Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Trong căn phòng họp ngồi đầy các cố vấn cấp cao của tập toàn, Lục Cảnh Sâm nghiêm túc nghe người thuyết trình đang trình bày, chợt một cuộc gọi khẩn từ quân đội khiến anh có dự cảm chẳng lành.


"Đồng chí Sâm! Tiểu đội của đồng chí Nghiêm bị mất tín hiệu liên lạc với sở chỉ huy hơn mười phút rồi! Trực thăng đang chuẩn bị đáp trên đỉnh tòa Cerulean Cloud, cậu đến ngay đi!"

Lục Cảnh Sâm đứng phắt dậy, nói vội câu "Tôi đến ngay!" rồi bước như bay ra khỏi phòng họp, để lại bí thư theo mình lâu năm ở lại chủ trì tiếp cuộc họp.

Anh bấm thang máy riêng lên thẳng sân thượng tòa nhà, nơi có bãi đáp trực thăng chuyên dụng. Cánh cửa vừa mở ra, gió mạnh tạo ra từ cánh quạt trực thăng lập tức quát vào mặt khiến anh nheo mắt, kèm theo đó là giọng nói gấp rút của một viên chỉ huy vang bên tai.

"Cậu Sâm, nhanh lên."

Anh vội đi ngược chiều gió trèo lên trực thăng, thuần thục thắt dây an toàn rồi ra hiệu cho phi công nhanh khởi hành.

Lục Cảnh Sâm hỏi viên chỉ huy: "Rốt cuộc đã có chuyện gì?"

Người nọ lắc đầu, có vẻ tình hình không khả quan: "Tầm mười lăm phút trước, thiết bị định vị của chúng tôi đột nhiên không thu được tín hiệu từ tiểu đội của cậu Nghiêm. Chúng tôi đã thử liên lạc lại nhiều lần nhưng vẫn không thu được kết quả gì." Bác ta đưa bảng định vị qua cho anh xem, chỉ vào điểm đỏ đang nhấp nháy rồi nói: "Bây giờ chúng ta sẽ khởi hành đến vị trí cuối cùng còn hiển thị của bọn họ. Có lẽ sẽ có manh mối."

Lục Cảnh Sâm nghe xong thì ôm đầu, anh nhắm mắt thầm than: "Ôi trời..."

Phải mất một thời gian điều chỉnh tâm lý xong anh mới ngước mặt lên, đôi mắt đỏ ngầu thất thần nhìn cảnh vật dần thu nhỏ bên dưới. Cuối cùng, anh lại thở dài dựa người vào ghế, trong anh cầu nguyện: "Hai người, nhất định đừng xảy ra chuyện gì."


...

Một bên khác, giọt nước đọng trên lá chợt nhỏ xuống rồi vỡ tung trên trán cậu thiếu niên đang hôn mê, dường như mẹ thiên nhiên đang cố đánh thức đứa con tội nghiệp của mình dậy.

Lục Vân dần tỉnh lại sau cơn mê mang, khi mà đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo thì cơ thể đã bật dậy theo bản năng con tim, cậu nhìn quanh rồi thở phào khi thấy anh vẫn nằm trong lòng mình.

"Tử Lam..."

Tiếng nói mớ của Lục Cảnh Nghiêm không lớn nhưng đủ khiến gương mặt tiều tụy của Lục Vân càng thêm lạc lõng. Cậu cúi xuống áp tai mình để lắng nghe từng từ anh thốt ra.

"Tử Lam..."

Lục Vân siết chặt tay, ánh mắt nhìn anh lộ rõ sự mê man và ngơ ngác. Cậu không hiểu... tại sao Nghiêm lại gọi tên anh ta?

Cuối cùng thì chút chua xót khi nghe anh gọi tên người khác trong cơn mê không thắng được sự lo lắng của cậu anh dành cho anh. Cậu hít một hơi thật sâu, cố nén những suy nghĩ rối bời trong lòng mà tĩnh tâm tu luyện. Mỗi một luồng linh khí được bổ sung vào người cậu đều nhanh chóng được truyền qua cho anh.

Cảm giác liên tục bị rút cạn linh khí là cực hình với một tu sĩ. Cậu loáng thoáng nếm được mùi máu tươi tanh nồng trong khoang miệng, nhưng cậu không dám ngừng... Vì nếu cậu ngừng, ai sẽ cứu anh đây?

Thời gian dần trôi, các đội viên cũng dần tự thoát khỏi ảo cảnh. Bất kì ai nhìn thấy cảnh tượng lúc này của Lục Vân đều lo lắng hãi hùng, muốn đến giúp nhưng không dám tự tiện hành động. Cuối cùng bọn họ chỉ đành chở dài, vây lại thành vòng canh giữ và bảo vệ cho hai người.

Giữa vòng vây của các thú nhân, Lục Vân ngồi thẳng theo thế ngồi thiền quen thuộc, nhưng linh khí trào ngược khiến thất khiếu* đổ máu, đôi mắt nhắm nghiềm, hai tay vẫn nắm chặt lấy tay Lục Cảnh Nghiêm mà không ngừng truyền linh khí.


Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.



Trực thăng bay nhanh đến cánh rừng, nơi hiện lần định vị cuối cùng của tiểu đội Lục Cảnh Nghiêm. Lúc này, ảo cảnh đã tan, mọi thiết bị đều hoạt động trở lại.

Thấy trực thăng đã đến gần với vị trí của đội, Lục Cảnh Sâm lập tức thả thang dây nhảy xuống, tự mình chạy băng qua rừng cây cổ thụ che trời, tìm đến vị trí đánh dấu.

Dọc đường đụng phải lớp sương dày, anh lập tức mở linh thức quan sát, sau đó vui mừng khôn xiết khi phát hiện vị trí của đội đã nằm trong tầm mắt. Anh không nghĩ ngợi gì nhiều nữa mà chạy như bay đến với trái tim đập như trống bỏi.

Chỉ có anh mới biết mình đã sợ hãi đến mức nào khi biết Lục Vân bị mất liên lạc.

Vậy mà khi anh tìm tới, một cảnh tượng tưởng chừng là không bao giờ xảy ra lại đang diễn ra trước mắt anh.

"Tránh ra!"

Mọi người đều phấn khởi khi thấy Lục Cảnh Nghiêm tỉnh lại sau cơn mê, nhưng thái độ sau đó của anh lại khiến mọi người rơi vào trầm tư.

Anh nhíu mày nhìn Lục Vân đang mệt mỏi tựa đầu vào mình, sau một lời quát "tránh ra" lạnh lùng là cú hất tay cực mạnh như thể anh đang chạm vào thứ gì đó ghê tởm lắm.


Lục Vân vốn đã chịu tra tấn hàng giờ đồng hồ, giờ đây cơ thể kiệt quệ không còn chút sức lực mới tựa đầu vào người anh muốn anh an ủi. Nào ngờ không được an ủi mà còn nhận về thái độ như xát muối vào lòng này từ anh.

Cậu không bao giờ phòng bị với anh, lại thêm cơ thể đang bủn rủn sắp ngất, một cú đẩy mạnh này từ anh đủ khiến cậu ngã sõng soài không gượng dậy nổi. Trong lúc cậu đang tuyệt vọng chờ đợi cảm giác đau ùa tới thì một bàn tay vững chãi đã đỡ lấy cậu.

Người đến đúng là Lục Cảnh Sâm.

Anh vừa chạy lại đỡ Lục Vân, vừa quát lên với anh cả: "Lục Cảnh Nghiêm! Anh điên à?"

Lục Cảnh Nghiêm quyết tuyệt nói: "Đừng chạm vào tôi."

Lục Cảnh Sâm đang muốn đôi co với người anh bỗng dưng phát điên của mình, thì chợt thấy người trong lòng đã ngất đi từ lúc nào. Trái tim anh đập hụt mất một nhịp, anh luống cuống gửi tín hiệu đến trực thăng đang chờ gần đó, kêu họ mau đến đón.

Trong lúc chờ đợi, anh mới kịp nhìn kỹ khóe môi cậu còn vương tơ máu, lật qua xem thì thấy cả hốc mắt, lỗ tai, lỗ mũi đều động lại vết máu đã khô. Anh tức muốn nổ mắt, ngước lên nhìn người anh trai yêu quý của mình như nhìn kẻ thù: "Lục Cảnh Nghiêm! Tôi không biết anh đang điên vì cái gì! Nhưng chắc chắn, anh sẽ phải hối hận!"

Lục Cảnh Nghiêm nhướn mi, có vẻ đang rất khó hiểu trước lời nói của Lục Cảnh Sâm. Anh cười khẩy, đứng lên phủi lớp bụi dính trên quần áo: "Để rồi xem."

Lục Cảnh Sâm không muốn cãi với tên mất trí kia, anh ôm chặt cục cưng nhà mình vào lòng, vừa dịu dàng truyền linh khí cho em vừa yên lặng rơi những giọt nước mắt đau lòng.

Chẳng mấy chốc, trực thăng đã đến đưa Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm về trước, những người còn lại sẽ về sau. Các đội viên khác cũng không hiểu đội trưởng của mình bị gì, ai nấy đều im lặng suốt đoạn đường về.

Sau khi Lục Vân bất tỉnh, cậu được hệ thống dắt vào không gian dưới dạng linh thể. Nó đưa linh thể của cậu ngâm vào trong hồ linh thủy, sau đó nhìn linh thể đang ảm đạm dần lấy lại sức sống mới thở phào.

Lục Vân nói với giọng thều thào: "Chưa chết được. Mi yên tâm đi."


Hệ thống cạn lời với chủ nhân thích giỡn của mình. Hiện giờ, nó không có tâm trạng để giỡn, bởi hôm nay đã xảy ra một chuyện quá mức nguy hiểm.

Nó nghiêm giọng nói: "Chủ nhân, nền văn minh chủ quản cảm nhận được năng lượng không truyền về nên đã vô cùng tức giận. Họ dám dồn lượng lớn năng lượng phi phối ý thức của thế giới khiến mọi thứ diễn ra trước thời hạn, ngay cả linh khí nơi này cũng tăng lên vượt bậc. Càng đáng nói hơn là cái anh tên Nghiêm kia..."

Lục Vân hít một hơi thật sâu, cố dặn lòng phải bình tĩnh nghe hết.

Hệ thống nói tiếp: "Anh ta đã bị tráo kí ức... kí ức của nguyên tác."

Lục Vân như bị điểm huyệt, cậu đơ ra nghĩ lại những từ nói mớ khi đó của anh. Anh ấy gọi tên "Tử Lam".

"Chủ nhân cũng biết, nơi này vốn dĩ đã được định sẵn sẽ đi theo một cốt truyện. Hiện giờ ý thức thế giới bị thức tỉnh, nó sẽ cố gắng nắn lại mọi thứ theo như cốt truyện ban đầu. Sinh vật mang phấn hoa ảo ảnh kia như một sự kiện tiền định đã đặt sẵn rằng ngài và Lục Cảnh Nghiêm sẽ đối mặt."

"Em cũng không biết ảo cảnh đã đổi kí ức của Lục Cảnh Nghiêm thành gì, chỉ biết nó sẽ tự động logic hóa giữa những kí ức vốn có và thêm vào những yếu tố tăng tiến tình của giữa anh ta và thụ chính trong nguyên tác. Ví dụ như lần bị thương đó, có lẽ anh ta chỉ nhớ mỗi việc Tử Lam là người đã chăm sóc cho mình mà thôi."

Nghĩ đến những kí ức đẹp của anh và mình đều bị thêu dệt thành của người khác, Lục Vân càng nghe càng thấy suy sụp. Cậu đành cắn răng hỏi hệ thống: "Có cách nào giải quyết không?"

Hệ thống nói: "Ừm— Cái này... Tạm thời không có." Nói xong, nó thấy sắc mặt Lục Vân trắng bệch đi thì vội bổ sung: "Để em tìm lại kho nhiệm vụ xem có phần thưởng nào thích hợp không rồi báo cho chủ nhân hay."

Lục Vân nghe vậy thì đành gửi hy vọng vào nó, còn bản thân thì mệt mỏi thiếp đi. Trong lúc ngủ, cái miệng nhỏ luôn gọi tên anh một cách hạnh phúc hay đôi lúc là làm nũng để được anh chiều, nay lại dè dặt nói lời cầu xin.

"Nghiêm... đừng quên em."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận