Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Xe bon bon chạy vào đến bãi đậu xe gần sát quảng trường. Lục Vân vốn định mở cửa lại thấy có người chạy đến mở cửa cho cậu, tác phong người nọ đầy lịch thiệp. Cậu bước xuống xe vẫn không quên gật nhẹ đầu cảm ơn, sau đó mới nắm tay Lục Cảnh Sâm đi vào trong khu vực khách mời.


Cậu không biết nụ cười lễ phép đó của mình làm say biết bao ánh mắt. Mọi người âm thầm suýt xoa trước sự xinh đẹp ấy, thực sự rất muốn bước đến làm quen với hoàng tử nhỏ này, nhưng chần chừ mãi rồi cũng thôi, bởi ai cũng ngần ngại phải đối đầu với ác long đang canh giữ bên cạnh cậu.

Cả hai cùng đi đến vị trí đã được sắp xếp, cậu đang định ngồi xuống thì kinh ngạc phát hiện ra thẻ tên trên ghế bên cạnh là của Lục Cảnh Nghiêm và cả... Tử Lam.

Xét theo thứ tự từ trái qua phải thì vị trí ngồi hiện tại là Lục Cảnh Sâm, Lục Vân, Lục Cảnh Nghiêm, Tử Lam. Nếu có thể bỏ đi vị trí cuối cùng thì cách sắp xếp này là hoàn hảo, nhưng tiếc là cái tên Tử Lam vẫn lù lù ở đó, đứng cạnh bên tên Lục Cảnh Nghiêm.

Trong lúc Lục Vân đang bần thần nhìn bảng tên thì chủ nhân của nó đã đi đến trước mặt cậu từ lúc nào. Cậu ngước mắt lên nhìn bàn tay đan vào nhau của họ, trái tim cậu hụt mất một nhịp, đau thắt lại.

Lục Cảnh Sâm tặc lưỡi: "Oan gia ngõ hẹp."

Lục Cảnh Nghiêm không quên những lời cậu em này từng nói với mình, cũng biết thừa hắn không thích Tử Lam cho nên vô thức bước lên một bước, chắn trước mặt người yêu: "Không thích thì đi về."

Hai người lời qua tiếng lại, không ai nhường ai, chỉ có Lục Vân là vẫn im lặng suy tư.

Dù cho trước đó đã biết Lục Cảnh Nghiêm quên mình, biết anh yêu người khác, biết anh đã nhiều ngày không về nhà, nhưng cậu vẫn tự lừa mình dối người rằng anh đang bận việc ở quân doanh mới không thôi. Nhưng nhìn hai người bọn họ tay trong tay bên nhau, cậu không ngăn được những suy nghĩ ồ ạt bủa vây trong đầu mình.

Có phải anh đã ở bên Tử Lam suốt những ngày qua không?

Có phải giữa họ đã thực sự nảy sinh tình cảm không?

Hay thậm chí không chỉ dừng lại ở tình cảm đơn thuần...

Liệu anh có... phản bội cậu không?

Khoảnh khắc này, lỗ tai cậu như ù đi, trái tim bị bóp nghẹn đến khó thở.


Lục Vân lạc lõng lùi bước, bất chợt cơ thể bị một lực kéo mạnh kéo vào vòng tay quen thuộc, nó an toàn và ấm áp nhưng không phải vòng tay của Lục Cảnh Nghiêm.

Bởi anh ấy đang bận ôm lấy một người khác.

Lục Cảnh Sâm sốt sắng hỏi han bé con: "Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

Cổ họng nghẹn đắng khiến cậu không trả lời mà chỉ lắc đầu nguầy nguậy, rúc vào lòng anh lặng lẽ rơi nước mắt.

Chỉ mới đây thôi, bốn người bọn họ đã trở thành đối tượng của một cú bắn tỉa tầm xa. Giây phút sinh tử đó, người mà Lục Cảnh Nghiêm lựa chọn bảo vệ không phải cậu, anh đã bỏ qua người đang đứng trước mặt mình để quay lại ôm lấy Tử Lam vào lòng, lấy thân mình cẩn thận che chở.

Cậu khóc nấc lên, có bao nhiêu uất ức tủi thân đều giải phóng ra ngoài. Cậu sẽ mãi không bao giờ quên, cái ngày cậu xin đồng hành cùng các anh để vây bắt sinh vật biến dị, các anh đã từng từ chối không cho cậu theo vì sợ nguy hiểm.

Khi đó cậu đã nói gì? Cậu nói "lỡ sau này không có các anh ở bên thì em còn có năng lực bảo vệ mình chứ". Tưởng là lo xa nhưng cũng thật gần, chỉ mới đây thôi nó đã diễn ra rồi đấy. Nhưng càng trớ trêu hơn là bên cạnh cậu vẫn có anh nhưng người anh ấy chọn bảo vệ lại không phải cậu nữa.

Nếu không có cú kéo tay ấy của Lục Cảnh Sâm thì có phải cậu đã trúng đạn rồi không?

Cậu phe phẩy hàng lông mi ướt đẫm nước mắt, nản lòng nghĩ thầm: "Nghiêm... anh còn không tỉnh lại thì em sẽ không thương anh nữa đâu."

Sau lần nổ súng trượt, đặc vụ của Lục gia đã nhanh chóng tìm ra vị trí ngắm bắn của tay súng kia và nhanh chóng tóm gọn. Dám cả gan mưu sát cậu chủ Lục gia thì bọn chúng chẳng khác nào quân cảm tử, giây phút họ bóp cò súng thì thời gian sinh mệnh của họ đã đếm ngược bằng giây.

Lục Cảnh Sâm vừa an ủi bé con, vừa liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới mau đi làm việc cần làm. Không chỉ là hắn mà toàn bộ Lục gia quyết lật úp hang ổ của đám khủng bố này này bằng mọi giá!

Đặc vụ của Lục gia kết hợp với quân của chính phủ liên tục rà soát phạm vi bán kính 5km để tăng mạnh phòng hộ, sau khi chắc chắn mọi thứ đã an toàn thì mọi người ở quảng trường mới dần lấy lại bình tĩnh.

May mắn là hiện giờ chưa chính thức bắt đầu buổi họp báo, nhà đài tường thuật trực tiếp vẫn chưa lên sóng nên cảnh tượng hú tim vừa rồi không bị lan truyền rộng rãi.

Lục Vân hít hít chóp mũi ửng hồng vì khóc của mình, cậu không thèm quay mặt qua nhìn hai người sau lưng mà chỉ nói nhỏ với Lục Cảnh Sâm: "Sâm, anh đổi chỗ với em đi."


Cậu tạm thời không muốn ngồi kế Lục Cảnh Nghiêm.

Sao Lục Cảnh Sâm có thể từ chối bé đáng thương nhà mình, anh lập tức vòng qua đổi chỗ ngồi với cậu. Trong lúc đi còn không quên trừng mắt với Lục Cảnh Nghiêm, dùng khẩu hình nói lời khiêu khích hắn.

"Anh! Tiêu! Rồi!"

Lục Cảnh Sâm cười thầm trong lòng: 'Anh đừng chê thằng em này nhỏ nhen, là tự ông anh chuốc lấy thôi.'

Trước sự khiêu khích đó của anh, mặt Lục Cảnh Nghiêm vẫn lạnh như tiền, ánh mắt có trộm liếc vội bóng lưng nhỏ gầy của Lục Vân nhưng rất nhanh đã rời mắt nhìn sang nơi khác. Hắn không tỏ ý kiến gì cả, chỉ nắm tay Tử Lam ngồi như không có chuyện gì.

Tử Lam mím môi, diễn nét khó xử: "Nghiêm à, hay là anh qua dỗ bé Vân đi. Hồi này vì bảo vệ em mà anh..." Anh ta ngập ngừng nói chẳng hết câu đã rưng rưng nước mắt, trông như thể mình đang ủy khuất lắm nhưng vẫn cố tỏ ra hiểu chuyện vì người yêu.

Lục Cảnh Nghiêm đang lặng lẽ đè nén sự bức bối khó hiểu trong lòng lại bị người bên cạnh khơi lên. Anh nhìn qua Tử Lam, chẳng hiểu sao sự vun vén của người yêu lại chẳng khiến anh thương xót mà thậm chí còn là phiền chán...

Nhưng những kí ức ngọt ngào trong đầu vẫn khiến hắn chần chừ, cuối cùng hắn vẫn dịu dàng xoa đầu anh ta, nói câu dửng dưng: "Không cần, viên đạn vốn đã lệch hướng rồi, không trúng được."

Tử Lam không khuyên thêm, chỉ ngoan ngoãn đáp: "Dạ, em biết rồi."

Buổi họp báo cứ thế diễn ra trước sự truyền hình trực tiếp đến người dân trong nước, đồng thời chúng còn được phiên dịch qua nhiều thứ tiếng để tiếp tục truyền đến các quốc gia khác.

Do sự ảnh hưởng của ba anh em Lục gia và quân đoàn thú nhân 330 người "biến dị" đã giúp nước V của bọn họ đi trước các nước khác một quảng xa. Hiện giờ nước họ là đầu tàu trong chiến dịch trong này, các nước khác đều phải trong chờ để nghe những thông tin mới nhất truyền về từ nước A, bao gồm cả phương pháp tác chiến, các nghiên cứu về điểm yếu của sinh vật và các phát hiện mới về khả năng đột phá của người biến dị.

Người phát biểu hôm nay là một chính trị gia khá lạ mặt với Lục Vân.

Ông ấy nói sơ về tình hình hiện tại: "Theo thông tin từ người dân cung cấp, phía chính phủ và quân đội đã ráo riết rà soát và vây bắt được hàng chục sinh vật biến dị và con số này đang không ngừng tăng lên chóng mặt..."


Kế đó lại là những vấn đề cốt lõi và hướng giải quyết được đề ra.

"Nhờ vào sự đóng góp của Lục gia, tiêu biểu là của ngài Lục Cảnh Nghiêm, ngài Lục Cảnh Sâm, ngài Lục Vân và ngài Lục Chí Thuận mà nước ta đã nhanh chóng tìm ra phương hướng giải quyết."

"Chúng tôi phát hiện, ngoài các sinh vật biến dị hung tợn kia thì con người cũng có xác suất kích phát được những năng lực dị biệt, mà sau đây chúng tôi gọi tắt họ là những người dị năng."

"Tại đây, tôi xin thông qua quyết định thành lập ban quản lý chuyên khu đột biến, bổ nhiệm ngài Lục Cảnh Nghiêm làm trưởng ban, ngài Lục Chí Thuận là phó ban. Cả hai cùng phụ trách các vấn đề về sinh vật biến dị, đưa ra kế hoạch tìm kiếm người dị năng và tập hợp họ tại trại tập huấn để bắt đầu huấn luyện, tạo thành một đội quân để chống chọi sinh vật biến dị."

Ông nói xong vấn đề này thì mời nhóm người dị năng đang có mặt ở hiện trường cùng đứng lên để giới thiệu họ với công chúng, đồng thời cho họ phát biểu cảm nghĩ về kế hoạch tập huấn lần này.

Không ngoài dự đoán, Tử Lam đã đứng lên, anh ta cũng là một trong những người người đầu tiên kích phát được dị năng. Máy quay lập tức lia ngay chàng trai đang ngồi kế gia chủ Lục gia, người chủ trì họp báo cũng tinh ý gửi micro đến cho anh ta phát biểu cảm nghĩ.

Giờ phút này, mọi người đang ngồi trước màn hình mới chú ý đến cậu trai lạ mặt đang ngồi ngay hàng ghế đầu này. Bọn họ nghe Tử Lam nói xong thì thấy người này có vẻ thân thiện lại còn hoạt ngôn, không những lời cổ vũ tinh thần cho những người dị năng khác mà còn đặc biệt khen ngợi cách quân đội ráo riết thực thi kế hoạch.

Không chỉ người dân mà cả những người dị năng khác cũng có ấn tượng ban đầu khá tốt về anh ta, họ lặng lẽ gật gù theo từng lời động viên tuy sáo rỗng nhưng vẫn giúp nâng cao tinh thần.

Chỉ có các Lốc Xoáy là điên cuồng spam tin nhắn trong hội nhóm riêng của mình. Trong khoảnh khắc máy quay lia sang, bọn họ rõ ràng nhìn thấy Tử Lam đặt tay trên đùi Lục Cảnh Nghiêm!

"Chẳng phải giang hồ đồn đoán bé Vân có hai ông xã là anh em Sâm, Nghiêm của Lục gia sao?"

"Ê, tao nhanh tay chụp được ảnh màn hình luôn này! Có sờ đùi thiệt đó mấy má!!!"

"Nãy giờ tôi đã chú ý vị trí ngồi của ba người là lạ rồi... mà tôi sợ mình overthinking nên không nói."

"Ừa, mị cũng nghĩ là tại ban tổ chức xếp vậy, nhưng giờ thì không nha!"

"Má nó, bảo sao thấy bé Vân cứ ngồi buồn buồn nãy giờ."

"Nhìn cái cậu Tử Lam gì đó thấy có đẹp đâu. Thua xa Mây Nhỏ nhà này. Chả hiểu Lục Cảnh Nghiêm nghĩ gì!"

"Vô lý! Có hoa hồng không hít mà đi hít hoa thúi địt?"


"Hay là chồng của bé Vân là người khác?"

"Tôi có quen với chị Diên Như Ý bên đoàn kịch này. Để tôi nhắn hỏi thăm thử rồi có gì báo cho các Lốc Xoáy hay."

Tin nhắn trong nhóm không ngừng trượt dài trên màn hình, hết tin này đến tin khác đè lên nhau. Trong số họ cũng có vài người là người dị năng được mời đến họp báo, thấy dân tình nóng máu còn quăng thêm một quả bom.

"Mới nãy có lính sát tỉa định ám sát Mây Nhỏ nhưng không thành. Tôi tận mắt nhìn thấy Lục Cảnh Nghiêm xoay người che cho cái cậu Tử Lam kia, bỏ mặc bé Vân luôn! May mà còn có anh Sâm đáng tin cậy. Sau vụ đó là bé Vân chuyển qua ngồi rìa, không ngồi giữa như ban đầu nữa."

!!!

Không cần bàn cãi gì nữa, các Lốc Xoáy chính thức từ chối nhận con rể, từ chối nhận người nhà.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhau nghĩ thầm: "Vái trời đi thì đi luôn! Quay lại cầu xin đi rồi biết cái cảnh!"

---------------------------------

Au xin trả kèo như đã hứa nhen. Mấy lần trước mang tiếng quỵt kèo nên nay hổng quỵt nữa =)) 

Thấy giỏi hem? Giỏi là phải có thưởng đúng hem? (๑˃̵ᴗ˂̵)ﻭ List quà mong muốn được thưởng là: 

1. Follow wattpad

2. Vote truyện

3. Cmt bàn luận về truyện

3. Donate cho bé

4. Kết bạn facebook với bé

150 vote + 50 bình luận = chương mới (thiệt ra nổ donate kêu tui ra chương lẹ cũng được nhe [̲̅$̲̅(̲̅ιοο̲̅)̲̅$̲̅])


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận