Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Trời đã khuya nhưng nhà chính Lục gia vẫn luôn sáng trưng ánh đèn. Chiếc xe chở Lục Cảnh Nghiêm chầm chậm lăn bánh vào trong khuôn viên biệt phủ, chạy đến trước bậc tam cấp rồi dừng lại.


Lục Cảnh Nghiêm trở về không làm kinh động đến ai, cứ thế một mình đi vào nhà. Hắn không về phòng mình, cũng chẳng thèm bật đèn hành lang mà cứ nương theo ánh sáng hắt vào từ bên ngoài để bước đến chiếc sopha giữa phòng khách.

Thân hình cao lớn cứ ngồi thừ ở đó, không ai biết hắn đang suy tư điều gì.

Thình lình một tiếng cạch vang lên kéo theo chùm tia sáng chiếu rọi căn phòng khiến Lục Cảnh Nghiêm hơi nheo mắt, ngay sau đó theo bản năng quay qua tìm kiếm nguồn âm phát ra.

Và hắn nhìn thấy Lục Vân đang đứng ở đó.

Cậu cũng thấy hắn. Nhưng khác với nụ cười má lúm xinh yêu những lần gặp trước, cậu chỉ lẳng lặng đứng tựa lưng vào tường nhìn hắn, bộ dạng xa cách là thế nhưng vài cọng tóc vểnh ngốc nghếch trên đầu lại con người ấy đáng yêu đến lạ. Ít nhất thì trong mắt hắn là thế.

Lục Cảnh Nghiêm vuốt mặt lấy lại tỉnh táo, giọng hắn khàn khàn: "Vân."

Sự lên tiếng của hắn đã đánh vỡ không khí ngại ngùng ban đầu, Lục Vân cũng không đứng chôn chân nữa, cậu khẽ "ừ" như đáp lời với Lục Cảnh Nghiêm rồi bước vòng qua hắn, đi đến khu vực bếp phía sau để lấy nước.

Thấy cậu không trả lời, Lục Cảnh Nghiêm đứng lên khỏi sopha, lẽo đẽo theo cậu ra nhà bếp.

Lục Vân vừa rót nước quay lại đã bị bức tường thịt chặn đường. Cậu nhíu mày, giọng điệu xa cách: "Làm gì vậy?"

Hắn nhìn mèo con xù lông trước mặt, không hề phản cảm với thái độ này của cậu, ngược lại rất muốn dỗ dành. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe ấy, thấp thỏm đưa ra lời đề nghị: "Nói chuyện với anh chút."

Cậu quay mặt sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt đượm buồn ấy của anh. Đôi tay mảnh khảnh hơi run lên khiến nước trong ly sóng sánh, nhưng môi mọng vẫn cứng rắn nói dối: "Không muốn. Có việc gì thì để sáng nói."


Cậu nói xong bèn lách người sang một bên muốn chuồn đi thì đột nhiên bị hai cánh tay chắc nịch chặn lại, chóng ở hai bên thành bếp vây lấy cơ thể nhỏ nhắn của cậu vào giữa. Cậu sợ sệt co rúm người lại, có lẽ vì cậu đã dần nhận thức được người này đã không phải anh Nghiêm của cậu nữa nên trong tiềm thức nảy sinh phòng bị với người đàn ông này.

Con thỏ nhát gan mãi lo cúi đầu run rẩy nên đã chẳng nhận ra, phản ứng này của mình khiến người đàn ông mà cậu phòng bị bộc lộ biểu cảm đáng thương đến nhường nào.

Cứ như một con chó tự biết mình làm sai bèn nơm nớp lo sợ bò về nhận lỗi với chủ nhân. Khi nó đã cụp đuôi chờ đợi những lời trách mắng thậm tệ nhất đổ ập xuống thì chủ nhân lại chẳng thèm la mắng gì nó nữa, ngài chọn vứt bỏ nó.

Nhưng bản tính của Lục Cảnh Nghiêm không ngoan ngoãn như chó, hắn là con sói hung mãnh và trung thành. Hắn không ở yên chờ đợi trong vô vọng mà kiên quyết chống tay kềm chặt chủ nhân của mình vào giữa, sau đó bằng một thái độ thành kính đến cùng cực, hắn cúi đầu gác cằm mình lên hõm vai cậu, thất thểu cầu xin: "Đừng sợ tôi. Tôi chỉ muốn xin lỗi em."

Lục Vân gồng cứng người trước hành động và lời nói này của Lục Cảnh Nghiêm. Cậu cảm nhận được sức nặng nơi đầu vai, cũng cảm nhận được sự cúi mình trong thái độ của hắn, nhưng... cậu không thể nhắm mắt cho qua những chuyện hắn từng làm trước đó, càng không thể xem bài đăng cặp nhẫn kia là chưa từng tồn tại.
1

Cậu mím môi dặn mình không được mềm lòng, trăm mối ngổn ngang dồn vào một câu nói: "Đứng lên đi. Tử Lam còn đợi anh kia kìa."

Nói thật lòng thì cậu đang suy nghĩ có nên đưa viên thuốc giải cho hắn hay không? Bởi vì nếu giữa hai người họ đã thật sự nảy sinh tình cảm, thậm chí là phát sinh quan hệ thì việc anh nhớ lại đã chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Nhưng cậu không cam lòng buông tay một cách dễ dàng như thế. Chẳng phải chính cậu cũng suýt bỏ lỡ hắn vì hiểu lầm không đáng có sao?

Lục Cảnh Nghiêm đứng thẳng người dậy nhưng đôi tay vẫn vây lấy Lục Vân vào lòng, hắn lắc đầu sửa đúng lời cậu nói: "Tử Lam đợi tôi là quyền của cậu ấy, tôi không cấm được. Còn em đợi tôi thì tôi phải về."

Lục Vân nhíu mày, thầm nghĩ chẳng phải họ đã trao nhẫn cho nhau rồi ư? Sao bây giờ lại nói với cậu những lời này? Trêu đùa tình cảm của cậu vui đến thế sao?

Cậu oán hận nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác ghê tởm khi phải nghe những lời dối trá từ anh khiến cậu buồn nôn. Cậ không chịu đựng được nữa bèn cố vung tay đẩy hắn ra xa khỏi người mình: "Anh cút đi!"

Lục Cảnh Nghiêm vẫn không hiểu tại sao cậu lại tức giận như thế, anh chấp nhận biến thành bao cát cho cậu đấm thùm thụp vào ngực nhưng quyết không tránh ra.


Bất chợt, một giọng nói hùng hồn vang lên cắt ngang sự giằng co của hai người.

"Lục Cảnh Nghiêm! Anh làm cái gì vậy!?"

Lục Cảnh Sâm đang ngủ mà thấy thiếu hơi vợ nên cũng giật mình tỉnh lại. Anh không thấy cậu đâu bèn đi xuống lầu tìm, ai ngờ vừa bước tới cửa phòng bếp thì cảnh tượng bé con vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Lục Cảnh Nghiêm đã đập ngay vào mắt.

"Tên khốn này!"

Anh lập tức chạy lại lôi tên khốn đó ra, giáng một cú đấm thật mạnh vào mặt hắn khiến hắn ngã sõng soài trên nền gạch. Anh bồi thêm mấy cú đá vào bụng hắn mới hả giận, vội vàng quay qua xem xem bé con có bị sao không.

Lục Vân như kẻ mù tìm về được ánh sáng, cậu lao đến đu lên người Lục Cảnh Sâm như con gấu túi. Anh thấy được sự ỷ lại của bé con dành cho mình, trong lòng vừa thương vừa vui, bàn tay vội vàng bợ lấy mông đào của bé để tránh cục cưng ngã xuống.

"Vân ngoan, anh đây rồi."

Anh dỗ ngọt bé con bị kinh hoảng xong mới rũ mắt nhìn xuống kẻ bại trận đang ngã ngồi trên đất: "Anh cả, tôi nhắc anh. Chừng nào mà anh còn chưa dứt với cậu Tử Lam kia thì chừng đó anh vẫn chưa có tư cách theo đuổi bé Vân."

Lục Cảnh Nghiêm quệt đi vệt máu trên khóe miệng, cố gắng thanh minh: "Tôi và Tử Lam không là gì của nhau cả."

Hắn trả lời Lục Cảnh Sâm nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào thiếu niên được anh ta bế trên tay, bao nhiêu hy vọng người ấy sẽ quay đầu nhìn lại nhưng cuối cùng chỉ nhận về cái ngoảnh mặt chẳng màn.

Lục Cảnh Sâm vừa vỗ lưng an ủi vợ vừa cười khinh Lục Cảnh Nghiêm, rõ ràng không tin lời hắn nói: "Anh biết tối nay, đám fan của cậu ta đã buông lời bẩn thỉu để chì chiết bé Vân cỡ nào không? Hành động thân mật tại buổi họp báo của hai người còn nổi lều phều trên khắp các trang mạng, anh mặt dày cỡ nào mà dám về đây ép buộc bé Vân phải nghe anh nói?"


Lục Vân nắm lấy vạt áo của Lục Cảnh Sâm, thấy anh nhìn qua mới mệt mỏi nói: "Em muốn về phòng ngủ."

Anh vỗ về em bé của mình, nhẹ giọng nói: "Ừm, em buồn ngủ thì ngủ trên tay anh đi, anh bế em về giường."

Cậu gác cằm lên vai anh rầm rì, đôi mắt nhắm nghiềm vẫn còn vương vài giọt giọt sương chưa kịp khô, nhìn bộ dạng có vẻ đã rất buồn ngủ. Anh không phí thời gian với lẻ sắp trở thành "người ngoài" trong gia đình nhỏ này nữa, tự giác lướt qua người hắn để ẵm bé về phòng ngủ.

Trong lòng Lục Cảnh Nghiêm vang lên hồi chuông cảnh báo, hắn có cảm giác nếu mình bỏ lỡ lần này thì sẽ không bao giờ có cơ hội tìm lại nữa. Hắn chật vật bò dậy, chẳng quan tâm bộ quân phục vốn phẳng phiu đã nhăn nhúm thế nào, chỉ biết đưa tay níu lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lục Vân, giọng hắn hơi nghẹn: "Cho tôi một cơ hội được không?"

Mí mắt Lục Vân run run, cậu chỉ đang giả vờ buồn ngủ mà thôi. Cậu sợ ở đây lâu thêm thì cậu sẽ lại mềm lòng với người đàn ông này. Cái nắm tay này của hắn khiến cậu cảm nhận tôi tay này đầy các vết chai sạn. Cậu xót lắm chứ...

Có thật là cậu có thể tin người này thêm một lần nữa không?

Lục Vân mở mắt ra nhìn Lục Cảnh Nghiêm, nhìn thấy sự chân thành và cầu xin trong mắt hắn... Nó khiến cậu mềm lòng thật rồi.

Cậu thở dài, nói: "Sâm à, thả em xuống đi."

Lục Cảnh Sâm nghe lời thả cậu xuống.

Lục Vân lấy từ trong kho hàng ra một lọ thuốc rồi đổ ra một viên, đưa đến trước mặt Lục Cảnh Nghiêm.

"Viên thuốc này sẽ giúp anh nhớ lại tất cả. Uống hay không thì tùy anh."

Cậu cho hắn chọn. Nếu hắn xem kí ức về Tử Lam là tốt đẹp và không muốn bị mất đi thì viên thuốc này coi như vô dụng. Còn nếu anh thật sự buông bỏ được người kia, vậy... cậu sẵn sàng cho anh thêm một cơ hội.

Nói xong, cậu lại giơ hai tay đòi Lục Cảnh Sâm bế về phòng, bỏ lại Lục Cảnh Nghiêm đang trầm ngâm nhìn viên thuốc.

Không phải hắn đang suy tư xem nên uống hay không, mà hắn chỉ đang nghĩ mình lên uống khô hay cần uống với nước.
3


Chần chờ hồi lâu, hắn quyết định ngậm trực tiếp viên thuốc vào miệng. Vốn nghĩ nó sẽ có vị đắng nhưng không, vừa vào miệng là viên thuốc đã tan ra, một dòng năng lượng mềm mại như nước chảy dọc theo các kinh mạch để truyền khắp toàn thân của hắn.

Nhưng sự êm dịu ấy chẳng được bao lâu, một cơn đau bỏng rát cả linh hồn đổ dồn về khiến người có sức chịu đựng cao như Lục Cảnh Nghiêm cũng phải khụy gối ngồi sụp xuống.

Hắn cảm giác như có lửa bốc cháy từ trong cơ thể mình, râm ran đau rát lại chẳng có cách nào dập tắt. Sự dày vò kéo dài khiến hắn ước mình được ngất đi nhưng ý thức vẫn luôn tỉnh táo đến lạ kì, tỉnh táo để nỗi có thể cảm nhận từng tế bào đang héo rũ.

Hắn nghĩ mình đã đến giới hạn nhưng đây chỉ là bước mở đầu. Cơn đau thể xác chẳng xá gì với sự thống khổ bộc phát từ sâu trong linh hồn. Bởi vì hắn đang dần nhớ lại, từng giọt từng giọt kí ức chảy đầy biển ý thức bị phũ bụi, khiến nó bừng sáng và liền mạch thành một vùng kí ức trọn vẹn.

Đau quá.

Không phải từ thể xác mà là trái tim này đang giày xéo vì hối hận.

Hắn đã làm tổn thương em ấy! Sao hắn dám làm tổn thương ấy!?
4

Hốc mắt hắn ứa ra hai hàng huyết lệ chảy dài không dứt, hắn muốn giết chết chính mình! 

----------------------------------------

É hé hé nay T1 có lịch đánh giải nên tui bị trễ deadline. Tui đã ngược anh Nghiêm thiệt nhiều để tạ lỗi (๑˃̵ᴗ˂̵)ﻭ
6

Tui mới nảy ra một ý định là làm tuyển tập giới thiệu mấy bộ truyện hay hay cho mọi người dễ tìm đọc nè. Ai đói có thể qua bên đó ngía thử nhen. Giờ mới có một truyện à, từ từ sẽ nhiều lên hehe. 

200 bình chọn + 50 bình luận = 1 chương mới
4


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận