“Dịch phu nhân, chúc mừng cô, cô đã mang thai bảy tuần.” Bác sĩ cười híp mắt tuyên bố, khiến Nhạc Phi sửng sốt. Cô, cô —— mang thai? Nằm mơ sao? Nhạc Phi dùng sức nhéo bắp đùi của mình —— Á! Đau quá! Cho nên không phải là đang nằm mơ, cô thật sự, thật sự mang thai! Đã từng không dám ôm bất cứ hy vọng nào, không ngờ lại có kỳ tích, nàng tay cô run run khẽ xoa bụng mình, nơi này đã có một sinh mạng nhỏ tồn tại. Thật là kỳ tích. Sau khi bác sĩ dạn dò xong vài chuyện, Nhạc Phi rời khỏi khoa phụ sản, có chút mờ mịt. Lúc trước khi bác sĩ tuyên bố cô không thể làm mẹ, cô thiếu chút nữa tuyệt vọng, giờ nhìn lại tâm tình của mình lúc này, sự ấm áp thay đổi rất nhanh làm cô không dám tin. Cô thật sự mang thai sao? Thật sự không phải là nằm mơ sao? Cô xoay người nhìn phía sau, lại nhìn sổ tay mang thai trên tay, quả thật không phải nằm mơ, lập tức đón tắc xi về nhà, lúc này Dịch Mạc Lặc đang ở trong nhà chuẩn bị bữa tối. Vừa về tới nhà, cô vội vàng tìm chồng. “Mạc Lặc! Mạc Lặc!” Dịch Mạc Lặc ló đầu ra từ phòng bếp, hỏi: “Tiểu Phi, làm sao vậy?” “Mạc Lặc, em, em. . . . . .” Lời thề son sắt nói mình sẽ không mang thai, nay lại…, cô có chút khó có thể mở miệng. Dịch Mạc Lặc đi ra ngoài, khẩn trương hỏi.”Em về vào giờ này là vì có chuyện xảy ra phải không?” Nhạc Phi ngẩng đầu, nhíu mày.”Cái đó. . . . . . Em, em. . . . . . Mang thai.” Kỳ thật cũng không có gì phải lo lắng , Mạc Lặc cũng thích trẻ con, trong nhà có thêm một đứa nhỏ nữa chắc cũng là việc vui, cho nên không cần khẩn trương. Dịch Mạc Lặc kinh ngạc không thôi, nhìn cô, nửa ngày nói không ra lời. Hà? Sao lại không phải vẻ mặt vui mừng, ngược lại giống như . . . . . bị dọa? Sao lại thế này? Chẳng lẽ Mạc Lặc không thích trẻ con sao? “Không. . . . . . Không vui sao?” Dịch Mạc Lặc đang cứng đờ khi nghe thấy vấn đề của cô vội vàng nói.”Không, không phải là anh không thích trẻ con nhưng mà . . . . . Không phải lúc trước chúng ta đã đồng ý với tiểu Cần là sẽ không sinh con sao? Chúng ta muốn đem tất cả yêu thương dành cho bọn nhỏ, anh lo lắng đứa trẻ này sẽ khiến cho tiểu Cần không vui.” Nhạc Phi ngây người, hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói ra lời như thế. “Nhưng mà, nhưng mà. . . . . . Bác sĩ nói em không dễ dàng mang thai, thật vất vả mới có được, nếu bỏ qua nhất định sẽ không có lần sau, em. . . . . .” “Bác sĩ nói em không thể có con, kết quả em vẫn mang thai, cho nên cần gìlo lắng ? Chờ thêm vài năm nữa, tiểu Cần, Tuyên Tuyên lên đại học rồi, chúng ta sẽ sinh được không? Anh cảm thấy khi đó là tốt.” “Không. . . . . .” Cô không hiểu vì sao Dịch Mạc Lặc có thể nói những lời như thế, so với người khác rõ ràng là anh phải hiểu cô muốn có con tới mức nào, sao lại còn. . . . . .”Không, em sẽ không, thật vất vả em mới có thể làm mẹ.” “Tiểu Cần, Tuyên Tuyên cũng là con của em, chẳng lẽ em không lo cho bọn nhỏ?” “Nhưng mà, nhưng mà. . . . . .” Dịch Mạc Lặc nhắm mắt lại, nói: “Bây giờ hãy bỏ đi, sau này rồi có cũng không muộn.” Nhạc Phi run sợ lùi lại mấy bước, nước mắt đã lăn xuống má. Cô không ngờ kết quả như thế, cô nghĩ đáng lẽ Mạc Lặc sẽ vui vẻ giống mình, nhưng bây giờ muốn cô tự tay bóp chết con của mình? Làm sao cô có thể làm được. . . . . . “Không cần, Mạc Lặc, tem không thể bỏ đứa nhỏ, em vất vả mới có thai.” “Tiểu Phi, vì anh, vì tiểu Cần cùng Tuyên Tuyên, em có thể bỏ đứa nhỏ được không?” Dịch Mạc Lặc nắm chặt vai cô, cầu xin . Không —— Nhạc Phi sợ tới mức nhổm dậy, cả người mồ hôi. Cô nhìn bốn phía, phát hiện thì ra mình ngủ trên ghế sa lon . Đang ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Dịch Mạc Lặc vội vàng đi ra. “Tiểu Phi, sao vậy?” Sáng hôm nay lão bà không thoải mái lại buồn nôn, gần đây cũng không thích ăn, nhìn thấy món ăn có mỡ là lại buồn nôn, anh muốn đưa cô đi bệnh viện. “Em, em. . . . . .” Thì ra là cô nằm mơ, nhưng đó chỉ là mơ thật sao? Vậy sao lại thật như thế? “Làm sao vậy?” Dịch Mạc Lặc khẩn trương.”Có phải không thoải mái hay không?” Cô lắc đầu, thản nhiên nói: “Em. . . . . . Mang thai.” Nói xong chờ xem phản ứng của chồng mình. Dịch Mạc Lặc sửng sốt, sau đó cao hứng nhìn bụng của cô, vui sướng hỏi: “Thật sao? Em có thai sao? Nhưng mà không phải là bác sĩ nói em. . . . . . cơ hội cực kỳ bé nhỏ, nhưng vẫn có cơ hội , cho nên. . . . . . Anh, anh sẽ được là cha sao?” Thì ra không phải lão bà bị bệnh mà là mang thai. Phản ứng của anh khác hoàn toàn trong mộng, khiến Nhạc Phi thở phào. “Tiểu Phi, anh rất vui, rốt cục thì em cũng có thể làm mẹ. . . . . .” Đột nhiên, Dịch Mạc Lặc thấy dường như vợ mình không vui lắm.”Sao vậy, không phải là em vẫn luôn muốn làm mẹ sao? Sao bây giờ lại như vậy?” “Còn tiểu Cần, Tuyên Tuyên thì phải làm sao bây giờ?” Lúc này Dịch Mạc Lặc mới phát hiện ra cái cô đang lo lắng.”Bọn nhỏ vẫn đều muốn có một em trai hoặc em gái, biết em mang thai, nhất định là mừng không kịp, hơn nữa em cũng xem bọn nhỏ như con ruột của mình, có khác gì đâu? Chờ bọn nhỏ tan học, chúng ta sẽ nói cho chúng biết tin tốt lành này, chắc chắn là vui muốn chết!” Xong đời, chồng mình đã biến thành bộ dạng này, khiến Nhạc Phi chột dạ. “Cái kia. . . . . . Kỳ thật. . . . . . Em không có mang thai .” Nhất thời, Dịch Mạc Lặc giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, không nói gì nhìn cô. Cô lúng túng giải thích, “Em vừa mới gặp ác mộng, trong mộng em mang thai, nhưng mà anh không quan tâm đến em và con, cho nên. . . . . .” Dịch Mạc Lặc cũng không tức giận , chỉ là thất vọng, ngồi xổm xuống ôm lấy cô, “Đứa ngốc, làm sao anh có thể không cần con của chúng ta, đó là con của chúng ta, không chỉ là của em. . . . . . Cho dù không mang thai cũng không sao, đừng quá khổ sở, biết không?” “Mạc Lặc, thật có lỗi. . . . . .” “Đứa ngốc, vĩnh viễn đừng nói có lỗi với anh. Được rồi, đi thay đồ đi, anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra.” “À, được. . . . . .” Nhạc Phi nhìn ngoài cửa sổ, ngây ngốc mà nghĩ đến kết quả ngày hôm qua, dù sao bác sĩ cũng nói là cơ hội cực kỳ bé nhỏ. Ai, kết hôn hơn hai năm rồi, cô muốn có thai. Nên đi khám ở khoa nào đây. . . . . . Hay là đi khoa dạ dày vậy.