Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Đưa tay hất mớ tóc đang lòa xòa trước mặt ra sau lưng, tôi uể oải vươn vai, hít một hơi thật sâu cho căng tràn lồng ngực. Xỏ đôi dép lê vào chân, tôi liếc mắt nhìn đồng hồ hình trái táo trên đầu giường, còn 15 phút nữa thì kim đồng hồ điểm 6 giờ sáng. Ôi thánh thần ơi, tôi vẫn còn sống! Tôi đã toàn mạng dẫn xác khỏi động bàn tơ của bọn nó mà không gặp nhiều khó khăn trở ngại. Nói đi nói lại, kinh hãi nhất là quỷ nhện Hoạn Thư - cậu con trai dáng người mảnh khảnh ngày hôm qua. Tôi không biết tên họ là gì nên tạm thời gọi là Hoạn Thư để phân biệt với cái tên nhện đại vương kia.
Truyện cổ tích kể rằng, à không truyện Kiều kể rằng: Hoạn Thư rất ghê gớm, dám ngang nhiên chặn đường mà cảnh cáo Thúy Kiều không được ve vãn với Thúc Sinh đại ca. Nhưng hỡi ơi, nàng Thúy Kiều chưa từng chạm mặt với Thúc Sinh thì làm quái gì ve vãn tới chàng ta được? Vậy là Hoạn Thư vì lòng ghen làm mờ hai mắt nên đã dấn thân vào động bàn tơ làm con yêu nhền nhện, gây hấn với Thúy Kiều. Cái mớ ý tưởng hỗn độn không đầu không đuôi này chỉ có thể do tôi nghĩ ra mà thôi. Nhưng càng nghĩ càng thấy tức cười, nhất là cái đoạn cuối. Ờ ha ha, dẹp quách truyện Kiều qua một bên đi, trở lại vấn đề chính, tôi sẽ nói đến Thiên. Thiên là tác nhân chính khiến tôi vật vờ cả ngày trời với những áp lực tâm lý đè nặng lên đôi vai mềm yếu của tôi và kết quả tối hôm qua đúng 8 giờ tôi chui vào phòng trùm chăn mà ngủ một giấc không mộng mị. Hắn đúng là quỷ sứ ôn thần do diêm vương phái lên trần để hành xác những người có tâm địa hiền lành như tôi. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tôi không tự chủ được mà thở dài một tiếng, rồi cố gắng lấy lại tinh thần phấn chấn như mọi hôm. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, tôi mặc bộ đồng phục vào, chải chuốt lại đầu tóc và mạnh mẽ bước ra khỏi phòng như thể một đi là không còn đường trở lại.
Tôi đi xuống nhà dưới, và trên vai là chiếc ba lô màu cam sặc sỡ bông hoa mà tôi nhất quyết kì kèo má tôi mua cho bằng được lúc đi du lịch ở Hạ Long. Tôi rất thích nó nên đã chịu khó bỏ công ngồi thuyết phục má tôi cả buổi trời để đạt được mục đích.
“Bộp”
“Méo!!!”
Hai âm thanh liên tiếp vang lên, tôi cũng đã hiểu được mình vừa giẫm phải cái gì và bàn chân ngà ngọc của tôi đã trực tiếp in dấu son lên người của vật thể đó. Tôi đã vô tình đánh thức con Haba nhà tôi bằng một hành động rất chi là tương đối lãng mạn.
Ngồi phịch xuống sàn, tôi đưa tay sờ mò Haba thay cho lời xin lỗi. Đây là con mèo mà tôi cưng như trứng, hứng như hoa. Thật ra không phải tôi mua hay xin nó, mà là tôi nhặt được. Tôi gặp nó vào một chiều mưa buồn lất phất trong lúc đang trên đường đạp xe đi học về, thấy nó nằm bẹp bên bãi rác, không còn sức sống và dường như sắp thăng thiên nên tôi mủi lòng thương. Vậy là máu nghĩa hiệp nổi lên, tôi quyết định nhặt nó về nhà nuôi. Khi về đến nhà, má tôi đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, thấy tôi ôm nó vào nhà thì hỏi: “Con đi đâu mà đem cái của nợ kia về đấy?”. Tôi méo mặt trả lời: “Nó đáng thương lắm nha má, người ta bỏ nó ngoài bãi rác, con thấy tội nó nên mạn phép mang về. Con xin lỗi vì chưa hỏi ý kiến của má mà dám tự ý hành động!”. Má thấy tôi ngoan ngoãn như vậy nên cũng ngầm đồng ý cho tôi nuôi, thật sự lúc đó tôi chỉ muốn liên lạc với hội những người yêu mến động vật để nói cho họ biết rằng nơi tôi đang sống có một người xem động vật như của nợ để họ đến nhà mà giao lưu với má.
Từ đó đến nay kể ra cũng hơn một năm, mèo Haba dưới bàn tay chăm sóc của tôi nó từ da bọc xương đã biến thành một con heo mập ú. Ngoại hình của Haba bây giờ béo quay cun cút, đơn giản là vì cuộc sống của nó chỉ có ăn và ngủ. Kể ra cũng hay hay. Nhưng cái tôi thích ở nó nhất là đôi mắt hai màu, một bên xanh lá cây, một bên nâu đen đầy bí ẩn. Chính vì đặc điểm đó mà tôi cảm thấy nó đặc biệt hơn tất cả những con mèo bình thường khác, cũng giống như cái tên Kim Cương của tôi vậy. Nó mập mạp nên di chuyển rất chậm chạp, nằm ở đâu cũng ngủ được, mà một khi đã ngủ thì có chuyện gì kinh khủng lắm nó mới thức giấc giữa chừng, chẳng hạn như việc tôi vừa giẫm lên người nó. Sở thích của Haba là tắm nắng, sáng nào cũng lọ mọ trườn ra ngoài sân mà lăn qua lăn lại dưới ánh nắng mặt trời, trông rất đáng yêu. Đang vuốt ve nó thì má tôi xuất hiện, đưa chân đá nó qua một bên và bảo:
- Đi học mau lên! Giờ này còn chó mèo gì!
Tôi đành ngoan ngoãn nghe lời, dẫn xác đến kệ giày và lấy đôi bata xỏ nhanh vào chân, tiện tay lấy cái bánh mì Aloha nhân sữa hột gà bỏ vào cặp rồi mới lên xe đạp mà phi đến trường. Ôi trời ơi, má thân yêu thật là nghiêm khắc!