Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Sau lần thuyết giáo bất thành đó, Lục Cảnh Sâm không cố gắng tìm kiếm Lục Cảnh Nghiêm nữa. Hai người là anh em sinh đôi, có những thứ mà bọn họ giống nhau như khuôn đúc, bao gồm cả điên tình.

Chỉ cần nhận định người mình yêu là ai sẽ toàn tâm toàn ý vì người đó. Có ai khuyên, ai ngăn cũng vậy. Những lời Lục Cảnh Sâm nói dưới trời mưa hôm đó, có lẽ sẽ khiến Lục Cảnh Nghiêm thoáng suy nghĩ nhưng rồi anh ta sẽ quên bẫng đi ngay khi gặp được người tên Tử Lam đó.

Cả Lục gia đang vui sướng trong tin tiểu thiếu gia nhà mình có thai thì nghe tin gia chủ bị loạn trí nhớ, sự vui sướng đó thoáng chốc biến thành lo lắng hoảng hốt. Cả Lục Hoài Cố và Hoàng Nhã Phương hỏi Lục Cảnh Sâm có cách nào giải quyết hay không nhưng chỉ nhận lại câu trả lời không mấy chắc chắn.

Anh thở dài, nói: "Chuyện này liên quan đến các sinh vật biến dị. Có lẽ muốn tìm thuốc giải thì chỉ còn cách chờ viện nghiên cứu có thêm bước tiến trong lĩnh vực này." Nhưng anh vẫn cố vực dậy tinh thần mọi người: "Vân đã nói em ấy sẽ hỗ trợ nghiên cứu."

Gia đình ba người đang ấm êm đột nhiên sa vào biến cố này quả thực khiến người ta khó bề lường trước. Bây giờ chuyện cũng đã rồi, người của Lục gia chỉ đành cầu may vào viện nghiên cứu và thiếu gia.

Trong lúc gia tộc đang rối ren vì mình, Lục Cảnh Nghiêm lại tìm đến trường quay, nơi mà Tử Lam đang quay hình cho bộ phim sắp ra mắt.

Thông thường trường quay sẽ không để người không phận sự bước vào, nhưng nếu người đó là gia chủ Lục gia thì lại khác. Chỉ bằng một cuộc gọi, đính thân đạo diễn ra đón và mời anh vào tham quan.

Ông ta cúi đầu bắt tay anh, lớp mỡ dày trên mặt bị ép lại vì nụ cười nịnh nọt: "Ôi, được ngài Nghiêm ghé thăm là vinh hạnh của đoàn phim chúng tôi."

Lục Cảnh Nghiêm không muốn phí thời gian với ông, chỉ gật đầu xem như chào hỏi rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đến gặp Tử Lam. Em ấy có đang bận quay không?"

Đạo diễn vội xua tay: "Không, không, Tử Lam vừa kết thúc phiên quay hôm nay rồi. Để tôi gọi cậu ấy ra gặp ngài."

Lục Cảnh Nghiêm gật đầu, anh kiên nhẫn ngồi đợi ở ghế do tổ quay chuẩn bị.


Bên kia, Tử Lam nghe nhân viên hậu cần đến báo tin Lục Cảnh Nghiêm đến tìm thì đảo mắt suy tính. Tuy đã cố quản lý cảm xúc trong lòng, nhưng cái điệu vênh mặt đắc ý vẫn bán đứng nội tâm ham hư vinh của anh ta.

Trước ánh nhìn đầy hâm mộ của những người đứng gần đó, anh ta nói với người đưa tin: "Phiền cậu nói với anh Nghiêm đợi tôi mười phút."

Người ngoài nhìn thái độ bình tĩnh này của cậu ta còn tưởng hai người đã quen nhau từ trước. Nhưng sự thật đằng sau lại chỉ có một mình Tử Lam biết được.

"Cứ diễn như những gì ta nói." Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Tử Lam. Nó chính là hệ thống mới được sản sinh từ năng lượng do nền văn minh cấp cao truyền đến nơi này. Với một nhiệm vụ được lập trình sẵn trong hệ thống, nó tìm đến và chọn Tử Lam làm kí chủ để uốn nắn lại mạch truyện đã lệch đường ray ở thế giới này.

Lòng ham hư vinh đã khiến Tử Lam bị những lí lẽ của nó tẩy não, bắt đầu tin rằng mình vốn là nhân vật chính của thế giới này, mọi người ở đây nên xum xoe quanh anh chứ không phải cậu thiếu niên Lục Vân kia.

Là cậu ta đã cướp hết hào quang vốn thuộc về anh.

Anh chỉ đang giành lại thứ thuộc về mình.

Anh không sai.

Điều chỉnh lại tâm trạng xong, anh bước ra gặp Lục Cảnh Nghiêm, không quên nở một nụ cười giả tạo trên môi.

Anh ta bẽn lẽn gọi: "Nghiêm."


Lục Cảnh Nghiêm nhìn người con trai mình thương mà trong lòng không gợi lên được chút cảm xúc nào. Hắn đặt tay lên trái tim mình, vẫn là những nhịp đập vững chãi đó, anh không cảm nhận được sự rung động mà đúng ra hắn phải có.

Con tim không phản hồi nhưng lí trí lại liên tục thúc giục anh rằng đây đúng là người ấy, cậu con trai đã chăm sóc và quan tâm rất nhiều, người đã được dòng máu thú nhân trong anh nhận định là bạn đời.

Hắn thoáng gạt đi suy vấn trong đầu, đứng lên dắt tay người nọ: "Em quay xong chưa? Để tôi chở em về."

Tử Lam nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của hai người, trong lòng dâng lên sự hưng phấn khó tả nhưng ngoài mặt lại làm vẻ thẹn thùng, nói: "Dạ rồi. Mình đi thôi."

Sau khi cả hai đã ngồi vào xe, Tử Lam lại quay qua hỏi: "Anh đưa em về Lục gia à?"

Lục Cảnh Nghiêm im lặng trong giây lát, sau đó lắc đầu: "Không, nơi đó đang khá loạn... em cứ sống tạm ở nhà riêng của tôi nhé."

Trong lòng hắn cảm thấy không nên đưa người này về Lục gia, nhưng từ chối thì vẫn sợ anh giận dỗi nên mới xuống nước, chêm thêm câu cuối như để dỗ dành.

Tử Lam thoáng thất vọng, bởi nếu được đưa về Lục gia thì chẳng khác ngầm khẳng định địa vị của anh. Nhưng không sao, dù bây giờ Lục Cảnh Nghiêm chưa thật lòng yêu anh nhưng tương lai sẽ khác.

Anh không tin một người dịu dàng biết chăm sóc người khác như mình lại thua cậu thiếu gia vốn sống quen trong sự chiều chuộng kia.




Bên kai Lục Cảnh Nghiêm đang dỗ dành người tình mới, bên này Lục Vân đã được về nhà dưỡng thai, thậm chí còn rảnh rỗi tập tành đan len để làm bao trứng cho con. Cậu đã rất bất ngờ khi biết bé bi nhà mình sẽ được sinh ra dưới dạng trứng chứ không phải hình người như bình thường. Nhưng dù là hình hài nào thì cậu đều yêu cả.

Lục gia biết thiếu gia muốn học đan len thì lập tức mời bậc thầy trong lĩnh vực này về chỉ dẫn cậu. Cậu cũng không cần học kĩ thuật gì cao siêu, chỉ cần đan thành hình là được. Tới lúc đó cậu sẽ bỏ bé trứng vào túi len, như vậy vừa đáng yêu lại có thể giữ ấm.

Lục Cảnh Sâm thấy cục cưng đã dồn hết tình yêu vào bé con trong bụng, không còn thời gian nghĩ đến tên khốn nạn kia thì cũng thở phào. Mỗi ngày anh đều dành thời gian cho cậu, dù là cậu đi đâu thì đều có anh đưa rước tận nơi.

Anh luôn giữ vững tiêu chí vợ bầu là nhất, công việc không có cửa so.

Hôm nay cũng như mọi hôm, Lục Cảnh Sâm làm việc mệt mỏi về nhà lại được ôm vợ ngủ. Anh đang say giấc nồng thì đột nhiên cảm giác bụng dưới của mình bị ai đó mò mẫm, gậy thịt đang rũ xuống bị đôi tay mềm mại cầm lấy sục liên tục. Cơn buồn ngủ khiến anh nghĩ đó là mộng tinh do lâu ngày không được chạm vào vợ bầu.

An cứ thế nhắm mắt ngủ tiếp nhưng sự kích thích đó đang ngày càng chân thực.

Quy đầu được bao lấy trong khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi rê dọc quanh lỗ chuông rồi đột nhiên hút mạnh như bú sữa. Anh hết chịu nổi sự kích thích tới não này, mở bừng mắt tỉnh ngủ.

Trước mắt anh là cái đầu đen xù xù đang không ngừng nhấp nhô, kéo theo đó là cảm giác sướng điên từ dương vật truyền đến khiến anh ngửa đầu thở dài: "Ha..."

Lục Vân bị anh bắt gặp trong lúc ăn vụng lại không hề hoảng loạn mà còn nuốt sâu hơn. Cậu cố thả lỏng cổ họng bằng động tác nuốt giả, cứ thể đẩy được đầu khất vào sâu tận yết hầu.

Lục Cảnh Sâm nhắm mắt cảm nhận gậy thịt bị kẹp trong cơn co thắt vùng họng, cảm giác ấm nóng ướt át quen thuộc khiến người đàn ông bị ép ăn chay nhiều ngày phải bùng nổ.

Bé con ngước cặp mắt đang đê mê vì tình lên nhìn anh, hai má của bé căng phồng như hamster, nhưng hamster ngậm quả sồi còn bé con nhà anh thì ngậm cặc. Hai mắt anh đỏ ngầu nhìn cậu đang từ từ nhấc đầu lên nhả gậy thịt trong miệng ra, vừa quen tay cầm lấy "bình sữa" vừa hồn nhiên nói: "Anh tỉnh rồi ạ? Em khát nước, anh kêu nó bắn sữa cho em uống đi mà..."

Anh nhìn vợ dâm mà thèm nuốt nước miếng, giọng khàn khàn: "Vậy vợ há miệng anh đút cho nhé." Nói xong, anh không chần chừ lấy tay áp lên đỉnh đầu tròn tròn của vợ, tự mình nhấp hông chịch vào miệng nhỏ.


Lục Vân ngoan ngoãn há miệng cho anh chơi, cuối cùng bị chịch cho khóc, hai mắt mê li hứng tình cũng chỉ biết rên ư ử nuốt cặc. Cổ họng co bóp muốn nuốt nước miếng nhưng thứ nuốt được chỉ có đầu khấc đang liên tục đâm chọc, còn nước miếng cứ thế trào ngược ra ngoài qua mép môi, rớt xuống làm ướt nhẹp lông cặc.

"Oọt... oum... mm..."

Nhịp độ càng lúc càng tăng theo từng cú nhấp chuẩn bị lên đỉnh của anh khiến cổ họng Lục Vân mỏi nhừ, cảm giác bị chơi miệng trước khiến miệng sau của cậu thèm thuồng rỉ ra nước dâm chảy ướt hai bên mép háng.

Cậu muốn...

Lục Cảnh Sâm nhìn đôi mắt mê li nhuốm đẫm tình dục của vợ thì cười dâm tà. Xem ra bé con trong bụng đã bắt đầu lên tiếng đòi ba nhỏ hấp thu tinh dịch của ba lớn để phát triển rồi.

Điều này có nghĩa là thai nhi đã bước vào giai đoạn an toàn có thể làm tình.

Cuối cùng ngày tháng ăn chay của anh đã kết thúc.

Anh ấn đầu cậu vào giữa háng, cặc bự chen vào nơi sâu nhất trong cổ họng bắn ra từng luồng tinh dịch đặc sệt.
__________

Chương này sẽ không tính vào chương bão nhe. Nào có điểm chính thức được gửi qua facebook của au thì au sẽ tổng hợp nhe.
Đồng thời, AU ĐANG XÉT TÁC PHẨM ƯU TÚ BÊN NOVELTOON ĐỂ NHẬN THƯỞNG NÊN CẦN 500 ANH CHỊ EM QUA ỨNG CỨU Ọ V Ọ
Treo thưởng: Chỉ số tăng 0,01 tặng 300 chữ

Link đọc: https://noveltoon.vn/vi/share/3883373
5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận