Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Cái khoảnh khắc khi da thịt sắp sửa gần kề thì một cái vung tay từ Lục Cảnh Nghiêm hất văng Tử Lam bay ngược ra sau. Trong lúc hoảng hốt, hắn đã vô thức vận linh lực vào trong cú hất tay, đợi khi hắn hoàng hồn nhận ra cú va đập này có thể khiến cơ thể Tử Lam thương tật thì vội vàng dùng linh lực tạo thành tấm đệm giảm xốc cho anh ta.

Nhưng làm vậy không có nghĩa là hắn sinh lòng thương xót mà ngược lại, hành động vứt hết liêm sỉ này của anh ta khiến hắn ghê tởm đến nổi da gà.

Điều khiến hắn khó hiểu hơn cả là hành động gần như là vô thức của cơ thể mình, lẽ nào trong tiềm thức của hắn lại phản cảm chuyện động chạm da thịt với một người khác như thế sao?

Hắn nhíu mày vuốt phẳng nếp nhăn trên tay áo, phong thái điềm nhiên chẳng quan tâm Tử Lam đang đau đớn nằm trên nền gạch lạnh tanh ngày mưa bão. Tuy đã được giảm sốc nhưng cú va đập mạnh vẫn khiến cơ thể anh ta không thể gượng dậy nổi, cứ thế nằm đó cuộn tròn chờ đợi cơn đau dịu đi.

Đợi khi Lục Cảnh Nghiêm chịu dời sự chú ý của mình để nhìn về người nọ, lời thốt ra vẫn không phải lời quan tâm mà lại là câu đầy uy hiếp: "Tử Lam, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."

Tử Lam vừa đau vừa nhục, anh ta kìm nén mọi cảm xúc đến nỗi khiến cơ mặt mình vặn vẹo. Lúc này, anh ta đã chẳng còn giữ được nét diễn điềm đạm thường ngày nữa, bắt đầu trưng ra mặt tối tăm điêu ngoa của mình với Lục Cảnh Nghiêm: "Nghiêm! Chẳng lẽ anh... anh chưa từng động lòng vì tôi ư? Tôi quan tâm... tôi chăm sóc anh bao ngày qua cũng chẳng đổi lại một lần rung động từ anh sao?!"

Lục Cảnh Nghiêm dửng dưng quay người ra hướng cửa, chẳng buồn quay mặt lại mà nói thẳng: "Chưa từng. Những gì cần nói tôi đều đã nói rõ, chúng ta không ai nợ ai, đừng khiến mọi thứ đi quá xa để rồi người chịu thiệt sẽ là em đấy."

Câu cuối cùng của Lục Cảnh Nghiêm không phải là nói suông, nó là lời cảnh cáo thật sự dành cho những kẻ không nghe lời.

Thấy cứng đối cứng không được, Tử Lam lập tức xuống giọng: "Nghiêm à..."

"Mười phút nữa, bác sĩ tư nhân của tôi sẽ đến."

Lục Cảnh Nghiêm không muốn mất thời gian vô nghĩa ở nơi này, hắn nói xong những lời cần nói thì lập tức rời đi, để lại Tử Lam đang gắng gượng đứng lên. Trông có vẻ anh ta vẫn muốn đuổi theo bước chân của hắn nhưng một người sải bước một người tập tễnh thì khoảng cách sẽ càng ngày càng kéo dài.

Cuối cùng, Tử Lam thất thểu ngồi sụp xuống ghế sopha, nhìn bóng lưng đang khuất dần trong màn mưa của Lục Cảnh Nghiêm.


Trái tim đang đau khổ là thế mà tâm trí cũng chẳng được yên, bởi trong đầu anh ta đang bị tiếng nói máy móc của hệ thống quấy rầy.

"Kí chủ! Nếu cậu không thể hủy hoại tình cảm của Lục Vân và Lục Cảnh Nghiêm như thỏa thuận của nhiệm vụ, ta buộc phải thực thi trừng phạt."

Tử Lam không hiểu ngày trước mình đã bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vướng vào nhiệm vụ chết chóc này. Anh ta bụm mặt khóc rống lên, những giọt nước mắt hối hận và bế tắc.

Là anh ham hư vinh, thật sự tin rằng mình mới là nhân vật chính của thế giới này, thật sự nghĩ rằng mình có thể cướp lấy trái tim của Lục Cảnh Nghiêm.

Nhưng sự thật lại như cái bạt tay vã thẳng vào mặt anh.

Người đàn ông đó... ngay khi hắn đã bị xáo trộn kí ức thì trái tim của hắn vẫn một lòng hướng về người kia.

Nói sao nhỉ? Anh dám cá rằng mỗi một lần ép Lục Cảnh Nghiêm mất trí nhớ là một lần hắn tự học lại cách yêu để yêu cậu thiếu niên kia một lần nữa.
1

Thế thì thử hỏi, liệu còn cơ hội nào cho anh chen chân vào mối quan hệ của họ không?

Nhưng hệ thống không muốn bó tay chịu chết, nó nói với Tử Lam: "Ta đã quay lại cảnh tượng ban nãy. Chỉ cần cắt đi phần sau và tung lên mạng thì mối quan hệ giữa họ sẽ xuất hiện vết rách."

Tử Lam trừng mắt nhìn trần nhà trống rỗng, sau cùng vẫn lắc đầu: "Lục Cảnh Nghiêm sẽ giết tôi nếu tôi dám làm thế."


Hệ thống quăng ra mồi nhử: "Đừng hèn nhát như thế. Hiện giờ cậu đã là người dị năng, an toàn của cậu được chính phủ bảo vệ. Hơn nữa, một khi nhiệm vụ này thành công thì cậu sẽ nhận được năng lượng khổng lồ đủ để cậu thăng cấp thành kẻ mạnh nhất nơi này. Suy nghĩ cho kỹ."

Tham lam và thiển cận là hai từ để lột tả con người của Tử Lam. Anh ta như con nghiện đánh cược, dù bản thân đã ôm nợ vài tỷ thì anh ta vẫn sẵn sàng vay mượn tiền từ người thân để mong muốn "gỡ vốn". Nhưng càng đánh thì lại càng thua và kẻ cược thua thì phải bán mình cho quỷ dữ.

Anh ta siết chặt tay, nói ra quyết định của mình: "Tôi sẽ làm."
1

Nếu mắc xích tình cảm từ phía Lục Cảnh Nghiêm là chung thủy và kiên cường thì anh sẽ phá hoại nó từ phía Lục Vân.

Liệu một người sống quen trong nhung lụa như cậu ta có thể kiên nhẫn sửa lại món đồ xưa cũ không hay sẽ thẳng thừng vứt bỏ nó để mua ngay một món mới tốt hơn?
1



Xe vừa lăn bánh chưa được bao lâu thì mưa cũng ngớt dần rồi tạnh hẳn. Lục Cảnh Nghiêm tựa lưng vào ghế sau nghỉ ngơi, điện thoại thì cầm trên tay vân vê mãi vẫn chẳng thấy bấm.

Tài xế nhìn qua gương thấy vậy thì bạo gan hỏi thử: "Ngài Nghiêm, tôi thấy cậu Vân có đăng một bài viết mới đó ạ."

Lục Cảnh Nghiêm không trách tài xế lắm mồm, hắn khẽ "ừ" một tiếng rồi bấm vào trang cá nhân của cậu nhìn xem.

Ngay lập tức, một giọng hát êm dịu nhưng thoáng buồn bay múa trong không gian kín chật hẹp, Lục Cảnh Nghiêm vừa nghe vừa đọc dòng tâm trạng của bài đăng, ánh mắt hắn thoáng buồn.


Chỉ có hắn mới biết mình đã trải qua những gì trong những ngày qua. Sẽ ra sao khi một người minh mẫn lại phải hứng chịu sự nhập nhằng không rõ trong kí ức hiện tại và những đoạn kí ức mơ hồ khi đêm về?

Rất nhiều lần hắn giật mình giữa khuya trong sự mơ hồ chẳng phân biệt đây là thật hay mơ. Nhưng rất nhanh thôi, cảm giác cô đơn trống vắng đã nói cho hắn biết đây là thực tại. Bởi trong mơ, hắn luôn có một người con trai ở bên bầu bạn, người lấp đầy trái tim hắn bằng đôi mắt lúng liếng tựa ngàn vì sao.

Những lúc như thế, hắn đã nhìn xuyên khung cửa sổ để thả mình vào bầu trời đêm, nơi cũng có những vì sao sáng tựa đôi mắt em.

Chỉ mới đây thôi, hắn đã quyết định dẹp bỏ những khúc mắc trong trí nhớ để lắng nghe con tim. Hắn quyết định nói rõ mọi chuyện với Tử Lam, rũ bỏ mọi quan hệ nhập nhằng để toàn tâm toàn ý yêu em lại từ đầu.

Vậy mà khi hắn quay lại, em ấy đã chọn rời đi rồi.

Lục Cảnh Nghiêm nói với tài xế: "Cậu ghé vào cửa hàng điện thoại dùm tôi."

Tài xế không hiểu ông chủ muốn ghé đó làm gì nhưng vẫn tấp xe vào. Gã ngồi đợi một hồi thì thấy ngài ấy bước ra với chiếc túi mua hàng trên tay.

Lục Cảnh Nghiêm ngồi vào xe, từ tốn mở hộp lấy tai nghe ra.

Hắn thuần thục mở điện thoại lên, bấm vào bài đăng của cậu rồi bật kết nối bluetoooth.

Tài xế tranh thủ lúc ông chủ chưa đeo tai nghe vào thì nhanh nhảu nói: "Ngài Nghiêm, tôi thấy lần này cậu Vân giận thật rồi. Cậu ấy vừa hủy theo dõi ngài đó ạ. Hay là... ngài gọi cậu chủ hỏi thử xem?"

Đừng trách gã lắm lời, nhưng mà gã đi theo ông chủ bao năm rồi mới lần đầu thấy ngài ấy ủ dột như thế. Bờ vai rộng đủ sức cáng đáng một phương ấy chưa từng suy sụp, bây giờ lại hơi rũ xuống đầy vẻ mỏi mệt.

Trông... rất cô đơn.

Động tác đeo tai nghe của Lục Cảnh Nghiêm chợt khựng lại, anh mím môi, đôi tay thon dài run run bấm vào mục theo dõi. Hắn nhập tên mình vào thì quả nhiên, hệ thống báo lại không tìm thấy kết quả nào.


Mọi chuyện đã đến mức này rồi sao?

Lục Cảnh Nghiêm thở dài, hắn nhắm nghiềm mắt cố điều chỉnh tâm trạng nhưng chẳng khá hơn là bao.
1

Với tâm trạng này mà đi quân khu cũng chẳng tập trung xử lý được việc gì, hắn thở hắt ra rồi bấm gọi cho Lục Chí Thuận.

Hắn bàn giao: "Tối nay tôi ở lại nhà chính. Cậu thay mặt tôi sắp xếp chỗ ở cho người dị năng. Có việc gì không giải quyết được thì gọi tôi,"

Lục Chí Thuận đồng ý ngay, còn nói mọi chuyện đều đã được dàn xếp ổn thỏa, chỉ huy có thể ở lại nhà chính thêm mấy ngày. Anh ta và mấy trưởng bối của Lục gia ở quân khu đều đoán được lí do, bọn họ không những phản đối mà còn mong Lục Cảnh Nghiêm mau về dỗ tiểu thiếu gia, chuyện ở quân khu cứ để họ gánh thêm vài ngày cũng được.

Vừa cúp máy xong, Lục Cảnh Nghiêm lập tức lệnh cho tài xế: "Quay về Lục gia."

—----------------

Tiếng lòng của anh Nghiêm si tình: "Có giọng của em ru tôi vào giấc nồng, tôi sẽ ngủ thật ngon mà chẳng phải giật mình giữa đêm hiu quạnh."
1

Ý là anh Nghiêm cũng tội mà đúng không? Hổng lẽ hổng ai thương ảnh thiệt hả? ༼ಢ_ಢ༽
10

190 vote + 50 bình luận = 1 chương mới (Mấy bà vote lẹ quớ tui áp lực👉👈 Xin phép tăng lượt vote lên xíu nghen)


7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận