Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Cuộc làm tình kéo dài đến hơn nửa đêm mới dứt nên cả hai ngủ ôm nhau ngủ đến tận trưa mới dần tỉnh. Lục Cảnh Sâm ôm gọn Lục Vân từ sau lưng, bàn tay hư đốn mò mẫm xoa bóp bầu vú hơi gồ lên của cậu, ngón tay vân vê đầu ti sưng đỏ như vọc món đồ chơi thú vị, chơi mãi chẳng biết chán.

Anh vùi đầu vào hõm vai vợ, vừa hít thở hương thơm của riêng em vừa chầm chậm nhấp hông, đưa đẩy gậy thịt đang chào cờ ngay trong lỗ dâm.

Anh hứng lên rồi nhưng vợ vẫn còn ngủ, anh gọi khẽ: "Vân à."

Mèo mướp Lục Vân đang ngủ ngon thì bị sói bự cào núm vú, bé khó chịu ậm ừ: "Hmm... để yên em ngủ."

Lục Cảnh Sâm nào chịu, anh vẫn vừa chịch vừa dỗ: "Ừm, vợ ngủ ngoan, chồng sẽ làm nhẹ thôi."

Đúng là anh nhẹ nhàng nhưng mỗi lần đâm vào đều là đi đến tận cùng, đầu nấm xỏ xuyên qua lỗ dâm chịch vào điểm G. Cảm giác sung sướng như những cơn sóng nhỏ khiến người lâng lâng như chưa thể thỏa mãn. Cậu bị anh chịch bay cơn buồn ngủ, mở cặp mắt mông lung nhìn xuống nơi giao hợp của bọn họ, miệng nhỏ không ngừng thở dốc từng cơn.

"Anh... ư... mới sáng ra... mà...a...a..."

Lục Cảnh Sâm biết bé cưng tỉnh rồi thì càng thêm làm càng, dồn lực vào eo đẩy nhanh tốc độ nắc cặc sau đó ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy từng nhịp của vợ. Anh hôn lên vành tai đỏ ửng của vợ, tận hưởng tiếng rên thất thanh ngọt lịm của em.

Bé con xụi lơ trong khoái cảm lên đỉnh, chỉ biết khóc rên mặc cho anh chơi cũng không biết phản kháng gì. Lỗ đít ngậm dương vật cả đêm lại không hề lỏng, vẫn khít chặt kẹp chặt lấy gậy thịt đang liên tục sục vào trong.

Cơ thể cậu nhấp nhô theo nhịp đâm rút của anh, miệng nhỏ cứ ê a rên lên những âm tiết vô nghĩa ngọt lịm dâm đãng khiến người nghe phát nứng.

"Không được... đau... ư ư.... a.... ah... nhẹ... th...thôi... a..."

Anh cứ liên tục nắc sâu như thế, cậu cảm giác bụng mình sắp bị đâm thủng, sợ hãi thút thít xin anh chịch nhẹ nhưng không thành. Khoái cảm như dòng điện truyền khắp tứ chi khiến cậu co quắp ngón chân, đôi tay bấu chặt vào ga giường đón nhận từng cú giã vào điểm G của anh.


Bất chợt cảm giác mắc tiểu ùa về, Lục Vân hoảng loạn kêu rên: "A... a... dừng lại... e-em muốn... ah... đi tiểu..."

Đây là lần đầu cậu nói mắc tiểu trong lòng làm tình. Lục Cảnh Sâm nghe xong cũng bất ngờ, sau đó một ý xấu nảy lên trong đầu anh khiến môi anh nhếch lên nụ cười tà mị.

Cậu đang chờ anh dừng lại cho mình đi tiểu nhưng không hề có sự dừng lại nào ở đây cả. Cậu vùng vẫy muốn thoát ra lại bị anh ghì lấy eo thon, điên cuồng nắc cặc vào lỗ dâm khiến cậu mất khống chế run rẩy, nhém xíu đã không nhịn được tiểu ra giường.

Lục Cảnh Sâm vừa chịch vừa thủ thỉ dụ dỗ: "Vợ... tè cho chồng nhìn mà."

Cậu lắc đầu ngoày nguậy không chịu, nhưng cậu càng cố nhịn thì anh càng cố ý chịch mạnh vào tuyến tiền liệt của cậu khiến cậu khóc òa lên.

"Không... a... a... vào... nhà tắm... ư hư... tè..."

Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, giang tay ẵm bé đáng thương nhà mình vào nhà tắm. Nhưng trong lúc đó, dương vật gân guốc vẫn vùi trong lỗ dâm không rút ra, anh cứ thế ẵm cậu theo thế xi tiểu em bé từ giường đến trước bồn tiểu.

Anh cười dâm: "Chồng xi bé tè nhé." Không những xi tè mà anh còn vừa xi vừa chịch.

Lục Vân được anh ẵm giang rộng chân trước bồn tiểu, cậu không thể nhịn nổi nữa, cuối cùng vừa khóc lóc bị anh chịch vừa tè ra.

Anh cưng chiều khen em bé của mình: "Ngoan quá."

Bé con được khen lại không vui, má phính hây hây ửng hồng vì hứng tình, lông mi dài ướt sũng nước mắt, bộ dạng trông vừa yêu diễm mị hoặc vừa ngây ngô đáng thương.


Cậu ê a rên rỉ, cảm giác buồn tiểu vừa hết là cảm giác muốn lên đỉnh lại lũ lượt kéo đến. Cậu bám bàn tay mảnh khảnh vừa mình vào cánh tay đang gồng cứng của anh, mệt mỏi tựa vào lòng anh, há miệng ngây ngốc hưởng thụ khoái cảm khi bị nắc vào điểm G.

Bé con không hề để ý thấy anh đang ẵm mình đi đến chiếc gương lớn trong nhà tắm. Đợi khi ảnh ngược dâm đãng của mình hiện ra trước mắt, cậu mới bàng hoàng nhận ra ý đồ của anh.

"Cục cưng, em tự nhìn mình tự phát nứng à? Lỗ đít đừng cắn chặt thế này..."

Giọng anh cười có chút âm rung gợi cảm, kề bên lỗ tai cậu thì thầm thế này càng khiến cậu mê đắm. Anh không biết là trong gương không chỉ phản chiếu mỗi hình bóng của cậu mà còn là của anh. Cậu nhìn gương mặt nhuốm đẫm tình dục của anh, nhìn anh thở dốc theo từng cú nhấp hông đút cặc vào chơi lỗ dâm của cậu, nhìn anh tận hưởng cuộc làm tình cháy bỏng của hai người khiến lòng cậu càng thêm thỏa mãn.

Cậu quá yêu người đàn ông này.

Giây phút cả hai gần lên đỉnh, anh đẩy nhanh tốc độ thúc hông, đẩy đầu khất vào sâu trong khoang sinh sản bắn ra từng luồng tinh dịch đặc sệt nóng bỏng khiến cậu trợn mắt run rẩy, mất khống chế bắn đầy tinh dịch lên gương, tầm mắt cũng nhòe đi trong nước mắt sinh lí.

Bé con bắn xong nhưng anh thì không, cậu hoảng sợ bám chặt lấy bắp tay rắn chắc của anh, nhắm mắt cảm nhận bụng mình chầm chậm phình lên theo từng lần phụt bắn của anh.

"Ư... a... căng quá..."

Cậu ôm bụng khóc thút thít, dù căng cũng ráng nhịn vì sợ trứng nhỏ không đủ dinh dưỡng. Thú nhân đúng là có gen khác với con người, lượng tinh dịch mỗi lần bắn cho giống cái đều nhiều vượt quá người thường, như thể để chắc chắn giống cái sẽ mang thai con của mình.

Anh bắn xong cũng không rút ra mà tiếp tục để cặc bự làm nút chặn tinh dịch, sau đó cúi đầu mút hôn lên cổ vợ: "Vợ anh tuyệt quá..."

Cậu mệt bủn rủn tay chân, nghe anh khen cũng chẳng thèm đáp.


Con sói dâm tặc này mới sáng ra đã động dục, báo hại cậu ôm một bụng tinh dịch chẳng thể làm gì suốt buổi sáng.

Kế hoạch đến viện nghiên cứu của cậu cũng theo đó đổ sông đổ biển.

Những ngày kế tiếp cũng thế, bé con trong bụng cứ liên tục đòi ăn khiến cơ thể của Lục Vân cũng theo đó biến đổi, trở nên dễ dàng hứng tình hơn rất nhiều. Cậu cứ nơm nớp lo sợ mình quá dâm, cứ vòi vĩnh thế này sẽ khiến Lục Cảnh Sâm phiền chán nhưng không, anh thậm chí còn bám dính cậu hơn trước, cam tâm tình nguyện trở thành công cụ cung cấp tinh dịch cho lỗ dâm.

Cậu cảm giác những ngày tháng chỉ có ăn, ngủ, làm tình này thực sự quá suy đồi, không thể tiếp tục mãi thế này nên ngay khi nghe có buổi họp báo của chính phủ mời đại diện Lục gia tham gia thì đã làm nũng đòi theo.

Anh dám từ chối á?

Hừ, cậu ứ chịu đâu, cậu muốn được ra ngoài chơi cơ.

Lục Cảnh Sâm cảm thấy từ lúc mang thai là tính khí của cục cưng nhà anh thay đổi thất thường, hay giận dỗi cũng hay cáu bẳn nữa. Nhưng ngay cả khi xụ mặt bĩu môi thì cục cưng cũng đáng yêu như thế thì anh có thể làm gì ngoài cái việc chiều chuộng đây.

Chỉ cần vợ muốn, cái gì anh cũng chiều.

Có lẽ nhờ đứa nhỏ trong bụng là cốt nhục của anh cho nên vợ mới có bản năng bám dính và dựa dẫm vào anh như thế, nhờ vậy mới hoàn toàn quên bẵng đi tên anh cả nhiều ngày ở lì trong quân đội không về nhà kia.

Anh phải tranh thủ thời gian cướp lấy trái tim của vợ, không cướp chiếm cũng phải chiếm lấy phần hơn, chễm chệ trên ngôi vị chính cung.

Vậy nên lúc Lục Vân đòi đi thì Lục Cảnh Sâm không hề ngăn cản, chỉ âm thầm tăng cường lực lượng vệ sĩ đi theo bảo vệ, tránh có thành phần quá khích chạy đến làm phiền cậu.

Hiện giờ, tình hình về sinh vật biến dị đã càng ngày càng khó lường. Chính phủ các nước đánh giá đây không phải vấn đề riêng lẻ của một quốc gia mà là đại nạn toàn cầu, cần phải thông báo tường tận cho người dân cảnh giác.

Thêm nữa, không chỉ sinh vật biến dị mà cả con người cũng có những thay đổi. Chính phủ đã ghi nhận rất nhiều thông báo phát hiện con người kích phát được năng lực siêu nhiên sau một cơn hôn mê bất chợt. Ngoài các sức mạnh cơ bắp tăng đột biến, các giác quan trở nên nhạy bén lạ thường thì họ còn có thể vận dụng sức mạnh nguyên tố.


Như vậy trường hợp của nhóm người Lục gia và ba trăm quân tinh nhuệ của họ đã được lý giải. Nếu có thể phổ cập khả năng chiến đấu này cho nhóm người dị năng khác thì vấn đề sinh vật biến dị sẽ có lối giải quyết chứ không hẳn là bế tắc.

Đó cũng là nguyên nhân chính cho cuộc họp báo lần này.

Vì vấn đề cần bàn quá hệ trọng nên chính phủ không dám làm qua loa, chọn hẳn một quảng trường ngoài trời rộng lớn để tổ chức. Tuy số lượng khách mời lên đến hơn ba trăm người nhưng mỗi người trong số họ đều là các nhân vật cấp cao phục vụ trong các ban ngành quan trọng, không thì cũng là những người vừa kích phát dị năng được đặc cách mời đến tham dự.

Xe của Lục gia có biểu tượng gia huy đặc trưng dễ nhận biết, lính canh lập tức mở cổng mời họ vào, không hề chặn lại mời lội bộ vào như những chiếc xe khác. Các khách mời khác thấy vậy cũng xì xầm nói nhỏ với nhau, có người hâm mộ, có người sùng bái nhưng cũng có người khó chịu khi thấy người khác được đặc quyền.

"Hừ! Đến cả người có dị năng hệ hỏa như tôi còn chẳng được đặc quyền đó mà đám người thường này lại được ư?"

Một người trong nhóm người biến dị khó chịu ra mặt, không ngần ngại quát lớn với lính canh.

Từ lúc kích phát được dị năng là hắn ta đã được chính phủ nâng như nâng trứng, hét phát trợ cấp đến mời tham gia các hoạt động bí mật. Từ đó, hắn biết mình là một trong những người hiếm hoi kích phát được dị năng, có thể sẽ là hy vọng mới của nhân loại.

Một người vốn quen sống ở đáy xã hội như hắn lại đột nhiên được các quan chức để mắt, ban đầu hắn còn lo sợ khúm núm nhưng khi biết được vai trò quan trọng của mình xong, cái tính kiêu ngạo ta đây trong hắn như được giải khóa.

Hắn tự cho mình là chúa cứu thế, mọi người đều phải cung phụng hắn.

Lính canh nghe giọng điệu kênh kiệu của hắn thì khó chịu ra mặt, nhưng ngại không muốn làm to chuyện trong sự kiện quan trọng thế này, anh cố giữ thái độ nghiêm chính trả lời: "Lục gia là gia tộc tiên phong cử quân tiêu diệt sinh vật biến dị, lập công lớn nên được đặc cách, Những người khác mời tuân thủ quy tắc."

Người dị năng kia được cái miệng to chứ gan lại bé, hắn thấy lính canh không nhún nhường mình như mấy người kia thì lặng lẽ cụp đuôi đi vào, không dám làm trời làm đất nữa.

---------------

Nhớ vote rồi hẵng qua chương sau nhe <3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận