Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Ngoài đơn xin đấu thầu của Lục Cảnh Sâm, lời đề nghị thành lập phòng nghiên cứu của Lục Vân cũng nhanh chóng được phê duyệt. Quân đội sẽ hỗ trợ đưa các mẫu vật từ các sinh vật biến dị thu thập được cho phòng nghiên cứu. Đổi lại, Lục gia sẽ phải bơm tiền để duy trì hoạt động nơi này chứ nhà nước sẽ không trợ cấp hay kéo nguồn đầu tư bên ngoài vì đây vẫn còn là bí mật.

Gì chứ tiền thì Lục gia không thiếu, họ sẵn sàng vung tiền mời gọi các nhà nghiên cứu từ các lĩnh vực vào cuộc. Lục Vân chỉ hỗ trợ thêm về các vấn đề liên quan đến dò sóng năng lượng, còn lại sẽ cho các vị khác tiến hành khai phá và ghi chép.

Sau một tuần vận hành suôn sẻ, các nhà khoa học đã tìm ra được rất nhiều điều kì lạ trên cơ thể các sinh vật kia, đặc biệt là nguồn năng lượng đang không ngừng giải phóng khi xác của chúng phân hủy, Như thể nó trả lại những gì nó đã hấp thu cho thế giới này, theo như định luật bảo toàn. Nhưng những năng lượng này là từ đâu? Tại sao các sinh vật này lại có thể hấp thu và sinh ra dị biến như thế? Đó mới là điều các nhà khoa học bận tâm.

Lục Vân nghe những báo cáo đầy nghi vấn của họ, cậu điềm tĩnh nói: "Không lạ đâu. Chính tôi cũng có thể hấp thu năng lượng để tiến hóa cơ thể mình như chúng vậy."

Các giáo sư ngạc nhiên nhìn chàng thanh niên nhỏ nhắn trước mặt, dường như không tin lời cậu nói.

Những người này không được biết nhiều về trận chiến của chiến đoàn thú nhân và sinh vật dị biến vừa qua, cho nên chỉ nghĩ cậu thiếu niên trước mắt là nhà đầu tư mà bọn họ cần báo cáo kết quả nghiên cứu. Bây giờ họ nghe cậu nói vậy, ai cũng ngớ người.

Cậu buộc phải phổ cập kiến thức cho họ: "Đừng ngạc nhiên. Thế giới này sắp sửa xảy ra dị biến, thứ các vị đang nghiên cứu chính là bước đầu của thời kì này,..."

"Có lẽ các vị cũng có khả năng trở thành người dị năng, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi." Cậu vừa nói vừa nhìn bản báo cáo trong tay, đột nhiên để ý thấy một mục khác thường: "Phấn hoa ảo giác?"

Vị giáo sư nghiên cứu vấn đề này lập tức đáp lời: "Phải, nó như một lớp bột mịn bám dính trên người của ong mật biến dị. Tạm thời chúng tôi chưa phân tách được thành phần nhưng qua các thực nghiệm thì nó có khả năng gây ảo giác cực mạnh."

Lục Vân xoa cằm, trầm tư: "Đến cả thực vật cũng biến dị rồi cơ à..."

Sau khi nói sơ qua các nghiên cứu hiện tại, cậu lại ghé vào phòng thí nghiệm xem thực hư về phấn hoa ảo ảnh này. Kết quả đúng như giáo sư đã nói, bất kì sinh vật nào hít phải đều hôn mê, sau khi tỉnh lại sẽ hóa điên dại.

Lục Vân bàn giao lại cho phòng nghiên cứu: "Trước mắt chưa tìm thấy thân cây chứa loại phấn hoa này nên việc nghiên cứu khó có hướng phát triển. Tạm thời đẩy mạnh mảng động vật biến dị, tạm gác thực vật lại đi."

Các chuyên viên: "Chúng tôi hiểu rồi."


...

Từ ngoài nhìn vào, có vẻ mọi thứ đều đang đi đúng quỹ đạo, nhưng nhìn vào những bức thư điện tử không ngừng gửi về thư mục chính phủ với số lượng tăng chóng mặt, nó cứ như những tờ giấy báo tử báo hiệu ngày đen tối của thế giới đang ngày càng đến dần.

Càng ngày càng có nhiều tin đồn được lan truyền trên mạng, người dân đã lờ mờ cảm nhận được, có chuyện không may sắp xảy ra. Cuối cùng thì trước sức ép dư luận, chính phủ các nước đã chính thức đưa tin về sinh vật biến dị và các hình ảnh mới đây của chúng.

Lúc này, người dân mới được một phen ồ lên, có người lo sợ hãi hùng nhưng vẫn có người nhởn nhơ xem chuyện này chỉ là biến cố nhỏ, thậm chí còn đem nó ra làm trò đùa trên mạng.

"Kinh dị thật!"
"Chắc chắn là do ô nhiễm môi trường, khí hậu biến đổi mới làm động vật đột biến như thế."

"Chính phủ đã có phương án giải quyết chưa đấy?"

"Ha ha, cái này là tại góc quay thôi chứ làm gì có con gì to được vậy?"

"Lo mua đồ dự trữ đi. Tao thấy căng đó chứ không phải chuyện đùa đâu."

"Vậy là sắp được chơi game phiên bản một mạng thật à? Ha ha đùa thôi."

"..."

Rất nhiều các bình luận tỏ ý kiến dưới bài đăng của chính phủ với đủ loại nội dung, duy chỉ thông tin về người dị năng là vẫn im hơi lặng tiếng.

Lục Vân không biết con người nơi này đã khai phá dị năng hay chưa, có lẽ đã nhen nhóm nhưng tình thế cấp bách hiện giờ không cho cậu đợi. Cậu và Lục Cảnh Nghiêm buộc phải tập hợp chiến đội thú nhân ra quân tiêu diệt các sinh vật biến dị.


Lần đi này không có sự góp mặt của Lục Cảnh Sâm. Bởi tập đoàn vừa khai phá thêm mảng điện lực, có nhiều thứ cần anh đưa ra quyết sách, chỉ đành giao phó Lục Vân cho Lục Cảnh Nghiêm chăm sóc.

Lục Cảnh Sâm xoa xoa đầu nấm đáng yêu của Lục Vân, mi tâm nhíu lại đầy trăn trở: "Em đi với Nghiêm được không? Hay để anh theo nhé?"

Lục Vân dụi đầu vào lòng bàn tay to bự của anh, lắc lắc: "Anh ở nhà lo chuyện làm ăn đi. Hai người ai cũng đi đánh quái hết thì ai kiếm tiền nuôi em?"

Lục Cảnh Sâm phì cười, anh nhìn qua Lục Cảnh Nghiêm: "Anh dẫn đội đi trước đi. Xong việc em sẽ theo sau."

Lục Cảnh Nghiêm gật đầu: "Cứ theo định vị mà đi."

Với lực chiến hiện giờ của chiến đội, họ không nhất thiết phải đi chung với quân số đông như trước nữa. Lục Cảnh Nghiêm chia đội thành 11 đội với quân số mỗi đội là 30 đến 32 người. Ngay khi có biến cố xảy ra, họ sẽ gửi tín hiệu cầu cứu tiểu đội gần nhất đến ứng cứu.

Suốt đoạn đường đi, Lục Vân không ngừng tỏa ra mạng lưới linh thức quét xung quanh bán kính một cây số dò tìm các thực vật biến dị. Nếu phát hiện loại cây nào tồn tại năng lượng dao động thì sẽ đào cả gốc lẫn rễ mang về.

Hiện giờ đã qua sáu mươi hai ngày chinh chiến sát phạt, tổng cộng tiêu diệt được mười lăm con yêu thú biến dị cấp ba và một con cấp bốn. Cả đoàn tiếp tục vận linh lực để tốc chạy xuyên qua rừng cây, nhưng càng đi sâu, Lục Vân càng có dự cảm không lành.

Cậu bàng hoàng nhận ra, cả đội đang dần bị nuốt trọn trong lớp sương mù. Mới đầu nó chỉ là những lớp sương mờ, làm cậu lầm tưởng đây là sương sớm thường có trong rừng cây tán cao. Nhưng hiện giờ đã qua hơn một tiếng mà nó vẫn không tan, thậm chí là càng ngày càng dày.

Không chần chừ, cậu hô lớn cả đội: "Toàn đội! Khai linh thức!"

Lời Lục Vân nói không thua gì lệnh của Lục Cảnh Nghiêm, các đội viên lập tức "nhìn" thế giới xung quanh bằng linh thức thay mắt trần, nhưng thu lại chỉ là một khoảng không mù mịt. Lớp sương này có vấn đề!

Lục Cảnh Nghiêm vội mở thiết bị định vị lên, càng quái quỷ hơn là điểm hiển thị vị trí của bọn họ không hề xê dịch so với một tiếng trước, tức là nãy giờ bọn họ không hề di chuyển mà chỉ quanh quẩn trong một vùng cố định.

Anh hô lên: "'Cả đội đứng tựa lưng thành vòng tròn!" Sau đó bước vội đến bên Lục Vân.


Trong lúc toàn đội bất an không biết làm sao thì giọng nói sốt sắng của hệ thống lại vang lên: "Chủ nhân! Nền văn minh chủ quản đã phát hiện dị thường của thế giới này!"

Đã dột nóc còn gặp mưa rào, Lục Vân rất muốn ôm đầu kêu trời, nhưng cậu vẫn phải bình tĩnh truyền âm: "Vậy còn tình huống này là sao đây?"

Hệ thống nhanh miệng: "Lớp sương này thực chết là linh khí ngưng tụ thành sương. Có vẻ địa thế nơi này vô tình tạo thành một trận pháp tụ linh, là một bảo địa chưa ai khai phá. Có lẽ ngài và đồng đội đã dính phải ảo cảnh do sinh vật biến dị nào đó dệt nên, chỉ cần ngồi xuống tĩnh tạo, ổn định lại trần trí là sẽ thoát ra được."

Lục Vân lập tức thuật lại những gì hệ thống vừa chỉ dạy, kêu gọi mọi người nhanh ngồi xuống nhập định. Tu luyện giữa không gian linh khí ngưng thành sương thế này, tốc độ tu luyện có thể nói là nhanh gấp hai, ba lần bình thường.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Vân chỉ biết biển ý thức của mình ngày càng minh mẫn, cậu mở bừng mắt, thử dò xét linh thức ra xung quanh thì quả nhiên, mọi thứ đã trở nên sáng tỏ.

Không lâu sau, Lục Cảnh Nghiêm cũng tỉnh lại, anh theo bản năng nhìn qua Lục Vân, thấy cậu cũng đang mỉm cười nhìn mình mới thở phào.

Cuối cùng cũng thoát được.

Cả hai quyết định không vội ra ngoài nhìn xem mà tiếp tục ngồi canh chừng cho các đồng đội vẫn còn đang bị cuốn vào ảo cảnh.

Lục Vân kêu gọi hệ thống: "Mấy tháng nay em đi đâu thế hả?"

Hệ thống tội nghiệp kể khổ: "Nền văn minh cấp cao phát hiện nó không nhận được năng lượng truyền về từ thế giới này cho nên nghi ngờ có kẻ tạo phản. Đợt trước, em cảm nhận được có một sóng năng lượng quét qua nơi này nên không dám lộ diện. Mãi đến lúc đi vào nơi này, có linh khí dày đặc nhiễu loạn nó nên em mới dám ra."

"Vậy—"

"Coi chừng!"

Lục Vân chưa kịp hỏi thêm thì bên tai đã vang lên tiếng kêu đầy lo lắng và hoảng hốt của Lục Cảnh Nghiêm. Cậu vừa quay qua thì thấy anh đã lao đến trước mặt mình, tay không chém ra đao khí chặt đứt sinh vật biến dị đang vồ tới đánh lén.

Nó là một con ếch biến dị với một nụ to đầy màu sắc mọc trên đầu, hình thể không lớn nhưng trông rất dữ tợn.


"Grrrr... khà—"

Nó kêu lên thảm thiết khi hưởng trọn nhát chém của Lục Cảnh Nghiêm, trước khi nó ngã xuống chết tươi, nụ hoa kì dị trên đầu nó chợt nở và phun ra một luồn phấn hoa thẳng vào mặt anh.

Anh không kịp bật vận linh khí tạo là chặn, trong lúc vô tình đã hít phải một ít.

Lục Cảnh Nghiêm chợt thấy đầu óc mình mụ mị, đôi mắt nhắm nghiềm rơi vào khoảng đen không trọng lực, để lại phía sau là Lục Vân đang trố mắt nhìn anh và sinh vật biến dị kia đồng thời ngã xuống đất.
1

"Nghiêm!"

Lục Vân vội vàng đỡ lấy anh, cố lắc mạnh người anh vài cái lại chẳng nhận lại được hồi đáp. Cậu vừa kinh hoàng vừa cuống quýt truyền linh lực vào dò xét, lại chỉ thấy được biển ý thức trong anh đang bị một đám sương bao quanh, cảnh tượng tương tự như tình cảnh của họ ban nãy.

Hệ thống lại lên tiếng: "Chủ nhân, anh ta đã trúng phấn ảo ảnh của sinh vật kia. Hiện giờ đang chìm vào giấc mơ sâu, nếu không tỉnh lại kịp thời thì e là..."

Lục Vân run rẩy ôm chặt anh trong lòng, không nói lời nào đã truyền linh khí trong người qua cho Lục Cảnh Nghiêm, mong có thể giúp anh kiên trì vượt qua. Cậu không biết lúc này, anh đang phải đối mặt với điều gì mà mi tâm vẫn luôn nhíu lại, khuôn mặt cương nghị anh tuấn nhuốm đẫm nét thống khổ.

Cậu dịu dàng vuốt ve mặt anh, từng chút từng chút truyền toàn bộ linh lực còn sót lại của mình cho anh. Đến khi linh khí khô cạn khiến cơ thể kiệt quệ ngã xuống, cậu vẫn nắm chặt lấy tay anh, mê mang thủ thỉ: "Không sao... không sao..."

------------------------------

Ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không dạ? Bình luận rôm rả vô cho nó xôm nè :3
3

Chuyên mục cảm ơn donate mỗi chương (xem hình) 
1

Chương 37,38 đều đạt 150 vote + 50 cmt (không spam) trở lên thì tui sẽ ra 2 chương nữa nhé
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận