Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Ẩn mình sau các cánh cửa bí mật tưởng chừng đơn điệu của các cửa hàng bất kỳ trên khu phố sầm uất của thủ đô là một đế quốc đã âm thầm ngầm bành trướng khắp mọi ngóc ngách.

5

Một khi bước qua lớp ngăn cách của ánh sáng và bóng tối, những tiếng reo hò thích thú, những tiếng nói cười rôm rả hay những giọng nói bê tha trong cơn say rượu ùa vào màng nhĩ như ong vỡ tổ. Sự náo loạn phóng túng ấy không khiến người nghe khó chịu mà ngược lại càng khiến họ hưng phấn muốn được thả mình hòa vào dòng người nơi đây.

Một nơi không cần biết người đến là ai, cứ có tiền để tiêu pha thì người đó được nâng làm vua, đối xử như ông hoàng. Cho đến khi họ hết tiền thì mọi hào quang đều vụt tắt để rồi biến mình thành con chuột cống bị đánh đuổi.

Người trong giới đều biết nơi này là địa bàn của Lục gia, có cho mười cái mạng cũng chẳng ai dám giở trò xảo trá ở đây. Vậy nên nơi này còn được xem là thánh đại giao dịch, nơi mà mọi thông tin đều được giữ kín bưng và an toàn của cố chủ sẽ được đảm bảo tuyệt đối.
1

Sự phân tầng ở nơi này rất rõ ràng. Tầng một giải trí có tiền là vào được, đến tầng hai tham gia giao dịch thì phải qua một bước xác minh thân phận. Hầu hết mọi người đều nghĩ nơi này chỉ có hai tầng, nhưng thực chất nó vẫn còn một tầng ba.

Nơi mà Lục Cảnh Nghiêm đang thong dong bước xuống.

"Ngài Nghiêm."

"Ngài Nghiêm."

"Ngài Nghiêm."

Từng hàng người cúi đầu dạt ra hai bên chừa đường cho Lục Cảnh Nghiêm đi xuyên qua, bước đến trước mặt người đang bị khóa chặt trên ghế. Hàng trăm gã thú nhân vai u thịt bắp đứng khép nép sau bóng lưng của một người, cảnh tượng này quả thực khiến người ta rùng mình, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt sởn gai ốc của người đứng đầu kia.

Lục Cảnh Nghiêm nhìn Tử Lam như đang nhìn người chết, ánh mắt hắn phẳng lặng như mặt hồ đóng băng, nhưng bên dưới lớp băng đó là lửa giận đang sục sôi nung nấu ý muốn giết người sắp bạo phát của hắn.


Hắn vẫy tay với đàn em: "Tụi mày làm gì nó rồi?"

Đám thú nhân nhìn nhau bằng ánh mắt thăm dò, cuối cùng phó quản lý của khu đành thay mặt lên tiếng: "Thưa, tụi em chỉ đánh nó một chút... Nó chỉ đang ngất thôi."

Bọn họ chưa được lệnh mà đã tự tiện dùng hình với người của gia chủ nên trong lòng có hơi lo sợ bị trách phạt nhưng bọn họ không hối hận khi đã làm vậy.

Ai bảo con điếm này dám đụng đến cậu chủ!

Cả bọn cúi đầu chờ nhận hình phạt thình lình lại nghe tiếng vỗ tay kèm theo lời khen của gia chủ : "Làm tốt lắm."

Lục Cảnh Nghiêm không nói nhiều nữa, hắn thẳng chân đá mạnh vào ghế ngồi của Tử Lam khiến chiếc ghế lật ngang kéo theo anh ta cũng ngã đập đầu xuống đất.

Máu tươi chảy thành dòng.

Cú va chạm đau điếng buộc Tử Lam tỉnh lại khỏi cơn mê man. Ngay khi lấy lại được ý thức, anh ta lập tức oằn mình giãy dụa hòng thoát khỏi sự ràng buộc của dây thừng nhưng tiếc là càng cựa quậy thì dây càng cọ sát rách da chứ chẳng có ích lợi gì.

Cơn đau đớn thể xác kéo kí ức về trận đòn tra tấn ùa về khiến Tử Lam sợ hãi tột độ. Anh ta muốn hét lên điên dại nhưng âm thanh phát ra lại ú ớ như kẻ câm, đến khi nhận ra chiếc lưỡi linh hoạt đã mất đi một phần thì đã muộn.

!!!

Lục Cảnh Nghiêm lặng im nhìn con đỉa bị ngâm vào nước muối đang quằn quại trên mặt đất, chẳng nói chẳng rằng đã cúi xuống nắm tóc anh ta kéo lê một vòng quanh căn phòng.

Máu tươi trên đầu Tử Lam tràn ra nền đất lạnh lẽo của tầng hầm, cú kéo lê của Lục Cảnh Nghiêm đang biến đầu anh ta thành đầu cọ vẽ nên những đường nét kỳ lạ.


Hắn kéo tới đâu là đàn em lại lùi ra tới đó chừa chỗ. Bọn họ không hiểu gia chủ đang làm gì nhưng hình ảnh tàn bạo trước mắt vẫn khiến họ thoáng rùng mình.

Kéo như thế thì da đầu nào chịu nổi...

Đến khi Lục Cảnh Nghiêm thả tóc Tử Lam ra thì trên mặt đất hiện ra một bức họa máu, hay nói đúng hơn là một trận pháp được vẽ bằng máu của kẻ hiến tế. Hắn dựng ghế Tử Lam lên cho anh ta ngồi vào giữa vòng tròn, còn mình đứng kế bên như đao phủ đang đợi giờ hành hình.

Hắn nghe những tiếng ú ớ của Tử Lam thì hiểu đám đàn em đã làm gì, cho nên chẳng phí công tra hỏi làm gì mà trực tiếp sưu hồn tìm kiếm đáp án mình cần.

Trận pháp sưu hồn này là một phần truyền thừa của Long tộc.

Nó là một cấm thuật cho phép người khai triển lục soát linh hồn của kẻ bị hiến tế, từ đó đọc được hết mọi ký ức của họ từ quá khứ đến hiện tại. Sở dĩ nó bị liệt vào hàng cấm thuật là vì quá tàn nhẫn, chẳng khác thọc tay vào quấy nhiễu linh hồn của kẻ xấu số, đánh cho phần hồn đó tan tác chẳng thể trở lại thể xác.

Nhưng Lục Cảnh Nghiêm lại không kiêng nể gì áp dụng lên Tử Lam. Một phần là để bóc tách hệ thống khỏi cơ thể anh ta, một phần là vì anh ta xứng đáng.

Tử Lam không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cảm nhận được cái chết đang đến gần, ánh mắt sợ sệt nhìn Lục Cảnh Nghiêm rồi điên cuồng lắc đầu. Giờ phút này anh ta muốn được đầu thú, muốn khai ra hết mọi thứ, muốn được nhận sự khoan hồng từ người đàn ông đang phát điên lên này.

"A– A!!!"

Nhưng trớ trêu thay, đến cả cơ hội được nói mà anh ta cũng chẳng còn.

Một giọt máu rồng nhiễu xuống làm chất dẫn kích phát trận pháp, bàn tay to rộng của Lục Cảnh Nghiêm áp lên đầu Tử Lam, linh khí từ lòng bàn tay đâm xuyên qua biển ý thức và soi rọi vào linh hồn dơ bẩn của anh ta.

Cảm giác bị xé rách linh hồn không phải thứ mà con người có thể chịu đựng được. Cơ thể Tử Lam co giật liên hồi, đôi mắt vốn tràn ngập sự sợ hãi lại dần trở nên khờ dại, cứ như mọi cảm xúc và giác quan đều đã bị lấy mất. Cơ thể này chỉ còn là cái vỏ rỗng.


Giờ phút này, cái chết đối với Tử Lam là sự ban ân.

Nhưng anh ta không xứng.

Lục Cảnh Nghiêm chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của anh ta, cứ tự tiện lục soát linh hồn để tìm ra thứ mình muốn. Mãi hơn mười lăm phút sau, linh thức của hắn mới tìm thấy hệ thống đang run lẩy bẩy trốn sâu trong biển ý thức khô cằn.
2

"Trốn kỹ nhỉ?"

Hắn cười gằn, linh thức và uy áp long tộc lập tức bủa vây hệ thống cấp thấp kia, trực tiếp kéo rách liên kết giữa nó và Tử Lam để tách nó ra khỏi người anh ta.

Nỗi đau bị xẻo da xẻo thịt đã là gì với nỗi đau này.

"A!!! A!!!"

Tiếng hét thất thanh vang lên ba hồi dài thay lời chào tạm biệt của Tử Lam với thế giới này.

Hắn đã chết.
9

Từ khoảnh khắc máu rồng được nhỏ xuống, đám thú nhân đã bị một loại uy áp đến từ sâu trong huyết mạch chấn nhiếp. Bọn họ không nói lời nào đã đồng loạt quỳ xuống quanh vòng tròn trận pháp, run sợ chiêm ngưỡng phương pháp tra tấn kinh hoàng kia của gia chủ mà chẳng dám thở mạnh.

Lục Cảnh Nghiêm bóp đốm sáng trong tay, không màng đến tín hiệu quy phục của nó, lòng bàn tay càng lúc càng siết chặt lại cho đến khi hoàn toàn bóp nát thứ được cấu thành từ năng lượng khổng lồ này.

Cuối cùng thì nguồn căn mọi biến cố đã được giải quyết.

Hắn quay qua nhìn cái xác không hồn đang rũ rượi trên ghế, dửng dưng nói: "Giải quyết cho gọn."


Nói xong, không chờ đám đàn em kịp đáp lại là hắn đã rảo bước rời khỏi tầng hầm, ngồi lên xe đã đậu sẵn bên ngoài để gấp rút chạy về bệnh viện của Lục gia.

Thử hỏi có ai nghĩ cái người đang hí hửng móc điện thoại ra gọi nhìn hình vợ với cái tên điên kéo đầu người làm bút vẽ trận pháp khi nãy là một không?

Lục Cảnh Nghiêm gọi điện cho cục an ninh mạng để xác minh đoạn video kia đã được gỡ xuống, chuyện còn lại sẽ do bên bộ phận truyền thông của Lục gia giải quyết. Không có hệ thống che giấu thì đoạn clip hoàn chỉnh sớm muộn gì cũng bị lùng sục ra mà thôi.

Giải quyết xong mọi thứ rồi hắn mới yên tâm về lại bệnh viện để gặp Lục Vân. Hắn đứng trước cửa phòng rất lâu, sau cùng mới gom đủ dũng khí mở cửa phòng ra, lặng lẽ mò về bên giường bệnh của cậu.

Bé con của hắn đã ngủ thiếp đi, tay vẫn còn vô thức đặt trên bụng như muốn che chở con. Lục Cảnh Nghiêm thấy vậy thì mỉm cười đầy yêu thương, sau đó nhẹ nhàng khom người đặt lên giữa trán của cậu một nụ hôn rồi ôn tồn: "Anh về rồi, Vân."

Chỉ mong qua biến cố lần này, một nhà ba người... à không, hiện giờ là một nhà năm người của họ sẽ có thể vững vàng đồng hành với nhau suốt đoạn đường còn lại.

Hắn tuyệt đối sẽ không để bé con phải chịu khổ nữa. Hắn phải tu luyện để trở nên mạnh hơn, chỉ như vậy mới có thể bảo vệ được gia đình nhỏ của mình.

--------------------------------------------------

Xử Tử Lam như vậy đủ hả lòng hả dạ bà con chưa ạ =))
10

Tui không rành về thể loại xã hội đen với mấy màn tra tấn nên là tui đã cố gắng hêt sức(;'༎ຶД༎ຶ') Mong là vẫn đạt chuẩn ehehe.

Rất cảm ơn donate của hai bạn giấu tên nhen <3 Nếu được thì mọi người cho tui xin acc wattpad tui sẽ tặng chương mới cho mí bà như lời cảm ơn nhen :3
2

250 bình chọn + 50 bình luận = 1 chương mới
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận