũ khí nóng, tùy vào trường hợp cần sử dụng.

Trong lúc mọi người đều nín thở chờ đợi cuộc chiến nổ ra, một tiếng quạt cánh xé gió bay tới, lực gió khiến toàn đội phải bọc một lớp linh giáp quanh người mới có thể mở mắt nhìn rõ.

Đó là một con chim khổng lồ với độ rộng sải cánh lên đến mười lăm mét, màu lông xám tro loang lổ những vết hoại tử, đôi mắt đục ngầu mất đi tròng trắng. Có vẻ nó đã thất bại trong kì tiến hóa, giờ đây chỉ còn là cái xác rỗng chỉ biết chiến đấu.

Các đội viên thử dùng vũ khí nóng như súng ống bắn vào người nó, kết quả hoàn toàn không xuyên qua được lớp lông dày sắc nhọn của kia.

Lục Cảnh Nghiêm chỉ huy: "Dùng linh lực chiến đấu. Chia ra tấn công vào từng vùng, cố gắng tìm điểm yếu của nó."

Cả đội ăn ý tấn công vào cổ, đầu, lưng, gáy của nó, nhưng linh lực của luyện khí tầng hai khó lòng xuyên thẳng qua được lớp lông kiên cố của sinh vật dị biến cấp ba. Những đợt tấn công của chiến đội chỉ khiến nó càng thêm đau đớn mất lí trí, nó quạt cánh tạo thành gió lốc hất bay rất nhiều thú nhân đứng gần.


Ngay khi nó muốn dùng cặp móng vuốt đè nát thú nhân đang ngã sõng soài dưới đất, Lục Cảnh Sâm và Lục Chí Thuận không hẹn mà gặp, cả hai cùng lúc xông lên tấn công vào vùng nách dưới cánh của nó. Lục Cảnh Sâm vung kiếm chém ra linh lực mạnh mẽ chém đứt một bên cánh của nó, còn Lục Chí Thuận chỉ khiến bên cánh còn lại bị thương.

Biết nó đã mất khả năng chiến đấu, các thú nhân khác lao vào giải quyết phần còn lại. Lần này chỉ là một con quái vật cấp ba, cả Lục Vân và Lục Cảnh Nghiêm đều không tham chiến mà đứng ngoài quan sát, chỉ ra tay cứu giúp khi có đội viên gặp nguy hiểm.

Sau cùng, đại bàng biến dị đã bị chiến đội chém giết. Lục Vân bước lên, dùng linh thức ra quét người nó, cuối cùng phát hiện vị trí yêu hạch thì mổ thịt lấy ra. Phần xác còn lại của nó sẽ có đội ngũ chuyên nghiệp của quân đội đến thu dọn, đem về căn cứ nghiên cứu.

Lục Vân ngưng tụ một giọt linh thủy hệ mộc nhỏ vào nồi nước to, sau đó múc ra từng bát cho các đồng đội bị thương uống. Mộc đại diện cho sức sống, cho sự sinh sôi, tuy nó không thể lập tức chữa lành vết thương nhưng nó thúc đẩy vết thương nhanh bình phục.

Cho đội ngũ nghỉ ngơi một đêm, cả đoàn tách ra thành hai đội chia thành hai hướng săn giết sinh vật biến dị.

Cuộc săn bắt này kéo dài hàng tháng trời mới hoàn toàn tiêu diệt được hết các sinh vật biến dị kia Hầu hết các sinh vật chỉ tiến hóa đến cấp hai hoặc ba nên vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chiến đội. Tuy vậy, cuộc chiến kéo dài liên tục thế này cũng nhiều lần khiến các đội viên cạn linh lực.

Cứ sau mỗi cuộc chiến, khi mà linh lực đã chạm đáy thì họ lại nhập định tu luyện suốt đêm để bổ sung, cứ thế dùng cạn rồi lại bơm đầy, kinh mạch dẫn linh khí của từng người đều trở nên dẻo dai cường kiện. Chỉ qua một tháng sau, toàn bộ thành viên chiến đội đều thăng cấp đến luyện khí kỳ tầng hai, riêng Lục Vân là tầng mười, Lục Cảnh Nghiêm tầng sáu và Lục Cảnh Sâm tầng bốn.

Đúng là không có phương thức tu luyện nào tiến bộ nhanh bằng thực chiến cả.


Nhìn nhận những chiến tích mà chiến đội đã gây dựng được, đích thân Tổng tham mưu trưởng, ông Bùi Xuân Quang đã đến tận sân bay chào đón và chúc mừng toàn đội trở về bình an.

Ông niềm nở bắt tay với Lục Cảnh Nghiêm, nói: "Các cậu vất vả rồi. Cảm ơn vì sự cống hiến của các cậu!"

Anh khiêm tốn nói: "Đây là trách nhiệm của quân nhân chúng tôi."

Lần này trở về bàn giao nhiệm vụ, mỗi người trong chiến đội đều được thưởng tăng quân hàm. Đặc biệt là người chỉ huy chiến dịch lần này, Lục Cảnh Nghiêm đã được thăng hàm trung tướng, một quân hàm ngang hàng với nhiều bậc trưởng bối trong Lục gia.

Riêng Lục Vân và Lục Cảnh Sâm là không được phong hàm vì không phải người của quân đội, thay vào đó họ sẽ được thưởng các đặc quyền riêng theo ý muốn.

Lục Cảnh Sâm đề xuất đơn xin được tham gia vào dự án điện lực của quốc gia dưới dạng đấu thầu. Vì lĩnh vực điện lực luôn được nhà nước nắm trọn chứ không giao cho tư nhân quản lý để tránh các hậu họa về sau, cho nên nếu đơn xin này được thông qua thì nó sẽ mang về cho Lục gia lợi ích khổng lồ.

Trong khi đó, Lục Vân lại xin thành lập phòng nghiên cứu về sinh vật biến dị do tự cậu đích thân quản lý. Cậu xác định đây là cuộc chiến dài hơi, cần vận hành một viện nghiên cứu chuyên nghiệp để tổng hợp và đưa ra các phát hiện mới đi đôi với thời đại.

Từ sân bay về lại chủ gia, được rời xa chiến trường về lại nhà khiến các thú nhân thoải mái thả lỏng. Lục Vân nhìn hàng dài siêu xe đậu dọc hai bên đường cũng biết hôm nay Lục gia tổ chức tiệc đón bọn họ trở về linh đình thế nào.

Ba anh em dẫn đầu đoàn người đi vào sân nhà, lập tức nhìn thấy Lục Hoài Cố và Hoàng Nhã Phương nhón chân mông ngóng, phía sau là các trưởng bối của Lục gia.


Lục Hoài Cố vỗ vai người con cả rồi đến người con thứ, tự hào nói: "Làm tốt lắm!"

Hoàng Nhã Phương sốt ruột nhìn Lục Vân, hỏi: "Sao nhìn gầy đi rồi... Mau, vào trong ăn tiệc."

Lục Vân nhìn tay mình, nói: "Con đâu có ốm, còn có một ít cơ nữa mà." Sau đó ngước lên nhìn Lục Cảnh Sâm đứng bên cạnh: "Đúng không anh?"

Lục Cảnh Sâm cười gian: "Ừm, ôm ngủ vẫn thích lắm." Vừa dứt lời, tám múi cơ bụng đã bị vuốt mèo của cậu cảnh cáo.

Hoàng Nhã Phương thì vẫn khăng khăng dắt tay cậu vào trong: "Phải trả hai cái má bánh bao cho mẹ!"

Thấy cậu chủ và phu nhân đều đi trước, các thú nhân khác cũng nhanh chóng theo sau. Bữa tiệc này chỉ mời thành viên của Lục gia, là một bữa tiệc thân mật không có người ngoài cũng chẳng cần xã giao. Mọi người đều nói chuyện rôm rả, ăn uống no say rồi mới ra về với nụ cười trên môi.

Lục Chí Hoành, gia chủ phân gia ở thành phố B cũng là một trong những nhân vật được chú ý trong buổi tiệc này. Bởi ông có một đứa con trai tên Lục Chí Thuận, người vừa được triệu về chủ gia tập luyện lại còn được tin tưởng giao quyền chỉ huy một chi đội.

Trên đường ngồi xe về khách sạn, ông cười không khép được miệng, giọng hơi ngà ngà say nói với Lục Chí Thuận: "Thấy không? Ngày đó thiếu gia không chọn con." Ông cười nhẹ, ngã đầu vào ghế nói tiếp: "Bây giờ thì sao?"

Lục Chí Thuận nhíu mi, không tình với cách nói này của ông: "Những gì con và các đồng độ khác có ngày hôm nay, đều nhờ cậu chủ ban cho. Ba chỉnh lại thái độ của mình đi."

Lục Chí Hoành chưa phải say đến mức làm càn, nghe giọng nói nghiêm khắc nhắc nhở của Lục Chí Thuận cũng lấy lại tỉnh táo. Ông xoa xoa thái dương, nhắm mắt lại không nói nữa.


Từ sau lần sát vai chiến đấu này, lòng trung thành của các thú nhân tinh anh thế hệ sau của Lục gia dành cho gia chủ, nhị gia và cậu chủ đã trở nên vững chắc không thể sụp đổ. Nếu hiện giờ đổi thành bất kì ai ngoài Lục Chí Thuận ngồi nghe những lời vừa rồi, bọn họ đều sẽ có chung một thái độ như hắn mà thôi.

Thời gian thấm thoát trôi, cuối cùng đơn xin tham gia đấu thầu mãng điện lực của Lục Cảnh Sâm cũng được chấp nhận. Đây một phần là vì nể mặt Lục gia, một phần là vì các thư báo nhìn thấy sinh vật biến dị vẫn không ngừng tăng, quân đội vẫn còn cần sự trợ giúp của anh em nhà họ và chiến đội thiện chiến kia.

Hôm nay là ngày mở họp để bàn rõ về chiến lược hợp tác này, Lục Cảnh Nghiêm thay tây trang chỉnh chu, chuẩn bị đầy đủ các tài liệu cần thiết để chuẩn bị lên đường.

Trước khi đi, anh nhìn qua bé con đang vùi mình trong lớp chăn mền ngủ thơm ngọt kia, không nén được sự trìu mến trong lòng, anh bước vội qua, đặt lên môi mọng của cậu một nụ hôn.

"Ửm?" Lục Vân đang ngủ lại bị người nào đó làm phiền, cậu theo phản xạ mở miệng ra đáp lại nụ hôn quen thuộc từ anh.

Lục Cảnh Sâm vốn định hôn nhẹ rồi đi, không ngờ bé dâm này lại chủ động mở ra khoang miệng nóng bỏng dụ hoặc anh. Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lập tức bị đẩy lên nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy, tiếng mút lưỡi hòa với tiếng rên rỉ thở dốc vang lên khắp phòng.

"Vợ... anh đi làm đây." Lục Cảnh Sâm thì thầm bên tai bé con, thấy cậu nửa tỉnh nửa mê ậm ừ ấp lại thì cười nhẹ, chống tay ngồi dậy chuẩn bị đi.

Nhưng con sói đuôi to nào đó mới bước ra tới cửa lại lên cơn cuồng vợ, chạy vội vào hôn thêm một cái mới luyến tiếc đóng cửa lại.

-----------------------

Đứng lại! Nay tui bão nhẹ 2 chương. Bà vote xong chương này với cho qua chương kia nghe :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận