Quả nhiên sự cảnh giác của tôi là không thừa, ngay từ đầu, tôi vẫn luôn đề phòng Ngọc Thiện, và điều đó cho thấy, căn bệnh đa nghi hiểm nghèo của tôi vẫn là một ưu điểm cần giữ gìn và phát huy lên tầm ới. Mọi thứ, đều được cậu ta sắp đặt. Thì ra Khánh Thiên đã sớm biết việc này, chỉ là không nói với tôi mà âm thầm tìm Ngọc Thiện nói chuyện.
- Nói sao đây nhỉ? Tôi nhận ra Kim Cương là một người có cá tính, mẫu con gái này thời nay không còn nhiều, tôi nghĩ là mình sẽ theo đuổi cô ta thật sự! – Ánh mắt Ngọc Thiện đột nhiên trở nên sắc hơn và nhấn mạnh từ “theo đuổi”.
Khánh Thiên bật cười giõn giã. Ngọc Thiện cũng bật cười theo, như thể hai người đang kể cho nhau nghe một mẩu truyện cười thú vị gì đó.
- Tình yêu vốn dĩ chỉ dành cho hai người, nhưng hình như có một số kẻ vẫn không biết đếm! - Khánh Thiên nhảy lên lan can ngồi, đong đưa hai chân, quay đầu hướng ra phía sân trường.
Ngọc Thiện chỉ cười cười, không nói gì.
- Nhưng tôi muốn xem bản lĩnh của cậu, sẽ cưa đổ bạn gái tôi ra làm sao, và việc này tôi cũng sẽ không nói cho Kim Cương biết, xem như tiếp tay giúp cậu hoàn thành ý nguyện. À mà, có thành công không thì tôi không chắc, nếu thất bại thì do lòng kiên định của Kim Cương quá cao, hoặc là do khả năng cậu quá kém - Hắn dừng lại, đưa tay bẻ một bông hoa giấy, sau đó tách ra thành nhiều cánh nhỏ, buông lỏng cho gió cuốn đi, rồi ngẩng mặt nhìn trời và chậm rãi hỏi - Thù dai vậy sao?
- Còn gì nữa, kì thi năm trước, chẳng qua tôi bỏ nhà đi chơi thâu đêm, sáng đi thi không có một chữ trong đầu, bất đắc dĩ phải quay bài của cậu. Chỉ quay có hai môn thôi, cậu cũng ngấm ngầm đồng ý, vậy mà ra về lại hẹn tôi ra đánh nhau, báo hại hôm đó tôi tàn tạ thân xác - Ngọc Thiện cau mày hồi tưởng lại - Hơn nữa cậu lại còn gài bẫy, làm tôi sai dấu cộng thành trừ, cậu đối với tôi tốt như vậy đấy, hỏi làm sao tôi không muốn báo thù? Nhất là lúc đó tôi chưa học võ phòng thân. Tên khốn như cậu bị giật bồ cũng không có gì quá đáng!
Tôi ngẩng người, trước đây sự việc này Trạng Nguyên cũng từng kể tôi nghe rồi, không ngờ đối tượng quay bài lại là Ngọc Thiện. Nhìn vẻ mặt uất ức của cậu ta, đột nhiên cảm thấy buồn cười quá, thế là bật cười thật to, quên mất bản thân đang nghe lén người khác.
Cả hai quay sang nhìn tôi, mặt ai cũng đơ đơ ra.
- Nè, Nghiêm Ngọc Thiện, làm chị em tốt với tui đi, đừng có cưa, tui cũng không có đổ đâu!! Tui chỉ thích có Khánh Thiên thôi, bạn đã nghe chưa hả??? - Tôi dùng hết sức hét lên, làm Ngọc Thiện giật mình, còn Khánh Thiên thì nhìn tôi bằng một ánh mắt ấm áp. Tôi nhe răng cười đáp lại, sau đó lại hét lên - Khánh Thiên à, đi về thôi!!!! Chạy đến bên tui nè!!!
Rồi tôi đứng dang hai tay, chờ hắn chạy đến bên tôi, như thể hai người sau bao năm xa cách cuối cùng cũng được gặp lại vậy.
Khánh Thiên nháy mắt với Ngọc Thiện:
- Chào nhé, bại tướng. Chưa đánh đã thua, tôi chân thành bày tỏ lòng tiếc thương vô hạn. Còn bây giờ thì tôi phải quay về với người đang chờ tôi đằng kia, thân ái và hẹn gặp lại.
Nghiêm Ngọc Thiện lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.
Hắn phóng qua lan can, rồi chạy nhanh đến chỗ tôi, dang hai tay ôm lấy tôi và thì thầm:
- Biểu hiện hôm nay rất khá, em yêu của anh à!
Tôi thúc vào sườn hắn một cú đau điếng, sau đó nắm lấy tay hắn và cùng nhau đi về. Phía sau lưng, những bông hoa giấy vẫn lả tả rơi.
Thật sự mà nói thì tôi đã định vờ mắc bẫy để chơi Ngọc Thiện lại một vố cho bỏ ghét, sẵn tiện để cậu ta chừa đi cái tật phá hoại hạnh phúc nhà người ta. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, thì tôi thấy kế sách ấy có vẻ không hay ho hơn là cái kiểu chưa đánh đã bại, và cộng thêm cái việc bị nhân vật nữ chính trong trò đùa của cậu ta phát giác nhanh chóng và đứng trước mặt cậu mà hét lên rằng: “Có cưa tui cũng hông đổ, muốn thì tui xem ông như chị em tốt” thì hỏi xem còn gì cay đắng bằng? Kế hoạch của Ngọc Thiện bị tôi làm cho vỡ tan từ trong trứng nước, không phí nhiều thời gian hay tốn nhiều công sức mà vẫn cho cậu ta cảm thấy thất bại một cách đường đường chính chính. Thế đấy, tôi biết khả năng vượt qua những chướng ngại vật dù là to lớn hay cỏn con vẫn luôn rất à. Lòng kiên định gần 60 ngày với cám dỗ mang tên Ngọc Thiện đã giúp tôi lật tẩy được dụng ý thật của cậu ta, và giúp tôi kiểm nghiệm lại tình cảm mà tôi dành cho Khánh Thiên đang ở mức độ nào.
Hôm sau đang ở siêu thị mua vài thứ lặt vặt thì tôi vô tình chạm mặt Nghiêm Ngọc Thiện, cậu ta cũng đứng săm soi đồ hộp, tay trái cầm heo xông khói, tay phải cầm bò xông khói, có vẻ như đang cân nhắc xem nên mua cái nào. Trong tình huống này, tôi có nên chào hỏi Ngọc Thiện một tiếng cho phải phép hay là chọn phương án âm thầm lủi đi chỗ khác? Đang phân vân là thế thì bất ngờ Ngọc Thiện quay sang nhìn tôi, cậu mỉm cười dịu dàng và hiệu ứng kèm theo là đôi hàng mi khẽ chớp. Ngọc Thiện vẫn điềm đạm và thanh nhã đến lạ lùng, nhưng đừng để bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài, cậu ta thực chất là một kẻ ma quái, ranh mãnh.
- Thôi ngay cái kiểu cười kinh dị ấy đi, đến sởn gai ốc vì bạn mất! – Tôi giả vờ rùng mình vài cái.
Cậu ta gãi gãi đầu, sau đó đặt hai chiếc hộp vào chỗ cũ, rồi mở lời đề nghị:
- Có muốn ngồi café với mình một lát không? Dưới tầng trệt, ở quầy Black trong siêu thị.
- Nhưng bạn phải là người trả tiền nhé – Tôi láu lỉnh đáp lời.
Ngọc Thiện cười ha ha.
- Không thành vấn đề đâu, cô nương.
Và hiện tại thì chúng tôi đang ngồi cùng nhau ở một bàn gần cửa kính, Ngọc Thiện thì uống cà phê sữa còn tôi thì dưa hấu ép. Đơn giản, tôi thích dưa hấu. Tôi có thể ăn liền nữa trái to trong một ngày mà không chán.
Ngọc Thiện ngồi chống cằm nhìn tôi, thi thoảng cậu ta lại mỉm cười.
Đột nhiên tôi (tiếp tục) thấy sởn gai ốc.
- Ê, đừng có trưng ra cái vẻ mặt như cha nhà thờ nữa, cất vô giùm tui! – Tôi phẩy phẩy tay.
- Lần trước là kế hoạch trả thù, nhưng nếu lần này nghiêm túc thì bạn có ình cơ hội không? Nghĩa là đón nhận mình như đón nhận Khánh Thiên, mình và cậu ấy sẽ cạnh tranh công bằng, nhé? – Ngọc Thiện nói thật chậm rãi, rõ ràng, và thái độ thì hoàn toàn nghiêm túc, có vẻ không như đang nói đùa.
Tôi hút cạn li nước ép, không lên tiếng vội. Giọng cậu ta lại tiếp tục vang lên:
- Đến trước đến sau không quan trọng, chỉ cần chưa lập gia đình là được mà.
Tôi lắc lư cái đầu, điều mà cậu ta nói rất đáng để suy ngẫm, nhưng mà đường nào thì cũng tới La Mã thôi, câu trả lời của tôi luôn luôn chỉ có một, tim tôi không có nhiều ngăn, cho nên không thể thương người này là phải cứu vớt luôn người kia để khỏi day dứt lương tâm được.
- Lần tới mà nói về mấy vấn đề này nữa là tui bo xì bạn luôn đó nha, chúng ta nên là bạn thôi, đâu phải có mình tui là con gái trên đời này. Bạn xinh xắn, đáng yêu như vậy, vẫn còn nhiều cô khác để ý bạn mà.
Ngọc Thiện nhíu mày nhìn tôi, giọng cậu càu nhàu:
- Gì chứ? Mình ghét nhất bị người khác khen là xinh xắn, đáng yêu, những từ đó chỉ dành cho nữ giới thôi.
Lần này tới lượt tôi bật cười ha ha trước phản ứng của Ngọc Thiện.
- Tui chỉ nói sự thật thôi mà!
- Này, bạn có biết là tim mình đang rất đau đớn khi nghe bạn từ chối thẳng mặt và bonus kèm theo là khen mình xinh như con gái không hả? - Ngọc Thiện thở hắt ra, đưa tay day day thái dương, trông cậu ta đầy vẻ bất lực.
Tôi tròn mắt nhìn Ngọc Thiện, cậu ta nhìn lại tôi và sau đó nở một nụ cười héo hắt. Cậu lầm bầm:
- Không đùa đâu, thật đấy.
Tôi im lặng, vì chẳng biết mình nên nói gì. Hi vọng đây không phải là trò mèo của cậu ta. Ngọc Thiện đột nhiên cười phá lên, cười thật giòn giã, đến nỗi hai bờ vai cậu trở nên run run. Mái tóc cậu rũ xuống mi mắt, cậu đưa tay vén chúng lại cho ngay ngắn, rồi đột nhiên bật dậy, kêu nhân viên thanh toán tiền và rời đi, không chào tạm biệt một tiếng. Tôi cũng không gọi cậu, chỉ ngồi im nhìn theo cái dáng vẻ thiên thần kia đang xa dần xa dần, vẫn thanh nhã như hoa đào trong gió xuân, và tôi thấy cậu làm một cái hành động gì đó giống như là lau đi nước mắt...
Mọi thứ quá đột ngột.
Rốt cuộc cậu ta là con người thế nào, tôi hoàn toàn không hiểu được.
Nhưng thà tôi làm thế này, dù có thẳng thừng quá mức thì cũng tốt cho về sau, khỏi dây dưa rồi sinh ra nhiều chuyện rắc rối khác. Đôi khi nghĩ cho người khác quá cũng là một cái ngu.
Thi học kì đã qua đi, bọn chúng tôi quyết định dắt nhau đi ăn uống để giải tỏa những căng thẳng trong suốt mấy ngày thi đầy cam go. Địa điểm là ở biển, và phương tiện thì chúng tôi sử dụng xe máy. Các thành viên ưu tú không thể thiếu đó là cặp song sinh Huỳnh Văn Tài Nguyên, Huỳnh Văn Trạng Nguyên, tài nữ Lý Minh Thư, băng trôi Phạm Gia Hưng, nhện đại vương, lớp trưởng kiêm osin miễn phí Đặng Mạnh Hải. Do có Gia Hưng đi cùng, cho nên Minh Thư đã chuẩn bị ngoại hình thật long lanh để lượn qua lượn lại thu hút sự chú ý của Gia Hưng, nhưng tiếc là cậu ta cứ nhìn thẳng về phía trước mà bước, không hề liếc mắt tới Minh Thư. Tôi vỗ vỗ vai Minh Thư:
- Thời gian còn dài.
Tài nữ gật đầu:
- Đúng vậy. Không được nản chí.
Chúng tôi vào nhà hàng Ngọc Bích, chọn một bàn đặt ở ngoài hành lang, bên dưới là sóng biển vỗ rì rào, nước sâu hun hút không thấy đáy. Gió ngoài biển thổi vào, làm dịu bớt cái nắng trưa, và mang theo hơi mát nồng đặc trưng của biển. Mặt biển mênh mông vô tận, trải dài tít tắp tận chân trời, sóng gợn lăn tăn và thỉnh thoảng thì vài chiếc thuyền lại lướt ngang qua, trông rất sinh động. Khánh Thiên ngồi tựa người vào lan can, ngửa cổ ra sau và hát vài câu vu vơ, tư thế nhàn nhã thảnh thơi mặc cho bọn bạn đang kháng nghị: "Mày có câm đi không, hát dở như quỷ!". Nhưng sự thực là giọng ca của Khánh Thiên trầm trầm nghe rất êm tai, chỉ là tụi nó muốn chọc ghẹo hắn vậy mà. Khánh Thiên cười cười rồi lên tiếng:
- Tao đâu hát cho tụi bây nghe, một đám mù âm nhạc, bài hát này chỉ dành cho những ai biết thưởng thức, hiểu chưa?
Tôi bật cười, vì tôi biết hắn đang nói về tôi, và một sự thật hiển nhiên là tôi phải nghiêng về phe của hắn rồi.
- Thôi hát hò gì nữa, kêu đồ ăn đi, tao lựa được hai món rồi nè! - Đặng Mạnh Hải cắt ngang câu chuyện, quẳng cuốn menu sang chỗ Khánh Thiên - Mày là thằng sành ăn, lựa đi.
Khánh Thiên liếc mắt sang Minh Thư, sau đó hỏi:
- Mày không ăn cay được phải không?
Cậu ta gật đầu lia lịa, hồ hởi đáp lại:
- Đúng rồi đó, ông nhớ dai ghê!
- Vậy được - Khánh Thiên cười nham hiểm, quay sang nhìn cô nhân viên và nói - Lẩu thái chua cay nha chị gái!
Minh Thư giơ nắm đấm với Khánh Thiên. Cả đám bật cười vui vẻ, Phạm Gia Hưng lên tiếng:
- Minh Thư không ăn được thì cứ gọi cái khác, còn tụi mày muốn gì thì kêu cái đó đi.
Tài nữ mở to mắt nhìn Phạm Gia Hưng, sau đó cuối đầu xuống mà lí nhí:
-Không sao đâu, đừng để Thư ảnh hưởng đến mọi người...
Chúng tôi gọi vài món khác thì chị nhân viên mới rời đi. Minh Thư đang hùng hổ là thế, nhưng vừa nghe người trong mộng phun châu nhả ngọc thì liền ngoan ngoãn hóa thân thành con mèo hiền biết nghe lời. Tôi để ý, thấy vẻ mặt của Gia Hưng lúc này hơi trầm xuống, tựa hồ như nhận ra được rằng cậu đã vô tình làm cho Minh Thư hiểu lầm mình đang quan tâm Minh Thư, cũng giống như sau bao ngày thờ ơ thì hôm nay trong suy nghĩ đã có sự chuyển biến vượt bậc, cậu bắt đầu có cái nhìn khác về Minh Thư nên đã bật đèn xanh cho cậu ta tiến thêm bước nữa.
Tôi ngồi chống cằm quan sát Gia Hưng, cậu ngó tôi rồi khẽ rùng mình, có lẽ suy đoán trên của tôi có sát xuất đúng hơn 50 phần trăm.
-Bữa nay trăng thanh gió mát, mực nước biển động nhẹ, nhưng một khi hến mở miệng thì thế nào chiều nay cũng có bão! - Khánh Thiên lắc lư cái đầu, giọng châm biếm.
-Chén sứ mà phang vô mặt thì đau và thấm lắm bạn Thiên à! - Phạm Gia Hưng nâng cái chén lên, xăm soi xung quanh rồi nhìn Khánh Thiên mà cười cười.
-Thôi tao mệt tụi bây quá à! Im hết giùm coi! - Tài Nguyên ngồi đồng nãy giờ bất chợt lên tiếng, gã đứng dậy và đi đến lan can, tì tay lên ấy và hướng ra mặt biển - Ra đây thư giãn chứ không phải ra đây nghe hai bây chí chóe. Mấy thằng quỷ thích lào cào.
-Như mày cũng đã biết thì tao rất thích chí chóe mà, nếu không thích thì người đâu, tiễn khách. Ờ mày có thể đi về, nếu không đừng trách đao kiếm vô tình nha, hai đánh một đó!
-Cái gì? Hai đánh một? Tụi bây ốm tong ốm teo, cơ bắp không có, tao mà hắt xì hơi một cái là bay vèo vèo luôn rồi.
-Được lắm, nói một hồi là một đống đánh một đứa, để coi mày múa lửa múa củi như thế nào.
-Một đống hả? Tao chấp!
-Thằng này ngon, giờ tao mới biết mày ngon như vậy...
-Giỏi thì bước qua xác tao nè!
-Ê mày nằm xuống đi rồi tao bước qua ày coi...Dám bố láo với ông hả?
Và cứ thế, cuộc đấu khẩu giữa Khánh Thiên và Gia Hưng đã chính thức thay đổi đối thủ, cả hai không ai nhường ai, liên tục chiến tranh. Bọn chúng tôi ngồi cười ngặt nghẽo, Trạng Nguyên cười nhiều đến nỗi sặc nước nhưng vẫn cười.
Có bạn bè là một điều rất tuyệt vời, tôi cảm thấy mình đang nắm giữ được hạnh phúc mà không cần phải tìm đâu xa xôi. Hạnh phúc luôn ngay bên mình, từ những điều nhỏ nhặt tưởng chừng như bình dị nhất.
Tôi yêu tất cả mọi người.