Bốn Lần Gả


Sau khi rời khỏi Tố trang các, Tần Bồng lập tức đi Linh Lung lầu, sau khi đặt phòng, nàng cùng Xuân Tố đi đến cây liễu bên cạch, khắc số phòng lên đó.
Năm đó sau khi Khương Y gả cho Tần Thư Hoài, nàng cung Lục Hữu chính là dùng phương thức liên lạc như vậy.

Lục Hữu nhìn lên số phòng trên cây liễu, hẳn là sẽ đến đây.
Ngồi trên ghế bao, Xuân Tố nhìn ra tâm tình của Tần Bồng tốt hơn rất nhiều, khó hiểu nói: "Chủ tử, hôm nay ngài lại lạ như vậy?"
"Bởi vì," Tần Bồng tư thế ưu nhã ăn đồ ăn: "Muốn gặp một người đã đến lúc cần dùng đến."
Khi nói chuyện, cửa sổ 'Rầm' một tiếng bị người khác mở ra, Xuân Tố bị dọa đến 'A' một tiếng, đã bị Tần Bồng quát: "Câm miệng!"
Lục Hữu từ ngoài cửa sổ xoay người tiến vào, Tần Bông buông đũa nói với Xuân Tố: "Đi ra ngoài đi."
"Chủ tử...đây....đây..."
Xuân Tố nhất thời lưỡng lự, Tần Bồng là một góa phụ, cùng với nam tử trai đơn gái chiếc...
"Đi ra ngoài." Tần Bồng đảo mắt sắc lạnh qua, Xuân Tố cắn cắn môi, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn dư lại hai người Tần Bồng cùng Lục Hữu, Lục Hữu dựa vào mép tường, tay ôm ngực, nói thẳng: "Ngươi cùng tiểu thư có quan hệ gì?"
"Khương Y đã chết ba năm rồi nhỉ?"
Nghe vậy, thần sắc của Lục Hữu hơi động, Tần Bồng cười tủm tỉm nhìn về phía Lục Hữu, phảng phất như một con hồ ly: "Tiểu hữu tử, ngươi liền không nghĩ tới nàng nữa hả?"
Nghe được lời nói này, thần sắc Lục Hữu đại biến, tuy rằng cô nương trước mắt khuôn mặt đã khác nhưng tươi cười kia nửa phần cũng không biến đổi.

Lục Hữu hơi hé miệng, nhưng cái gì cũng không nói được thành lời, có một phỏng đoán mà hắn không dám tin xoay quanh lòng hắn, Tần Bồng rũ mắt xuống, cúi đầu uống trà, rồi nói: "Lục Hữu, ngươi tin mượn xác hoàn hồn không?"

Nếu là những người khác, Tần Bồng đại khái sẽ không dám nói như vậy.

Nhưng Lục Hữu không giống vậy.
Lục Hữu đối với Khương Y rất trung thành, đủ để khiến Lục Hữu tin tưởng hết thảy sự tình khó tin được.
Tần Bồng ngẩng đầu lên, ôn hòa nói: "Tuy rằng ta đã chết, nhưng là, lại cũng đã trở lại rồi, Lục Hữu, ngươi tin không?"
"Ngươi..." Trong mắt Lục Hữu do dự ngập ngừng, một lát sau, hắn nhanh chóng nói: "Câu đầu tiên khi ngươi thấy ta đã nói cái gì?"
"Nha, người này lớn lên thật anh tuấn."
Tần Bồng có chút ngượng ngùng.

Đôi mắt Lục Hữu phiếm hồng, liên tiếp hỏi vài vấn đề, Tần Bồng đều đáp rành mạch, Lục Hữu đột nhiên quỳ rạp xuống đất, kích động nói: "Tiểu thư!"
“Đừng khóc,” Tần Bồng cầm lò sưởi, lười biếng nói: "Ngươi lớn thế này rồi, còn ra bộ dáng gì nữa đây."
"Là...là..." Lục Hữu biết nàng không thích hắn khóc, liền vội vàng thu lại biểu tình, sau khi ngẫm lại nói:" Tiểu thư hiện giờ tới tìm Lục Hữu, có phải hay không gặp điều gì khó xử?"
Tần Bồng gật đầu, đem tình cảnh bây giờ nhanh chóng nói một lần.
Vệ Diễn* nghe nàng lời nói, thần sắc trịnh trọng, chờ Tần Bồng nói xong, Lục Hữu trầm tư một lát, rốt cuộc nói: “Kỳ thật, việc áp sát Vệ Diễn lần này, là ta phụ trách."
Tần Bồng nhướng mày, Vệ Diễn* nghĩ biện pháp nói: "Hiện giờ Tần Thư Hoài vẫn luôn cho người giám sát hướng đi của Vệ Diễn, đại khái còn bốn ngày nữa, Vệ Diễn sẽ đến kinh thành.

Chúng ta sẽ mai phục trên đường Vệ Diễn nhập kinh, tổng cộng có bốn trăm người, đều là nhất đẳng cao thủ, đảm bảo Vệ Diễn có chạy đằng trời cũng không thoát được."
*Ở đây tác giả có ghi là Vệ Diễn, mình nghĩ có thể do tác giả nhầm lẫn với Lục Hữu, nhưng mình vẫn quyết định để nguyên không thay đổi.


Truyện được đăng tại wattpat NimLim27.
"Các ngươi sẽ động thủ ở nơi nào?"
"Quỷ Khốc Lâm."
Lục Hữu lấy từ trong tay áo ra một bản đồ, đem vị trí cho Tần Bồng xem: "Lần này Vệ Diễn trở về, lên đường vô cùng sốt ruột cấp bách, cho nên hắn sẽ không đi đường lớn mà sẽ đi các con đường tắt nhỏ, hiện giờ lộ tuyến đến Kinh thành của hắn tất nhiên sẽ đi qua Quỷ Khốc Lâm, nơi đó hẻo lánh ít dấu chân người, dễ dàng mai phục, là cơ hội mai phục vô cùng tốt."
Tần Bồng gật gật đầu, nàng đánh giá bản đồ, phát hiện bên cạnh Quỷ Khốc Lâm có một con sông, con sông này nối liền với sông bảo vệ thành: "Ngươi mai phục tại vị trí này, chỗ này khá gần với con sông."
"Cái này không thành vấn đề." Lục Hữu cau mày: "Vấn đề nằm ở chỗ, chuyện này là ta phụ trách, một khi tin tức lộ ra, Tần Thư Hoài tất nhiên sẽ hoài nghi ta.

Đây là điều thứ nhất, điều thứ hai là, Tần Thư Hoài vô cùng nhạy bén, hắn đã nói, ta có bất kỳ dị động nào đều sẽ bị phát hiện nên việc này sợ khó mà thành được."
Tần Bồng không nói chuyện, nàng nhìn mặt bàn, nghĩ ngợi rồi nói tiếp: "Nếu ta giữ lấy hắn thì sao? Ta bán lấy hắn, cùng hắn tiếp xúc nhiều hơn, sau đó tin tức lộ ra vì ta phỏng đoán được những điều đó, đều là hắn tiết lộ cho ta, như vậy được chưa?"
"Có thể."
Lục Hữu gật đầu, Tần Bồng yên lòng: "Cứ làm như vậy đi, bên Tần Thư Hoài có ta ròi, trước tiên ta cũng sẽ cho người mai phục tại Quỷ Khốc Lâm, nhưng ngươi chỉ cần mai phục tại vị trí cạnh bờ sông thôi, không cần quá liều mạng liền tốt rồi."
"Tiểu thư yên tâm." Lục Hữu đồng ý nói: "Việc này ta sẽ làm tốt cho thỏa đáng."
"Ừm." Tần Bồng cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hữu, lại phát hiện một điều khác: "Ngươi làm thủ hạ của Tần Thư Hoài lâu như vậy, sao lại không sử dụng tôn xưng với hắn ta."
Lục Hữu mấp máy môi, thần sắc trịnh trọng làm Tần Bồng có chút nghi hoặc, vì sao đột nhiên thần sắc của Lục Hựu lại thay đổi như vậy.

Lục Hữu tựa hồ là tự hỏi một chút, rốt cuộc liền nói: "Sau khi tiểu thư chết, ta có đi điều tra chuyện này."

"Nga?"
Tần Bồng cũng không có chút nào ngoài ý muốn, nếu Lục Hữu không tra xét, đó mới gọi là có quỷ.
Nhưng có vẻ kết quả của việc tra xét ấy làm Lục Hữu rõ ràng là không vui mừng lắm, hắn rũ mắt xuống, trong lời nói mang theo lạnh lẽo: "Là Tần Thư Hoài sai người làm ra."
Tần Bồng không nói chuyện, nàng uống một ngụm trà, một bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý.

Lục Hữu có chút kinh ngạc: "Tiểu thư biết?"
"Đoán được." Ánh mắt Tần Bồng bình tĩnh: "Năm đó khi hắn cưới ta, tất cả chỉ là vì để ý đến thế lực phía Bắc của Khương gia, Khương gia sụp đổ, hắn còn giữ ta lại làm cái gì?"
"Nhưng hắn cũng...!hắn cũng không thể làm như thế được."
Lục Hữu phẫn nộ ra tiếng nói: "Ngài dù sao cũng là thê tử danh chính ngôn thuận gả cho hắn ta, sao hắn có thể đối với ngài như thế?"
"Có gì mà không thể đây?" Tần Bồng nghe Lục Hữu nói, cười ra tiếng, nhìn Lục Hữu, trong mắt mang theo tia dịu dàng.

Dịu dàng đó phảng phất như đã trải qua lễ rửa tội, mang theo sự thê lương đã trải qua sự đời.
"Tiểu Hữu, đối với những người như vậy, vì quyền thế, không có gì là không thể hy sinh được.
Năm đó Tần Thư Hoài yêu Triệu Bồng không?
Hắn là từng yêu đi.
Tần Bồng mang theo mỉm cười, hồi tưởng lại, ít nhất vào thời điểm Triệu Bồng chết, Tần Thư Hoài gắt gao ôm nàng khóc lóc thảm thiết, khi đó mới thật sự là nước mắt của Tần Thư Hoài.
Hắn hẳn là đã từng yêu nàng, nhưng chính là, với người này, tình yêu cùng so sánh với quyền thế, đại khái lại trở thành thứ không đáng để nhắc tới đi.

Yêu người, hắn như cũ có thể một mặt khóc lóc, một mặt đút độc dược cho ngươi uống, huống chi còn là Khương Y với Đổng Uyển Di, hai người này dù sao cũng chỉ là trên danh phận, là những người xa lạ chưa từng gặp mặt trước đây.
Nàng nhớ mang máng, lần đầu tiên sau khi chết trở thành Khương Y, nàng vẫn rất hận Tần Thư Hoài, nghĩ muốn báo thù hắn ta, nên mới cố ý đưa Lục Hữu sắp xếp vào nhóm người bên người Tần Thư Hoài.

Nhưng vì đã chết lại hai lần, bây giờ trọng sinh lại, nàng đối với Tần Thư Hoài cư nhiên chỉ còn dư lại hồi ức cùng sự thương hại.
Không có nhiều hận thù nữa, cũng không có tình yêu, liền chỉ còn cảm giác là hai người xa lạ, nàng biết hắn có sự khát vọng đối với quyền thế, hiểu được sự theo đuổi quyền lực đó, do đó cũng chỉ còn lại sự thương hại.

Nhiều người đáng thường, cả một đời đều đeo đuổi theo nó.
Đã không còn nỗi hận quá lớn liền không còn chấp nhất gì nữa, một lòng chỉ muốn đi khỏi Tề Quốc, chạy thật nhanh về nhà.
Tuy rằng Bắc Yến đối với nàng quả thật không tốt, nhưng chính vì đệ đệ của nàng, thân nhân duy nhất của nàng, còn đang ở tại Bắc Yến chờ nàng nữa.
Sau khi uống xong ngụm trà cuối cùng, nàng đứng dậy, kêu Xuân Tố tiến vào.
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Tần Bồng giơ tay mặc áo khoác vào, nói với Lục Hữu.

"Hiện giờ ta ở Vệ gia, ngày sau tới tìm ta, liền đến cây liễu trước đại môn lưu lại ký hiệu, chúng ta cứ sau năm ngày, canh giờ và ở chỗ này là tốt rồi."
Lục Hữu gật đầu, Tần Bồng cất bước ra ngoài, đi tới cửa đột nhiên lại nhớ tới: "Ngươi mua phấn mặt này cho ai vậy? Thực sự có thích cô nương nào sao?"
"Không..." Mặt Lục Hữu đỏ lên, cuống quít cúi đầu.

Tần Bồng cũng không hỏi nhiều nữa, đi ra cửa liền lập tức nói: "Đi Hoài An Vương phủ."
"Chủ tử..." Xuân Tố có chút khẩn trương: "Ngài hiện giờ là đang làm gì vậy?"
Trước kia khi thấy nam nhân nàng đều sẽ trốn đi, hôm nay gặp vị công tử vừa rồi kia cũng không tính đi, đằng này nàng còn muốn gặp Hoài An Vương, này...
“Xuân Tố,” Tần Bồng dựa vào trên xe ngựa, ôm lò sưởi, nhắm mắt chợp mắt: "Ngươi biết vì sao ta muốn ngươi đổi xưng hô với ta không?"
Xuân Tố có chút mờ mịt, Tần Bồng chậm rãi nói: "Nếu phải sống cho thật tốt, thì Tần Bồng của trước kia không thể tồn tại được nữa rồi."
“Xuân Tố, ngươi phải hiểu được,” Tần Bồng chậm rãi mở mắt: “Hiện giờ, ta đã là Trưởng công chúa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận