Bốn Người Sáng Lập Đời Hai



//
""""

Tụi bây phải cẩn thận. Bè lũ Tử thần Thực tử sém tí nữa đã tóm được tụi bây rồi.

Harry viết lia lịa những dòng chữ trên bề mặt bằng kim loại.

Nhưng tụi mình đã trốn thoát. Bây giờ đã chạy được rất xa rồi. Mà bồ là ai thế? Người của cụ Dumbledore ư?

Harry đờ đẫn nhìn chăm chăm vào trái banh Snitch, chờ đợi những dòng chữ hiện lên trên bề mặt hình cầu nhẵn bóng bằng kim loại. Chuyện này diễn ra thật thường xuyên – Cái người bí ẩn truyền tin tình báo cho cậu hay xuất hiện vào buổi tối, giống như bây giờ, vào ngay giữa đêm khuya yên tĩnh.

Nói bao nhiêu lần rồi. Tao không phải người của lão Dumbledore!

Một hàng chữ hiện lên trên mặt ngoài trái banh Snitch. Harry nhận ra người kia đã bị chọc tức. Cậu cầm lấy ngòi bút lông chim bé xíu viết lên đó.

Bồ tèo, mình xin lỗi. Mình chỉ tò mò thôi.

Harry nghĩ sự tò mò của mình chẳng phải sai lầm ghê gớm. Có ai từng bắt gặp một trái banh Snitch có thể viết chữ chứ? Kỳ diệu hơn nữa là chẳng cần chút mực nước nào, mỗi khi cậu và cái người tự xưng là Quý Ông D kia muốn trò chuyện thì chỉ cần dùng một thứ gì khắc lên bề mặt trái banh và thế là người còn lại có thể đọc được. Ban đầu Harry bị dọa một bả hết hồn, thậm chí cậu còn cho rằng người kia là ông cụ hiệu trưởng. Nhưng chẳng mất bao lâu để cậu nhận ra rằng mình đã nhầm rồi: Cụ Dumbledore đã chết, cậu đã tận mắt nhìn thấy thầy ấy bị lão Snape giết chết. Trong lòng Harry cảm thấy thất vọng lắm, nhưng cùng lúc đó, một nỗi niềm hạnh phúc lại trào dâng: cụ Dumbledore không thể sống lại, thế nhưng cụ đã phái một người tới trợ giúp cho cậu.

Quý Ông D là một người rất bí ẩn. Cậu hoàn toàn không biết người đó là ai. Nhưng có một điều duy nhất cậu biết chắc là người kia đã trở thành một Tử thần Thực tử và là một gián điệp.

Trước đây người kia chỉ thi thoảng truyền tin tình báo cho cậu. Sau một khoảng thời gian, hai người bắt đầu những cuộc trò chuyện ngắn ngủi như mấy chuyện tầm phào trong ngày, loài cây họ yêu thích, hay thậm chí là cả cái thời tiết mắc dịch… Và đặc biệt nhất là hai người có chung một niềm đam mê y chang nhau: Quidditch. Harry dám cá Quý Ông D là một cậu con trai bằng tuổi mình. Lần đầu tiên trong đời cậu oán trách ông cụ hiệu trưởng: Vì sao thầy lại bắt cậu ấy đi làm công việc nguy hiểm như vầy chứ? Cậu ấy còn quá trẻ mà.

Trong lòng có suy nghĩ như vậy, Harry bắt đầu nỗ lực quan tâm tới tình cảnh của Quý Ông D. Thế nhưng câu trả lời cậu nhận được luôn là “Mày hỏi nhiều quá!” – Cậu ta tỏ ra phiền chán như vậy đấy. May mà Harry là một chú sư tử con chẳng ngại lặp đi lặp lại các câu hỏi:

Bồ không thể trốn đi ư? Ở đó nguy hiểm quá. Voldemort lúc nào cũng có thể phát hiện ra bồ.

Tao không rời khỏi Tử thần Thực tử đâu.

Nhưng cụ Dumbledore đã…

Tự tao muốn làm thế!

Nhưng mình không muốn bồ làm vầy, mình muốn bồ được an toàn và bình an cả đời.

Harry coi Quý Ông D là một người bạn thân thiết không học chung một nhà, một người bạn đặc biệt và khác xa với những người bạn khác của cậu là Ron và Hermione. Cậu có thể trút hết mọi buồn vui cùng Quý Ông D, hoàn toàn không cần phải lo âu hay đề phòng gì khi chia sẻ những bí mật trong lòng. Cậu thậm chí còn không nói cho Ron và Hermione biết về sự tồn tại của Quý Ông D, bởi vì Harry cho rằng đây là bí mật nhỏ của hai đứa.

Tối hôm đó Harry giải bày hết lo âu của mình mà không giữ lại chút nào, thế nhưng cậu chờ thật lâu vẫn không thấy người bạn kia trả lời. Harry đã không biết rằng lúc cậu ngủ thiếp đi, trên bề mặt kim loại của trái banh hiện lên một dòng chữ

Harry, tao sẵn sàng làm tất cả vì mày.

~

Bước chân của bình minh đi tới cũng là lúc Hermione đánh thức cậu thiếu niên đang chìm sâu trong giấc ngủ.

_ Harry, dậy ăn chút gì đi nào.

_ Mình dậy rồi đây.

Harry lên tiếng trả lời. Cậu nhét trái banh Snitch vào sâu trong túi áo ngực rồi dụi mắt một cái. Hai đứa đã ở nơi này một tuần trong khi thảo luận cho kế hoạch sắp tới. Buổi chiều cùng ngày hôm đó, khi trời sẩm tối, Harry và Hermione bắt đầu thu dọn hành lý và xóa sạch mọi thần chú. Dưới sự bao phủ của bóng đêm, hai đứa độn thổ.

Cơn mưa tuyết dày đặc nhấn chìm cả thế giới này, và biến đáy lòng Harry trở nên lạnh lẽo. Đây không phải là một chuyến hành trình tốt đẹp, thậm chí còn nặng trĩu những đau thương. Từ tượng đài kỷ niệm chiến tranh đứng ngay chính giữa quảng trường nhỏ cho đến bia mộ đằng sau nhà thờ, Harry nhịn không được nghẹn ngào. Cậu cứ để mặc cho nước mắt rơi xuống. Nằm phía dưới lớp tuyết dày đặc kia là di thể vụn nát của ba má cậu – Ở nơi này, họ chết đi, hư thối và biến mất. Ba James và má Lily đã hi sinh tính mạng để cậu được sống sót. Đúng vậy, cậu vẫn còn sống, trái tim của cậu vẫn còn đập. Nhưng cậu gần như ao ước, ngay lúc này đây, được nằm ngủ dưới tuyết cùng ba má.

Harry rời đi ngay như muốn chạy trốn khỏi nơi này. Cảm xúc mất khống chế làm cho những bước chân của cậu trở nên rối loạn. Hermione ném cái nhìn âu lo về phía cậu. Cô nàng nỗ lực ra vẻ thoải mái và nói lái sang chuyện khác:

_ Nào, tụi mình mau đi thôi. Tụi mình còn phải tìm được bà Bathilda đó.

Có lẽ được nữ thần may mắn ban ơn nên hai đứa tìm dễ dàng tìm ra căn nhà của bà Bathilda Bagshot. Bà pháp sư già nua với chiếc lưng khòm định cư nhiều năm ở một nơi cách căn nhà hoang của gia đình Harry không xa lắm.

Bathilda Bagshot là một bà cụ có một mái đầu tóc trắng lưa thưa lộ cả da đầu, đôi mắt đục ngầu và dáng vẻ lếch thếch như thể không được tỉnh táo cho lắm. Từ người bà bốc lên mùi hôi kinh khủng – Một thứ mùi hỗn hợp của tuổi già, của bụi bặm, của quần áo không giặt giũ và đồ ăn thiu. Trong căn phòng khách tối om, ẩm ướt và không được dọn dẹp nhiều năm của bà Bathilda, Harry đã tìm được một tấm hình. Đó là một thiếu niên tóc vàng đẹp trai, là tên trộm tóc vàng có bộ mặt hí hửng, và cũng chính là chàng trai trẻ đã ngồi chồm hỗm trên bệ cửa sổ nhà ông Gregorovitch.

Harry gấp gáp hỏi:

_ Thưa bà, bà có biết người này là ai không ạ?

Trực giác mách bảo cho cậu rằng người này là một manh mối quan trọng. Harry dám cá chàng trai trẻ đã tay quàng tay với cậu thiếu niên Dumbledore trong cuốn Chuyện Đời và Chuyện Xạo của Albus Dumbledore do Rita Skeeter viết đóng vai trò then chốt.

Nhưng mặc cho cậu và Hermione hỏi thế nào, bà Bathilda vẫn luôn dùng cặp mắt mù mờ nhìn chăm chăm về phía cánh cửa căn nhà bà. Hai đứa hết sức nóng nảy, nhưng bà Bathilda lại tỏ ra đãng trí. Rốt cuộc sau những câu hỏi liên tiếp, Harry cũng nhận được yêu cầu của bà: Bà muốn Harry đi theo bà lên lầu, một mình.

Harry nói:

_ Có lẽ thầy Dumbledore bảo bà đưa thanh gươm cho mình, chỉ đưa cho mình thôi?

Hermione đồng tình, chịu để Harry theo bà Bathilda khập khiễng đi lên lầu. Cầu thang dốc và hẹp dẫn đến một căn phòng ngủ tối thui không có lấy một tia sáng. Và khi cái thẹo của Harry nhói lên cơn đau nhức cũng là lúc cậu nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn cỡ nào. Một cảnh tượng cực kỳ ghê rợn diễn ra ngay trước mắt cậu: cơ thể già nua của bà Bathilda sụm xuống và một con mãng xà vọt ra từ cái chỗ trước đó là cần cổ của bà.

Trong sự kinh hoàng của Harry, con rắn lao tới tấn công cậu với cái lưỡi lè ra và rít lên liên hồi.

Ngay khi Harry giơ cây đũa phép lên: cú mổ mạnh vào cánh tay cậu khiến cây đũa phép văng lên trần nhà. Sau đó cái đuôi rắn đập một cú cực mạnh vào giữa be sườn khiến Harry đứt hơi: cậu ngã ngửa lên cái bàn trang điểm, té vô đống quần áo dơ hầy…

Cậu lăn tròn qua một bên, né được trong đường tơ kẽ tóc cái đuôi con rắn đang quật xuống cái bàn chỗ cậu vừa nằm một giây trước đó. Cả người cậu đau buốt, gần như không còn sức để hô hấp. Tấm kiếng lót mặt bàn bể vụn rớt như mưa rào xuống Harry khi cậu chạm tới sàn. Cậu nghe tiếng Hermione gọi từ nhà dưới:

_ Harry?

Nhưng cậu không có cách nào đáp lời, bởi vì con mãng xà đã cắn một cái lên bờ vai của cậu.

Thân thể con rắn lạnh lẽo và trơn nhẵn quấn quanh cơ thể cậu hết vòng này tới vòng khác. Harry nỗ lực kêu cứu nhưng không có bất cứ âm thanh nào được phát ra. Nọc độc của con mãng xà đã thấm qua vết thương nơi bả vai, xâm chiếm cơ thể cậu. Cứ qua mỗi lần hô hấp hay mỗi lần trái tim nảy lên là hệ thần kinh phản xạ của cậu lại yếu đi, cuối cùng bị cắt đứt hoàn toàn.

Harry nỗ lực giãy dụa nhưng không mang lại hiệu quả. Con mãng xà kia ngày một quấn siết lấy cậu chặt hơn, thậm chí ngay cả không khí trong lá phổi của cậu cũng bị ép chui ra ngoài. Harry cảm thấy có thứ gì đó đang rời xa khỏi cậu. Trong đầu cậu chỉ còn một vầng sáng trắng xóa, lạnh như băng. Tất cả mọi cảm xúc đều bị tiêu diệt, ngay cả một chút xíu hi vọng hay ước ao cũng đã tan biến…

Có cái gì đó đè chặt vào lồng ngực như muốn khắc thật sâu lên trái tim cậu. Những cái mơn trớn tràn ngập cảm giác ấm áp và bình an làm cho cậu phải say mê. Harry cảm thấy cậu có thể bay lên ngay lúc này, bởi vì nỗi niềm vui sướng, hạnh phúc như điên đang lan tràn ra khắp cơ thể mà cậu chưa từng cảm nhận được – Khi hồi chuông tử vong đang tới gần, cậu đã nhận được một cái ôm ấp áp như của má Lily…

_ Mum…

_ Potter, mày nói xàm xí gì vậy trời?

Có người kề sát lỗ tai cậu phát ra tiếng cười nhạo báng. Một tia sáng màu vàng lắc lư trước mắt Harry làm cậu choáng váng quá chừng. Cậu cụt hứng muốn đuổi nó đi…

Draco bất đắc dĩ gạt cánh tay của người nào đó đang giật lấy mấy sợi tóc của hắn, càu nhàu:

_ Mất lịch sự quá đấy, Đầu Thẹo ạ.

Nhưng Harry không chịu nghe theo bởi vì cậu đột nhiên cảm thấy thích thú với thứ gì đó lóe ra ánh sáng màu vàng. Cậu thì thào hỏi:

_ Trái banh Snitch của tôi đâu rồi?

Trong tiếng rít lên của người kia, Harry thành công bứt được mấy sợi tóc.

Draco nghiến răng nghiến lợi nói:

_ Tao muốn đánh mày một trận quá!

Hắn nhét cánh tay hư hỏng của Harry vô trong chăn, dữ tợn cảnh cáo:

_ Nếu mày còn dám bứt tóc tao nữa thì tao sẽ tịch thu trái banh Snitch kia!

_ Ông không thể làm vầy!

_ Tao có thể đấy.

Harry gào lên, trong giọng nói còn xen lẫn âm nức nở rất nhỏ:

_ Không được! Ông không thể cướp Quý Ông D đi!

Draco nhướng mày. Hắn dùng cái giọng nhừa nhựa hỏi:

_ Vì sao? Hắn ta rất quan trọng à?

Harry không trả lời, chỉ nở một nụ cười ngây ngốc với Draco. Thuốc giải dần dần có tác dụng làm cho đầu óc Harry rối tung lên. Cặp mắt màu xanh lục nhìn chăm chăm vào Draco và nói:

_ Không nói cho ông đâu. Quý Ông D là bí mật của tôi.

Draco cười phì một tiếng rồi lắc đầu. Không kiềm chế nổi, hắn hôn lên vầng trán của thiếu niên đang dần dần chìm sâu vào giấc ngủ và hạ thấp giọng nói:

_ Harry, chúc ngủ ngon.

Ánh mắt lưu luyến nhìn thoáng qua gương mặt bình an của thiếu niên trước khi rời khỏi cái lều. Và rồi nụ cười dịu dàng biến mất, nét mặt rét lạnh như băng lại xuất hiện.

_ Đợi đến khi cậu ta tỉnh lại thì cho cậu ta uống thứ này.

Hermione đón lấy chai độc dược, tò mò đánh giá người trước mặt. Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt hết sức bình thường, mắt xanh, tóc vàng. Đối với người đã cứu hai đứa trong thời khắc nguy hiểm, Hermione nhịn không được tò mò.

_ Ông là ai?

Nhưng người đàn ông từ chối cung cấp thân phận. Hắn đáp:

_ Cô không cần biết.

Trong bóng đêm yên tĩnh, hắn độn thổ, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Ngày hôm sau, cô gái tóc nâu vẫn còn canh cánh trong lòng về người đàn ông này. Cô nàng hỏi Harry:

_ Ai thế?

Harry lắc đầu, đáp:

_ Có lẽ là người của Hội Phượng hoàng chăng?

Bàn tay cậu xoa lên ngực. Cách một lớp áo, cậu có thể cảm nhận được độ cứng của kim loại. Khi Hermione quay người đi, cậu lè lưỡi với tấm lưng của cô nàng rồi lại cười tủm tỉm một mình. Đây là một bí mật được cất giấu trong lồng ngực, là bí mật chỉ của riêng cậu và Quý Ông D thôi.

_Hết quyển 2_

Suy nghĩ của tác giả:

Má ơi, càng viết lại càng ngọt ngào là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra thế?!!!

Tác giả ngu ngốc viết truyện thiệt khó QAQ

Bồ tèo thân ái, tôi muốn khóc quá, quyển ba chưa biết viết thế nào ==

À phải, quyển ba tôi không viết về Azkaban và Giám ngục nữa đâu. Tôi định viết nội dung mới. 

~

N.Linh: hôm sau bù một tiếp chapter nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui