Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Lục Cảnh Sâm lái xe đến quân khu rồi đi bộ đến thao trường, nơi mà cả hai đã hẹn gặp nhau. Bất chợt trời đổ cơn mưa, anh chẳng bận tâm đến những giọt nước trời đang ngày càng nặng hạt kia, cứ thế ung dung đi ngược lại với các binh sĩ đang trở về kí túc xá tránh mưa.

Khi đến nơi, anh nhìn thấy giữa sân tập đang có một bóng người dong dỏng cao đứng đó, bờ vai rộng vững chãi, hắn ngước mặt lên trời đón những giọt nước vỡ tan trên da mặt như thể đang hưởng thụ.

Từ rất xa, Lục Cảnh Nghiêm đã nghe được tiếng bước chân của Lục Cảnh Sâm, cho nên hắn đã đứng đợi người đến.

Hắn đứng quay lưng với người em của mình, giọng nói dửng dưng như đang hỏi chuyện không liên quan đến mình: "Không ở với người tình nhỏ của em mà hẹn tôi ra đây làm gì?"

Lục Cảnh Sâm nhìn người vốn rất thân quen nay lại như người xa lạ trước mặt, anh siết chặt tay để giữ bình tĩnh, cuối cùng mới thở hắt ra, nói: "Lục Cảnh Nghiêm! Tôi hẹn anh ra để nói cho đồ ngu như anh biết, an bị tráo ký ức rồi đấy!"

Từ lúc sinh ra là thiếu chủ Lục gia cho đến hiện tại là gia chủ Lục gia, Lục Cảnh Nghiêm đều là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, chưa có ai dám nói chuyện với hắn như thế. Hắn nghe được những lời này thì từ từ quay người lại, vẫn phong thái đĩnh đạc thường ngày, nhưng nét mặt lại lạnh như tiền nhìn đứa em ngỗ nghịch của mình, trong mắt ẩn chứa lửa giận đang dâng trào.

Bộ dạng hiện giờ của hắn như hung thần đòi mạng, bất kì ai nhìn vào cũng phải cụp đuôi nhận lỗi, nhưng nó lại vô hiệu với người anh em sinh đôi Lục Cảnh Sâm. Anh vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào mắt hắn, nói thật không kiêng nể gì: "Nếu là người thông minh, vậy đáng ra anh phải nhận thấy sự bất hợp lý trong kí ức của mình rồi chứ?! Anh nghĩ người mình yêu là Tử Lam? Vậy Vân là gì?"

Lục Cảnh Nghiêm đút tay vào túi, bước từng bước lại gần Lục Cảnh Sâm: "Tôi không yêu Tử Lam, chẳng lẽ lại yêu người đã bỏ mặc tôi trong bệnh viện?"

Câu nói vừa dứt, hắn cũng đã bước đến trước mặt anh, hai người một long một hổ không ai nhường ai, cứ thế đấu mắt nhìn nhau, không khí căng thẳng chạm vào là nổ ngay.

Lục Cảnh Sâm cố gắng phân trần: "Vân không hề bỏ mặc anh trong bệnh viện. Nếu không tin thì anh có thể xem lại camera hành lang những ngày đó. Em ấy liên tục vào thăm anh. Chẳng qua khi đó, giữa ba chúng ta đang có khúc mắc cho nên mới để người tên Tử Lam đó xen vào mà thôi."

Nói xong, anh lại báo tin: "Vân đang có thai, tốt nhất anh nên nghĩ rõ mọi việc rồi đến thăm cậu ấy đi."

Lục Cảnh Nghiêm vuốt ngược mái tóc đã ướt nhẹp vì mưa, để lộ vầng trán và cặp mày kiếm anh tuấn, miệng thốt lên những lời quyết tuyệt: "Không đi. Tôi không cần biết quá quá khứ thế nào, nhưng hiện tại tôi yêu Tử Lam. Em không cần nói nữa. Em càng nói..." Anh cười khẩy: "Tôi càng khinh đứa em nuôi kia thôi."


Lục Cảnh Sâm nghe xong câu cuối của anh cả thì hết nhịn nổi, anh vận linh khí chạy dọc kinh mạch, phát lực lao vào đánh nhau với Lục Cảnh Nghiêm. Hai tu sĩ luyện khí kỳ bung toàn lực chiến đấu, sức công phá bùng nổ như một cơn lốc quét qua thao trường.

Vốn dĩ hai người đều không muốn giết đối phương nên mỗi lần vung chưởng đều chỉ tấn công vào các vùng không yếu hại. Cả hai đánh nhau cả trăm hiệp, cuối cùng Lục Cảnh Nghiêm vẫn chiếm được thế thượng phong, một cú đá vào bụng hất văng Lục Cảnh Sâm bay xa hàng chục mét, cuối cùng đập lưng vào hàng rào mới dừng lại.

Lục Cảnh Nghiêm nhìn em mình với phong thái cao ngạo của kẻ chiến thắng, hắn khuyên lần cuối: "Từ này đừng nhắc đến chuyện này với tôi."

Lục Cảnh Sâm nằm im gặm nhấm cơn đau thấu xương truyền đến từ sau lưng, anh thở từng hơi khó nhọc, khóe miệng trào ra máu tươi nhưng vẫn cố nói: "Anh có biết, tại sao anh lại mạnh hơn tôi một cấp không?"

Lục Cảnh Nghiêm đang định rời đi, nghe vậy thì dừng lại. Anh cũng muốn biết, bởi trong kí ức của anh không có đáp án cho câu hỏi này.

Lục Cảnh Sâm nhìn hắn, trong con ngươi mắt đỏ ngầu là sự điên cuồng xen lẫn nỗi thất vọng tột cùng. Anh nói đầy khó nhọc: "Khụ... là nhờ song tu với Vân đấy... Kẻ mất trí như anh còn nhớ song tu là gì không?" Anh riết từng chữ trong kẽ răng: "Là LÀM - TÌNH đấy."

Lục Cảnh Nghiêm chợt thấy đầu mình đau đớn, vài tiếng rên ngọt liệm cứ văng vẳng gợi lên trong đầu.

'Ưm... Nghiêm... Hôn em...'

'Vân... yêu em...'

Hắn hoảng thần, lắc mạnh đầu để xua đi những âm thanh chết tiệt kia, nhưng nghe cũng đã nghe rồi, làm sao có thể quên được đây. Anh cố ép mình nghĩ về Tử Lam, nhưng ngạc nhiên thay, những hình ảnh khi anh nhớ về người đó lại nhạt nhòa đến lạ, nó không đủ khơi dậy bất kì cảm xúc nào trong anh.

Lục Cảnh Sâm vẫn luôn điều động linh khí chữa thương, hiện giờ anh đã có thể loạng choạng đứng lên, Anh nhìn Lục Cảnh Nghiêm đang ôm đầu thống khổ, trong lòng lại hả hê vô cùng.

Nhưng chỉ thoáng chốc, những hình ảnh bỏng mắt đó lại biến mất khỏi tâm trí Lục Cảnh Nghiêm. Hắn không có thời gian để suy nghĩ, chỉ hoảng loạn nhìn Lục Cảnh Sâm, vứt lại câu "Nói năng xằng bậy!" rồi chạy biến.




Trong bệnh viện, Lục Vân mệt mỏi ngủ vùi đến tận chiều tối mới tỉnh lại. Cậu nhìn quanh phòng không thấy Lục Cảnh Sâm đâu thì hoảng hốt ngồi bật dậy, liên tục kêu: "Sâm, Sâm ơi."

Nhưng anh không có ở trong phòng để đáp lại, căn phòng im ắng tỏa ra sự áp lực vô hình nuốt chửng lấy cậu. May mắn giữa cậu và anh có liên kết không gian, cậu lập tức dò tìm vị trí của anh. Không ngờ vừa kiểm tra, cậu lại cảm nhận được cả anh hai và anh cả đều đang điên cuồng vận chuyển linh lực.

Ban đầu cậu không hiểu hai người đang làm gì, nhưng khi cảm nhận được Lục Cảnh Sâm bị thương nặng còn Lục Cảnh Nghiêm thì dừng vận chuyển linh khí, cậu đã lờ mờ đoán được. Lòng cậu như lửa đốt, vội vàng muốn xuống giường chạy đến chỗ hai anh nhưng đống dây nhợ đang ghim trên người khiến cậu không thể đi.

Lúc Hoàng Nhã Phương lấy trái cây đi lên phòng thì thấy cảnh tượng làm bà thót tim. Bà vội chạy lại ngăn cản Lục Vân: "Con đang làm gì vậy? Vân!"

Lục Vân đang cố gỡ kim tiêm truyền nước trên người ra nhưng không biết cách tháo. Cậu cứ cố giật ra khiến cổ tay mảnh khảnh bị rướm máu, bà vừa nhìn đã cuống cuồng chạy lại ngăn cản.

Cậu thấy mẹ ngăn cản thì không giật nữa, chuyển qua gấp gút nhờ bà: "Mẹ, mẹ mau gọi điện cho Nghiêm. Anh ấy đang đánh Sâm. Sâm bị thương nặng lắm!"

Hoàng Nhã Phương thấy cậu mất bình tĩnh vậy cũng không hỏi nhiều, vội vàng tìm điện thoại gọi cho Lục Cảnh Nghiêm, nhưng gọi mãi chẳng ai bắt máy.

Lục Vân lại cảm nhận tình trạng của Lục Cảnh Sâm, thấy anh đang dồn linh lực chữa thương, còn Lục Cảnh Nghiêm đã dừng tay lại thì thở phào. Cậu suy sụp ôm đầu, nói với mẹ: "Không sao rồi mẹ. Họ ngừng đánh rồi."

Hoàng Nhã Phương xoa lưng bé con, an ủi cậu: "Ừ, không sao rồi, không sao rồi..."

Đợi lúc bác sĩ vào thay lại kim tiêm mới cho Lục Vân thì Lục Cảnh Sâm đã trở về. Anh bước vào như không có chuyện gì, cố nén cơn đau nhức ở lưng để cười vui với vợ: "Vân, anh về rồi."


"Sâm!" Lục Vân như như chim nhỏ sà vào lòng anh, sau đó nhanh tay lật áo anh lên kiểm ra.

Lục Cảnh Sâm bị đánh úp không kịp trở tay, vạt áo của anh cứ thế bị vén lên để lộ thân hình đầy rẫy vết bầm.

Cậu xót xa chạm nhẹ bụng anh, vừa mếu vừa hỏi: "Nghiêm đánh anh hả?"

Anh liếc nhìn mẹ mình như hỏi có chuyện gì xảy ra vậy, thấy bà cũng lắc đầu không biết thì anh đành khai thật.

Anh không mình che dấu cơn đau nữa, công nhiên làm nũng với vợ: "Ừ, anh cả đánh anh đau lắm."

Cậu định dùng linh lực hệ mộc của mình chữa thương cho anh, nhưng bị anh cản lại.

"Em phải giữ linh lực nuôi con, không được truyền." Lục Cảnh Sâm vội nắm lấy tay cậu, răn dạy. Sau đó anh lại nhìn qua mẹ mình, nói với bà: "Mẹ, tối nay để con ở lại với Vân. Tạm thời mẹ đừng liên lạc với anh cả, ngày mai con sẽ giải thích với mẹ sau."

Tuy Hoàng Nhã Phương lo lắng cho tình trạng của hai đứa, nhưng do dự một hồi thì bà vẫn chọn tôn trọng quyết định của con mình. Bà thở dài, nghĩ thầm: 'Thôi thì có chuyện gì để sáng ra giải quyết, bây giờ cứ để không gian riêng cho hai đứa nó vậy.'

Đợi y bác sĩ thay kim cho Lục Vân xong thì bà cũng theo họ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lục Cảnh Sâm và Lục Vân.

Cậu không chần chừ thêm giây phút nào nữa, lập tức kéo anh vào không gian. Lần này cả hai đều vào dưới dạng linh thể, thân xác vẫn đang nằm yên trên giường bệnh.

Vẫn là khung cảnh hồ linh thủy quen thuộc, nhưng cảnh còn người mất, từ một nhà ba người chỉ còn lại cậu và anh hai.

Lục Cảnh Sâm để ý thấy vợ ỉu xìu không vui, thế là cố thu hút sự chú ý của vợ bằng cách ôm bụng rồi tỏ ra đáng thương: "Vân..."

Lục Vân đang ngẩn người thì sực tỉnh, cậu lo lắng hỏi anh: "Sao thế? Bụng anh đau hả?"

Lục Cảnh Sâm gật đầu, tố cáo hành vi của anh cả: "Anh đi tìm Nghiêm để nói rõ chuyện anh ấy bị tráo ký ức nhưng anh ấy không nghe... còn đánh anh."


Anh càng diễn càng nhập tâm, gục đầu lên vai cậu, thủ thỉ: "Vân đừng thương anh cả nữa, thương anh thôi..."

Lục Vân nghe anh nói vậy thì trăm mối ngổn ngang trong lòng, cậu cũng muốn nói "Ừ, không thương nữa" để dỗ dành anh, nhưng lời đến bên môi rồi lại không nói được. Bây giờ lòng cậu rối lắm, cậu có giận Lục Cảnh Nghiêm nhưng nghĩ đến cảnh anh vì cứu mình mới trúng phấn hoa ảo cảnh, mới gây ra cớ sự hôm nay thì cậu lại thấy thương anh nhiều hơn.

Nghĩ một hồi, cậu lại tự trách mình. Là mình đã mang rắc rối đến cho hai anh, là mình bắt cầu nối cho nền văn minh cấp cao dòm ngó đến thế giới này.

Cậu đưa tay lên xoa đầu anh, không trả lời mà chỉ nói: "Em thương anh mà."

Anh nghe vậy thì khẽ mím môi, lặng lẽ giấu mặt sau hõm vai cậu, không cho cậu thấy sự thất vọng thoáng hiện trên gương mặt mình.
1

Anh nhẹ giọng nói: "Ừm, còn anh thương em nhất."

Tình cảm của anh dành cho em là duy nhất, là kiên trung, là chân thành.

Em có thể yêu anh nhiều hơn anh ấy không?

---------------------------------------

Tâm sự cốt truyện: 

Từ đầu là anh Sâm đã nghĩ Vân thương Nghiêm hơn rồi. Xong giờ ảnh vác thương tích về mách vợ mà vợ không bênh cái ảnh bị overthinking. Viết một hồi muốn cho ảnh độc sủng ghê huhu

Bà con biết anh Nghiêm đi đâu hem? Đoán đúng có chương mới :3


7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận