Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Sự dày vò dai dẳng nãy chẳng dứt đã đi quá sức chịu đựng của Lục Cảnh Nghiêm. Từng thớ cơ trên người hắn đều gồng cứng như sắt, trong phút tuyệt vọng hắn từng muốn tự tử để giải thoát bản thân khỏi sự đau đớn tột cùng này. Nhưng rồi hắn nghĩ đến bé con vẫn còn đang đợi lời xin lỗi muộn màng từ mình, vẫn còn những ngày tháng sau này cần hắn chăm sóc và bù đắp, hắn quyết không để mình nỗi đau lăng trì này đánh bại.

Thậm chí là bé con đã giận hắn, không còn cần hắn nữa thì hắn vẫn phải tồn tại, bởi linh hồn và thân xác này giờ đây không phải của hắn nữa mà đã trao vào tay tín ngưỡng duy nhất của cuộc đời hắn.

Nếu cậu muốn hắn chết để tạ tội, hắn tuyệt đối không chối từ.

Đầu ngón tay bấu chặt xuống nền gạch đến rướm máu, hắn nhắm nghiềm đôi mắt để gặm nhấm sự bóc tách những tạp chất bên trong kinh mạch, cảm nhận chúng được đẩy ra ngoài thông qua lỗ chân lông mình. Nó dai dẳng và khó chịu cùng cực nhưng hắn chẳng nề hà mà hứng chịu tất cả, chỉ mong đổi lấy cơ hội sống sót để về lại bên cạnh bé con, làm một cận vệ trung thành chẳng mong sự hồi báo.

Có lẽ là ý chí và bản tâm của hắn đã tìm thấy tín ngưỡng của riêng nó, khiến nó hóa thành đạo tâm để rồi chạm đến ngưỡng cửa chứng đạo.

Trên con đường tu luyện mịt mờ này, đạo tâm của hắn đã được trời đất chứng giám, thiên đạo tán thành.

Đây là một sự kiện mà bất kỳ tu sĩ nào cũng mong muốn có được.

Trong khoảnh khắc chẳng ai ngờ tới, một vầng sáng như soi rọi từ thiên giới chiếu thẳng vào cơ thể đang thoi thóp trên vũng máu của Lục Cảnh Nghiêm. Nơi ánh sáng chiếu qua đều nhanh chóng kết vảy rồi lành lặn hẳn như chưa từng bị thương.

Dần dần, làn da được chữa lành của hắn xuất hiện những miếng vảy rồng khảm lên trên, không phải toàn thân mà chỉ tập trung vào một vài chỗ, nhất là vùng đuôi mắt. Không dừng lại ở đó, trên đỉnh đầu hắn cũng mọc ra cặp sừng rồng non nớt như thuở mới khai sinh, cặp mắt đang nhắm chặt thình lình mở bừng, con ngươi lóe lên ánh sáng màu hổ phách như trăng rằm đêm đen, bên dưới vẫn chảy dài hai hàng nước mắt máu đỏ tươi.

Cảnh tượng này trông vừa quỷ dị lại thần bí đến lạ, tưởng chừng như khoảnh khắc đón chào một thần thú giáng lâm trần gian.


Lục Cảnh Nghiêm thức tỉnh huyết mạch thần thú thượng cổ, Ngũ Trảo Thần Long - bậc quân vương chân chính của giới thần thú và được thú nhân tôn thờ là đấng toàn năng. Tuy vậy, huyết mạch này vẫn còn rất mỏng manh, hắn chưa thể biến về nguyên hình cũng chưa thể hóa ra "ngũ trảo" hay "năm vuốt rồng" mà chỉ mới là một vuốt, sức mạnh vẫn chưa đạt tới đỉnh điểm.
1

Dù là vậy, hắn vẫn nhận được truyền thừa vốn có trong kí ức của mỗi con rồng. Lượng kí ức khổng lồ vượt qua nhận tri của hắn lúc này. Nó nói cho hắn biết rằng tổ tiên của Lục gia đã sớm dịch chuyển đến thời không cấp cao hơn để phát triển, để lại bọn họ cai quản nơi này. Chờ khi thời cơ chín mùi, tức là kết giới thời không cởi ra, linh khí tràn về nơi này là lúc bọn họ sẽ tái ngộ.

Tin tức khổng lồ là thế nhưng nó vẫn còn quá xa vời để giải quyết ngay đêm nay nên Lục Cảnh Nghiêm đành tạm gác nó qua một bên. Hắn thu hồi những dấu hiệu của Long tộc, chậm rãi đứng lên, nhìn về phía cầu thang tối mịt.

Có là long tộc thì cũng sợ vợ bỏ mà thôi.

Khí thế bễ nghễ thiên hạ mới còn đó mà giờ đã cụp đuôi thành sói bự của Lục Vân, một mình đứng xoắn xuýt ở đó, không biết phải làm gì cho phải. Cuối cùng hắn bị mùi hôi trên người nhắc nhở mới bừng tỉnh, chạy về phòng gột rửa những tạp chất mình vừa thải ra còn bám trên da.

Lục Cảnh Nghiêm mới vừa cởi quần lót ra đã thấy cảnh tượng khiến hắn đứng hình mất vài giây.

Ai giải thích cho hắn... sao cây hàng của hắn bị nhân bản lên rồi?
2

Chẳng lẽ ông trời tặng cho hắn thêm công cụ để dỗ vợ?

Lục Cảnh Nghiêm lắc đầu đánh bay suy nghĩ kiều diễm kia, chuyên tâm tắm rửa thật nhanh để chạy lại quỳ gối trước phòng cục cưng, biết đâu em ấy sẽ mủi lòng rồi chịu đánh hắn vài cái chứ không ngó lơ hắn nữa.


Đợi lúc Lục Cảnh Nghiêm tắm xong bước ra thì trời đã tờ mờ sáng. Người hầu trong nhà chính đã thức dậy làm việc, không khí cũng nhờ vậy có sức sống để chào đón ngày mới hơn.

Chỉ hơn nửa tiếng trước, các bậc trưởng bối của Lục gia đều cảm nhận được lời kêu gọi quy phục từ sâu trong huyết mạch, nó thôi thúc họ quỳ xuống nghênh đón hoàng tộc giáng lâm. Không một ai dám ngủ tiếp, họ đồng loạt liên hệ đến nhà chính để cấp báo thông tin này.

Một lời hồi đáp "Người đó là tôi" của Lục Cảnh Nghiêm lập tức khiến họ thở phào. Nếu là cậu cả thì quá tốt rồi, nhà bọn họ đã có người thức tỉnh huyết mạch, tương lai sau này Lục gia không còn sợ bị xóa sổ trong dòng lịch sử nhân loại nữa.

Từ ngày Lục gia tìm thấy tiểu thiếu gia thì tin vui nối tiếp tin vui thi nhau ùa đến, từ chuyện ngài ấy nhận được truyền thừa, trợ giúp gia tộc tu luyện, đến có thai đứa bé đầu tiên của gia chủ Sâm rồi giờ là gia chủ Nghiêm thức tỉnh huyết mạch.

Bọn họ đúng là nhặt được bảo bối mà.

Nhưng chưa vui được bao lâu, một bài đăng đã đánh vỡ tâm trạng của bọn họ.

Có người tung đoạn clip ngắn cảnh gia chủ Nghiêm ôm ấp một người con trai không mặc áo. Góc quay khá cao và được quay từ sau lên trước nên chỉ thấy rõ mặt Lục Cảnh Nghiêm và một tấm lưng trần trụi đang dần sáp lại ngài ấy.

Tuy không thể thấy phần từ eo đổ xuống nhưng lại bờ lưng lõa lồ không một mảnh vải khiến người xem có cảm giác như cậu thanh niên này đang khỏa thân hoàn toàn vậy.

Giờ đăng lại đúng ngay mốc thời gian người ta vừa thức dậy sẽ mở điện thoại lên lướt xem tin tức, rõ ràng là muốn càng nhiều người biết đến càng tốt.

Sau khi bài viết được đăng lên chẳng bao lâu đã bị Lục gia gây áp lực buộc an ninh mạng phải gỡ xuống, đồng thời gọi điện báo cho Lục Cảnh Nghiêm biết. Nhưng quái lạ là lần này cục an ninh không thể gỡ, dường như có một thế lực đang cố bảo vệ bài đăng này.


Lục Cảnh Nghiêm lập tức ý thức được mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ, rõ ràng có người đứng sau Tử Lam, người đã báo chuyện hắn bị loạn kí ức cho anh ta để anh ta có thể diễn một vở kịch hoàn hảo như thể.

Nếu là người bình thường thì đã đặt câu hỏi và tỏ ra khó hiểu ngay lần đầu tiên hắn đến tìm gặp ở phim trường. Đằng này anh ta rất điềm nhiên tiếp nhận sự tiếp cận từ hắn, còn tỏ ra là hai người vốn rất thân thiết.

Cơn tức giận trong hắn bùng lên, vảy rồng thoắt ẩn thoắt hiện trên cánh tay nổi đầy gân xanh. Cuối cùng, hắn gọi điện thoại cho cấp dưới phong tỏa toàn thành phố, ngang nhiên lạm dụng chức quyền để vây bắt một người với tội danh đăng tin sai sự thật và phỉ báng danh dự. Sau đó tự mình đi đến trước cửa phòng Lục Vân, thấp thỏm áp vân tay vào mở thử.

Thấy cửa vẫn nhận diện được vân tay của mình và giải khóa, Lục Cảnh Nghiêm cũng đỡ căng thẳng phần nào. Hắn vội bước vào trong, chưa kịp định thần đã ngay lập tức nghe được giọng nói hờn dỗi xen lẫn tiếng thở dốc ngọt lịm của bé con.

Hắn vội vàng đóng cửa lại không muốn những người khác nghe được, còn mình thì nín thở bước sâu vào trong.

Vừa nghe tiếng mở khóa là Lục Cảnh Sâm đã biết người đến là ai, anh khó chịu mút mạnh núm vú của Lục Vân khiến cậu thút thít kêu: "Hahh... anh mút nhẹ thôi. Sưng lên rồi."

Một lát đây, cậu phải đến viện nghiên cứu nữa. Nếu nó sưng sẽ hằn vết trên áo, với cả bị lớp vải cọ sát vào đầu vú cũng khiến cậu khó chịu lắm.

Lục Cảnh Sâm chuyển qua liếm láp quanh bầu vú rồi dùng lưỡi khẩy mạnh núm vú, nhưng cuối cùng vẫn chứng nào tật nấy mút ti vợ chùn chụt như đứa trẻ.

Lục Vân bị anh đè ra đòi sữa buổi sáng, hai mắt mê ly nhìn lên trần nhà không chú ý đến Lục Cảnh Nghiêm đang cô đơn đứng đó nhìn hai người. Dù cơ thể đã rạo rực vô cùng nhưng chung quy vẫn không dám tự tiện bò lên giường, cứ lủi thủi đứng đó với đũng dần đang dựng thành túp lều.

Hắn không lên tiếng, Lục Cảnh Sâm cũng chẳng thèm nhắc mà tiếp tục chuyên tâm kiếm ăn buổi sáng. Anh luồn tay vào lớp quần thun của cậu, thuần thục nhào nặn quả đào mượt mà trong tay cho đã ghiền rồi tiếp tục luồn xuống kẽ mông, tìm kiếm lỗ nhỏ yêu thích của mình.

Lục Vân cảm nhận được ngón tay đang len lỏi vào trong động thịt, cậu cuộn tròn đầu ngón chân đón nhận sự xâm nhập đầy sung sướng đó từ anh, môi mọng vừa thở dốc vừa không ngừng nhắc nhở: "L-lát nữa... ahh... em còn đến viện n-nghiên cứu."


"Ừm, anh chỉ làm một lần thôi."

Lục Cảnh Sâm mút lên cổ thiên nga của bé con, vừa lòng nhìn dấu dâu tây mình vừa tạo trên làn da trắng ngần của vợ, bên dưới lại tiếp tục đút thêm một ngón tay. Anh tách hai ngón tay ra liên tục nới rộng vách thịt, lát sau lại mò mẫm tới điểm sướng quen thuộc rồi không ngừng nhấp đầu ngón tay vào nơi gồ lên đó.

Lục Vân theo bản năng muốn khép chân vào lại bị anh giang rộng ra, không thể trốn chỉ có thể nằm yên chảy nước dâm chờ anh yêu thương.

Một góc nào đó, Lục Cảnh Nghiêm đã đưa tay kéo quần xuống để lộ hai cây hàng gân guốc đang rỉ tinh dịch. Đôi mắt hắn đỏ ngầu kiềm nén dục vọng điên cuồng, hèn mọn quỳ bên mép giường, vừa thèm khát nhìn đôi tình nhân đang quấn quýt trên giường vừa tự thẩm du trong tiếng thở dốc đầy hứng tình của người mình yêu.

-----------------------------------

Hôm qua bé cún nhà tui đi lạc á mấy bà huhu. Tui khóc huhu đi tìm cả 5,6 tiếng trời không thấy đâu xong đúng kiểu tuyệt vọng luôn༼ಢ_ಢ༽. Tui đăng bài tìm, đi đốt nhang rồi vái đủ hướng hết, mong nó về dữ lắm luôn.
1

Xong sáng nay có về thật. Cả nhà tui như sống lại luôn á mấy bà ơi. Ai nuôi chó rồi mới biết nó quan trọng với gia đình cỡ nào. 

Thêm có hồi khuya có bạn donate  nữa. Sáng ra tui nhận hai tin vui luôn hehe. Hôm qua tuyệt vọng nhiêu là nay vui lại bấy nhiêu (✿◠‿◠)

220 bình chọn + 50 bình luận = 1 chương mới (sốp nhận ra có nhiều độc giả mới vô đọc lúm, giá cũ là 1 buổi chiều mấy bà dí deadline sốp nữa òi. Phải tăng giá thôi éc éc) 




1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận