//
Tháng Mời đã đến, lan tỏa cái lạnh lẽo ẩm ướt khắp sân trường và trong cả tòa lâu đài. Bà y tá Pomfrey bận túi bụi vì một trận dịch cúm lây truyền khắp trong học sinh lẫn giáo viên. Dường như tất cả mọi người đều một bộ ốm yếu, rã rời không chút hứng thú nào. Chỉ riêng mình Lockhart Gildeory bị ốm vẫn không bỏ qua trò khoe mẽ của mình.
Đó là một buổi sớm lạnh lẽo, âm u, đàn cú mèo túa vào Đại Sảnh đường. Trong số chúng có một con mang theo bức thư bay thẳng tới dãy bàn của các giáo sư. Đó là bức thư mời đến từ Bộ Pháp thuật.
Nội dung bức thư bị Lockhart gào to lên:
Gửi ngài Lockhart Gildeory,
Chúng tôi rất vinh hạnh được thông báo cho ngài: Vào 9 giờ ngày 23 tháng 10 năm 1992, tại Đại Sảnh của Bộ Pháp thuật, Liên đoàn Pháp thuật Wizengamot sẽ trao tặng huân chương Merlin Đệ nhất đẳng cho ngài. Xin hãy tham gia đúng giờ.
Bộ trưởng Bộ Pháp thuật
Cornelius Fudge.
Từ đó Lockhart càng được nước huênh hoang hơn. Hắn ta tự đắc, ý chí chiến đấu nóng bỏng đến đỉnh điểm. Sau ngày trở về từ nghi thức trao thưởng, mỗi ngày hắn đều đeo huân chương Merlin dạo chơi khắp ngõ ngách trong trường. Chiếc huy chương đại diện cho những cống hiến kiệt xuất bị hắn lau chùi đến độ sáng bóng y chang hàm răng của hắn có thể phản xạ ánh sáng lòe lòe mọi lúc mọi nơi.
Theo như lời Ron thì Lockhart “chẳng khác gì con gà trống có bộ lông sặc sỡ suốt ngày cục ta cục tác cả“. Cậu chàng tóc đỏ không tiếc lực chửi bới, làm nhơ nhuốc hình tượng của Lockhart trong lòng Hermione. Hiệu quả rất rõ rệt, chí ít cô bé Ravenclaw đã bắt đầu tỏ ra hoài nghi với nội dung các cuốn tự truyện của Lockhart.
Harry vừa thấy hắn thì lập tức trốn. Lockhart vẫn như trước, hắn cho rằng sự tôn kính và hâm mộ đến từ Người được chọn càng thêm tô điểm thêm cho danh dự của hắn. Merlin chân thối! Đụng phải một kẻ mặt dày hơn cả bức tường thì ngay cả cáo già như Potter cũng phải bại trận.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới ngày lễ Hội Ma. Vào buổi sớm hôm đó, Harry nhận được một cái bưu kiện đến từ chú Sirius. Bên trong có một quần áo lông liền thân màu nâu, trên đỉnh mũ có hai cái sừng nhỏ đáng yêu của con nai.
_ Bồ định hóa trang thành nai con à?
Justin thở hổn hển, cất tiếng hỏi trong khi nỗ lực chui vào bộ đồ hóa trang dành cho lễ Hội Ma, nhưng xem chừng có chút khó khăn. Ernie giúp nó kéo tay áo.
_ Không phải nai, mà là nhân lộc.
Justin mất một đống sức lực mới thò được cái tay ra khỏi cái ống áo. Nó hỏi:
_ Nhân lộc ư? Là loại sinh vật huyền bí nào thế?
Cậu bé tóc vàng nhướng mày thật cao.
_ Sao bồ lại nói thế được? Sinh vật huyền bí và chủng tộc pháp thuật là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Những người bẩm sinh đã có được pháp thuật như Pháp sư Merlin huyền thoại rất ít, đa số đều là con cháu của con người kết hợp với các chủng tộc pháp thuật. Như thầy Flitwick của bọn mình có dòng máu của yêu tinh hay anh Diggory trong nhà mình là con cháu của tộc có cánh.
_ Tộc có cánh á?
Harry có nghe nói về chủng tộc pháp thuật nhưng không biết nhiều lắm.
_ Như kiểu thiên thần hay người chim của Muggle ấy. Bồ gọi thế nào cũng được.
_ À.
Jusin nở nụ cười, chớp mắt tò mò với Ernie.
_ Thế còn bồ? Nhà bồ là chủng tộc gì?
Thằng bé bị hỏi lập tức bối rối. Nó rên rỉ một tiếng, cam chịu số phận lôi từ trong cái bọc ra một bộ váy lấp lánh, chói mắt có một cái đuôi cá bự chảng. Harry và Justin đã bị Ernie lườm một cái cảnh cáo nhưng rốt cuộc không nhịn được cười lăn cười bò.
Đối với phù thủy thì lễ Hội Ma và lễ Giáng sinh là hai ngày quan trọng nhất trong năm. Cứ đến ngày này là cả tòa thành Hogwarts được đổi mới hoàn toàn. Không chỉ có hàng ngàn con dơi đeo lủng lẳng trên trần và tường, Đại Sảnh đường còn được trang điểm bằng những trái bí rợ khổng lồ của lão Hagrid đã được cắt đẽo thành mấy cái lồng đèn lớn đến nỗi ba người chui vô đó mà ngồi cũng vẫn còn chỗ. Bên trong Sảnh đường, dĩa vàng, cốc vàng, nến bạc, đèn chùm sáng lóng lánh ra sức mời gọi. Nhưng khác với những năm trước, năm nay dưới sự đề nghị nhiệt tình của Lockhart dạ tiệc biến thành một lễ hội hóa trang càng thêm náo nhiệt.
Cho nên khi ba người Harry, Ernie và Justin đi đến Đại sảnh thì nơi đó đã biến thành một biển các sinh vật dị hợm và lạ lùng. Trong trường học vẫn luôn không thiếu những học sinh có sở thích đặc biệt khác người. Nhất là Fred và George, hai anh này tròng cả một cái bồn cầu vào cổ. Cuối cùng Ernie cũng không cảm thấy chiếc váy cá này làm nó mất hết mặt mũi. Lúc trước trên đường đi thằng bé này cứ oán giận với hai đứa bạn suốt.
_ Từ hồi còn nhỏ má mình đã mê mẩn nhân ngư rồi. Nhờ đó ba mình mới có thể tán đổ má trong đám đông những người theo đuổi. Mấy ngàn năm nay huyết thống đã bị pha tạp, xui xẻo là người duy nhất còn lại trong dòng họ Macmillan lại thức tỉnh dòng máu nhân ngư.
Dứt lời, Ernie lại kéo cái đuôi cá sáng chói lấp lánh một cái. Động tác này làm cho thằng bé có vẻ ngốc nghếch. Hai chân nhét chung vào cái đuôi cá biến thành một cái chân to, đằng sau kéo lê một đoạn đuôi dài vướng víu.
Justin tự biến mình thành siêu nhân. Harry đã từng nhìn thấy nhân vật này trong quyển truyện manga của Dursley. Cậu cảm thấy Justin mặc quần lót màu đỏ ra ngoài trông còn ngốc hơn nhiều so với cái đuôi cá của Ernie. Nhưng thằng bé tóc nâu không nghĩ như vậy. Mỗi khi có ai hỏi thăm tạo hình này, nó đều hớn hở nói đây là người anh hùng trong lòng nó. Không những thế, thằng bé này thậm chí còn bắt hai thằng bạn dùng bùa Windgardium Leviosa để nó có thể bay lượn như siêu nhân.
Chờ đến khi Justin chơi chán trò siêu nhân rồi thì Ron và Hermione mới tới. Weasley tóc đỏ cẩu thả đeo một cái bờm lông ở cổ. Nếu người ta không hỏi thì chẳng ai biết cậu chàng đang đóng vai một con sư tử. Hermione lại mặc một chiếc áo choàng màu đỏ do chính cô bé may vá. Harry và Justin là phù thủy Muggle liếc mắt một cái đã nhận ra đây là tạo hình của cô bé quàng khăn đỏ.
Riêng Draco, được rồi, đêm nay Malfoy quyến rũ một đám đông người.
Tên Slytherin có mái tóc dài màu vàng bạch kim và một đôi tai to và nhọn. Không khó đoán, Malfoy biến thành một người tiên. Hắn uống Độc dược Lão hóa để tăng lên tuổi 15, 16. Khuôn mặt hắn góc cạnh, dáng dấp cao lớn tràn ngập sức mạnh.
Hermione đánh giá một cách sắc bén.
_ Trông nó hấp dẫn quá!
Ron khịt mũi một tiếng nhưng ăn ngay nói thật:
_ Nhà Malfoy có dòng máu người tiên.
_ Người tiên ư?
Hermione rất tò mò với từ này. Cô bé lớn lên ở thế giới Muggle, cho dù sau này tới học ở trường Hogwarts có đọc rất nhiều sách nhưng cũng không hiểu biết nhiều lắm về một vài truyền thống cổ xưa của giới pháp thuật. Mà trong trí tưởng tượng của Muggle, người tiên thường mang theo ánh hào quang chính nghĩa với diện mạo hào nhoáng và tính tình hiền lành. Nhưng rõ là Malfoy chẳng liên quan gì tới mấy từ này cả.
Ron bắt lấy cơ hội này trò chuyện với Hermione. Harry liếc mắt nhìn hai đứa, quyết định đi tới chỗ của tên Slytherin kia. Ai biết vừa nhấc chân lên, cậu đã bị Lockhart gọi giật lại.
Lockhart hóa trang thành Merlin rảo bước về bên này. Vạt áo choàng màu trắng bạc kéo lê trên mặt đất. Tay phải hắn cầm cây quyền trượng, huân chương Merlin bị hắn đeo ngay chính giữa cổ áo.
_ Nhìn bộ đồ hóa trang đêm nay của trò này! Trông rất được đó! Trong cuốn tự truyện của ta, nhân lộc Jack đã cố gắng tấn công ta ở trong rừng Epping(*). Nhưng sau này lại được ta cứu mạng khỏi một người cây, anh ta đã tặng cho ta một viên thạch anh trắng.
Lockhart chỉ tay vào cái quyền trượng. Trên đó khảm một viên thạch anh phát ra ánh sáng màu lam nhạt, to chừng một nắm tay trẻ con.
Hắn dùng một cánh tay ôm bả vai Harry, kéo cậu tới sân khấu ở chính giữa Đại sảnh.
_ Đi nào! Theo ta!
Harry tức giận rít lên:
_ Tự con đi được!
Nhưng Lockhart vẫn phớt lờ như bị điếc. Hắn xiết chặt vai Harry đẩy cậu ra trước mặt mọi người.
Lockhart nói tía lia:
_ Ta biết trò khao khát nhận được sự quan tâm của ta. Harry à, ta không thể nào nhẫn tâm để trò phải thất vọng được. Đến đây nào, chúng ta cùng đi tới trung tâm của sân khấu.
Harry hận không thể bóp cổ cho hắn chết quách luôn đi!
Lockhart giật lấy cái loa phóng âm từ một vũ công của đoàn múa Bộ xương khô, ngay lập tức, âm nhạc ầm ĩ gây chấn động cả Đại sảnh đường im bặt. Những tiếng xì xào bàn tán vang lên. Mọi người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lockhart và Potter đứng trên sân khấu.
_ Theo quy tắc cũ, thời gian lựa chọn Quốc vương đã tới rồi!
Lockhart gào lên, tay thì đẩy Harry lên trước.
_ Phải rồi, đó chính là Harry Potter! Cậu học trò này là người hâm mộ của ta đã nhờ vào bộ trang phục của nhân lộc giành được ngôi Quốc vương của lễ Hội Ma!
Tiếng hò reo vang lên dưới sân khấu. Rốt cuộc Harry không nhịn được nữa. Lửng con khuôn mặt âm u búng ngón tay một cái, một bát mứt quả bự chảng cứ thể đổ oạch lên mặt Lockhart.
Đám nữ sinh hét lên kinh hãi. Parvati Patil là đứa đầu tiên chạy tới đỡ Lockhart dậy.
_ Thầy Lockhart, thầy có sao không ạ?
Lockhart chật vật nói:
_ Không, không sao đâu. Ta nghĩ có ai đó muốn trêu chọc ta thôi. Nhưng xem chừng cậu ta nhiệt tình quá, ta phải về thay quần áo đây.
Mứt quả đặc quánh nhiễm đỏ cả một mảng lớn trước ngực áo hắn. Thứ chất lỏng dính dớp, bốc hơi nóng, chảy từng giọt tí tách từ áo choàng trượt xuống dưới đất. Harry nhân lúc đám đông hỗn loạn nhảy xuống dưới sân khấu. Cậu nhìn một vòng mà không thấy bóng dáng của tên Slytherin kia đâu.
_ Draco ở đâu rồi?
Ron đáp:
_ Đi qua bên kia rồi! Bồ làm hay….Ê này!
Tóc đỏ cáu kỉnh đến mức giậm chân. Nhìn cái ót đang chạy xa dần, cậu chàng giận dữ nguyền rủa thằng bạn mình mấy câu.
Harry chạy ra khỏi sảnh đường ồn ào. Ở cửa ra vào, cậu nhìn thấy thiếu niên tóc vàng bạch kim đang tựa vào tường. Ánh đèn vàng le lói chiếu lên khuôn mặt hắn làm cho Harry phảng phất như xuyên thấu qua thời gian và không gian quay trở lại buổi tối hôm đó.
Draco cũng đứng ở chỗ này, ánh mắt chan chứa nỗi thống khổ và cầu xin đâm thẳng vào đáy lòng cậu. Khi đó Harry thiếu chút nữa từ bỏ, mất đi tất cả sự dũng cảm…Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không. Cậu dùng nụ hôn đầu tiên cũng là duy nhất của hai đứa, một nụ hôn tràn ngập đau đớn như muốn cắt tim, dứt khoát từ chối sự níu kéo của Draco.
Để một mình đi nhận lấy cái chết.
Tiếng pháo rung trời vang lên từ trong Đại sảnh kéo Harry trở về từ trong cơn hoảng hốt.
_ Potter.
Draco kêu lên một tiếng, nhưng thật lâu không có lời nào nữa vang lên. Cho dù ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nói, reo hò vang ra từ Đại sảnh nhưng những âm thanh đó dường như bị che lấp bởi bầu không khí yên tĩnh đến lạ lùng. Hai đứa cứ nhìn nhau mãi, rồi, đột nhiên có một cái chén màu vàng loáng cái đã lăn từ trên cầu thang tối om xuống chạm vào chân Harry. Tiếng va chạm lạch cạch như vẫn còn vang lên bên tai hai đứa.
_ AI ĐÓ?
Harry thét lên. Cậu chạy như bay lên ba bậc cầu thang một, trong đầu không ngừng tua đi tua lại hình ảnh mái tóc màu bạc chạy lướt qua ban nãy.
Tóc bạc…Lời nhắc nhở của nhân mã…
Draco chạy ngay sát sau cậu. Những bước chân của hắn cũng dồn dập gấp gáp. Harry rút đũa phép ra, sầm sầm đuổi theo kẻ mặc áo choàng che kín từ đầu tới chân phía trước. Từ vành nón của kẻ đó chẳng may tuột ra một vài sợi tóc bạc bay phất phới theo thân thể.
_ Petrificus Totalus!
Thần chú như một mũi tên bắn thẳng trúng người đối phương. Nhưng một chuyện lạ lùng đã xảy ra, thần chú kia bay xuyên qua người kẻ đó.
Ma ư?
Harry sửng sốt, cũng chính lúc này cậu bị vuốt mất mục tiêu truy lùng.
Draco thở hồng hộc hỏi:
_ Chuyện quái gì thế? Kẻ kia là ai?
Ban nãy hai đứa đã chạy đi lùng sục khắp tầng lầu hai. Lúc này tụi nó đang đứng ở khúc quanh dẫn đến hành lang cuối cùng, vắng vẻ.
Draco chau mày, nét mặt biến đổi liên tục.
_ Đó là…
Trên bức tường trước mặt hai đứa có cái gì sáng ngời lên. Harry dõi theo tầm mắt của hắn ta, nhất thời trong lòng lạnh lẽo. Giữa hai khung cửa sổ, hàng chữ cao cỡ ba tấc được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc.
PHÒNG CHỨA BÍ MẬT ĐÃ BỊ TA MỞ RA. HI VỌNG MI SẼ THÍCH TRÒ CHƠI TIẾP THEO.
~
Chú thích:
(*) Rừng Epping: là một khu rừng có niên đại 2.400 ha giữa Epping ở phía bắc và Wanstead ở phía nam, trải dài biên giới giữa Greater London và Essex. Nó là một khu rừng hoàng gia cũ, và được quản lý bởi Tổng công ty thành phố London (Nguồn Wikipedia)