Trời cũng đã về khuya, sau khi học bài vở xong, tôi bắt đầu bật máy vi tính và lên mạng. Gặp “người thân”. Vào tài khoản yahoo, thì tôi đã thấy nick của Khánh Thiên bật sáng từ bao giờ, còn dòng thông báo trạng thái thì để là: “Đang quyết tâm học hành, vì tương lai ngày mai” làm tôi phì cười. Nhưng theo như đám bạn cùng lớp nói, với cái tính ghét bị phiền trong lúc đang chơi game hay làm cái gì đó thì Khánh Thiên luôn luôn để ẩn nick, cả khi không làm gì thì hắn vẫn ẩn nick. Thậm chí người khác biết hắn có online, hứng thú vào khung trò chuyện của hắn gửi lời chào hỏi thì hắn cũng giả lơ im lìm, hoặc trả lời lại một câu: “Khánh Thiên hiện giờ không ngồi máy, xin hãy tìm vào lúc khác”. Vậy mà hôm nay lại chủ động bật sáng nick, chắc hẳn hắn đang bày trò gì đây. Tôi nghĩ như thế, rồi chủ động trò chuyện với hắn.
“Ê Khánh Thiên!”
“Sao giờ mới online, chờ dài cả cổ (một biểu tượng giận dữ đi kèm với câu trách của Thiên). Muốn bị đánh cái chết luôn không?”
Tôi ngẩn người, Khánh Thiên chờ tôi ư? Chờ tôi mà có nói với tôi tiếng nào đâu.
“Ông có hẹn tui đâu mà tui biết, giá mà tui thò tay qua màn hình được là tui tát yêu ông vài chục tát rồi, làm ăn sống nhăn còn dám đòi đánh tui nữa hả? Grrr, ông liệu hồn đó!” – Tôi giả vờ nổi giận, nhưng thực chất đang mỉm cười ngoài này.
“Mai tối thứ bảy, rảnh không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn vào màn hình, rồi nhắn lại:
“Rảnh. Mà có gì hả?”
“ Vậy được. (Biểu tượng cười khoe nguyên hàm răng) Đi café hoài thì cũng nhàm, Cương nhỉ?”
“Ông muốn đi đâu à?”
“Buổi hẹn hò chính thức của tui với bà, trước giờ toàn tan học rồi tấp bừa vào quán nào đó ngồi tán gẫu thôi, tui thấy không được nghiêm túc cho lắm. Vì thế tui quyết định, hai ta nên thỏa thuận nơi nào lý tưởng để hẹn hò như bao cặp trai gái khác!”.
Trước câu trả lời của hắn, tôi lấy làm thích thú, vậy nên liền hào hứng đề nghị:
“Xem phim nhé?”
Ngay lập tức, tôi nhận được lời bác bỏ:
“Không, xem phim là nơi hẹn tối kị nhất, bà không biết à? Vì lúc đó, tui chỉ sợ tui tập trung vô phim, lãng quên mất bà. Còn bà thì không lo coi phim, chỉ lo ngắm nhìn tui thì chẳng phải phí một cái vé hay sao? Tuyệt đối không được.”
Tôi thề là tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt cao cao tự đại của hắn lúc này, nhìn chắc dễ ghét lắm. Tôi vừa định đáp lại thì hắn lại nói tiếp:
“Tui tìm được chỗ rồi, tối mai 7 giờ bà ra công viên Xanh, bà phải đến trễ 10 phút nha. Nhớ đó, đừng có đến sớm!”
“Sao vậy?”
“Hỏi hoài, thì quyết định vậy đi, cứ thế mà làm. Tui tắt máy đây!”
“À khoan… nếu hôm nay tui không online thì sao?”
Trong khung chat, tôi thấy dòng chữ “Thiên Thần Tiên đang trả lời” nhưng rồi dòng chữ thông báo ấy biến mất, cũng đồng nghĩa hắn đã xóa những gì mình vừa viết. Rồi sau đó hắn án binh bất động, không ừ hử gì luôn.
Thật ra, Khánh Thiên muốn nói cái gì, tôi hoàn toàn không đoán ra.
Và rồi cái nick hắn vụt tắt, khung chat hiện lên thông báo “Thiên Thần Tiên đã offline”. Tôi buồn chán lắc đầu, vậy là hắn không còn online nữa. Thôi tôi cũng đi ngủ luôn cho xong, người gì đâu mà tính tình kì cục! Thật không hiểu được hắn là kẻ như thế nào.
Sáng hôm sau đi học, vừa bước vào lớp là đã thấy hắn với Tài Nguyên tung tăng đùa giỡn với nhau. Tài Nguyên lấy trong hộc bàn ra chai nước suối, hất lên người hắn. Rất may, hắn né kịp nên phần áo chỉ bị ướt nữa bên. Nhưng Khánh Thiên cũng không vừa, hắn chạy đến chỗ Mai Văn Minh, nhanh tay giật lấy ly hồng trà đang uống dở của cậu ta, gấp gáp nói:
- Mai Văn Mốt, tui mượn ly nước của ông xíu nha!
Và đuổi theo Tài Nguyên bán sống bán chết. Tài Nguyên chạy nhanh có tiếng, cho nên hắn bám theo không được, vì thế không thực hiện được kế hoạch ăn miếng trả miếng. Khánh Thiên quay trở lên cầu thang, cau có vứt cái ly cạn nước vào sọt rác, mặt mày hầm hố. Cùng lúc đó thì ba tiếng trống vang lên báo hiệu đã vào 15 phút đầu giờ, mà cô thì cũng có mặt ở trong lớp, nên Tài Nguyên có thể ung dung đi vào chỗ ngồi mà không sợ bị Khánh Thiên đánh úp. Vẻ mặt phơi phới của Tài Nguyên như đang khiêu khích hắn, làm hắn đã tức lại càng tức hơn, tôi thấy trên mặt hắn như có bốn chữ “Mày coi chừng tao” hiện lên, nhưng trông Tài Nguyên thì không có cái gì gọi là lo lắng cả.
Khánh Thiên ngồi chống cằm suy tư, im lặng hồi lâu rồi lộ ra vẻ mặt hoan hỉ như vừa nghĩ ra kế sách hay ho gì đó. Vậy là hắn vội vội vàng vàng thưa cô đi đổ rác, cả lớp ai ai cũng đều kinh ngạc trước hành động kia, đơn giản hắn là con sâu lười trong lớp, dù cho tới buổi phân công hắn trực có năn nỉ hắn dữ lắm thì hắn mới mua chuộc người khác làm thay, chứ không thì trốn tránh trách nhiệm. Dĩ nhiên cô không biết chuyện Khánh Thiên đùng đẩy công việc, nay thấy hắn siêng năng đột xuất thì cũng chấp nhận cho đi.
Mà cái thùng tổ trực vừa mới đổ xong, rác mới bỏ vào rất ít, vậy có thể kết luận rằng hắn đang có âm mưu dùng thùng rác làm công cụ cho kế hoạch trả thù Tài Nguyên. Lát sau hắn từ dưới lầu chạy lên lớp, tay xách theo nữa thùng nước lợn cợn rác trong đó, tôi nhìn mà giật mình. Đừng… đừng có nói là hắn sẽ cho Tài Nguyên tắm bằng hỗn hợp kinh dị này nha… Chắc Tài Nguyên sẽ bốc mùi khó chịu nếu toàn thân bị Khánh Thiên tưới như tưới cây. Giờ đã vào tiết 1, cô cũng bắt đầu viết bài mới lên bảng.
Tôi quay đầu nhìn xuống bàn của Tài Nguyên, thì thấy gã trợn mắt lên nhìn, tiếp theo còn đưa tay lau mồ hôi trên trán. Vài đứa khác đã bắt đầu cười khoái chí khi thấy Khánh Thiên ung dung trở vào lớp. Hắn nhếch môi cười với Tài Nguyên, nghênh nghênh cái mặt lên trời như thách thức gã.
Lúc này gã cũng đắn đo nghĩ ngợi, mãi đến 10 phút sau, Tài Nguyên mới đứng dậy thưa cô với bộ mặt đầy đau khổ:
- Cô ơi, cho em xin đi toilet.
Cô An ngừng giảng, nhíu mày hỏi lại:
- Sao 15 phút đầu giờ em không đi?
Gã nhăn mặt:
- Tại hồi nãy em chưa … mà bây giờ em có… Cô cho em đi nhanh nha cô, em sắp chịu hết nổi rồi – Nói tới đây gã vò vò cặp giấy trắng trong tay để tăng thêm phần thuyết phục.
- Được rồi, em đi đi!
- Cám ơn cô! – Gã gật đầu, ôm bụng tháo chạy ra ngoài, và dừng lại ở cạnh thùng rác. Gã đổ nước trong thùng ra hết, sau đó đứng dậy vươn vai vài cái, phủi phủi tay và nghênh mặt nhìn Khánh Thiên. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhện đại vương bại trận dưới tay đàn em, thanh danh đã bị hủy hoại.
Và suốt cả buổi sáng trong trường, hắn luôn gây chiến với Tài Nguyên, mãi đến khi ra về vẫn còn câu cổ nhau đánh đấm. Thế mới thấy được, tình bạn ở tuổi học trò hồn nhiên vô tư như thế nào.
Tan học, vì Khánh Thiên bận chiến đấu với Tài Nguyên nên tôi đi về trước. Do cái bụng đang biểu tình ầm ĩ cho nên tôi chạy thật nhanh xuống cầu thang với ý định mau chóng về nhà để sà vào mâm cơm nóng hổi, nhưng không ngờ có người đang đi tới, vậy là tôi dừng lại không kịp, theo đà tông trúng một tên con trai và làm cho xấp giấy dày cộm trên tay cậu đổ xuống đất, nhiều tờ bay khắp nơi. Tôi cúi đầu xin lỗi, tiếp theo giúp cậu ta thu nhặt lại giấy tờ và sắp xếp lại cho tươm tất rồi mang đến trả cho cậu.
- Cám ơn bạn đã nhặt giúp mình! Mà bạn có sao không? – Cậu cười ôn hòa, nghiêng đầu hỏi han, và ánh mắt trong veo của cậu đang chăm chú nhìn tôi.
Một cơn gió nhẹ lùa qua, khiến mái tóc cậu nhẹ bay, càng làm tăng thêm sự lôi cuốn trên gương mặt điềm đạm.
- Tui có sao đâu, chào bạn nha! – Tôi mỉm cười, sau đó xoay người rời đi, trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh cậu ta nghiêng đầu cười nhẹ, nụ cười tựa như hoa đào trong gió xuân. Và tôi không hề hay biết rằng, chờ khi tôi đi khuất, cậu ta mới lôi trong túi ra một tờ giấy viết chi li một kế hoạch gì đó, gật gù lẩm bẩm:
- Tốt lắm, bước đầu chạm mặt thành công!
Rốt cuộc trời cũng đã tối, tôi loay hoay lựa chọn quần áo và khi chải chuốt bộ dáng xong thì cũng đã gần 7 giờ. Tự ngắm mình trong gương, tôi thấy bản thân cũng không tệ cho lắm. Hẹn hò ở công viên Xanh? Không lẽ ra đó rồi hai đứa ngồi trên ghế đá trò chuyện, hoặc lãng mạn hơn là tựa đầu vào nhau và cùng im lặng ngắm sao trời? Chắc tôi không có bị điên đó chứ? Ngoài đó chỉ sợ muỗi bay thành đàn, ngồi đó chẳng khác nào hiến máu nhân đạo? Tôi lắc đầu, rồi leo lên xe đạp và đạp đi.
Dừng lại ở công viên Xanh, thì kim đồng hồ điểm mốc 7 giờ 10 phút, tôi trông thấy Khánh Thiên đang ngồi trên ghế đá chờ tôi. Này này, không lẽ suy đoán của tôi trở thành sự thật?
- Đi thôi! – Nhìn thấy tôi, hắn đứng dậy, ra hiệu cho tôi xuống xe để hắn cầm lái.
- Xe ông đâu?
- Nhờ chị đưa đến, lát có gì bà hộ tống tui về. Đường khuya vắng vẻ tui sợ ma lắm! – Khánh Thiên cười cười, nhưng trên gương mặt hắn thì không có vẻ gì gọi là sợ sệt cả.
Tôi thắc mắc:
- Không phải ông hẹn ở công viên à?
- Tất nhiên là không! Ngồi chờ bà có chút xíu mà tui đập chết cả chục con muỗi nè.
Tôi bật cười, thì ra Khánh Thiên cũng có suy nghĩ giống tôi. A, tôi còn một điều chưa rõ ràng, đó là vì sao hắn bắt tôi phải đến trễ 10 phút.
- Thiên, sao tui phải đến trễ 10 phút vậy?
Hắn không trả lời. Vòng xe vẫn lăn bánh đều đều. Ngồi ở đằng sau, tôi mới phát hiện ra là lưng hắn rất rộng, rất ấm áp. Hay là… tôi thử ôm nhẹ một cái xem sao. Và tôi ôm thật. Tiếp theo sau đó là “rầm” một tiếng, tôi và hắn ngã chỏng chơ trên đường, chiếc xe đạp thì đè lên khổ chủ.
- Bà có điên không hả? – Hắn gầm gừ, mặt mày đỏ như quả cà chua chín – Tui dễ bị nhạy cảm khi bị người ta làm như vậy lắm!
- Ha ha ha! – Tôi cười ha ha, vì tôi vừa phát hiện ra một điều thú vị từ Khánh Thiên, đó là hắn sợ…nhột, tiếp theo hắn xao lãng tay lái, và mất thăng bằng ngã xuống luôn.
Thế là tôi và hắn nhanh chóng dựng dậy xe đạp, đứng lên phủi bụi quần áo. Tôi vẫn cười điên cuồng không dứt
- Có thôi cười hay không? – Khánh Thiên cau có hỏi.
Đáp lại câu hỏi của hắn vẫn là những tràng cười bất tận của tôi.
- Được lắm – Hắn nhếch môi – Vậy thì tui cho bà biết…
Khánh Thiên bỏ lững câu nói, bất thình lình kéo tôi đến gần hắn, và đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ như cánh chuồn lướt qua.
Tôi hóa đá. Bao nhiêu lời nói đều nghẹn cứng trong cổ họng.
- Lần đầu cảnh cáo, lần sau cho bà khỏi thở, nghe chưa?
Nói rồi hắn giục tôi leo lên xe, tiếp tục đạp đi.
Chúng tôi dừng xe trước quán mì “Ông chúa” – một quán mì do người Hoa làm chủ, và ông chủ cũng đã lớn tuổi, theo như Khánh Thiên giới thiệu thì ông ấy thường được gọi là bác Ký. Nhưng tôi cũng đang thắc mắc, vì sao Khánh Thiên lại lựa chọn quán mì làm địa điểm để hẹn hò, và tôi cũng chẳng buồn hỏi.
Vào một bàn trống ở góc tường, tôi và hắn cùng ngồi xuống. Bác Ký trông thấy, liền niềm nở chào từ xa vì bác đang bận làm thức ăn cho thực khách.
- Cương ăn mì xào giòn đi, ở đây bán ngon!
Hắn thay tôi quyết định, sau đó quay sang anh nhân viên và gọi:
- Anh ơi cho hai mì xào giòn!
Lát sau, hai đĩa mì vàng rượm nóng nổi được bưng lên. Mùi hương thơm lừng hòa quyện cùng làn khói mỏng manh đang nhẹ lan tỏa.
Chúng tôi cắm cúi ăn.
Mãi một lúc sau, khi không có khách hang vào nữa, thì bác Ký mới đến chỗ chúng tôi, đưa tay vỗ vai Khánh Thiên, giọng hào sảng:
- Ái chà chà, thằng nhóc này giờ lại đưa cả bạn gái đến đấy à?
Hắn gãi gãi đầu:
- Dạ, bạn gái của con đó bác!
- Mày thật giống ba mày ngày xưa, lúc nó còn thiếu niên, có bạn gái thì nơi hẹn hò đầu tiên là đưa nó đến quán của bác! – Nói đoạn bác Ký nhìn qua tôi – Mà con nhóc này cũng dễ thương ấy chứ!
Tôi như hiểu ra được lý do vì sao hắn đưa tôi đến đây. Thì ra trước kia, ba và mẹ của hắn đã từng có một buổi hẹn hò như thế. Bất chợt tôi thấy mắt cay cay…
Khi ấy, hắn chỉ nhìn tôi mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Lúc tôi có mặt ở nhà là đã hơn 8 giờ. Trên đường về, hắn mới nói với tôi: " Thứ nhất, là tui muốn bà biết nhà tui ở đâu, cho nên mới không thèm tự chạy xe đến. Còn thứ hai, câu hỏi mà bà hỏi tui ban nãy, chứng tỏ bà thật ngốc. Có thằng con trai nào lại để bạn gái mình chờ đợi mình chứ? Hơn nữa nếu bà đến đúng giờ, nhỡ lúc đó tui chưa tới nơi, mà có mấy thằng âm binh lãng vãng đến chỗ bà thì bà làm cách nào? Lo à không biết, đồ ngốc".
Khánh Thiên rất đặc biệt. Trái với vẻ ngoài vô tâm vô tư kia, ẩn chứa bên trong chính là một con người sâu sắc, ngấm ngầm quan tâm người khác mà không thể hiện ra. Đột nhiên tôi thấy mình nên cám ơn cuộc đời vì đã đưa Khánh Thiên đến bên tôi.