Bốn Lần Gả


Sau khi Triệu Bồng nắm rõ tình hình hiện tại, suy nghĩ ổn thỏa mọi việc.
Nàng chợt phát hiện rằng trên thực tế toàn bộ bố cục, Tần Bồng này nhìn qua thì yếu ớt nhưng lại không thể khinh thường vì nàng mới là nhân vật mấu chốt của bố cục ấy.
Nàng là tỷ tỷ của hoàng tử, lại là tẩu tử của Vệ Diễn, với thân phận như vậy khiến nàng trở thành một kình đình mà Tần Thư Hoài cần đối mặt.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của binh mã, Triệu Bồng...!không, hiện giờ là Tần Bồng, nàng nâng đôi mắt lên, sắc mặt bình tĩnh nói: "Chuẩn bị trang phục, tắm gội thay y phục, chuẩn bị nghênh đón khách quý."
"Điện hạ......" Đổng Vưu sợ hãi, nhắc nhở nói: "Đây chính là đệ đệ ruột của ngài."
"Ta biết."
Tần Bồng đứng dậy, liếc mắt nhìn Đổng Vưu một cái : "Người không cần lo lắng, đệ đệ ta, ta sẽ đảm bảo an toàn cho nó."
Đương nhiên,phải giữ được Tần Minh, nếu Tần Minh biến mất, Tần Bồng cũng không sống được.

Tần Thư Hoài là người nhổ cỏ tận gốc.

Tuy Tần Bồng mềm yếu, nhưng nàng cũng là tẩu tử của Vệ Diễn, ai cũng không biết được liệu nàng có thông suốt, liên thủ với Vệ Diễn báo thù cho đệ đệ của mình không.

Có sự hứa hẹn của Tần Bồng, Đổng Vưu cũng có chút yên tâm, mang theo Tần Minh sang gian phòng bên nghỉ ngơi.

Xuân Tố đi chuẩn bị nước cho Tần Bồng, vừa mở cửa ra, Xuân Tố liền thầy xung quanh đều là binh linh, sương phòng bị vây đến kín mít.


Một thanh niên tuấn lãng tiến lên một bước, cung kính nói: "Thần Giang Xuân phụng mệnh đến tìm Thập lục hoàng tử thất lạc, không biết Tứ công chúa hiện tại có thời gian không?"
Xuân Tố sợ tới mức tâm thần không yên, thanh âm run rẩy nói: "Đại nhân xin chờ một lát."
Nói xong nàng liền đóng cửa lại, nôn nóng nói: "Phu nhân, phải làm sao bây giờ?"
Dưới sự trợ giúp của Thu Tố, Tần Bồng kéo áo ngoài lên, hoàn toàn không có sự hoang mang nói: "Nói với hắn, Thập lục hoàng tử đúng thật là có ở chỗ của ta, bất quá ta không muốn gặp hắn, bảo hắn kêu Tần Thư Hoài lại đây.

Ngươi sợ cái gì hả?"
Tần Bồng cười cười, khuôn mặt kiều diễm như mẫu đơn kia mang theo ý cười, trong thời gian ngắn khiến người ta cảm thấy tựa như đang ở chốn khung cảnh đẹp đẽ của tháng tư.
Tần Bồng nhìn vẻ mặt sửng sốt của nha hoàn, thanh âm ôn hòa nói: "Có bổn cung ở đây, ngươi dũng cảm lên, đừng có sợ hãi."
Nghe xong lời này, Xuân Tố nháy mắt cảm thấy dũng khí lớn hơn nhiều, nàng hành lễ lui ra ngoài, sống lưng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng Giang Xuân nói: "Công chúa nói, Thập lục điện hạ xác thật ở chỗ này, nhưng nàng không muốn thấy đại nhân, thỉnh cầu đại nhân bẩm báo với Hoài An vương, công chúa có chuyện muốn thương lượng cùng ngài ấy."
Lời này vượt qua ngoài dự kiến của Giang Xuân.
Giang Xuân đã gặp qua Tần Bồng, ở trong yến tiệc của hoàng cung.

Lúc đó Tần Bồng vô ý sảy chây ngã, đã sợ hãi đến mức nước mắt rơi đầy mặt, mọi người đều nói công chúa này tính cách rất rụt rè, khiến hoàng gia rất tức giận.
Sau đó, khi Giang Xuân cùng Vệ Dương kết giao ở quân doanh, Vệ Dương khi nhắc tới vị thê tử này, cùng chỉ là hai chữ, dịu ngoan.
Vừa nãy khi hắn nhìn thấy nha hoàn kia, nàng nơm nớp lo sợ, Giang Xuân liền cảm thấy, tựa như chủ nhân của nàng, đại khái Tần Bồng cũng là một con người như vậy, giống một con thỏ.

Hoặc là sẽ sợ tới mức nói dối rằng Tần Minh không có ở đây, hoặc nàng sẽ trực tiếp mang người giao ra, khóc lóc xin tha.
Ai ngờ rằng nha hoàn này tiến vào không bao lâu, bước ra ngoài đột nhiên liền biến thành người khác, nhất cử nhất động, bình tĩnh giống như các nữ quan có địa vị cao trong chốn thâm cung kia.
Giang Xuân liếc nhìn Xuân Tố nhiều hơn một chút rồi mỉm cười: "Tốt, ta liền trở về bẩm báo, thỉnh cầu công chúa chờ một chút."
Nói xong, Giang Xuân lập tức phái người đi mời Tần Thư Hoài.
Mà Tần Bồng vẫn đang ở trong phòng, rửa mặt chải đầu xong, nàng khoác lên người áo choàng dày những hoa văn lấp lánh bên trong mặc một bộ Khúc Cư (曲裾) trắng tinh khiết, thắt một đai lưng màu đen với những đóa hoa nhỏ đỏ rực, đỉnh đầu đeo châu hoa dát vàng cùng bộ diêu cài bên hai búi tóc theo động tác nhẹ nhàng lắc lư, có vẻ đẹp cực kỳ trang trọng quý giá, lại không mất đi mỹ lệ ưu nhã.
P/s: Đoạn tả quần áo này, mình edit theo ý hiểu vì mình không thể hiểu hết được đoạn văn mà tác giả đã viết.

Mn thông cảm T^T
Bản thân Tần Bồng vốn có vẻ đẹp mĩ miều, chỉ là tính tình nàng nhát gan, khí chất không rõ ràng nên chưa có một ai bàn tán về vẻ đẹp đó cả.

Khi nói về thanh danh bên ngoài, con gái của thái phó- Liễu Thi Vận thanh danh vang dội.

Mọi người đều nói Liễu Thi Vận là mỹ nữ đệ nhất của Tề Quốc, Tuyên Kinh đệ nhất mỹ nhân.


Khi nhắc về Tần Bồng đẹp thì có đẹp nhưng lại không có ý vị.
Sự thật là vậy.
Nhưng hiện giờ, Triệu Bồng nhập vào trong thân thể Tần Bồng, nhiều năm kinh nghiệm mặc phục trang làm nàng nháy mắt tìm về cảm giác khi mặc lại hoa bào.

Thu Tố đang hầu hạ nàng mặc quần áo, vô cùng kinh ngạc với biến hóa này, nhỏ giọng nói: "Hôm nay phu nhân...có vẻ khác ngày thường."
"Ngươi đã nghe qua, làm mẹ phải kiên cường mạnh mẽ chưa?"
Thu Tố có chút mờ mịt, Tần Bồng nhìn gương mặt có thể nói là quốc sắc thiên hương nói: "Làm tỷ tỷ cũng như vây,"
Triệu Bồng, Ngọc Dương công chúa đã làm như vậy.
Hiện giờ, Tứ công chúa Tần Bồng cũng sẽ làm như vậy.
Nghe xong Tần Bồng nói, Thu Tố gật đầu nói: "Phu nhân nói đúng."
"Đừng kêu phu nhân."
Tần Bồng nghe xưng hô này vô cùng khó chịu, suy nghĩ thích hợp rồi mới châm chước nói: "Về sau kêu chủ tử đi."
Sau khi trang điểm xong, bên ngoài truyền đến thanh âm binh linh quỳ xuống vấn an, Tần Thư Hoài đã đến.
Tần Bồng hít sâu một hơi, tính tuổi tác của nàng.

Đã gần một năm khi nàng còn là Đổng Di Uyển chết đi.

Chợt gặp lại vị "chồng trước" mình đã gả ba lần, trong lòng Tần Bồng có chút hỗn loạn.

Nàng siết chặt nắm tay, nhắc nhở lòng mình bằng đau đớn.

Xuân Tố cung kính tiến vào: "Phu nhân, Hoài An vương tới."

Tần Bồng gật đầu, ngồi ngay ngắn trên tấm nệm bên ngoài với tư thế đoan trang điển nhã, giống như đang ở trên đại điện, thần sắc trịnh trọng: "Mời."
Tần Thư Hoài đứng ở ngoài cửa thấy cửa lớn mở ra, hắn cất bước đi vào.
Tần Bồng híp mắt nhìn hắn.
Nam tử thân hình đĩnh bạt, khuôn mặt thanh tuấn, ngũ quan tinh xảo như vẽ, thần sắc vững vàng thản nhiên.

Khi hắn giương mắt nhìn, một đôi mắt không hề gợn sóng, giống như giếng cổ sâu hun hút, khiến người ta muốn tra xét nhưng lại sâu không thấy đáy.
Ánh nắng sáng sớm hạ xuống phía sau hắn, chiếu vào phía trên áo khoác lông cáo khiến cả người hắn phảng phất ở bên trong vầng sáng đó.
Hắn đứng trước cửa, giương mắt nhìn nàng.
Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, ánh mắt hắn lộ ra vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Nữ tử trước mặt tư thế đoan chính ưu nhã, khí thế mạnh mẽ, phảng phất phượng hoàng niết bàn phía trên cây ngô đồng, bễ nghễ nhìn mọi người.
Trời sinh khí chất công chúa, người này hiển nhiên không thể nghi ngờ- Tứ công chúa Tần Bồng
Không phải mỗi vị công chúa đều có khí thế như vậy, thậm chí mà nói, phần lớn các vị công chúa đều không thể có được.
Lần cuối cùng Tần Thư Hoài nhìn thấy khí thế công chúa như vậy đã là chín năm trước.
Thê tử đầu tiên đã mất sớm của hắn, công chúa được Bắc Yến truy phong Hộ quốc trưởng công chúa-Triệu Bồng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận