Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Lục Vân không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, chỉ biết khi cậu dần lấy lại ý thức, mùi đầu tiên cậu ngửi thấy là mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện. Cậu cố nhướng mí mắt nặng trĩu, cuối cùng cũng tỉnh lại sau hôn mê.


Lục Cảnh Sâm ngồi bên cạnh như pho tượng không hồn, ánh mắt vô định nhìn chằm chằm vào cục cưng đang nằm yên bất động của mình. Cho nên ngay cậu có dấu hiệu chuyển tỉnh, anh đã cuống cuồng ngồi dậy bấm chuông gọi bác sĩ, sau đó nín thở chờ đợi.

Nhìn thấy Lục Vân mở bừng hai mắt, anh vui mừng nắm lấy tay cậu, nói: "Vân! Em tỉnh rồi!"

Lục Vân chớp chớp đôi mắt tròn xoe, sau đó đau lòng với tay lên xoa nhẹ gò má tiều tụy của Lục Cảnh Sâm, nói: "Hốc hác cả rồi..."

Lục Cảnh Sâm áp tay mình lên đôi tay lạnh lẽo của cậu, khẽ dụi mặt làm nũng.

Các bác sĩ nhận được tin báo cũng gấp rút chạy vào kiểm tra cho Lục Vân. Tình trạng của cậu được y học hiện đại chẩn đoán là kiệt sức và vỡ mạch máu nhưng không nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ hồi phục. Nhưng chỉ có tu sĩ như cậu mới biết, thứ tổn thương nặng nhất trong cậu là những kinh mạch dẫn linh khí bị sử dụng quá độ. Nếu không nhờ ngâm linh thủy tẩm bổ thì rất có thể đã khiến con đường tu luyện sau này của cậu gặp rất nhiều trắc trở.

Bác sĩ kiểm tra thấy các chỉ số của cậu chủ đã ổn định thì thở phào, quay sang nói với Lục Cảnh Sâm: "Ngài yên tâm, cậu chủ tỉnh lại là không sao rồi. Thai nhi cũng đã ổn định, không lo bị sảy mất nữa."

?

Thai nhi?

Lục Vân đang nhắm hờ mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy hai từ "thai nhi" khiến cậu hoảng hốt mở bừng mắt, thậm chí là có phản xạ muốn ngồi bật dậy nhưng bị Lục Cảnh Nghiêm nhanh tay bắt lại.

Cậu trố mắt nhìn bác sĩ: "Bác nói là thai nhi? Thai nhi của ai?"

Bác sĩ cười tít mắt, ăn ngay nói thật: "Là của cậu chủ và nhị gia... Cũng được hơn ba tháng rồi. May mắn là phát hiện sớm, còn kịp bổ sung...ờm..."

Bổ sung cái gì thì bác không tiện nói, chỉ liếc liếc sang Lục Cảnh Sâm rồi cười bí hiểm.


Lục Vân vẫn không hiểu phải bổ sung cái gì, cậu sợ bé con thiếu chất nên cứ ôm bụng rồi tròn xoe mắt đợi bác sĩ nói, nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu.

Lục Cảnh Sâm không chịu được, anh cúi xuống thì thầm vào tai vợ: "Cần tinh dịch của ba ruột tẩm bổ."

Cậu nghe xong thì đỏ bừng mặt, rúc người vào giường bệnh né tránh hiện thực. Nhưng rồi ánh mắt lạnh lẽo khi ấy của Lục Cảnh Nghiêm chợt lóe lên trong đầu cậu, bỗng chốc khiến tâm trạng đang vui vẻ vì biết mình sắp có em bé của cậu như tấm gương vỡ nát, chỉ còn vụn thủy tinh bén nhọn đâm sâu vào tim.

Cậu có nên may mắn vì lần đó, người đút vào khoang sinh sản của cậu là Lục Cảnh Sâm không? Cậu không dám tưởng tượng, nếu người hôm đó là Lục Cảnh Nghiêm thì liệu đứa bé này có thể bình an chào đời không?
1

Hay lúc cậu hèn mọn nói mình cần tinh dịch để nuôi con thì anh sẽ nhìn cậu đầy ghê tởm?

Chỉ cần nghĩ đến anh sẽ dành những sự dịu dàng anh từng là của riêng cậu để đối xử với người kia... trái tim cậu lại đau nhói không thể tự chữa lành.

Lục Cảnh Sâm thấy bé con vùi đầu vào chăn thì chỉ nghĩ bé thẹn thùng, nhưng bả vai đang run rẩy của cậu trong vòng tay anh khiến anh bừng tỉnh, vội kéo gương mặt đang giấu trong chăn của cậu ra.

"Vân, nhìn anh." Lòng anh nóng như lửa đốt muốn xem vợ thế nào nhưng lại không dám dùng lực mạnh kéo cậu ra, chỉ có thể dịu dàng dỗ dành.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của bé con, anh cuống quýt đưa tay muốn giúp cậu lau đi, miệng thì vụng về an ủi: "Không khóc, khóc là xấu, không khóc. Vân ngoan. Anh thương Vân."

Anh vội ra hiệu cho bác sĩ lui ra ngoài, còn mình thì cố gắng dỗ dành bé con.

Nhưng càng dỗ, mèo con trong lòng anh càng khóc to hơn, còn tự mình khóc đến sặc nước. Anh nhìn cậu vừa rơi nước mắt vừa ho, cả gương mặt bầu bĩnh đỏ bừng đáng thương, lòng anh vừa tức vừa thương.

Cái khó ló cái khôn, Lục Cảnh Sâm quyết định dùng miệng mình chặn tiếng khóc của cậu, dùng cách thức quen thuộc để dỗ bé con.


"Ư... hức..." Lục Vân đang khóc lại bị hôn, cậu tròn xoe mắt mèo nhìn anh, sau đó mềm mụp lè đầu lưỡi cho anh mút.

Lục Cảnh Sâm tham lam cướp nước bọt trong miệng vợ, thấy vợ đã bị mình hôn đến mơ màng quên cả khóc, anh thầm mừng khi cách này của mình hữu hiệu.

Phải lưu cách này lại mới được. Lần sau vợ có khóc còn biết cách dỗ.

Sau một trận khóc nhè, mặt Lục Vân đã biến thành mặt mèo lấm lem. Lục Cảnh Sâm bảo cậu ngồi ngoan trên giường, còn anh thì đi giặt khăn với nước ấm rồi về lau mặt cho cậu. Anh lau rất cẩn thận, sợ mình vụng về làm đau da mặt non mịn của vợ.

Lục Vân càng nhìn người đàn ông trước mặt càng thấy yêu, đôi mắt đen lúng liếng cứ thế nhìn chằm chằm vào anh không rời.

Lục Cảnh Sâm chuyên tâm lau xong mới thấy có con mèo đang âm thầm quan sát mình, anh phì cười, cúi xuống hôn cái chụt lên mỏ chúm chím của nó.

"Sao thế?"

Lục Vân lắc đầu.

Lục Cảnh Sâm thấy cậu cứ buồn buồn thì ôm cậu vào lòng, vừa xoa đầu vừa nói: "Có chuyện gì phải nói với anh. Đừng giấu một mình."

Cậu tựa đầu vào vai anh, cảm giác mùi hương của anh bao trùm lấy cơ thể khiến cậu an tâm hơn, cứ thế nói ra suy nghĩ trong lòng: "Đội của em và Nghiêm rơi vào ảo cảnh của sinh vật biến dị dệt ra... nó đã đánh tráo kí ức của Nghiêm. Trong lòng anh ấy hiện giờ, người anh ấy yêu không phải em mà là Tử Lam."

Lục Cảnh Sâm giật mình trước thông tin này. Đến giờ anh mới hiểu tại sao hôm trước Lục Cảnh Nghiêm lại cư xử kì lạ như thế. Nhưng tại sao lại là người tên Tử Lam?

"Người tên Tử Lam mà em nói là...?"

Cậu nhắc anh: "Anh còn nhớ người đã chăm sóc Nghiêm lúc ở bệnh viện không?"


Kí ức được khơi dậy, anh ồ lên rồi gật gù tỏ vẻ vẫn nhớ.

Sau đó, cậu từ từ kể mọi chuyện cho anh nghe, từ chuyện cả đội trúng ảo cảnh, đến việc mình cậu đã giúp Lục Cảnh Nghiêm truyền linh lực cho đến những gì hệ thống đã kể cho mình biết.

Dù giai đoạn truyền linh khí chỉ được cậu nói sơ qua, nhưng Lục Cảnh Sâm càng nghe càng siết chặt tay, anh hỏi lại: "Em truyền linh khí đến mức ngất đi? Lục Vân! Em quên tôi dặn em thế nào rồi phải không?"

Lục Vân bị la là co rúm người lại, lí nhí đáp: "Nhưng... nhưng Nghiêm cần linh khí."

Lục Cảnh Sâm bất lực thở hắt ra: "Vân à..." Anh nắm tay mèo ngốc nhà mình, nghiêm túc căn dặn: "Anh từng nói rồi, em quan trọng hơn tất cả, bao gồm cả mạng của anh. Nếu một ngày em phải chọn giữa an nguy của bản thân và bất kì ai, bao gồm cả anh và Nghiêm, thì em bắt buộc phải chọn bản thân. Có nghe không?"

Lục Vân mím môi, lắc đầu ngoày nguậy: "Không nghe."

Lục Cảnh Sâm vỗ vỗ trán mình, vừa tức vừa vừa buồn cười hỏi lại: "Em nói cái gì?"

Cậu chơi bài làm nũng, chủ động ôm anh: "Em sẽ cố gắng tu luyện, sau đó cứu cả anh và Nghiêm."

Anh giơ tay đầu hàng, thở dài bất lực. Lần răn dạy này coi như đi vào bế tắc.

Giống cái mang thai con của thú nhân không nguy hiểm và mệt mỏi như các thai phụ loài người. Bởi thời gian mang thai của họ chỉ khoảng năm tháng, sau đó cục cưng sẽ được sinh ra dưới dạng trứng. Kết cấu đầu tròn của trứng sẽ giúp nó dễ dàng tuột khỏi khoang sinh sản và đi ra ngoài, giảm thiểu cảm giác đau đớn khi sinh của giống cái.

Trứng sau khi sinh ra sẽ được ấp thêm năm tháng nữa mới thực sự nở ra con non. Do Lục gia đã không có giống cái quá lâu, con cháu đời sau đều do thú nhân kết hợp với con người sinh ra nên không ai được sinh ra dưới dạng hình trứng, mất đi thời gian ấp vốn có nên huyết mạch càng ngày càng bị pha loãng.

Trải qua hàng thế kỉ, lần đầu tiên Lục gia có một thành viên mới được giống cái sinh ra, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn người của Lục gia đang vui mừng cỡ nào.

Lục Cảnh Sâm cũng thế, nhưng anh vui chỉ vì giữa anh và cậu có một mối liên kết càng thêm bền chặt. Anh không cần biết đứa bé có huyết mạch thú nhân tinh khiết hay không, chỉ cần là con của vợ thì anh sẽ thương.

Lát sau thì có Lục Hoài Cố, Hoàng Nhã Phương và các bô lão của Lục gia vào thăm Lục Vân, bọn họ đều khéo léo né tránh chủ đề về Lục Cảnh Nghiêm, chỉ quan tâm hỏi han sức khỏe của cục cưng trong nhà. Cảm giác được đại gia đình yêu thương giúp cậu thoải mái hơn, nói một hồi lại lim dim muốn ngủ.

Hoàng Nhã Phương vuốt tóc cậu, nói: "Ai da, cục cưng buồn ngủ rồi. Thôi mọi người về, cho bé Vân nghỉ ngơi."


Mọi người nghe xong đều cười hòa ái nhìn Lục Vân, sau đó dặn Lục Cảnh Sâm nhớ chăm sóc tốt cho cậu, chuyện ở công ty cứ giao cho bọn họ. Trời đất bao la, vợ bầu là nhất.

Đợi mọi người đã đi hết, Lục Vân cũng ngủ rồi Lục Cảnh Sâm mới nói Hoàng Nhã Phương: "Mẹ, con đi ra ngoài có chút chuyện. Mẹ ở lại chăm sóc cho Vân dùm con."

Hoàng Nhã Phương gật đầu: "Ừ đi đi. Cứ để mẹ chăm Vân."

Lục gia vẫn chưa biết tình trạng hiện tại của Lục Cảnh Nghiêm, họ chỉ đang nghĩ gia chủ đang bận làm nhiệm vụ không thể chăm sóc cậu chủ nên mới giao cho nhị gia.

Lục Cảnh Sâm biết chuyện này không thể giấu lâu, sớm muộn gì cũng phải nói nhưng trước khi nói, anh muốn tìm gặp Lục Cảnh Nghiêm nói chuyện cho ra lẽ.

Dù lí trí biết lần này anh cả bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh mới xử sự tồi tệ như thế, nhưng anh nghĩ tới bé con đau khổ truyền cạn linh lực lại nhận về cái hất tay vô tình kia, lòng anh vẫn không kiềm được lửa giận.

Bản thân anh đã nhún nhường chia sẻ bé con cho anh cả một lần, nếu tên này không sớm cảnh tỉnh thì đừng trách anh đổi ý!

----------------------------------

Mới đây mà tui đã nâng số chương lên hàng 40 rùi. Nhanh ghê. Nhìn lại mấy chương đầu tới giờ, thấy có nhiều bạn bỏ tui đi nhưng có rất nhiều bạn còn chờ tui. Cảm ơn mọi người rất nhều.

Dạo gần đây Wattpad bị lỗi làm lượng tương tác của bộ này tuột 1/5 luôn. Bộ "Cứu lấy thế giới mục ruỗng" thì flop từ đầu tới cuối, 24 chương mà có 1k mắt xem. 
1

Tự nhiên thấy mình cũng nghị lực vãi mới có thể duy trì ra chương đều thế này hì hì. 

Có clip hài chữa lành cho bà con coi nè: 

https://.facebook.com/100051446418314/videos/835985357901308/

1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận