Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta


Bàn tay thon dài xinh đẹp vén lên mành sa, mỹ nhân mang trên mặt một tấm lụa mỏng cùng màu với sa y dị vực đỏ rực, một đôi lông mi hơi rũ, thông qua tấm lụa có thể thấy nhè nhẹ môi nhỏ như điểm lên chu sa, giống một quả trái cây chín mọng mời gọi người cắn lên, chỉ cần cắn một cái sẽ có mật nước ngọt ngào chảy ra.

Y phục dị vực được thiết kế nửa người trên ôm sát lấy ngực lộ ra từng đường cong cơ ngực cùng ẩn hiện xương quai xanh xinh đẹp, nửa bên dưới hai căn ống quần dài hơi phồng nhưng bên hông lại xẻ tà lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn.

Mỹ nhân không mang giày chỉ có một đôi chân, ngón chân như ngó sen xinh đẹp làm người muốn đem nó nâng trong tay hôn lên nó, cổ chân được bao vây từng vòng lục lạc nho nhỏ, mỗi một bước đi đều động đến lục lạc làm nó kêu vang, thanh âm như nhẹ nhàng gãy vào tim của những người xung quanh.
Tu sĩ cùng bá tánh cả nam lần nữ ánh mắt từ ngơ ngác chuyển sang si mê nhìn mỹ nhân không rời, mà mỹ nhân lại giống như không thấy những ánh mắt kia chỉ ngoan ngoãn hướng trong kiệu đáp lại, giọng nói rất dễ nghe còn thanh thúy.
" Chủ nhân, đã đến rồi.

"
" Lại đây.

"
Người ngồi trong kiệu cũng không lộ mặt, chỉ lên tiếng giọng điệu chứa vài phần không vui, dường như người kia đã cảm nhận được ánh mắt của bọn họ cho nên không muốn cho bọn họ tiếp tục nhìn vị mỹ nhân kia.

Mỹ nhân nhẹ giọng vâng một tiếng buông xuống mành sa, đi lại trước mặt nam nhân sau đó ngồi xuống ghé đầu gác nhẹ mặt lên đùi chủ nhân của mình, ngoan ngoãn ngẩng đầu.
" Thật ngoan.


"
Nam nhân giống như bị hành động của mỹ nhân lấy lòng, hắn thấp giọng cười một tiếng nâng tay vuốt ve mặt mỹ nhân.
" Một lát nữa có lẽ sẽ gặp lại người quen của ngươi, A Từ của bổn toạ có chờ mong không? "
Mỹ nhân không nói chuyện vẫn ngoan ngoãn tùy ý để bàn tay kia vuốt ve mặt mình sau đó lại chậm rãi dời đến môi, tấm lụa che mặt không biết từ khi nào đã bị Hồ Tư cởi xuống.

Hắn nhìn mỹ nhân thuận theo chỉ nghe lời một mình mình làm tâm tình của hắn cũng vui sướng, nhưng khi nhìn đến một đôi mắt đen trống rỗng không còn ba quang lưu chuyển, sinh động lại lấp lánh xinh đẹp như trước...!Tâm tình vừa tốt lên lập tức bị hạ xuống, hắn không rõ tại sao chỉ là một con rối, một cái nam sủng mà thôi lại làm hắn để ý nhiều như vậy.
Ban đầu Hồ Tư muốn giết Bạch Cảnh Từ bởi vì Bạch Cảnh Từ phạm vào cấm kị của hắn, làm gương mặt xinh đẹp của hắn bị thương cho nên Hồ Tư chỉ muốn đem đối phương bóp chết.

Sau đó thấy tên hay ra vẻ đạo mạo, tỏ ra thượng đẳng Mặc Dạ Thiên bởi vì tên đồ đệ này của y mà sinh tâm ma nổi lên sát ý với hắn, Hồ Tư cảm thấy có chút thú vị, lúc đó hắn đã nghĩ nếu hắn đem tên đồ đệ này về biến thành một cái con rối, làm nam sủng hầu hạ dưới thân hắn mà Mặc Dạ Thiên chứng kiến đồ đệ y yêu quý thành bộ dạng đó, sẽ hoàn toàn nhập ma sao?
Cho nên Hồ Tư đem Bạch Cảnh Từ bắt về, vừa đem về ngày đó yêu cung có sự vụ cần hắn phải đích thân xử lý, hắn lại không ngờ hắn vừa rời đi, Bạch Cảnh Từ đã chờ không được muốn đi câu dẫn tên đệ đệ không có tiền đồ kia của mình.

Còn làm đối phương không ngại bị hắn đánh cho sống dở chết dở, mỗi ngày đều chạy tới yêu cung muốn hắn ban Bạch Cảnh Từ cho gã, khi đó Hồ Tư sinh ra một loại tức giận không thể át.
Bạch Cảnh Từ với hắn chỉ là cái con rối nam sủng, đợi hắn chơi chán rồi thì lại vứt đi thôi, nhưng hắn chưa vứt thì kẻ nào dám mơ tưởng đồ của hắn? A không phải...!Bạch Cảnh Từ hiện tại chính là của hắn, cho tới lúc hắn muốn vứt bỏ Bạch Cảnh Từ thì y cũng chỉ là của hắn!
Hồ Tư nhận ra bản thân đang nghĩ gì, một tay che lấy mặt cười có chút bệnh trạng.

Một đôi con ngươi đều ám trầm xuống, khi thu hồi tay lại trở về bình thường như chưa có gì xảy ra.

Hắn nhìn mỹ nhân bên người, ngón tay miết thật mạnh môi y khiến nó đã đỏ hiện tại càng đỏ hơn giống như sắp tích ra máu, gương mặt mỹ nhân vì nhan sắc chói mắt trên môi càng trở nên yêu diễm hơn, giống một cái hồ ly tinh chuyên hút tinh huyết nam nhân...
" Bổn toạ đột nhiên có cái ý tưởng, nếu cứ để mỹ nhân cứ như vậy cũng không còn thú vị nữa...!"
Hồ Tư thấp giọng nói giống như tự mình lầm bầm.

Ngón tay điểm nhẹ giữa mày Bạch Cảnh Từ, mỹ nhân nhắm mắt cả người liền mềm mại ngã xuống.

Hồ Tư cúi người đem Bạch Cảnh Từ ôm lên để y nằm trong lòng mình, đợi mỹ nhân lần nữa mở mắt là lúc đôi con ngươi trống rỗng vô hồn lúc trước lại lần nữa sinh động trở lại.
Đối phương một đôi mắt đào hoa liễm diễm hơi hơi mở to tràn đầy kinh ngạc lại mờ mịt nhìn xung quanh, nhìn đến mặt Hồ Tư còn thấy bản thân bị hắn ôm trong lòng khi Bạch Cảnh Từ theo bản năng muốn giãy gịua tránh thoát, ai ngờ cả cơ thể nặng nề kì quái cả một đầu ngón tay y cũng không thể nhúc nhích được.
" Ngươi đã làm gì ta!? "
Hồ Tư không đáp chỉ hơi nghiêng đầu một tay chi lấy đầu làm điểm tựa, tay kia ôm Bạch Cảnh Từ hướng những yêu tộc ở ngoài kiệu ra lệnh.
" Đi thôi.


"
Yêu tộc cùng đáp vâng một tiếng, cỗ kiệu lần nữa từ từ bay lên hướng một phương hướng bay đi, phía sau yêu tộc cũng đi theo kiệu.
Nơi yêu tộc đi cũng chính là nơi lối vào bí cảnh sẽ mở ra.
Lúc này mọi người mới giống như hoàn hồn bắt đầu tản ra, có người vẫn chưa kịp thoát khỏi mỹ mạo kinh diễm ban nãy đứng ngốc tại chỗ một hồi lâu.

Riêng chỉ có một đám tu sĩ nhỏ ngồi ở trong khách điếm nhìn một màn kia sau, vẻ mặt đều ngưng trọng.
Ngưng trọng nhất chính là Vân Yên cùng với Chu Mộc, ban nãy mành sa nhấc lên kia một khắc hai người cảm giác người kia rất quen thuộc...!Đến khi nghe được đối phương đối với người trong kiệu đáp lời, sau đó ngẩng đầu lên hai người đều ngẩn ra.

Kia rõ ràng chính là Bạch Cảnh Từ!
" Sư tôn? "
Đang lúc cả hai đang không biết nghĩ gì thì bên cạnh có người đứng lên, theo sau là một vạt đạo bào trắng nhẹ nhàng lướt qua trước mặt.

Vân Yên ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ Thiên đột nhiên rời đi, không biết là muốn đi đâu, nàng muốn hỏi nhưng lời chỉ vừa đến miệng đã thấy sư tôn của nàng biến mất tại chỗ.
Sư tôn...!Đi đâu mà gấp gáp như vậy?
" Người ban nãy có phải hay không có chút quen mắt? "
" Đúng vậy, ta thấy rất quen.

Hình như người nọ rất giống...!Bạch sư huynh? "
" Thật sự rất giống...!"
" Bạch sư huynh mấy ngày nay không về môn phái, sao đột nhiên hôm nay lại đi cùng với yêu tộc? Còn ăn mặc rất...!"
Đệ tử kia nói đến đó, nhớ lại y phục người nọ xong mặt liền đỏ lên.

Mà tiếng thảo luận của mấy đệ tử Huyền Thanh Phái bên đây bị Chu Mộc kịp thời dùng kết giới cách âm bao phủ lại, tránh cho những tu sĩ khác nghe thấy lại xảy ra chuyện không hay với Bạch Cảnh Từ.

Y khẽ ho khan một tiếng kéo sự chú ý của các sư đệ sư muội, sau đó tươi cười ôn nhu dặn dò.
" Ban nãy những gì sư đệ, sư muội vừa nói không được đi nói linh tinh ra bên ngoài.

Đã biết chưa? "
Chúng đệ tử nghe được cũng hiểu rõ, sôi nổi gật đầu ngoan ngoãn vâng dạ hứa với Chu Mộc.

Huyền Thanh Phái của bọn họ ngoài mạnh, lớn còn đặc biệt bảo vệ người nhà! Bọn họ biết nếu để người khác nghe thấy chuyện này, lỡ có tên nào đó tâm có ý xấu gây phiền phức thì Bạch sư huynh nhất định sẽ bị liên lụy.
Chu Mộc gật đầu, hướng các sư đệ sư muội dặn dò: " Tốt lắm, vậy mọi người đều đi nghỉ ngơi đi.

Ngày mai là ngày lối vào bí cảnh mở ra, mọi người nhớ chuẩn bị cho tốt.

"
Chúng đệ tử: " Vâng Chu sư huynh! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận