//
Ngày thứ hai, toàn bộ giới pháp thuật nổi lên cơn lốc xoáy dữ dội. Mụ Rita Skeeter tự tay coi cóp vở kịch như đổ thêm dầu vào lửa dư luận – bài báo “Người hùng chân chính và người hùng giả dối” ấy đã khiến vô số người rơi nước mắt. Một hậu quả khác đã xảy ra, đó là người ta thi nhau gửi cú mèo tới cho Bộ Pháp thuật. Đối với Bộ trưởng Cornelius Fudge mà nói thì những ngày vừa qua đúng là tai nạn!
Năm đó ông ta còn là Phó Giám đốc Ban Tai nạn và Thảm họa Pháp Thuật, cũng là một trong những người đầu tiên chạy tới hiện trường. Qua bao nhiêu năm mà ông ta vẫn say sưa kể lại và cho rằng sự tích năm đó là một trong những chiến công lẫy lừng của cuộc đời mình: Đúng vậy, ông đã đối mặt với cái kẻ sát nhân đó rồi tống hắn vào tù.
Nhưng mà…bây giờ người ta lại nói với ngài Bộ trưởng rằng ông sai rồi ư?
Trong lòng ông Fudge nóng nảy như có lửa đốt, hoang mang, bối rối chạy đi tìm cụ Dumbledore. Mà ông cụ hiệu trưởng chỉ dùng đôi mắt trí tuệ kia nhìn chằm chằm ông, nói cho ông biết:
_ Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là trao cho công chúng một sự thật.
Ngay lập tức, những lời này làm cho cái đầu đang rối bời của ông Fudge bừng tỉnh. Phải, phải rồi! Bây giờ điều ông cần làm nhất là kiếm ai đó chịu trách nhiệm thay cho mình và Bộ Pháp thuật. Ông phải nói cho công chúng biết rằng họ đã vô tội thế nào!
Biết đâu còn nhận được kết quả ngoài dự đoán thì sao? Ông Fudge nghĩ thầm, sau đó đắc ý, thỏa mãn rời đi.
Ngày thứ hai, Bộ Pháp thuật nghiêm trang bày tỏ dáng vẻ công chính vô tư, sẵn sàng gánh chịu mọi trách nhiệm. Bọn họ hò hét ồn ào, xin tự kiểm điểm với người dân về sai lầm trong vụ án của Sirius Black.
Cùng cái ngày mà Bộ Pháp thuật tổ chức diễn thuyết ấy, ông Fudge cũng xuất hiện với dáng vẻ y chang như mọi lần trước, nhưng lần này ông ta đã học được một thủ đoạn mới – đó chính là khóc lóc với người dân.
Vụ này nổi như cồn suốt một tuần liền, có người mừng rỡ, có người rầu rĩ. Mà đến cuối tháng thì người ta cũng chịu công bố phiên tòa xét xử lại vụ án này.
Buổi tối ngay trước ngày khai giảng, Harry nhận được thư của Bộ Pháp Thuật. Lời lẽ trong bức thư rất chân thành và tha thiết mời cậu là người thân của bị cáo Sirius Black tham gia phiên tòa lần này.
Thời gian được định ra vào Chín giờ sáng, ngày mồng Một tháng Chín, cho nên Harry phải gửi giấy xin phép cho giáo sư Sprout. Là con trai đỡ đầu của chú Sirius, cậu đã chờ mong ngày này từ lâu rồi.
Buổi sáng ngày hôm nay, ai ai cũng đều vội vã. Bà Weasley phải đưa mấy đứa con lên tàu tốc hành Hogwarts. Harry còn dậy sớm hơn nữa vì cậu phải đi theo ông Weasley tới Bộ Pháp thuật.
Từ khi bước chân khỏi lò lửa, bên tai cậu cứ ong ong hết cả lên vì những tin tức về phiên tòa. Người dân, rồi cả những phóng viên nỗ lực tràn vào Bộ Pháp thuật chỉ vì muốn có được một cái ghế ngồi trong lúc phiên tòa diễn ra.
Trước tiên bọn họ đi thang máy xuống dưới tầng chín, rồi thông qua một hành lang của Cục Bí ẩn đi tới một lối mở dẫn đến những bậc thang. Tiếp đó hai người đi qua những bức tường đá và những ngọn nến gắn trên giá đỡ để tới một cánh cửa bằng gỗ nặng.
Căn phòng Xử Án Số Mười Cũ, đây cũng chính là nơi mà Harry từng chịu phán quyết.
Nơi này có những bức tường làm bằng đá u ám, được chiếu lờ mờ bằng những ngọn đuốc. Cả căn phòng âm u và lạnh lẽo lạ thường. Khi cậu đi vào và cánh cửa sau lưng đóng sập lại thì một sự im lặng đáng ngại chợt ập đến.
Một người đàn ông cao dong dỏng la to với hai người:
_ Này, anh Arthur, ở đây!
Ông ta chỉ vào cái ghế ngồi bên cạnh ý bảo ông Arthur qua đó ngồi. Harry định đi theo, nhưng ngay khi cậu vừa nhấc chân thì đã có người báo cho cậu biết chỗ ngồi của mình. Có một cái ghế đặt giữa phòng và nó dành riêng cho bị cáo. Harry được ngồi ở vị trí gần cái ghế đó nhất, ngay phía sau nó.
Harry ngồi lên trên ghế rồi ngẩng đầu quan sát những người xung quanh. Ở những hàng ghế trên cao có chi chít người ngồi. Thế rồi, ở một góc phòng cậu nhìn thấy chú Remus Lupin.
Chú Người sói trông như mới dãi gió dầm mưa về, quần áo của chú rách rưới tả tơi. Tuổi chú mới có hơn 30 thôi mà khuôn mặt đã có đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng. Nhưng lúc này nét mặt của chú không hề uể oải chút nào hết. Đôi mắt chú Remus sáng bừng, dáng vẻ phấn chấn và hạnh phúc vô bờ bến.
Ngay khi nhìn thấy chú Remus, Harry đã rất muốn chạy tới ôm chầm lấy chú. Cậu phải kiềm chế lắm rồi đấy! Harry làm như không thấy chú Remus, tầm mắt chuyển tới cánh cửa gỗ nặng nề.
Ở nơi đó xuất hiện một con người, đó là cha đỡ đầu của cậu, chú Sirius Black.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau. Ở cái giây phút ấy, chú Sirius vẫn luôn yên lặng đột nhiên nhảy cỡn lên. Trong tiếng ồ lên ngạc nhiên của mọi người, chú chạy tới trước mặt Harry, cả người chú như xô vào cái bàn dài.
Chú Sirius liếc mắt một cái đã nhận ra con đỡ đầu của mình. Thằng bé giống y chang như James, ngoại trừ đôi mắt màu xanh kia là của Lily.
_Harry, Harry…Con là Harry phải không?
Tiếng nói của chú Sirius khản đặc, khó nghe. Chờ đến khi những xúc động qua đi rồi, chú Sirius đột nhiên không biết nên làm sao.
_Harry à…Chú…chú…
Đây là con đỡ đầu của chú, là đứa con chú đã bỏ rơi suốt 11 năm. Nghĩ tới đây, trong lòng chú băn khoăn không dứt. Vào giây phút này, người đàn ông không sợ trời, không sợ đất lại biến thành kẻ nhút nhát. Một người cha vứt bỏ trách nhiệm của mình như chú thì có thể hy vọng được gì chứ? Nhưng làm cho người ta bất ngờ, Harry nắm lấy tay chú, hô:
_ Cha đỡ đầu!
Harry không thể kìm nén nổi nữa, nước mắt chảy đầm đìa, thấm ướt khuôn mặt. Harry tham lam ngắm nhìn khuôn mặt của chú Sirius. Cuối cùng, cuối cùng cậu cũng được gặp người cha đỡ đầu đã bảo vệ, che chở cậu tới tận lúc chết! Cậu có rất nhiều lời muốn nói cho chú Sirius nghe, nhưng cuối cùng cậu lại chẳng thể mở miệng.
Đợi tới khi họ bình tĩnh lại thì chú Sirius bị mang tới cái ghế của bị cáo. Trong lúc này, rất nhiều vị phu nhân lén lút chùi nước mắt.
Ông Fudge cảm thán:
_ Một cuộc gặp mặt xúc động!
Sau đó ông ta gõ cái búa bằng gỗ lên mặt bàn nhắc nhở những người có mặt trong phiên tòa phải giữ trật tự.
_ Thưa các quí bà và quí ông, tôi xin cám ơn sự hiện diện của mọi người ngày hôm nay. Phiên tòa xét xử lại vụ án của bị cáo Sirius Black vào 12 năm trước, tôi, Cornelius Fudge, lấy danh nghĩa Bộ trưởng Bộ Pháp thuật tuyên bố bắt đầu!
Ông ta vừa dứt lời thì trong căn phòng xử án vang lên tiếng vỗ tay rào rạt nhiệt liệt hết sức.
_ Phiên tòa xét xử vào ngày mồng 1 tháng 9 năm 1992.
Đám đông yên tĩnh lại là lúc ông Fudge nói sang sảng và mụ Dolores bắt đầu chép lia lịa ngay.
_ Xét xử bị cáo Sirius Black đã sát hại Peter Pettigrew và 12 Muggle vào 12 năm trước với tội danh “Cố ý giết người”, vi phạm “Luật Quốc tế về bảo vệ Muggle”, “Luật Giữ kín Bí mật Phù thủy” và 27 điều luật khác.
_ Các thẩm phán: Cornelius Oswald Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật; Amelia Susan Bones, Cục trưởng Cục Thi hành Pháp thuật. Thư ký phiên tòa, Dolores Jane Umbridge…
Ông Fudge bắt đầu đọc một chuỗi những cái tên. Ngay tới khi ông ta đọc đến nguyên cáo thì tất cả mọi người đều nhìn thoáng qua ông Bartemius Crouch. Hồi còn làm Giám đốc Sở thi Luật Pháp thuật, ông ta từng tống giam một số lượng đếm không xuể các Tử thần Thực tử, nhưng lại mắc phải sai lầm lớn trong vụ án của Sirius Black. Đương nhiên, đây không phải là trách nhiệm của riêng mình ông, nhưng chỉ cần Fudge còn chút đầu óc thì chẳng đời nào ông ta chịu bỏ qua cơ hội này. Đổ hết sai lầm lên cái kẻ đã từng là đối thủ của ông ta trên chính trường, cớ sao ông ta không làm chứ?
Ông Fudge đọc xong thì người làm chứng phe bào chữa cũng xuất hiện. Đó là một người mà không có ai ở đây có thể đoán trước được, tất cả đều bất ngờ lắm: Lucius Malfoy!
Bởi vì mối quan hệ với Narcissa ư? Không, không chỉ có thế!
Người đứng đầu nhà Malfoy đảo mắt quan sát xung quanh một vòng. Ngay lập tức hắn phát hiện Người được chọn đang nở nụ cười đặc biệt rạng rỡ với mình. Vào giờ phút này, nói thật, Lucius có cảm giác như vừa leo lên thuyền của kẻ địch.
Hắn ừ hừ một tiếng để cổ họng bớt khàn, rồi khom lưng nhã nhặn nói:
_ Chào ông, Bộ trưởng Fudge.
Ông Fudge thân thiết nói:
_ Chào anh Malfoy.
Lucius biến đổi cái ghế ngồi trở nên đẹp đẽ và mềm mại hơn rồi mới chịu ngồi xuống. Hắn dùng giọng điệu khoan thai, nhấn nhá rõ ràng để bắt đầu cuộc bào chữa của mình trong ngày hôm nay:
_Tôi tin những người có mặt ở đây đều biết rõ về vở kịch diễn ra ở tiệm Phú Quý và Cơ Hàn cách đây một tuần. Tôi cho rằng chúng ta không cần lãng phí thời gian. Đã quá rõ ràng rồi, thưa các quí vị, sự tồn tại của Peter Pettigrew đã nói lên tất cả.
Rất nhiều người tán thành lời nói của hắn. Mà đến khi Peter Pettigrew xuất hiện thì bầu không khí của phiên tòa sôi sục và nóng nảy tới đỉnh điểm. Peter có hình dạng như con chuột bị dẫn vào. Hắn hèn hạ co rúm thân mình, né tránh những cặp mắt của người xung quanh. Ở cái giây phút nhìn thấy chú Sirius, hắn sợ đến mức cả người run lẩy bẩy.
Chú Sirius nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ:
_Peter Pettigrew!
Đôi mắt của chú đỏ cả lên. Hiện giờ Sirius chỉ hận không thể xông lên, tra tấn, hành hạ kẻ trước mặt cho đến chết mới thôi.
Ông Fudge lại phải gõ cái búa của mình, nhưng mãi tới khi Harry lên tiếng thì chú Sirius mới bình tĩnh lại. Trong ánh mắt chờ mong của con trai, chú Sirius rốt cuộc chịu từ bỏ cái dự định giết chết Peter ngay tức khắc.
Lucius nói bằng chất giọng lạnh lẽo:
_ Pettigrew, bây giờ tôi đại diện cho bị cáo Sirius Black hỏi anh về vụ án sát hại gia đình Potter và 12 Muggle vào 12 năm về trước. Ở đây tôi chính thức đưa ra lời kháng cáo với bồi thẩm đoàn.
Lucius vừa dứt lời thì Pettigrew đã la lên:
_Tôi không có làm gì hết! Đó không phải lỗi của tôi! Chúa tể Hắc ám đã ép tôi, bọn chúng đã yểm Lời nguyền Độc đoán lên tôi, cho nên tôi mới…
Lucius cắt ngang lời hắn:
_ Cái cớ này đã cũ lắm rồi! Nếu như anh thật sự vô tội thì vì sao phải trốn tránh suốt 11 năm? Chẳng lẽ anh Pettigrew đây có ham mê đặc biệt là biến thành con chuột à?
Giọng điệu hắn châm chọc ghê gớm.
_Một giọt Chân Dược có thể cho chúng ta biết tất cả mọi chuyện. Anh Pettigrew, có lẽ điều này không cần tôi phải nhắc nhở anh đâu nhỉ? Anh phản bội vợ chồng nhà Potter, bán đứng bạn bè của anh. Cũng chỉ bởi vì anh sợ chết mà một nhà Potter phải trả giá bằng cả tính mệnh. Đã thế anh còn đổ oan lên người bạn thân, Sirius Black nữa. Anh đã làm những chuyện không thể tha thứ như vậy thì làm sao dám xuất hiện chứ? Nhưng chúng tôi đúng là coi thường anh! Anh có thể chịu đựng nỗi nhục, làm một con chuột suốt 11 năm, sống chui sống lủi trong một gia đình phù thủy ngu xuẩn để thu thập tin tức.
Lucius nói tới đây thì nét mặt của ông Weasley rất khó coi. Nhưng tình huống hiện giờ không cho phép ông nghĩ nhiều, trí não ông đã dồn hết vào phiên tòa này.
Ông Crouch biết lần này mình chết chắc rồi! Làm nguyên cáo duy nhất trong phiên tòa, ông mở miệng nói:
_ Tôi có một điều hoài nghi thưa anh Malfoy. Tôi rất muốn biết cái thần chú đã giết 12 Muggle kia là gì, cũng rất tò mò ai đã dạy…
_Không, không phải tôi đâu! Tôi học môn Bùa chú kém lắm. Lúc đó Sirius muốn giết tôi nên tôi mới…
_Yên nào!
Fudge gõ búa, mỉm cười nhạt nhẽo với ông Crouch.
_ Tôi phải nhắc nhở ông, ông Crouch, mặc dù ông vẫn là nguyên cáo trong phiên tòa này, nhưng đã không còn là một thành viên trong bồi thẩm đoàn nữa.
Những thành viên của Wizengamot châu đầu ghé tai, thì thầm nói chuyện. Cuối cùng bà Bones đẩy cái kính mắt lên và nói:
_ Tôi đồng ý với ông Bộ trưởng. Ông Crouch đã không còn quyền lực thẩm vấn nữa. Mặt khác, yêu cầu của anh Malfoy đây phù hợp với luật pháp, tôi xin chân thành đề nghị bồi thẩm đoàn cho phép sử dụng Chân Dược.
Fudge sung sướng nói:
_Tôi chấp nhận.
Peter Pettigrew như phát rồ. Hắn giùng giằng, thậm chí còn cầu xin chú Sirius. Nhưng cho dù làm thế nào thì hắn cũng buộc phải uống Chân Dược. Hắn nỗ lực chống cự hết sức nhưng khi Chân Dược bắt đầu phát huy tác dụng thì hắn buộc phải thổ lộ tất cả mọi chuyện.
_Thật ra ta rất hận chúng nó, James, Sirius, rồi cả Lupin. Ở bên cạnh chúng, ta giống như kẻ vô hình. Tất cả mọi người, không có một ai liếc mắt nhìn ta cả. Ta chỉ là một thằng người hầu thôi!
_Vì sao phản bội James à? Ta còn biết làm sao nữa…Chết ư? Không, không, ta sợ hãi cái chết, ta tình nguyện kéo dài hơi tàn còn hơn là phải chết. Bình thường James đối xử với ta rất tốt, cậu ta nhất định không muốn ta phải chết, có đúng không nào?
_Cái thần chú mà ta đã dùng…Đó là một lời nguyền Hắc ám làm nổ tung. Ta đã từng nhìn thấy Lestrange dùng một lần…Ta học được nó, nhưng không ngờ sức mạnh của nó to lớn đến vậy. Nó tạc nổ cả một con đường, tung tóe hết cả lên, rất nhiều Muggle đã chết…
_Ta cắt đầu ngón tay của mình, rồi chạy trốn nhân lúc người ta nháo nhào hết lên… Nhưng ta không muốn mất liên lạc với giới pháp thuật, cho nên ta chọn biến thành thú cưng của nhà Weasley. Bọn chúng không phát hiện ta kỳ lạ. Đứa con gái út nhà đó còn rất mê ta nữa…
Nói tới đây, Pettigrew nở nụ cười ghê tởm.
Cả căn phòng xét xử ồ hết cả lên. Cho dù đã biết chuyện gì xảy ra nhưng được tận tai lắng nghe, bọn họ vẫn cảm thấy rất chấn động. Sự thật muộn màng bị chôn vùi suốt 12 năm làm cho người ta bất ngờ, thổn thức rồi cả giận dữ…Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng sự thật đã được phơi bày.
Fudge gõ cái búa, lên tiếng một cách dứt khoát:
_Bản tọa chính thức tuyên bố, phán xử bị cáo Peter Pettigrew với tội danh cố ý giết người, vi phạm “Luật Quốc tế về bảo vệ Muggle”, “Luật Giữ kín Bí mật Phù thủy” và 33 điều luật khác. Cướp đoạt quyền lợi chính trị suốt đời và huân chương Merlin Đệ Nhất Đẳng, chấp hành án tù 238 năm trong ngục Azkaban.
_ Ngoài ra, bản tọa tuyên bố bị cáo trước đây Sirius Black được hủy bỏ toàn bộ tội danh. Vào ngày 1 tháng 9 năm 1992, chính thức được phóng thích vô tội. Bộ Pháp thuật bồi thường cho bị cáo số tiền là 6239 Galleon, 16 Sickle(*) và 5 Knut.
Mặc dù Harry không có ấn tượng tốt đẹp gì với nhân viên trong Bộ Pháp thuật, nhưng đời trước cậu đã từng thiết tha hi vọng tòa án tối cao nhất tuyên bố chú Sirius vô tội. Cậu đã phải chờ đợi suốt một thế kỷ mới được chứng kiến phiên tòa này. Đây chính là món quà tuyệt vời nhất kể từ khi cậu sống lại cho tới giờ.
Ở cái giây phút ôm chầm lấy cha đỡ đầu, Harry nghĩ, tất cả những gì cậu từng phải chịu đựng đều đáng giá!
(*): Ở đây tác giả ghi là 6239 Galleon 234 Sickle và 5 Knut. Nhưng 1 Galleon = 17 sickles, nên mình thấy không hợp lý. Giống như bình thường mình hay nói là “700 triệu và 500 nghìn đồng” chứ không ai nói “700 triệu và 1500 nghìn đồng” cả. Thành ra mình tự ý đổi 234 Sickle thành 16 Sickle.