Hôm sau, Nhạc Phi dậy thật sớm, cho dù biết Tuyên Tuyên sẽ không đến công ty nữa, cô vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Dịch Mạc Lặc, hơn nữa là để bồi tội. Tiểu Cao thấy sắc mặt Dịch Mạc Lặc không tốt lắm, lại để ý thấy lúc Nhạc Phi xuất hiện, sắc mặt đồng nghiệp bên cạnh càng tối tăm, hắn lập tức hiểu được nên tránh xa, mất công bị vạ lây. “Em đi tuần tra.” Tiểu Cao nói xong chạy nhanh như chớp. Nhạc Phi thấy sắc mặt Dịch Mạc Lặc thật tệ, không biết nên giải thích thế nào. Thật ra Dịch Mạc Lặc cũng không giận lắm nhưng vẫn cố ý nói: “Không sao, em có việc đột xuất nên anh có thể thông cảm, thật sự không sao, chỉ có Tuyên Tuyên rất thất vọng thôi, về phần anh. . . . . . Một chút mất hứng cũng không có.” Không mất hứng mà còn trưng ra vẻ mặt như vầy, nếu thật sự mất hứng, chẳng phải là cô tiêu đời sao. “Ba mẹ em đột nhiên đến Đài Bắc thăm em, bởi vì công việc nên rất ít khi em trở về thăm họ, cho nên. . . . . . Em thật sự xin lỗi, lần sau nhất định sẽ bồi thường cho Tuyên Tuyên.” Cô ngàn vạn lần có lỗi, đây là lần đầu tiên anh hẹn cô đi ăn cơm, cô rất coi trọng, bất đắc dĩ cha mẹ giá lâm, cô không thể không làm tròn đạo hiếu. Dịch Mạc Lặc nghe giải thích của cô xong, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều, vì trưởng bối cho nên anh tha thứ cho cô. “Thật sự không sao, đương nhiên là cha mẹ quan trọng hơn, anh sẽ nói với Tuyên Tuyên, em đừng để ở trong lòng.” Hai người còn chưa bắt đầu, anh đã có ham muốn giữ lấykhông phải là chuyện tốt.”Được rồi, em chạy nhanh lên.” “Đây là bữa sáng cho anh, anh nhất định phải ăn hết, em mới tin anh đã tha thứ cho em.” “Tuyên Tuyên có vẻ như bị tổn thương.” “Hôm nay em có thể đi qua thăm con bé không?” Ánh mắt nai vàng ngơ ngác của cô chớp chớp trước mặt anh, khiến anh không thể từ chối. “. . . . . . Được.” “Cám ơn, em biết là anh tốt nhất mà. . . . . .” Nhạc Phi còn muốn nói thêm vài câu, nhưng hình như có người đi tới, đành phải ngoan ngoãn lên lầu. Cửa thủy tinh mở ra trong nháy mắt, Mạnh Linh Lan đã nhìn thấy Dịch Mạc Lặc đang nói chuyện với Nhạc Phi, lúc trước nghe đồn Nhạc Phi có tình cảm với Dịch Mạc Lặc, nhưng hai người cũng chỉ dừng lại ở mức độ nghi lễ tiếp đón mà thôi, không có quá nhiều hành động thân mật, cô cũng không để trong lòng, nhưng hôm nay thấy Dịch Mạc Lặc nhận lấy cái gì đó từ tay cô ấy, khiến cho trong lòng cô có chút không thoải mái. Mỗi lần cô đưa cho Dịch Mạc Lặc cái gì đó, anh luôn tỏ vẻ thản nhiên, nhưng Nhạc Phi có thể khiến anh mỉm cười, chẳng lẽ Dịch Mạc Lặc thích cô ấy? “Tiểu Mạc, xin chào.” “Chào Mạnh tiểu thư.” “Vừa nãy là Nhạc tiểu thư lầu 12 đúng không?” “Phải” “Xem ra quan hệ của hai người cũng không tệ lắm?” Cô thử hỏi. “Bình thường, thời gian trước bảo mẫu chăm sóc cho con gái của tôi bị bệnh, Nhạc tiểu thư giúp đỡ rất nhiều, cô ấy rất thích trẻ con.” Nghĩ đến việc hôm nay con gái có thể gặp tiểu Phi, nhất định sẽ lại náo loạn nhà anh cho xem. Mạnh Linh Lan cảm nhận thấy được trong lời nói của Dịch Mạc Lặc có chút dung túng cho Nhạc Phi, nên nghĩ đến tin đồn lúc trước, bật thốt lên: ” Cô ấy thích trẻ con bởi vì cô ấy cũng có hai đứa nhỏ mà.” “Cô ấy có con rồi?” Dịch Mạc Lặc nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. “Em cũng chỉ nghe nói, nếu không làm sao có thể thích trẻ con như vậy? Rất nhiều người đều nói cô ấy cặp kè với ông chủ nên mới có . . . . . .” “Mạnh tiểu thư, xin tự trọng!” Dịch Mạc Lặc nghe không vô, nghiêm khắc ngăn loại ngôn ngữ phỉ báng ác ý người khác này. “Tôi tin Mạnh tiểu thư chắc chắn có năng lực phân biệt chuyện thị phi, có những lời có thể nghe nhưng không thể nói, chỉ một câu nói cũng có thể tổn thương người khác, hậu quả của những lời đồn lung tung sẽ có lúc tổn thương chính mình, đừng tưởng rằng lời nói có thể không chịu trách nhiệm.” Vừa đúng lúc tiểu Cao tuần tra trở về, thấy không khí ngột ngạt, vội vàng hoà giải. “Khát nước quá, Mạnh tiểu thư, xin chào!” Mạnh Linh Lan nhìn tiểu Cao, chào một tiếng rồi bấm thang máy đi lên lầu. Tiểu Cao vội vàng thay Mạnh Linh Lan giải thích: “Đây là tin tức vớ vẩn thôi, ở đâu chẳng có, với lại phải có vài chuyện như thế mới có thể làm cho người ta hăng say.” Bọn họ là cộng sự nhiều năm, chưa thấy Dịch Mạc Lặc dùng ngữ điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện với phụ nữ, xem ra lúc trước nói sẽ không rung động nhưng xem ra giờ đã…… Hắc hắc, có trò hay để coi, đây không phải là tin tức bình thường nha. “Một khi nói lung tung cũng sẽ không phải là vớ vẩn, mà là hủy danh dự người khác.” “Thì ra anh để ý đến danh dự của Nhạc tiểu thư như vậy à?” “Cô ấy là bạn của anh, đương nhiên là anh quan tâm.” Dịch Mạc Lặc nhẹ nhàng xóa bỏ nghi ngờ của tiểu Cao. “Lần trước Thường Trung nói em không đẹp mặt, vì sao anh không giúp em giải thích?’’ “. . . . . .” Bởi vì đó là sự thật. “Dì tiểu Phi!” Dịch Tuyên chạy nhanh đến ôm tiểu Phi một cái thật chặt, cô cũng nhiệt tình đáp lại, hết ôm rồi hôn. Hai người đàn ông nhìn thấy, không hẹn mà cùng lắc đầu thở dài —— hôm kia mới gặp mặt, có cần phải khoa trương như vậy không? “Dì tiểu Phi, ngày hôm qua ba ba đưa con đi ăn kem, tiếc là người không đến. . . . . .” “Vậy sao, bởi vì dì tiểu Phi có chuyện, không thể ăn cơm cùng con, con đừng trách dì tiểu Phi nha!” Dịch Tuyên nghiêm trang trả lời: “Sẽ không, ba ba nói dì tiểu Phi đột nhiên có việc không thể tới, không sao, lần sau chúng ta sẽ đi cùng nhau, còn có anh trai nữa, được không ạ?” “Được, Tuyên Tuyên ngoan quá.” ” Hôm nay dì tiểu Phi cũng sẽ ngủ cùng chúng con sao?” “Cái này. . . . . .” Nhạc Phi quay đầu ném vấn đề gian nan này cho Dịch Mạc Lặc. Dịch Tuyên thông minh quay lại xin xỏ.”Ba ba, ngày mai là thứ Bảy, dì tiểu Phi có thể ở lại được không? Làm ơn . . . . . .” Rõ ràng là không hề có quan hệ máu mủ, vì sao hai người kia lại có ánh mắt tương tự nhau vậy, luôn làm cho anh dễ dàng binh bại như núi đổ. “Có thể, nhưng mà ngày mai con phải ăn cà rốt và mướp đắng, chịu không?” Con gái rất kén ăn, hại anh mỗi lần nghĩ món ăn để nấu mệt cả óc, nếu không kiên nhẫn giúp, con bé sẽ không thèm ăn. Cà rốt và mướp đắng. . . . . . Được! Dịch Tuyên làm như thể sắp xông pha trận mạc vậy. “Tuyên Tuyên không phải thỏ con sao? Thỏ con thích nhất là ăn cà rốt, mướp đắng cũng rất có dinh dưỡng, con có thể vì dì tiểu Phi a di mà không kén ăn được không?” Dịch Tuyên chớp chớp đôi mắt vô tội, gật đầu, nhưng lại đưa ra điều kiện;”Vậy ngày mai dì tiểu Phi cũng phải ngủ với con.” Nói con bé không thông minh, thật sự là khinh người. Cô thấy con bé toàn thông mình đúng lúc quan trọng thì đúng hơn. “Tiểu Tuyên, không thể như vậy, dì tiểuPhi cũng có chuyện riêng của mình.” Con gái chỉ coi trọng người ngoài khiến anh dở khóc dở cười. “Không sao, ngày mai em cũng không sao, chỉ cần anh đồng ý, em có thể ở thêm một ngày.” Cô cầu còn không được. Hoàn toàn không biết đang dẫn sói vào nhà, Dịch Tuyên cao hứng phấn chấn ôm Nhạc Phi một cái thật chặt nữa.”Thật tốt quá! Thật tốt quá!” “Hôm nay dì tiểu Phi phải kể chuyện cho con nghe nữa nha! Ba ba toàn kể lung tung. Rõ ràng là Bạch Tuyết công chúa phải ở cùng hoàng tử, ba ba lại kể là ở cùng chó sói, nghe không lọt tai chút nào.” Nhạc Phi nhìn Dịch Cần, chờ hắn mở miệng. Dịch Cần thẹn thùng và lúng túng nói: “Lần này con nhất định phải thắng dì!” “Được, dì chờ con tới khiêu chiến!” “Dì tiểu Phi, ngày mai con có thể ăn bữa sáng dì nấu được không? Ba ba toàn cho con ăn món gì không à.’’ “Đương nhiên là được. Nhưng mà Tuyên Tuyên không được nói như vậy, đó là bữa sáng tình yêu mà ba ba chuẩn bị cho con, mỗi ngày ba ba đều phải đi làm vất vả, ngày nghỉ còn phải làm bữa sáng cho con ăn, con nhất định phải vui vẻ ăn sạch, nếu không ba ba sẽ buồn, hiểu không?” “Dạ.” Dịch Tuyên nhìn ba ba cười cười.”Dì tiểu Phi, chúng ta đi tắm đi.” “Được, tiểu Cần muốn đi cùng không?” Cô biết rõ còn cố hỏi. Dịch Cần đỏ mặt, trả lời: “Tự con sẽ tắm!” Một lớn một nhỏ nắm tay nhau vui vẻ đi tắm, một lớn một nhỏ bên ngoài nhìn nhau không nói gì. Dịch Cần trở về phòng chuẩn bị bài tập, Dịch Mạc Lặc cũng như thường ở lại phòng khách luyện tập thể dục, đồng thời suy nghĩ vài việc. Anh là bảo vệ, tất nhiên thể lực cũng phải tốt hơn người bình thường, đây cũng là thành quả anh tích lũy mỗi ngày, anh không có tiền đến phòng tập thể thao, mỗi ngày chỉ dựa vào vài tiếng ở nhà tự mình luyện tập và chạy bộ buổi sáng sớm, ngày nghỉ còn đi đến võ quán của Giang lão cha làm trợ giảng, thuận tiện luyện tập. Gần đây Giang lão cha hi vọng anh có thể giúp thêm hai ngày, kỳ thật anh cũng tưởng định nhận việc này, bởi vì không yên lòng để hai đứa nhỏ ở nhà, đi lại cũng bất tiện, nhưng Tuyên Tuyên sắp phải đến trường, mặc dù tiền lương bảo vệ cao, nhưng đó cũng chỉ là tiền lương làm theo ca, không làm ban đêm thì tiền lương bị mất đi một phần ba, anh lấy gì để bù vào số đó được. Mỗi ngày có chi tiêu cố định, anh còn phải giúp hai đứa nhỏ học bài, hơn nữa còn phí bảo hiểm, không phải là anh không muốn đăng ký bảo hiểm sớm, nhưng thật sự là không có dư tiền để chuẩn bị cho tương lai bọn trẻ, thời gian làm bảo vệ không cố định, thường là bấp bênh, nhưng võ quán đã có thời gian cố định, có lẽ anh nên suy nghĩ thật kỹ. “Dì tiểu Phi, dì. . . . . .” Phòng tắm truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ sung sướng của con gái, làm anh cũng nở nụ cười. Thật cuộc sống của bọn họ còn khổ hơn nhiều người, mỗi khi anh cảm thấy sắp chống đỡ không được, tiếng cười của hai đứa nhỏ đã giúp anh tiếp tục đi tới đích, anh sẽ không nghĩ đến khổ, tóm lại, anh có thể làm được cái gì thì sẽ dốc hết toàn lực, anh sẽ không để ình hối hận. Đã hít đất xong hai trăm cái, anh tiếp tục gập bụng thêm một trăm cái, sau đó còn muốn luyện tập với bao cát. Giờ này không chỉ có huấn luyện thể lực, cũng nhân cơ hội khiến cho anh bỏ hết suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu, để anh không làm gì quá đáng. Thật vất vả mới dỗ được hai đứa nhỏ đi ngủ, Nhạc Phi cũng đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng ánh sáng từ phòng khách xuyên qua khe hở dưới cửa chiếu vào, cô nhẹ nhàng bước xuống giường đi vào phòng khách, thấy Dịch Mạc Lặc nằm trên ghế sa lon, hai tay khoanh trước ngực, giống như đang chợp mắt, cạnh sô pha có một chiếc đèn bàn chiếu vào anh làm cô cảm thấy lúc này có vẻ như anh dịu dàng hơn. Cô rón ra rón rén đến gần, hai tay chống cằm ngồi cạnh quan sát. Trước kia, cô cũng thường xuyên nhìn lén anh như vậy, dường như khoảng cách giữa bây giờ và lúc đó rất gần, chẳng qua là lúc ấy thuần khiết thưởng thức, giờ phút này càng lúc càng muốn anh; thời gian quả thật là ma quỷ đối với tình cảm của con người, nhưng mà sau khi gặp lại, cô càng yêu anh hơn. Thích một người sẽ không tính toán được mất, cả ngày chỉ nghĩ đến đối phương, không nhìn thấy sẽ nhớ nhung. Trước đây loại tình trạng này chưa bao giờ xuất hiện trên người cô, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô lãnh cảm, cho đến khi anh xuất hiện, mới chứng minh thì ra cô cũng có cảm giác, và cảm giác này chỉ dành ột mình anh —— cho dù tướng ngủ của anh cũng rất xấu, giống y chang Tuyên Tuyên, anh lại không mơ tưởng, không dính líu đến chuyện tình cảm, cũng chẳng lãng mạn, điểm này tiểu Cần hoàn toàn di truyền từ anh, cho dù đứng ở trước mặt cô là một người đàn ông hơn anh về mọi mặt, cô vẫn chỉ thích anh. Nếu anh thật sự không có ý định kết hôn, cô cũng sẽ không ép, chỉ cần hai người tay trong tay là quá đủ, cô cũng không tham lam lắm. . . . . . “Mạc Lặc, từ trước đến nay em không tham lam, chỉ cần lòng của anh có thể dành ra một phần tư cho em là đủ rồi, một phần tư là của chính anh, một phần tư là là dành cho Tuyên Tuyên và tiểu Cần, một phần tư còn lại là dành cho người vợ đã mất của anh. . . . . . À, nếu anh cảm thấy như vậy vẫn là quá nhiều, vậy. . . . . . Một phần năm cũng được, anh cảm thấy thế nào?” Nhạc Phi tiếp tục nhìn chăm chú dáng người to lớn của anh. Trước kia thân hình của anh đã rất đẹp, bây giờ được luyện tập thì càng hoàn mỹ, đáng tiếc còn có một vật hình chữ T che mất, nếu không có thể xem được cảnh xuân. (Di: bà này biến thái kinh hồn =]]) “Mạc Lặc, nếu anh không tỉnh lại, em sẽ hôn anh đó!” Cô cười cười thì thầm bên tai anh. Nếu không tỉnh lại, cô sẽ biến thành đại sắc lang .”Mạc Lặc, Mạc Lặc, Mạc Lặc, Mạc Lặc, Mạc Lặc, Mạc Lặc, Mạc Lặc, Mạc Lặc. . . . . . Em thật sự rất thích tên của anh, thích con người anh, anh có thể xem em như công chúa của anh được không? Em nhất định sẽ yêu thương anh. . . . . .” Vậy mà còn chưa chịu tỉnh?” Mạc Lặc, nếu anh không tỉnh lại, em sẽ hôn thật đó! Thật sự thật sự thật sự sẽ hôn đó!” Cô đã cho anh cơ hội cuối cùng, anh vẫn không đem nắm, vậy đừng trách cô —— Nhạc Phi cúi người, chậm rãi tới gần, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lượn lờ trên khuôn mặt anh, đã lâu rồi cô không dựa sát vào anh như vậy rồi, ngay lúc phiến môi kia sắp dán vào khuôn mặt anh…. “Dì tiểu Phi, dì đang làm gì ở đó vậy?” Giọng nói non nớt từ phía sau vang lên, Nhạc Phi quay đầu lại thấy Dịch Tuyên nhón mũi chân, nhìn cô hỏi. Lập tức, cô cảm thấy mặt mình bốc hỏa. “À, dì đang. . . . . .” Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết nên giải thích thế nào. Dịch Tuyên nghiêng đầu nhẫn nại chờ cô giải thích, Nhạc Phi không biết nói như thế nào về việc mình có ý đồ nhúng chàm cha của cô bé. “Tuyên Tuyên, sao con tỉnh rồi?” Cô quyết định dời lực chú ý của cô bé. “Con định đi toilet. . . . . . Dì tiểu Phi, dì đang làm gì đấy ạ?”Mặc dù còn nhỏ nhưng không có nghĩa là cô bé quên mất việc trước đó năm giây. “À. . . . . .” Bây giờ cô chỉ muốn đâm đầu vào đậu hũ tự sát.”Thật ra. . . . . .” “Dì tiểu Phi của con đang giúp ba ba tìm con gián chạy trốn.” Dịch Mạc Lặc không biết đã tỉnh từ lúc nào lên tiếng giúp cô giải vây. Nhạc Phi vừa thoát một cái phiền phức lại xuất hiện thêm một cái, thật sự là xui xẻo mà! “À . . . . .” Dịch Tuyên dụi dụi mắt nói: “Vậy dì tìm xong rồi vào ngủ với con nhé.” Cô bé ngoan ngoãn đi toilet, sau đó lại ngoan ngoãn trở về phòng, hoàn toàn không cần quan tâm đến chuyện người lớn. “Thật là đáng tiếc, thiếu chút nữa là bị em ăn đậu hũ rồi.” Anh cười đắc ý. Nhạc Phi lạnh lùng liếc anh một cái. Đợi cô vào phòng, Dịch Mạc Lặc nằm bò ra sô pha cười tiếp. Nắng sớm dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ, sau khi Dịch Mạc Lặc chạy bộ ba cây số như thường lệ thì về nhà, vừa bước qua cửa đã thấy trên bàn có nồi cháo khoai lang nóng hầm hập và vài món ăn khác. Dịch Cần và Tuyên Tuyên ngoan ngoãn ngồi khoanh tay trước bàn ăn, dường như sự phòng bị của tiểu Cần với Nhạc Phi đã tan thành mây khói, hai người tranh cãi rất vui vẻ. Dịch Mạc Lặc tắm xong, đi ra thấy màn này, trong lòng cảm thấy xúc động,nghĩ đến những lời Thường Trung đã nói. Tuy bọn họ còn nhỏ, cần được mẹ chăm sóc, nhưng anh cũng không muốn làm phiền Nhạc Phi, nếu như bọn họ cứ ở chung như thế này, chỉ sợ càng lúc anh càng quen với sự có mặt của cô, đến lúc đó nếu như cô phải rời đi thì phải làm thế nào? “Ba ba, dì tiểu Phi nấu cháo khoai lang rất ngọt, xào trứng cũng ngon, ba ba mau lại đây ăn đi.” Dịch Tuyên vẫy vẫy tay với ba ba. Ngay khi Dịch Mạc Lặc ngồi xuống, trước mặt cũng có một chén cháo. Một nhà bốn người hạnh phúc cùng nhau ăn điểm tâm —— đây là khát khao mà anh từng có, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần bình an hoà thuận vui vẻ. “Mạc Lặc, em nghe tiểu Cần nói ngày nghỉ anh đều đến một võ quán làm trợ giảng, hôm nay em có thể đi theo anh đế xem không?” Hơn mười năm trước từng nhìn thấy anh đánh một lần, không biết bây giờ có tiến bộ hay không. “Hoan nghênh.” “Anh luyện Judo, Không Thủ đạo hay là quyền đạo?” “Bát Cực Quyền.” “Hả?” Cô chưa từng nghe qua. Hai lớn hai nhỏ xuất hiện đúng giờ ở”Hằng võ quán”, bên trong đã có nhiều đệ tử đang làm người. Nhạc Phi hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là Bát Cực Quyền, khi anh giải thích cho cô biết cái gì gọi là Bát Cực Quyền, rồi “Bát Đại Hiện” tam bộ, còn có nhiều loại tán chiêu tán thủ gì gì đó, trong lúc anh nói, cô chỉ mỉm cười không trả lời, bởi vì dù cố nghe cũng không hiểu. Cũng may Hằng võ quán rất gần, bằng không chỉ sợ còn phải tiếp tục nghe. Hai đứa nhỏ kia hiển nhiên là rất hay qua đây với anh, đưa cô đến chỗ quen thuộc ngồi, quan sát đệ tử luyện tập cùng với tư thế võ thuật oai hùng của Dịch Mạc Lặc. “Ba ba rất mạnh đó!” Dịch Tuyên vui vẻ nói. Đương nhiên là cô biết người trong mình mạnh nhất, điểm ấy không cần phải nghi ngờ. Người lên sân khấu đầu tiên là sư phó của Hằng võ quán Giang lão cha, ông phát biểu 3 phút, sau đó để Mạc Lặc dẫn dắt đệ tử luyện tập các động tác cơ bản. “Bây giờ họ đang luyện tay không.” Dịch Cần giải thích. (Di: ta chém TT_______TT ) “Tiểu Cần, con cũng biết à?” “Xem lâu sẽ biết thôi.” Hắn kiêu ngạo hất cằm lên, nói, “Ba ba nói chờ con lớn hơn một chút nữa thì có thể để cho con luyện tập cùng.” “Con thích luyện quyền?” “Dạ, rất hay mà.” Ánh mắt của hắn tràn ngập sùng bái với ba ba.”Dì tiểu Phi, dìcó thể không thể giúp con khuyên ba ba nhận công việc này không?” “Việc gì?” “Giang lão sư muốn mời ba ba làm huấn luyện viên võ thuật vào thứ Ba, thứ tư, tuy rằng hiện tại ba ba là trợ giảng, nhưng lão sư đã nói ba ba có thể trở thành huấn luyện viên võ thuật rồi, nhưng bởi vì thời gian là buổi tối, ba ba lo lắng cho bọn con, cho nên khá khó khăn. Con cũng đã từng nói với ba ba, nhưng ba ba nói con là trẻ con bảo con đừng quan tâm, nhưng mà con cảm thấy con đã khá lớn rồi, hơn nữa cũng chỉ mất hai tiếng, thật sự không có vấn đề gì. . . . . .” Dịch Cần càng nói sắc mặt càng trầm trọng. Nhạc Phi cười gượng, sờ sờ đầu của hắn trả lời: “Dì biết con cũng lo lắng về việc kiếm tiền, nhưng như lời ba con nói, con còn nhỏ, thật sự không cần lo lắng việc này. Nếu hôm nay ba ba con đi làm, buổi tối đột nhiên các con xảy ra chuyện gì, ba con lại không ở bên cạnh, đến lúc đó nhất định ba con sẽ tự trách mình, dù sao các con cũng là bảo bối quan trọng nhất. Tiền có thể từ từ kiếm, nhưng các con lại không thể có chuyện, hiểu không?” Dịch Cần nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. “Nhưng mà, nếu con có thể ở trước mặt ba ba con dốc toàn lực khen dì, nói con rất thích dì, nói không chừng ba con sẽ để cho dì tới trông hai con vào hai ngày đó, như vậy không phải là một mũi tên trúng hai đích sao?” Hắc hắc. Dịch Cần nhìn cô, dường như định nói gì đó nhưng lại thôi. “Sao vậy?” Cô biết tiểu Cần là đứa nhỏ trưởng thành sớm, phải nói chuyện nghiêm túc mới đươc. “Dì thật sự yêu thích bọn con sao?” “Đương nhiên rồi, con và Tuyên Tuyên đều ngoan ngoãn lại đáng yêu, muốn dì chọn giữa các con và ba ba con, nhất định dì sẽ không chút do dự chọn các con. . . . . . Nhưng mà không được nói cho ba con biết nha, nếu không ba con sẽ ghen.” “Kỳ thật. . . . . .” Hắn có một bí mật, không biết có nên nói hay không, nói ra sợ là dì tiểu Phi sẽ không đối xử tốt với hắn và Tuyên Tuyên nữa. “Cái gì?” “Không. . . . . . Không có việc gì, không có việc gì.” Quên đi, hắn quyết định tạm thời không nói. Nhạc Phi không hỏi nữa, quay đầu lại tiếp tục thưởng thức Dịch Mạc Lặc đẹp trai. Mười hai giờ chấm dứt khóa buổi sáng, Giang lão cha và Dịch Mạc Lặc đi tới chào hỏi. “Nhạc tiểu thư, xin chào.” Giang lão cha đã sáu mươi tuổi, dáng người lại giống như chỉ hơn bốn mươi một chút, trên mặt cũng không có nhiều nếp nhăn, không giống người già cùng tuổi cho lắm, tinh thần vẫn rất phấn chấn. “Giang lão cha, xin chào. Buổi biểu diễn rất hay.” Giang lão cha nhìn Dịch Mạc Lặc một cái, cười ha ha.”Không sai, không ngờ là Nhạc tiểu thư cũng biết Bát Cực Quyền.” Nhạc Phi sờ sờ đầu Dịch Cần, khiêm tốn nói: “Không có, là mới học thôi, tất cả đều là do tiểu Cần nói cho con biết, hình như cậu nhóc rất có khiếu.” “Tiểu Cần đã tới đây năm năm rồi, có lẽ còn rành hơn mto65 số người ở đây nữa, ha ha ha. . . . . . Chú đã lớn tuổi, chiêu thức của Tiểu Mạc càng ngày càng gọn gàng chuẩn xác, chương trình học buổi chiều chủ yếu là các động tác khó, con có thể xem. Mọi người đi ăn cơm trước đi!” Giang lão cha nói xong, xoay người trở lại văn phòng. “Ba người chờ ở chỗ này, ba đi tắm rửa.” Dịch Mạc Lặc nói. Vì thế, một lớn hai nhỏ lại ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, lúc này có vài đệ tử đến bắt chuyện, trong đó có mấy thành phần đầu gấu, thì ra Giang lão cha sợ bọn họ phá phách, vì thế dạy cho bọn họ luyện Bát Cực Quyền miễn phí, thứ nhất có thể phát tiết tinh lực, thứ hai cũng có thể tránh việc đi quậy phá. Bọn họ nghĩ cô là bạn gái của Dịch Mạc Lặc, cô cảm giác được nơi này rất có ý nghĩa với anh,cho nên giải thích để anh khỏi khó xử. “Tôi chỉ là bạn bè bình thường.” “Ngoại trừ tiểu Cầ và Tuyên Tuyên, Dịch trợ giảng chưa từng mang ‘ bạn bè ’ đến đây, nhất định là Nhạc tiểu thư không phải bạn bè bình thường ! Nói thật đi, hai người có phải là người yêu hay không? Bọn tôi sẽ giữ bí mật cho.” Một tiếng trống vang lên, nam sinh đang hỏi bị cốc vào đầu một cái. “Nếu em có thể giữ bí mật, thì thế giới này cũng không có bí mật, nhanh chóng đi ăn cơm, rồi giúp cha em sửa lại sàn tập đi.” Vài nam sinh khác cùng kêu lên, sau đó đào tẩu nhanh như chớp. Dịch Tuyên nắm tay ba ba, cười lớn: “Ba ba thật uy phong!” “Tuyên Tuyên thật chân chó .” (Di: ta muốn đổi từ này nhưng không tiện lắm, thôi thì cứ để vậy -,- ) “Nào có, con là chân thỏ.” Tuyên Tuyên bĩu môi trả lời. “Cho dù là chân chó hay chân thỏ, vẫn đều là chân, thôi, chúng ta nên đi ăn cơm!” Nhạc Phi trêu ghẹo. Dịch Tuyên lập tức chạy ra cửa mang giày, Dịch Cần chậm rãi đi tới. “Có thấy nhàm chán hay không?” Dịch Mạc Lặc hỏi cô. “Không biết , tuy rằng em xem không hiểu, nhưng tiểu Cần sẽ giải thích cho em, hơn nữa anh tập luyện rất hay, em xem không chớp mắt.” Thật sự cô không hiểu gì cả, chỉ có hứng thú với anh. “Buổi chiều em có việc thì đi trước đi, không sao đâu.” “Em không sao, hơn nữa, em đã đồng ý sẽ chơi với hai đứa nhỏ cả ngày, không để để em biến thành kẻ nói dối được. À, vì sao anh lại học Bát Cực Quyền?” “Vừa tới Đài Bắc , anh không biết cũng không hiểu gì, từng tham gia giang hồ, một lần dùng binh khí đánh nhau, anh bị cảnh sát bắt đi, ba mẹ anh không chịu đến nộp tiền bảo lãnh, vừa đúng lúc Giang lão cha đang pha trà nói chuyện phiếm ở bót cảnh sát, chú ấy thuận tiện nộp tiền bảo lãnh cho anh ra ngoài, sau anh ở lại đây học Bát Cực Quyền.” Hồi tưởng lại lúc ấy, anh phản nghịch, xúc động, tính tình lại xấu, thường xuyên đánh nhau với đối phương, cục cảnh sát biến thành nơi ở trọ của anh, cho đến khi gặp gỡ với Giang lão cha, mới thay đổi anh. Giang lão cha cũng không lải nhải, nói chuyện chỉ nói trọng điểm và cũng chỉ nói một lần, trong mắt cha mẹ anh không hề có chỗ đứng, nhưng trong mắt Giang lão cha anh là một thiên tài. Giang lão cha không có nhiều tiền, lại vui vẻ giúp người, không bắt báo ân, đi theo bên người Giang lão cha đã lâu, anh mưa dầm thấm đất cũng dần dần thay đổi, trở thành người khác, lấy Giang lão cha làm mục tiêu, anh muốn giống như Giang lão cha vậy. “Vậy là cũng đã học mười năm rồi, thời gian trôi qua thực vui vẻ.” Từng câu Dịch Mạc Lặc giữa nói đều toát lên sự tôn trọng với Giang lão cha, có thể thấy được ở trong lòng anh Giang lão cha là người không thể thay thế được, vừa mới nói chuyện với nhau vài câu, cô cũng có thể cảm nhận được Giang lão cha rộng rãi trí tuệ và rất cá tính. “Chú ấy muốn anh làm thêm hai ngày phải không?” “Ừ.” Anh biết là do con trai nói. “Anh nhận đi, tuổi chú ấy cũng lớn, chú ấy lại rất coi trọng anh, anh cứ làm đi, về phần tiểu Cần và Tuyên Tuyên, em sẽ chăm sóc cho.” “Ban ngày em làm việc cũng rất mệt mỏi, hơn nữa em đã giúp anh nhiều rồi, đừng miễn cưỡng nữa.” “Anh lại quên lời nói của em rồi, tất cả đều do em cam tình nguyện. Làm chuyện mình thích rất húng thú, sẽ không cảm thấy mỏi mệt, ngược lại , nếu quá mức áp lực nói không chừng còn có thể bị stress, anh nhẫn tâm để em bị bệnh sao?” “Hình như từ chối em lại biến thành lỗi của anh thì phải?” “Đương nhiên!” Ngàn sai vạn sai cũng không phải là lỗi của cô. “Cám ơn em.” “Ba ba, dì tiểu Phi đi nhanh chút đi i, con đói.” Buổi sáng chủ nhật Nhạc Phi có việc, vì thế hỉ có thể hẹn gặp lúc ba giờ chiều đi chơi hồ. Chuyện buổi sáng thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là lần trước cha mẹ đến Đài Bắc một chuyến để giúp cô đi gặp mặt thôi, giống như chu kỳ sinh lý, một tháng sẽ có một lần. Lúc ban đầu dùng sức phản kháng, về sau tự biết là không đáng, đành phải yên lặng hy sinh chính mình. Đã từng gặp mặt vài người đàn ông, đều phù hợp với điều kiện của cha cô, không phải chức cao, cũng là giỏi giang, tóm lại, dựa theo thuyết pháp môn đăng hộ đối của cha cô thì nhất định sẽ không để cô chịu thiệt. Từ trước đến nay cô luôn là người chủ động, chỉ cần muốn là làm đến cùng, cho dù rút lui cũng phải thật vui vẻ, sẽ không để mình chịu thiệt. Cô đi gặp mặt cũng chỉ vì hiếu thuận mà thôi. Hôm nay vị Dương tiên sinh này cũng không ngoại lệ, tiền lương cao, bằng cấp cao, thân thế cũng rất tốt, không biết cha cô tìm được đối tượng tốt này bằng cách nào, nhưng cô chỉ biết là khác xa hình tượng trong lòng cô. Cô nhớ là đã từng ám chỉ với cha rồi, cô chỉ có hứng thú với người có cơ bắp cuồn cuộn, những người gầy ốm làm cho cô không có cảm giác gì hết. Tuy Dịch Mạc Lặc cũng gầy, nhưng ít ra còn có cơ bắp rắn chắc. Tốt như Trần tiên sinh, điều kiện khá tốt, là người rất có chí hướng, ăn xong một bữa cơm cũng nghe anh ta tụng kinh ước chừng hơn năm mươi phút, lỗ tai cũng muốn điếc luôn. Tốt như Canh tiên sinh, bộ dạng cũng thành thật, khuyết điểm duy nhất là không tự tin vào bản thân, đi đường không thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực, vốn đã không cao vóc lại còn còng lưng khiến cho đi cạnh cô trở thành người đẹp và quái vật. Tốt như Hứa tiên sinh, tìm không thấy một khuyết điểm nào, vô tình lại gặp bạn gái trước của anh ta, bạn gái trước nói xấu Hứa tiên sinh không ít, sau khi nghe xong, ý chí quyết định buông tha, kết quả ba tháng sau nghe nói bọn họ hợp lại, lý do kết hôn là bởi vì nhà gái bụng lớn. Vì sao cô lại nhớ rõ rõ ràng như vậy? Bởi vì nếu không nhớ rõ ràng, cha cô sẽ nói cô cố ý phá hư buổi gặp mặt, cho nên những người đã từng gặp mặt cô đều ghi lại trong một cuốn sổ, đề phòng cha cô lại lôi chuyện cũ ra nói. Lần này Dương tiên sinh thật sự rất tốt, là người biết săn sóc, là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng cô đã có người thương. Ôi trời, vì sao luôn là cô từ chối người khác mà không phải là người ta từ chối cô, ông trời muốn cô cắn rứt lương tâm sao? Lúc ra về, cô cũng không giấu Dịch Mạc Lặc, nói thẳng là đi xem mặt, vẻ mặt của anh vẫn vậy làm cho cô bị tổn thương chút ít, nhưng dù sao không thay đổi cũng tốt, làm cô đỡ phải cảm thấy áy náy với cha. “Nhạc tiểu thư, cô có hứng thú với nghệ thuật không?” Dương tiên sinh khách sáo hỏi. “Tôi chỉ là người bình thường, không hiểu lắm.” Đối phương là giáo sư, nói chuyện cũng thật khách sáo, nhưng mà khách sáo quá đáng sẽ có chút không được tự nhiên. Đáng lẽ bọn họ nên trò chuyện với nhau thật vui, tán gẫu vài chuyện, nhưng trong đầu cô còn đang nghĩ vài chuyện khác, ví dụ như phải chụp nhiều ảnh cho gia đình khi đi chơi hồ. “Kỳ thật nghệ thuật là chủ quan, người bình thường cũng có thể nhìn ra sự thú vị, chính tôi cũng không hiểu lắm, chỉ là thích thưởng thức tác phẩm, Bắc Mĩ quán gần đây có triển lãm, không biết Nhạc tiểu thư có thời gian rảnh không?” Dương tiên sinh càng khách sáo, cô càng khó từ chối, nhưng vẫn phải làm, tuy rằng Dương tiên sinh là người tốt, nhưng không có cảm giác vẫn là không có cảm giác. “À. . . . . .” Chợt nghe một tiếng thét kinh hãi, một ly cà phê nóng hổi hắt thẳng vào quần Tây của Dương tiên sinh, anh ta nổi trận lôi đình đứng lên, mắng: “Cô làm gì vậy? Sao lại không cẩn thận như thế? Nếu như tôi bị phỏng thì phải làm sao?” Nữ phục vụ sợ tới mức liên tục cúi đầu xin lỗi, Nhạc Phi cũng hoảng sợ, thật không ngờ Dương tiên sinh là cáo đội lốt cừu ——bề ngoài thật gạt người. Nếu đổi lại là Dịch Mạc Lặc, cho dù mặc trên người tây trang giá trị xa xỉ, chắc cũng chỉ cười trừ. Lần trước ở công ty, cô vừa vào đại sảnh, thấy anh bị một công nhân đẩy xe đụng vào, vật nặng rơi vào người anh, chẳng những anh không giận, còn giúp đối phương chất hàng lại đàng hoàng, đề phòng làm bị thương người khác. Cô phục hồi tinh thần lại, Dương tiên sinh đã ngồi xuống, nhưng giữa hai hàng lâu mày vẫn châu lại, có thể thấy được người này tu dưỡng không đủ, chỉ biết giả vờ, cùng loại người chỉ biết chú ý bề ngoài ở chung rất mệt. “Anh không sao chứ?” Vẫn phải có lễ phép. . . . . . Thật ra cô cũng rất biết giả vờ. “Không sao, tiêu chuẩn phục vụ của khách sạn năm sao này thật kém, quên đi, không nói nữa, Nhạc tiểu thư có rảnh không?” “Cám ơn lời mời của anh, nhưng tôi còn có việc.” Đã không có cảm giác, giờ ấn tượng càng tệ hơn. “Thật đáng tiếc, đành phải để lần sau .” Dương tiên sinh cảm thấy tiếc nuối. Lần sau? Tỉnh lại đi.”Dương tiên sinh, thực xin lỗi, Thật ra đối với anh, tôi. . . . . .” Nhạc phi vừa mới mở miệng định giải thích, liền nghe được tiếng khóc quen thuộc . “Hu hu hu. . . . . .” Dịch Cần nắm tay em gái đi đến bên cạnh cô, khóc sướt mướt. “Con, con tìm không thấy ba ba. . . . . .” Dịch Mạc Lặc cũng tới? Nhạc Phi lén lút quay đầu nhìn xung quanh, quả thực thấy một bóng lưng quen thuộc. Mới hai giờ thôi mà. . . . . . Vốn là cô định đi đón bọn họ, không ngờ anh lại đến đây, chắc chắn là nhớ kỹ tên khách sạn mà cô thuận miệng nói ra rồi, ha ha. . . . . . “Nhạc tiểu thư, thì ra cô đã có con rồi?” Dương tiên sinh kinh ngạc, lửa giận lại bốc lên. Tính tình người này không tốt. . . . . . Cô lười giải thích quyết định đâm lao phải theo lao. “Đúng vậy, tôi đang muốn nói cho anh biết, tuy rằng tôi còn chưa kết hôn, nhưng tôi có tổng cộng năm đứa con, tôi cảm thấy tốt nhất là nên nói rõ trước với Dương tiên sinh, miễn cho anh trách tôi.” “Năm đứa con? Hơi quá đáng! Ai có thể nhận người phụ nữ mang theo năm đứa con riêng chứ? Nhạc tiểu thư, các ngươi gạt người hơi quá rồi đấy.” Dương tiên sinh cảm thấy mình bị lừa phi thường phẫn nộ. “Cha mẹ tôi không biết tôi có con nhỏ, anh đừng trách họ.” Dương tiên sinh nghe xong càng giận tím mặt, chất vấn: “Cô đã có con vì sao còn đi xem mắt? Vì sao không nói rõ ràng trước? Có phải có ý định gạt người hay không?” “Hôm kia tôi mới biết việc đi xem mắt, ngay cả mặt mũi anh thế nào tôi còn chưa gặp, chỉ nghe nói là dì của anh chủ động nhờ vả cha tôi đến nói với tôi, tôi không từ chối được cha nên đành phải đến, đang muốn nói rõ ràng cho anh, anh lại nói từ đầu đến đuôi không ngừng, khiến tôi không tìm thấy cơ hội xen mồm.” Ngàn sai vạn sai cũng không phải là lỗi của cô. “Được, là lỗi của tôi, hừ!” Dương tiên sinh phẫn nộ rời đi, thiếu chút nữa đụng vào Dịch Cần. “Chậc, thật không có phong độ.” Cô khinh thường nói. “Rõ ràng là dì lừa gạt người đang trước.” Dịch Cần lúng ta lúng túng nói. “Dì gạt người ta bao giờ? Là bản thân anh ta không chịu hỏi rõ, sao lại trách dì?’’. “Dì tiểu Phi, dì thật sự có năm đứa con sao?” Dịch Tuyên tò mò hỏi, “Sao con chưa từng gặp?” “Đúng vậy, bởi vì bọn họ đều ở Châu Phi.” Cô đang muốn nhận con nuôi từ lục địa đó. “Châu Phi. . . . . . Ở đâu?” “Rất xa, rất xa.” Cô nhéo nhéo cái mũi của Dịch Tuyên.”Sao các con lại không tìm được ba ba?” “Anh trai giúp con đi tiểu, nhưng lúc đi ra tìm không thấy ba ba, anh trai nói tới hỏi dì tiểu Phi, hơn nữa không cần gọi là dì, nhất định có thể tìm được ba ba!” Dịch Tuyên cười vui vẻ, tuy rằng không hiểu vì sao. Nhạc Phi nhìn tên nhóc Dịch Cần đang làm bộ như không có việc gì kia, thật là một đứa nhỏ ác ma! Bọn họ rời khỏi khách sạn, Dịch Mạc Lặc đã chờ ở bên ngoài, anh thấy Nhạc Phi cũng đi ra thì cảm thấy kinh ngạc. “Vì sao em . . . . . .” “Mất hứng khi nhìn thấy em sớm sao?” “Đương nhiên không phải. Anh chỉ nghĩ em không có nhanh chóng kết thúc như vậy.’’ “Phải không? Nếu không nghĩ em sẽ sớm kết thúc như vậy, thì tại sao lại đến đây sớm?” Cô lại gần. “Bởi vì Tuyên Tuyên ầm ỹ muốn tới chờ em.” Đáp án đường hoàng, Dịch Mạc Lặc nói mà mặt không đỏ hơi thở không gấp. Nhạc Phi thuận tiện ôm lấy tay anh, Dịch Mạc Lặc sửng sốt một chút, không kháng cự sự thân mật của cô, ngược lại khép chặt cánh ta, như thể không muốn cô buông tay, làm cho lòng cô nở đầy hoa. “Dì tiểu Phi, chúng ta có thể mang khoai tây chiên đi theo không?” Nhạc Phi nắm bàn tay bé nhỏ của cô bé, cười đáp: “Đương nhiên là được, chúng ta đi MacDonald trước, sau đó buổi tối ăn luôn ba con. . . . . .” Tay Dịch Mạc Lặc nhận chìa khóa đột nhiên cứng lại. Hắc hắc, lần này cô không nói sai.