Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Đại chiến giữa Lốc Xoáy và fan nhà Tử Lam nhen nhóm trên mạng xã hội nhưng do chưa có tin chính thức từ Lục Vân nên bọn họ không dám làm căng. Fan nhà bên còn tưởng Lốc Xoáy nhỏ yếu dễ ăn hiếp thì được đà lấn tới, rất nhiều câu chửi khó nghe nhắm đến bọn họ, thậm chí còn lây sang Lục Vân.


Cùng lúc thế cục giằng co thì Lục Vân đã được Lục Cảnh Sâm chở về lại nhà chính Lục gia. Bất ngờ là lần này có cả Lục Cảnh Nghiêm về cùng bọn họ.

Hắn về chuyến này là để giao lại chức vụ gia chủ cho Lục Cảnh Sâm.

Trong phòng họp có đầy đủ các thành viên quan trọng của Lục gia vừa cùng đi chuyển từ cuộc họp báo về lại nhà chính, Lục Cảnh Nghiêm nói ra quyết định của mình: "Sắp tới, tôi sẽ rất bận với sự vụ trong trại huấn luyện người dị năng và ti tỉ các thứ phát sinh khác. Vậy nên tôi quyết định trao lại chức vụ gia chủ này cho Cảnh Sâm. Dù sao một tháng trở lại đây, Lục gia cũng do Cảnh Sâm quản lý. Bây giờ tôi chuyển giao hẳn cho em ấy cũng là lẽ thường tình."

Người của Lục gia, bao gồm cả Lục Hoài Cố và Hoàng Nhã Phương đều hiểu đây là việc cần thiết, họ cũng không thể để một thú nhân bị xáo trộn trí nhớ nắm quyền gia chủ. Bây giờ hắn chủ động giao thực quyền cho Lục Cảnh Sâm thì không có gì tốt hơn nữa.

Nhưng Lục Vân nghe hắn nói vậy, cậu lại có cảm giác hắn đang muốn giảm bớt, thậm chí cắt đứt liên lạc với Lục gia. Cậu vừa ngước mắt nhìn hắn lại thấy hắn cũng đang nhìn mình, đôi mắt lạnh nhạt ấy của hắn khiến cậu nuốt lại những chất vấn định nói ra.

Cậu lấy tư cách gì để đòi hắn phải về nhà? Hỏi ra chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi.

Lục Cảnh Sâm là người có năng lực cáng đáng chức vụ này, đương nhiên là anh sẽ không từ chối lời đề nghị của Lục Cảnh Sâm. Mọi chuyện cứ như thế được thông qua, từ giờ Lục gia sẽ do Lục Cảnh Sâm nắm quyền gia chủ, Lục Cảnh Nghiêm sẽ chuyên tâm phát triển thế lực bên phía quân đội và người dị năng.

Lúc Lục Cảnh Nghiêm chuẩn bị rời đi thì trời chợt đổ cơn mưa. Hắn khẽ khựng lại trước cửa, ra hiệu cho quản gia đi lấy ô che.

Nhìn cơn mưa rơi ngày càng nặng hạt, trong lòng hắn cũng khắc khoải mãi về những mảnh kí ức vụn vặt mình mơ thấy hằng đêm. Nơi ấm áp, hạnh phúc và chân thực đến lạ, nhưng nó lại không giống với những gì anh biết.


Thật ra sau lần đánh nhau đó với Lục Cảnh Sâm, hắn cũng từng tra tìm lịch sử ghi hình ở bệnh viện. Nhưng nó không hề có hình bóng của Lục Vân mà chỉ toàn là Tử Lam, là cậu ấy đã chăm sóc hắn từ những ngày đầu cho đến khi xuất viện.

Bằng chứng xác thực như thế, hà cớ gì hắn vẫn luôn cảm giác sự thật không phải như vậy. Và cả những giấc mơ khó hiểu kia nữa...

Khi hắn đang rải suy tư vào mưa thì thình lình một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng.

"Anh."

Lục Cảnh Nghiêm quay lại thì thấy Lục Vân đã đứng sau lưng hắn tự lúc nào với chiếc ô to xụ trên tay.

Cậu dè dặt hỏi: "Trời mưa lớn quá. Hay là... anh ở lại một đêm rồi hẳn đi?"

Hắn vẫn lấy thái độ của kẻ bề trên quen thuộc để nhìn xuống bóng dáng nhỏ bé ấy, trong một khoảnh khắc nào đó, hắn đã mềm lòng... Nhưng đáp án cuối cùng của hắn vẫn là cái lắc đầu: "Không được. Tôi phải đi ngay."
2

Thất vọng chẳng thể giấu trên nét mặt Lục Vân, nhưng rồi cậu mím môi tự tay đưa chiếc ô mình chuẩn bị cho anh. Sau đó cậu vẫn lẽo đẽo theo anh đến thềm cửa, chỉ khác là cậu đứng lại còn anh vẫn bước tiếp vào màn mưa.

Giây phút cửa xe ô tô đóng lại cũng là lúc trái tim cậu lạc lõng vô bờ.

Lục Cảnh Nghiêm...


Lục Vân thở hắt ra nhưng vừa trút bỏ thứ gì, bất chợt sau lưng được phủ lên một lớp áo choàng mềm mại ấm áp. Cậu không cần quay đầu lại cũng biết là ai khoác cho mình, mây mù trong lòng lập tức tan đi hơn nửa.

Bé con bật chế độ làm nũng với anh, vừa quay đầu lại vừa giơ tay đòi anh bế.

Lục Cảnh Sâm lập tức khụy người xuống bế vợ ngồi lên tay mình, anh vừa phủi đi những giọt mưa lấm tấm trên tóc mái của cậu vừa nói: "Hư quá. Mưa gió mà em đi đâu thế hả?"

Cậu rướn người hôn chụt lên miệng anh, chặn được những lời mắng thương của anh xong còn cười hì hì: "Em biết sai rồi. Đừng mắng em."

Lục Cảnh Sâm thật sự hết cách với cục bột trắng này, anh giận dỗi cúi xuống cạp má sữa của bé trả thù, sau đó thích thú nhìn cục cưng xoa xoa má như bé rái cá.

Anh bế cậu về phòng tắm rửa thơm tho rồi mới thả lên giường nằm chơi, còn mình thì qua phòng làm việc giải quyết sự vụ của Lục gia.

Lục Vân vún áo lên lộ cái bụng tròn tròn trắng trẻo, sau đó cầm túi len nhỏ đã đan xong úp lên trên. Cậu vừa vui sướng ngắm nhìn kiệt tác đầu tay của mình vừa hí hửng khoe với hệ thống: "Dễ thương ha."

Hệ thống bị sự dễ thương này tấn công, nếu nó hóa được thành người chắc chắn sẽ ôm tim lăn lộn kêu trời kêu đất. Nhưng tiếc là nó không có, cho nên chỉ có thể liên tục nhấp nháy biểu tượng mũi tên bắn xuyên tim💘, liên mồm nói "dễ thương!"
2

Cậu đang xoa bụng cười hiền thình lình nghe hệ thống nói: "À chủ nhân, em có tin tốt cho ngài nè. Em đã tìm ra phương pháp hóa giải ảo cảnh cho ngài Nghiêm rồi."

Động tác tay của Lục Vân chợt khựng lại, cậu vội nhìn sang đốm sáng nhỏ: "Thật sao?"


Hệ thống lắc lư thay cho cái gật đầu, nó truyền âm: "Chỉ cần ngài lên đến trúc cơ sẽ nhận được một lần tẩy kinh phạt tủy, tức là trút bỏ mọi ô uế trong cơ thể để từ đó biến phàm thai thành linh thai."

"Em có thể giúp ngài chuyển quá trình này sang cho ngài Nghiêm, có thể giúp ngài ấy loại bỏ hoàn toàn dư âm của phấn hoa ảo ảnh kia, khôi phục lại trí nhớ."

Lục Vân nghe nói mà hai mắt sáng rực, cậu gấp rút nói: "Vậy thì tốt quá. Nếu chăm chỉ tu luyện thì chỉ cần thêm hai, ba tháng nữa là ta sẽ lên được trúc cơ thôi. Chuyện này nhờ cả vào em nhé, hệ thống."

Nhưng hệ thống lại không háo hức đáp lời với cậu, nó hơi dè dặt nói tiếp: "Nhưng chủ nhân nên biết là, bỏ qua cơ hội tẩy kinh phạt tủy đồng nghĩa với chặt đứt con đường tu luyện sau này. Bởi vì chỉ có linh thai mới dễ dàng tiếp cận với linh khí trời đất, mới có thể vững vàng bước đi trên tiên đồ gập ghềnh này..."

Khóe môi đang cười tươi của Lục Vân chợt chùng xuống, cậu lưỡng lự không chừng trước quyết định khó khăn này. Nhưng nghĩ một hồi, cậu tinh ý nhớ ra trong kho hàng của mình còn một lọ tên là "tẩy tủy đan".

Cậu vội hỏi ý hệ thống: "Em kiểm tra lại kho hàng xem, chẳng phải ta vẫn còn một lọ "tẩy tủy đan" sao? Loại thuốc này có thể thay thế quá trình tẩy kinh phạt tủy khi thăng lên trúc cơ kỳ không?"

Hệ thống quên bẵng đi chuyện này, "tẩy tủy đan" là phần thưởng khi chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ "người người tin phục". Bên trong mỗi lọ có đến mười viên thuốc với công dụng bài trừ ô uế trong cơ thể và kinh mạch, giúp tăng tốc độ hấp thụ linh khí nhưng không thể chuyển hóa phàm thai thành linh thai.

Nhưng nhiêu đó cũng đã đủ để giải trừ loại độc tố cấp thấp như phấn hoa ảo ảnh rồi. Thực ra nếu không có sự nhúng tay của nền văn minh cấp cao thì loại phấn hoa này đã hết hiệu lực từ lâu, bây giờ thêm vào công dụng của "tẩy tủy đan" thì chắc chắn sẽ hóa giải được ngay.

Nó báo tin vui cho chủ nhân: "Được đó ạ. Em cứ mãi tìm cách xa xôi lại quên ngay trong kho hàng mình có đồ dùng."

Lục Vân dùng ý niệm vận chuyển lọ thuốc từ trong không gian ra ngoài, cậu cầm nó trên tay nâng niu như cầm được hy vọng.

Bây giờ thuốc đã có nhưng làm sao để đưa cho Lục Cảnh Nghiêm uống được đây?

Cậu đổ một viên ra lòng bàn tay nhìn thử. Nó là những viên thuốc tròn màu xanh đậm, đường kính chỉ nhỏ bằng nửa đốt tay. Cậu không ngờ một viên thuốc trông đơn giản thế này lại có công dụng to lớn nhường ấy.


Hiện giờ Lục Cảnh Nghiêm đang bận việc trong quân đội, cậu phải hỏi rõ hành tung của hắn xem hắn vẫn còn ở trong quân khu hay đã hành quân đến cứ điểm huấn luyện dị năng sâu trong rừng già.

Nếu là vế sau thì chuyện này đành phải gác lại thêm một đoạn thời gian. Cậu đang có trứng nhỏ, không thể mạo hiểm đi vào nơi rừng thiên nước độc đó đưa thuốc cho hắn.

Hơn nữa là... trong lòng cậu vẫn chưa hết giận con sói khờ đó đâu.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Lục Vân khỏi những suy tư bộn bề. Cậu lồm cồm bò dậy cầm điện thoại lên xem thì thấy hiển thị người gọi là Diên Như Ý.

Cậu lấy làm lạ sao chị ấy lại gọi mình vào giờ này, nhưng tay vẫn bấm nghe máy.

"Alo? Em nghe nè chị."

Đầu dây bên kia truyền lại tiếng nói hơi gấp gáp của Diên Như Ý: "Bé Vân hả? Ừm... em có lên mạng xem chưa?"

-------------------------------

Tự thấy mình siêng lạ thường luôn á mấy bà :3

Viết lẹ lẹ qua khúc ngược bé Vân chứ sót lắm ròi (ಥ﹏ಥ)
6

170 vote + 50 cmt = 1 chương mới (chương trước chưa đủ nhưng có 2 cục cưng donate nên lên luôn nạ hì hì (≧▽≦)
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận