Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Không chờ nổi đến bệnh viện là Lục Vân đã ngất đi trong vòng tay Lục Cảnh Sâm. Hai thú nhân nhìn mà sót, chỉ muốn mọc cánh bay ra ra tới bệnh viện ngay. Đợi khi đã trao cơ thể đang mang thai nhưng vẫn nhẹ tênh của cậu cho bác sĩ, bọn họ vẫn không thể an tâm nổi, cứ ôm tâm trạng thấp thỏm như kiến bò trên chảo nóng đi qua đi lại trong phòng khám.

1

Người đang khám cho Lục Vân cũng chính là bác sĩ đã luôn theo sát cậu từ lúc có thai đến bây giờ. Tình trạng phát triển của trứng nhỏ trong những lần khám định kỳ trước đó rất ổn định, không hề có dấu hiệu thiếu dinh dưỡng hay dị tật gì cả. Trong khi đợi các y tá chuẩn bị máy siêu âm thì ông gấp rút xem xét tình hình của cậu chủ nhỏ.

Không có dấu hiệu chuyển dạ, các chỉ số khác cũng ổn định.

Lục Cảnh Nghiêm và Lục Cảnh Sâm đang lo sốt vó mà thấy bác sĩ hết nhíu mày lại lắc đầu lẩm bẩm gì đó, thần kinh căng như dây đàn, hiện giờ chỉ cần nghe một tin xấu ảnh hưởng đến bé con thôi cũng đủ sợi dây lí trí trong họ đứt đoạn.

Bác sĩ Thiện thoa một lớp gel lên bụng Lục Vân, sau đó vừa di chuyển máy dò vừa tập trung nhìn hình ảnh hiện trên màn hình. Ông rà thấy một quả trứng đã thành hình bèn nhìn qua máy quét chuyên dụng đo lường nhịp tim và các chỉ số khác bên trong quả trứng ấy.

Tất cả đều bình thường.

Sau đó ông lại di chuyển đầu dò đến vùng khác, hình ảnh hiện ra trên máy khiến ông khựng lại, vội vàng phóng to màn hình để nhìn thật kỹ.

Lục Cảnh Nghiêm và Lục Cảnh Sâm là dân ngoài ngành nên nhìn hình ảnh siêu âm như nhìn tranh trừu tượng, thé là đứng một bên dỏng tai lên nghe bác sĩ giải thích mà đợi mãi chẳng thấy bác sĩ nói gì

Lục Cảnh Sâm hết kiên nhẫn, anh lo lắng hỏi: "Bác Thiện, bé Vân bị sao vậy?"

Lục Chí Thiên giật mình, ông kinh ngạc chỉ tay vào màn hình: "Nơi này... hình như vẫn còn một đứa nữa."

Lục Cảnh Nghiêm và Lục Cảnh Sâm cũng sửng sốt nhìn theo hướng chỉ của bác sĩ. Tuy họ không phải dân chuyên nhưng cũng thấy rõ hình ảnh này khác với hình ảnh vừa nãy của trứng nhỏ.

Trông nó... nhỏ hơn nhiều.

Lục Cảnh Sâm nhíu mày: "Sao lại là hình như?"


Lục Chí Thiện đẩy cặp kính, nghiêm túc trả lời: "Trước mắt thì tôi đảm bảo cậu chủ không sao cả. Những cái khác tôi chưa dám chắc, cần phải kiểm tra kỹ hơn mới đưa ra câu trả lời được"

Hai anh em nghe xong vế đầu là đã đỡ lo hơn phân nửa. Nhưng chẳng ai chịu ra ngoài đợi, cứ ngồi lì bên cạnh giường bệnh của Lục Vân như bức tượng.

Đột nhiên điện thoại trong túi Lục Cảnh Nghiêm đổ chuông, hắn buộc phải ra ngoài nghe máy. Người gọi tới không ai khác ngoài cấp dưới được hắn giao nhiệm vụ vây bắt Tử Lam.

Giọng nói dè dặt của người nọ vọng ra từ điện thoại: "Chỉ huy, chúng tôi đã bắt được Tử Lam. Nhưng hiện vẫn chưa có đủ bằng chứng để buộc tội cậu ta theo đúng quy trình pháp luật. Anh có muốn..."

Muốn dùng luật ngầm không?

Lục Cảnh Nghiêm thong dong đút tay vào túi, một cái cười nhếch mép đã lộ rõ ý định của hắn.

Tuy trong hắn rất muốn giải quyết dứt điểm chuyện này nhưng nhìn qua cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt thì hắn lại không yên tâm rời đi. Suy nghĩ một lát, hắn dặn dò cấp dưới : "Không giao cho cảnh sát, trực tiếp áp giải đến phố ngầm đi. Canh giữ cho cẩn thận, một lát tôi sẽ qua sau."

Dù rằng bề ngoài Lục gia rất thích làm từ thiện, con cháu cũng tập trung vào các ngành nghề đóng góp to lớn cho xã hội, thậm chí người dân luôn xem họ là một gia tộc hiếm có chịu giữ mình "trong sạch" giữa giới thượng lưu sa hoa suy đồi.

Nhưng ẩn mình giữa những vùng sáng luôn có nơi cho bóng tối trú ngụ. Lục gia vẫn cử một bộ phận chi họ tiếp quản các sự vụ không tiện dùng pháp luật giải quyết, buộc họ phải dùng luật của kẻ mạnh.

Khi đó, đế quốc ngầm đã được hình thành.

Nơi này có đầy đủ các trò vui chơi giải trí từ sòng bạc, tiệc rượu, karaoke cho đến các phi vụ mua bán vũ khí, thuốc cấm, thông tin ngầm,... Duy chỉ cấm tuyệt đối một thứ là thuốc phiện.
3

Bởi quy tắc hoạt động của nơi này là tự nguyện. Các tay làng chơi muốn đến hưởng thụ và tự nguyện vung tiền mua vui hoặc những người dưới đáy xã hội không muốn sống trong kham khổ nữa, tự nguyện sa vào miếng thịt hư thối được tẩm ướp thơm ngon để kiếm ăn, hai bên thuận mua vừa bán còn đế quốc ngầm chỉ là cầu nối mua bán.

Họ chẳng ép buộc hay dụ dỗ ai. Nhưng một khi đã dính đến ma túy, một khi mà tâm trí đã bị cơn nghiện chi phối thì hai chữ tự nguyện này tự động sụp đổ.

Nơi này vốn được giao cho đàn em của Lục Cảnh Sâm cai quản, nhưng bây giờ hắn có việc cần thì mượn dùng chút cũng chẳng sao. Chỉ hy vọng là đám đàn em của Lục Cảnh Sâm không làm gì quá khích, còn giữ được Tử Lam nguyên vẹn đợi hắn đến "tra khảo".


Nhưng e là khó. Có ai trong Lục gia mà chẳng si cuồng tiểu thiếu gia nhà mình, nói là nâng như nâng trứng hứng như hoa cũng không ngoa. Bây giờ lại biết con hàng trong tay mình là kẻ đã khiến giống cái tôn quý chịu đau khổ bao ngày qua, không dùng khổ hình đã là may.
3

Nghĩ là nghĩ thế chứ Lục Cảnh Nghiêm chẳng thèm ngăn cản, cứ tùy họ thôi, miễn là còn giữ hơi tàn để hắn sưu hồn* là được.

Cúp máy xong, nét thâm trầm trên mặt Lục Cảnh Nghiêm thoáng chốc được thay thế bằng nụ cười dịu dàng, hắn cất điện thoại rồi gấp rút trở lại phòng với Lục Vân. Để lại hành lang bệnh viện vốn đã mang cảm giác âm u khó tả, giờ phút này lại càng nhuốm đẫm cái rét lạnh thấu xương như đang âm thầm vang lên bài ai điếu báo hiệu cái chết đang đến gần của con người tên Tử Lam kia.

Vừa vào trong, Lục Cảnh Nghiêm đã thấy Lục Cảnh Sâm đang trao đổi gì đó với bác sĩ, sắc mặt có vẻ đăm chiêu.

Hắn vội bước qua chỗ họ, chen giọng hỏi dò: "Kết quả thế nào rồi?"

Bác sĩ đa ra kết luận: "Tôi có thể xác nhận là cậu chủ đang mang song thai. Nhưng đứa bé được phát hiện sau đang rất yếu, có thể sảy mất bất cứ lúc nào."

Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm nghe xong muốn rớt tim ra ngoài. Trong đầu họ không nghĩ được gì ngoài tự trách, cả hai đều cho rằng việc làm tình quá mạnh bạo đã ảnh hưởng tới em bé.

Bác sĩ yêu cầu bọn họ kể lại những gì xảy ra trước khi Lục Vân có dấu hiệu không ổn. Cả hai gục đầu kể lại từng chi tiết một, từ lúc cả hai chơi song long nhập động với cậu, cho đến hay tin đậu thai rồi chuyện biến cố khiến tình cảm giữa hắn và cậu xuất hiện vết nứt, cuối cùng là buổi làm tình sáng nay.

Lục Chí Thiện nghe với tâm thế là bác sĩ chữa bệnh nên ông chẳng ngại ngùng gì, chỉ chú tâm vào việc chuẩn bệnh. Càng nghe về sau, ông càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
1

Xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, nét mặt ông có vẻ giãn ra, ông nói: "Thật ra lần làm tình đó, cả tinh trùng của hai ngài đều đã thành công thụ thai. Nhưng đứa bé đang có nguy cơ sảy kia đã cố giấu mình đi. Bởi vì nó cảm nhận được cả ba và mẹ đều đang không cần nó. Đây là hiện tượng hiếm có nhưng lại hoàn toàn có thật."

Lục Cảnh Nghiêm nghe xong chỉ thấy bần thần, hắn loạng choạng lùi bước về sau đến khi lưng đụng mạnh vào tường với đứng vững nổi. Trái tim hắn quặn thắt khi nghĩ đến đứa con của mình và Lục Vân có thể đã sẩy mất, đứa bé đó... nó đã chịu đựng những cảm xúc tiêu cực gì để phải cố giấu mình đi? Thậm chí vượt qua cả bản năng vốn có, thà rằng không nhận được tinh dịch của ba ruột để rồi thiếu dinh dưỡng không thể phát triển chứ không chịu để lộ sự giáng sinh của mình.

Con sợ ba bỏ con ư?

4

Hai tay Lục Cảnh Nghiêm ôm kín mặt, cơ thể hắn như rệu rã trượt dài trên vách tường rồi ngồi bệt xuống đất.

Mắt hắn đỏ hoe, không thể kiềm được hàng nước mắt hối hận đang trực trào. Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình khốn nạn như thế, hắn có lỗi với người mình yêu thương sâu đậm, có lỗi với đứa con chẳng biết có thể bình an chào đời hay không.

Lục Cảnh Sâm nhìn bộ dáng suy sụp đó của anh cả lại chẳng thương nổi, thậm chí chỉ còn muốn đấm cho một trận nhừ tử. Nhưng anh hít sâu một hơi, cố nén giận hỏi lại bác sĩ: "Vậy có cách nào... giữ lại đứa bé không bác?"
2

Lục Chí Thiện đẩy gọng kính, gật đầu nói: "Có chứ. May mắn là sáng nay cậu chủ đã uống... cho nên dinh dưỡng đã được truyền đến cho thai nhi." Ông liếc nhìn thú nhân đang suy sụp rồi nói tiếp: "Có lẽ bé nó đã cảm nhận được tình yêu của ba dành cho mẹ cho nên không còn sợ hãi nữa, chủ động đón nhận lấy dinh dưỡng để phát triển tiếp. Nếu chậm thêm vài ngày thôi, có lẽ tình hình đã không thể cứu vãn rồi."
5

Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm cả hai đồng loạt thở phào, thầm may mắn vì mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn. Nhất là Lục Cảnh Nghiêm, hắn như trở về từ địa ngục, lần này hắn khóc vui sướng.

Trong lúc họ còn đang mãi lo về chuyện đứa bé thì trên giường, Lục Vân đã tỉnh lại từ lâu chỉ là cậu quá mệt mỏi không muốn mở mắt. Không ngờ lại trùng hợp nghe hết được đoạn đối thoại này.

Cậu yếu ớt gọi: "Nghiêm..."

Lục Cảnh Nghiêm lau vội giọt nước mắt còn đọng trên cằm, nhanh chân đứng dậy đi đến nắm bàn tay lạnh lẽo của Lục Vân.

Cậu nhìn là biết ngay hắn vừa khóc nên đã nói: "Không được khóc."

Hắn lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười: "Anh đâu có khóc."

Cậu không vạch trần anh, chỉ tặng anh một lời: "Nếu anh muốn nhận lại em và con... thì giải quyết Tử Lam đi. Em biết hiện giờ anh có đủ năng lực để giải quyết thứ đang bám trên người anh ta."

Cậu không nói thẳng nó là hệ thống vì ở đây còn người ngoài, nhưng cậu biết hắn hiểu ý cậu.

Vì giúp bài đăng của Tử Lam không bị gỡ xuống nên hệ thống của anh ta đã để lộ dấu vết, vừa hay bị hệ thống của cậu bắt được. Nó lập tức báo lại cho cậu, cũng cho cậu coi đoạn clip hoàn chỉnh kia là thế nào.

"Boss, anh Nghiêm bị oan!"


Cậu biết mình đã hiểu lầm Lục Cảnh Nghiêm.

Con rồng này bị tráo kí ức mà vẫn tự biết đường mò về với cậu. Xem ra cũng không ngốc lắm.

Lục Cảnh Nghiêm thấy vợ chịu cho mình đường quay về thì như nhặt được kim bài miễn tử, thế là luôn miệng bảo đảm với cậu: "Anh sẽ đi giải quyết ngay. Chờ anh!"

Nói xong, hắn cúi đầu hôn cái chốc lên trái cục cưng rồi chạy biến ngoài. Lục Cảnh Sâm đứng bên cạnh cười chê bộ dạng hấp tấp đó của anh cả, sau đó sà vào lòng vợ làm nũng: "Sao em không kêu anh? Em thiên vị."

Lục Vân hết nói nổi, chỉ biết cười trừ rồi ôm anh dỗ dành: "Không có mà. Em thương anh nhất."

Lần trước cậu chỉ nói "em thương anh mà" với Lục Cảnh Sâm, nhưng lần này cậu đã nói "em thương anh nhất" không chút do dự. Tuy chỉ khác nhau một từ thôi nhưng lại biểu lộ rõ sự thiên vị của cậu dành cho anh, khiến anh cười vui như đứa trẻ được cho kẹo.

---------------------------------------

Hí hí nay T1 đánh thắng nên sốp vui quá dui ra chương dài hơn nè <3

Mà T1 sắp ra skin vô địch chung kết thế giới á. Ý là mua trọn bộ cả team thì 1tr2 còn lẻ thì 200k ò... Hí hí hí có ai góp lúa cho tác giả mua skin hem ạ ٩(♡ε♡ )۶ 
5

[̲$̲̅(̲̅ιοο̲̅)̲̅$̲̅]

Nó đẹp lắm luôn á huhu. Phú bà ơi, em rất rất muốn có༼ಢ_ಢ༽

250 bình chọn + 50 bình luận = 1 chương mới (nãy tui quên ghi chứ hem phải định sủi đâu...)
15







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận