Đêm hôm đó, tôi biết rõ vì sao bản thân mình hành động như vậy, chứ không giống như một số người khác, khi có những hành động táo bạo thì lại bảo rằng “tôi không biết vì sao mình lại làm thế” hay “tôi không thể kiểm soát được hành động của mình”.
Thật ra là vì Khánh Thiên làm tôi bộc phát bản chất thật bị giấu kín bên trong, và tôi không muốn cứ mãi đội cái lốt nhút nhát, nên chủ động theo yêu cầu làm cho hắn được một phen giật hết cả mình.
Lúc đó hắn ngẩng người nhìn tôi một hồi lâu, sau đó đưa tay vò vò cho rối tung mái tóc của tôi lên, rồi cười cười hỏi: “Chẳng phải ngày thường e dè lắm sao, ban nãy còn kéo tay tui bỏ chạy, mà sao bây giờ gan vậy? Không sợ tui nữa hả?”.
“Cẩn thận đi, ngày tháng sau này, chưa biết chừng ông sợ ngược lại tui là đằng khác!” – Tôi đứng chống hông ngửa mặt lên trời bật cười sảng khoái, đã lâu rồi tôi mới cảm thấy vui vẻ như vậy.
Tôi nhớ lại hồi học cấp 2, vì học trong lớp chọn, nếu có những hành động quậy phá là bị mấy thành viên nghiêm túc trong lớp nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu, cười nói ồn ả là cũng bị chỉ trỏ, đùa giỡn với bọn họ thì bọn họ bảo “làm trò khùng điên” nên có một thời gian tôi buồn nhiều, và sau mấy đêm thao thức suy nghĩ tại sao các bạn lại đối xử với mình như vậy thì tôi chợt nhận ra, tôi cần phải thay đổi tính cách. Tôi quyết định làm một con người trầm lặng, dịu dàng hòa nhã với mọi người và không hay cười nói hoạt bát như khi xưa. Tôi sống khép mình hơn, hình tượng trầm lặng thích hợp với lớp chọn, nhưng lúc tôi bước vào lớp đại trà thì nó lại trở nên không hợp mốt, và trong mắt bạn bè thì tôi là một đứa mờ nhạt, chẳng thú vị. Nhiều lúc tôi nghĩ, tôi cứ thay đổi vì bọn họ cũng tựa như tôi sống vì dư luận chứ không sống vì bản thân, nhưng nếu đột nhiên tôi bộc lộ con người thật thì liệu họ có đón nhận tôi không?
Những nỗi niềm luôn để trong lòng, trước đây tôi chỉ kể ỗi Ngọc Thi nghe, nhưng bây giờ rốt cuộc cũng tìm được một ai đó khác nữa để chia sẻ. Và tôi chọn Khánh Thiên. Đêm ấy tôi lôi Khánh Thiên đến một quán café, bắt hắn ngồi cùng tôi hơn cả tiếng đồng hồ. Tôi kể rất nhiều, còn hắn thì chăm chú nghe tôi thao thao bất tuyệt, hơn nữa gương mặt lại có vẻ rất thích thú chứ không hề bày ra vẻ chán ghét, thỉnh thoảng hắn lại vuốt vuốt cằm, gật gù cái đầu như mấy ông lão cao tuổi. Sau khi nghe xong, hắn mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng bảo tôi: “Ai trên đời này cũng không thể sống cho vừa lòng tất cả mọi người, cho nên đừng cố thay đổi bản thân vì số đông, mà hãy sống đúng với cá tính. Hiểu chưa?”.
Tôi vỗ bàn cái “rầm”, tiếp theo giơ ngón cái lên trước mặt hắn, hào hứng nói: “Khá lắm Khánh Thiên, tui quả nhiên không nhìn lầm ông, bạn tốt!”.
Hắn đã quá hiểu tôi cho nên tôi không cần khép nép làm gì nữa, tôi thể hiện mọi cảm xúc chân thật của mình, không bận tâm kẻ khác nhìn tôi với ánh mắt ra sao, lúc này tôi nên là chính tôi, nên trở về với con người thật của những năm trước. Láu cá và mạnh mẽ.
“Ê, bà nói gì? Bạn tốt thôi à? Chỉ là bạn tốt thôi à?” – Hắn nghe hai chữ cuối thì liền cau có hỏi tôi, sẵn tiện cốc đầu tôi một cái rõ đau.
“Không phải, ông là người đặc biệt, vượt hơn mức bạn thân rồi. Có ai mà lại đi hôn bạn của mình không?” – Tôi bắt đầu lý luận, sau đó đưa tay cốc đầu hắn một cái đau cũng chẳng kém.
Hắn bật cười, hai mắt híp lại trông rất dễ thương.
“So với Kim Cương của lúc trước, tui thích Kim Cương bây giờ hơn”.
Đêm 31 tháng 10, hắn đã thì thầm với tôi như vậy. Câu nói đó làm tôi có ấn tượng rất lâu.
Có lẽ gặp được Khánh Thiên là may mắn của đời tôi, hắn đã giúp tôi tìm lại bản thân mình. Những ngày sau đó, tôi và hắn vẫn hay uống café cùng nhau. Và nói đủ chuyện huyên thuyên. Tôi hoàn toàn thay đổi, bọn bạn trong lớp ban đầu rất ngạc nhiên, nhưng rồi ai nấy cũng thích thú với tính cách nghịch ngợm của tôi. Tôi nói đùa nhiều hơn, lý sự nhiều hơn và giỡn hớt nhiều hơn. Tôi tham gia vào mọi hoạt động của lớp, nhiệt tình và hăng hái. Cuộc sống tựa hồ có làn gió mới thổi qua, tôi cảm thấy thật dễ chịu. Và tôi biết rằng mình đã tìm được một bến đỗ bình yên ở nơi này.
Tôi đã từng thắc mắc, vì sao tôi và Khánh Thiên đã gặp nhau từ lúc nhỏ mà tôi hoàn toàn không nhớ mặt. Thì ra đó là một cái lý do rất buồn cười, nhưng đủ để làm tôi ngạc nhiên. Hồi còn nhỏ, tôi học trường mầm non Hoa Sen, hắn học chung trường với tôi, nhưng học ở lớp kế cạnh. Khi ấy tôi là trùm quậy phá, bọn trẻ trong lớp do một tay tôi “lãnh đạo”. Khánh Thiên bảo là rất sùng bái tôi, giờ ra chơi toàn đứng một góc nhìn tôi chơi đùa. Nhưng vì hắn có tính nhút nhát, nên không dám đến bắt chuyện làm thân. Sau khi biết được tên tôi, trong lòng hắn vẫn nhớ mãi cái tên đặc biệt ấy, và nhủ thầm một ngày nào đó sẽ mạnh dạn hơn để tiếp cận tôi. Vậy là Khánh Thiên xem tôi như một động lực, phấn đấu loại bỏ bản tính nhút nhát, trở thành một con người như hôm nay.
Nhưng khi hắn gặp lại tôi ở lớp 11B4, thì hắn cảm thấy thất vọng. Trái với những gì Khánh Thiên tưởng tượng trong đầu, thì hình tượng đầu gấu của tôi ngày nào đã bị mai một gần như là sạch sẽ. Dù biết con người luôn thay đổi, nhưng hắn không nghĩ tôi lại thay đổi đến chóng mặt như vậy, thoắt cái không còn nhận ra đó là tôi của ngày nào.
Tôi bật cười, vì lúc đó chỉ có hắn là biết mặt tôi, vậy sao bảo tôi có chút ký ức gì đó với hắn được chứ? Có lẽ, tôi và Khánh Thiên có sợi dây liên kết vô hình, tựa như được ông tơ bà nguyệt cột chặt dây tơ hồng vào tay của chúng tôi, khiến cho cả hai dù xa cách rồi cũng gặp lại.
Và còn một chuyện này, nếu Khánh Thiên không thú nhận thì chắc tôi cũng chẳng biết, đó là ngay từ đầu, hắn đã tính kế với tôi. Hắn gài Trạng Nguyên vào làm nội gián để thu nhập thông tin về tôi, bằng chứng là từ lúc đầu năm Trạng Nguyên là đứa kết thân với tôi nhanh nhất, hơn nữa lại hay hỏi han nhiều điều mà tôi thì thật tình trả lời hết ráo trọi. Điển hình là đêm Hallowen, do biết tôi hóa trang thành ác quỷ, thế là nhện đại vương cấp tốc sắm sửa bộ cánh thiên thần về ình, lại còn dàn dựng một buổi tỏ tình khá công phu, mà theo hắn tiết lộ là phải mất cả một ngày để nghĩ ra ý tưởng đó, không lộ liễu cũng không kín đáo, nhưng đủ làm tim tôi đập liên hồi.
Hiện tại đang giờ ra chơi, tôi ngồi trong lớp, còn Khánh Thiên thì tung tăng đùa giỡn với đám con trai ngoài hành lang. Nhìn hắn vô tư hồn nhiên phải biết, quả thật không tìm ra nét nào phong độ, chững chạc như hôm bữa. Thật ra con người hắn cũng là một ẩn số, càng cố tìm hiểu thì lại càng rối tung lên. Tôi thích ngắm hắn cười, vì nụ cười của hắn rất tươi, chói lóa như ánh mặt trời, đem lại cho người khác một cảm giác dễ chịu.
- Nè, nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế? – Trạng Nguyên đột ngột xuất hiện, trên tay là một xấp hình, tay còn lại thì đang vỗ lên vai tôi.
Tôi ngẩng mặt nhìn cô bạn, mỉm cười rồi hỏi:
- Tìm tui có việc gì sao Trạng Nguyên?
- Cho bà cái này! – Trạng Nguyên nháy mắt, vội đặt xấp hình lên bàn rồi nói tiếp bằng cái giọng tinh nghịch – Quà miễn phí nhé, khỏi cám ơn.
Trạng Nguyên nói xong thì liền chạy đi chỗ khác.
Tôi cũng cầm lên, chậm rãi xem từng tấm và bất giác đỏ mặt. Tất cả những tấm hình này đều được chụp riêng giữa tôi với hắn, lúc hóa trang thành thiên thần và ác quỷ. Trông hắn rất lãng tử, rất quý phái trong bộ trang phục trắng tao nhã kia.
Tôi mỉm cười, lại tiếp tục nhìn ra ngoài hành lang.
Vậy là thấm thoát, tôi và hắn đã trở thành "người thân" của nhau được 15 ngày. Dù thường hay dành thời gian bên hắn, nhưng tôi vẫn không bỏ quên con bạn chí cốt Ngọc Thi, chúng tôi vẫn thân thiết với nhau, không để tình bạn có khoảng cách. Tôi kể cho nó nghe về việc làm thế nào để trở lại là chính mình, thì nó cười cười và hãnh diện nói: "Vậy mới được chứ, lâu nay tao vẫn mong mày sống như thế. Và bây giờ thì tốt rồi, có thêm một đồng bọn ở cạnh che chở quan tâm mày những lúc không có tao, tao yên tâm lắm!".
Tôi lắc lắc đầu, dang hai tay ôm nó.
"Nhưng mà mày ơi, tao vẫn rất cần mày, nhé!".
Nhiều lúc tôi từng nghĩ, nếu tôi mà là con trai, thì tôi phải yêu nó mất thôi.
Và tôi cũng nhận ra, tình bạn này, tình yêu này, hai thứ tình cảm tôi đang sở hữu trong tay, không phải ai cũng dễ dàng có được. Ngọc Thi à, tao thề là tao không thể sống vui vẻ nếu cuộc đời thiếu vắng đi mày đâu!