Bôn Nguyệt

Edit: Như Bình

Beta: Ong MD

Các vị Trưởng lão của Thanh hoa cung đã sớm nhận được tin tức, phái các đệ tử đến tiên dịch trước nghênh đón, mọi người gặp lại nhau rất náo nhiệt. Lạc Trữ thấy Tô Tín bình an vô sự, tất nhiên rất vui sướng, Tô Tín kéo nàng qua tỉ mỉ kể lại những sự việc trải qua trên đường lần này.

Thương Ngọc Dung ở kế bên phe phẩy chiếc quạt tròn: “Lạc tiểu Trữ, Ngọc Dung ca ca lúc nào cũng đối xử tốt với muội như vậy, thế mà muội chẳng thèm nhung nhớ ta gì cả.”

Tâm tư Lạc Trữ đơn thuần, làm sao nghe ra y đang trêu chọc, nàng bước qua ôm cánh tay y giải thích: “Muội nhớ huynh mà, hôm qua vừa nhận được thư, biết huynh đi theo ca ca bình yên vô sự, muội mới yên tâm đó.”

Thương Ngọc Dung liếc mắt nhìn Tô Tín một cái: “Ta thấy kiểu gì công chúa Lạc tiểu Trữ của chúng ta cũng bị Tô sư đệ lừa đi mất thôi.”

Rốt cuộc Lạc Trữ cũng hiểu ra, khuôn mặt nàng đỏ bừng kéo kéo Lạc Ca: “Ca ca, huynh nghe đi …”

Lần này Lạc Ca sẽ đến Âm Thành gặp Võ Dương Hầu, xem như đã quyết định xong chuyện chung thân của hai người, y nghe vậy thần sắc không hề dao động: “Y còn nói nhảm nữa, muội cứ qua đó đá y đi.”

Thương Ngọc Dung đáp: “Ái chà, chưa phải em rể mà đã che chở như vậy, còn giúp người ta đối phó ông bạn già nữa, Thiếu gia bất công quá rồi!”

“Thương sư huynh!” Tô Tín đỏ hết mặt, Lạc Trữ định bước qua đá y một phát.

Thương Ngọc Dung cười cười vừa chắp tay thi lễ, vừa lùi ra sau: “Công chúa tha mạng, sớm biết người có Thiếu gia làm hậu thuẫn, ta cũng không dám đâu.”

Lạc Trữ thấy y như vậy, cũng không nén được bật cười: “Muội không thèm tranh cãi với huynh đâu!”

Công chúa ư? Liễu Sao đứng bên cạnh âm thầm lùi về sau vài bước. Đúng vậy, Lạc Trữ mới thật sự là công chúa, có một người anh trai xuất sắc, được nhiều người yêu thương như vậy … Còn bản thân nàng, chẳng qua chỉ là một cô gái từng mơ một giấc mộng công chúa mà thôi.

Lạc Ca vô tình lướt mắt nhìn sang, y vỗ vỗ trán muội muội, dặn dò Tô Tín một câu: “Nên chú tâm tu luyện.”

Tô Tín cực kỳ sùng bái y, cung kính vâng dạ.

Thương Ngọc Dung ở bên cạnh, kéo dài tiếng than thở: “Quả là em rể thì đối xử khác hẳn mà.”

“Không chút đứng đắn, không sợ khiến người ta thấy khó ưa sao.” Có người lạnh lùng mỉa mai.

Lạc Trữ chợt chú ý tới người đó, quan sát tỉ mỉ một lúc lâu, bỗng nhiên nàng bổ nhào vào lòng người đó: “Thu tỷ tỷ! Là tỷ à! Muội nhận được thư ca ca từ lâu, ca ca bảo tỷ đã quay lại, lúc nãy sao tỷ không kêu muội sớm một tiếng!”

“Ta cũng sắp không nhận ra muội rồi.” Thái độ Trác Thu Huyền ôn hòa hơn đôi chút, để mặc nàng ôm mình ríu rít, đưa cây quạt xếp như đang đo đạc: “Lần trước gặp muội, muội mới cao như vầy thôi.”

Lạc Trữ gật đầu không thôi: “Thu tỷ không hề thay đổi chút nào, ngày càng đẹp hơn xưa!”

Trác Thu Huyền vờ lên giọng quở trách: “Việc này muội cũng có thể nói sao.”

“Thật mà! Không tin tỷ thử hỏi ca ca muội …” Lạc Trữ đang muốn chạy đến kéo Lạc Ca, nhưng dường như chợt nghĩ đến điều gì đó, nàng bất an liếc mắt nhìn Liễu Sao, vội vàng sửa thành hành động kéo Thương Ngọc Dung: “Ngọc Dung ca ca, huynh nói có đúng không?”

Thương Ngọc Dung mỉm cười, nhìn Trác Thu Huyền gật đầu đáp: “Đúng.”

Lạc Trữ đắc ý cất giọng: “Muội nói đúng mà.”

“Mồm mép trơn tuột.” Trác Thu Huyền khẽ cười giễu cợt, kéo Lạc Trữ đến bên mình trò chuyện.


Dù sao Liễu Sao cũng không phải loại người đa sầu đa cảm, nàng nhanh chóng xóa đi cảm giác mất mát này, nhào tới góp vui như ngày thường. Lạc Ca dẫn mọi người thuận lợi quay về Thanh Hoa cung, trước tiên là sắp xếp ổn thỏa cho Ma anh. Không tới hai ngày, Thương Kính cũng kéo theo các vị Chưởng giáo và Tiên tôn trở về, đồng thời mang theo cả Pháp bảo luyện hóa. Lạc Ca báo cáo lại những chuyện đã xảy ra với Thương Cung chủ, cũng không che giấu chuyện giăng bẫy Thực Tâm ma, Thương cung chủ và các vị Chưởng giáo đều vô cùng hài lòng, xét công lao khen ngợi, khuyến khích đám đệ tử, rồi bày yến tiệc cảm ơn đám người Võ đạo.

Bản thân Lạc Ca là biểu tượng của thành công, nói cách khác nhiệm vụ lần này thành công chỉ là chuyện tầm thường. Nhưng thật ra việc Trác Thu Huyền quay trở về mới khiến trên dưới Thanh Hoa phấn khởi không thôi, trong ánh mắt đám nữ đệ tử nhìn Liễu Sao có thêm vài phần hả hê.

“Cuối cùng Trác sư tỷ đã trở lại, tránh cho ả Võ sư kia cứ quấn lấy Lạc sư huynh.”

“Trác sư tỷ đi đâu ấy nhỉ?”

“Tỷ ấy và Lạc sư huynh đến Ánh Tú hồ rồi.”

Liễu Sao đang đi dạo xung quanh, vừa vặn nghe được vài lời bàn tán của đám nữ đệ tử bên ngoài điện Nhị Trọng, nàng bĩu môi không thèm so đo, nàng chỉ thích Lục Ly thôi, ai thèm quấn lấy Lạc Ca chứ! Vả lại Lạc Ca cũng không thích Trác Thu Huyền, thật không hiểu bọn họ đắc ý cái gì! Vì vậy tâm trạng Liễu Sao lại vui vẻ lên, ôm cây cột bên cạnh bật cười.

“Đó chỉ là lời nói bậy, đừng quan tâm bọn họ!” Sau lưng vang lên giọng nói ngập tràn tức giận, một cánh tay nhỏ nhắn vươn tới kéo tay áo nàng.

“Lạc Trữ?” Liễu Sao hỏi: “Sao muội lại chạy ra đây?”

Lạc Trữ sợ đám nữ đệ tử kia lại cố tình xếp đặt thêm gì đó khiến Liễu Sao nghe được, liền kéo nàng ra xa một chút, vội vã giải thích: “Thu tỷ tỷ rất tốt, nhưng tỷ ấy với ca ca của muội không phải vậy đâu! Hôm nay, tỷ ấy mời ca ca muội qua đó để so kiếm thuật, bọn họ vẫn thường làm vậy, tỷ đừng tin những lời bọn họ nói.”

Có lẽ là do Lạc Ca nên Liễu Sao không còn ghen tị với Lạc Trữ nữa, thấy nàng vẫn không biết chuyện của mình và Lục Ly, Liễu Sao không tiện giải thích, chỉ lấp lửng đáp: “Thật ra … việc này cũng không có gì đâu.”

Lạc Ca đứng ở vị trí cao, hào quang chói lọi, ở trước mặt y nàng rất tầm thường, thấp kém, vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên nổi, lại càng không dám đến gần, trong lòng nàng chỉ có sự kính sợ mà thôi, làm sao dám nảy sinh tư tưởng khác.

Lạc Trữ nghĩ rằng nàng không tin: “Nếu không tin muội dẫn tỷ đến đó xem, Ngọc Dung ca ca cũng ở đó.”

Liễu Sao cũng rất có hứng thú với màn so kiếm này, nhưng bây giờ mà chạy tới, chẳng biết lại có lời ong tiếng ve gì nữa. Huống hồ ngày ấy nàng từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng Lạc Ca vung kiếm chém Thực Tâm ma, cũng đủ chấn động rồi, thân thủ của Trác Thu Huyền nàng cũng từng biết qua chút đỉnh, nay hai người chỉ là so chiêu, có lẽ cũng không ngoạn mục hơn thực chiến bao nhiêu. Vì thế Liễu Sao liền vứt ý nghĩ này trong đầu, nàng lên tiếng khuyên bảo: “Được rồi, chúng ta đừng đến quấy nhiễu bọn họ, muội nói xem ai sẽ thắng?”

“Đương nhiên là ca ca của muội!” Nét mặt Lạc Trữ rất tự hào, nàng thì thầm: “Cứ năm năm một lần Thu tỷ tỷ sẽ đến tìm ca ca muội so chiêu, tỷ có biết ca ca muội bảo sao không?”

Liễu Sao tò mò hỏi: “Huynh ấy nói sao?”

Lạc Trữ học điệu bộ Lạc Ca, thản nhiên đáp: “Thu tiểu tiên chẳng qua là thích chơi nổi hơn người mà thôi.”

“Thu tiểu tiên?” Liễu Sao bật cười, không thể tưởng tượng ra Lạc Ca lại gọi Trác Thu Huyền như vậy. Nếu nói về thích nổi trội, Trác Thu Huyền nào huênh hoang cứng cỏi bằng Lạc đại thiếu gia chứ!

Lạc Trữ thấy nàng không tức giận, liền an tâm nói tiếp: “Tu vi của Thu tỷ tỷ còn chưa bằng Ngọc Dung ca ca nữa kìa, sao có thể sánh với ca ca muội chứ.”

“Thương thiếu cung chủ hả?” Liễu Sao nghi ngờ. Nàng và đa số mọi người đều giống nhau, tất cả ấn tượng với Thương Ngọc Dung đều dừng lại tại danh hiệu Thanh Hoa thiếu cung chủ. Tuy lúc trước có chứng kiến thân thủ của y, cũng biết tu vi quả không tầm thường, nhưng y thật sự quá xinh đẹp lộng lẫy, thái độ lại hiền hòa, toàn thân đều toát lên vẻ công tử quần là áo lụa, hoàn toàn không giống một vị Tiên nhân thanh cao thoát tục. Luận về xã giao y là kẻ đứng đầu, bàn về thuật pháp, Liễu Sao đến Tiên giới lâu nay cũng thường nghe người ta nhắc tới những cao thủ Tiên môn, cho tới lúc này trong cái danh sách đó chẳng bao giờ có tên y.

Lạc Trữ chắc như đinh đóng cột cam đoan: “Là ca ca muội nói đó!”

Với phán đoán của Lạc Ca, Liễu Sao tin ngay mà không chút lăn tăn, nàng thán phục nói: “Lạc sư huynh đã nói vậy thì chắc chắn đúng rồi, hóa ra Thương thiếu cung chủ lại lợi hại thế!”

“Muội sớm biết tỷ sẽ tin lời ca ca muội mà.” Lạc Trữ càng vui vẻ: “Thật ra tính tình ca ca muội tốt lắm, tỷ thấy ca ca có vẻ như vô tình như vậy thôi chứ huynh ấy chưa bao giờ to tiếng la mắng muội, cũng rất ít khi trách phạt người khác. Việc truy tìm tung tích Thực Tâm ma nguy hiểm vậy mà ca ca cũng chưa từng nhắc tới trước mặt muội, vì sợ muội lo lắng. Ca ca chỉ là không biết dỗ dành người khác thôi, thực tế ca ca rất quan tâm tới tỷ, ca ca còn nói muốn dẫn tỷ về Nam Hoa, muội chưa từng thấy ca ca đối xử với vị sư tỷ nào tốt như vậy, thật đó!”

Lúc trước Lạc Ca muốn dẫn nàng về Nam Hoa, e là sợ nàng quấn lấy Tô Tín không nhả mà thôi, Liễu Sao vẫn còn thầm oán, cắt ngang câu chuyện: “Đúng rồi, Lạc Sư huynh là người tốt, lại lợi hại như vậy, ngay cả Thực Tâm ma cũng bị huynh ấy đánh trọng thương, có ai mà không tôn kính huynh ấy chứ.”

Lạc Trữ nghe thế dường như hơi thất vọng, nàng trầm mặc một lúc lâu rồi nhỏ giọng đáp: “Vì sư tỷ có điều không rõ, người khác đều bảo ca ca lợi hại, ca ca lập nên công lao to lớn là việc hiển nhiên, không thể sai sót dù chỉ một chút. Tuy ca ca không thèm quan tâm những chuyện vụn vặt này, nhưng đối với tỷ … thật không công bằng chút nào, ca ca ngoại trừ tu luyện thì luôn luôn chạy đôn chạy đáo vì chuyện của chúng sinh. Mấy năm nay, những việc lớn nhỏ trong Tiên môn được ca ca bày mưu, tính kế không biết bao nhiêu mà kể, đổi lại là người khác chẳng biết đã mệt chết từ lúc nào rồi, mà ca ca lại không hề than phiền, chỉ vì ca ca mạnh mẽ hơn người khác một chút thôi.” Nàng nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Liễu Sao, nhỏ giọng năn nỉ: “Mấy năm tới Tiên kiếp của ca ca sẽ giáng xuống, quá hao tổn tâm trí không phải là chuyện tốt. Sư tỷ, tỷ nên khuyên nhủ ca ca nhiều chút nhé?”

“Việc này …” Liễu Sao không biết nên trả lời thế nào, nàng biết Lạc Trữ rất quan tâm anh trai của nàng, nhưng bản thân nàng cũng chẳng là gì với Lạc Ca, làm sao mà khuyên nổi y đây!


“Tỷ còn giận vì chuyện của Thu tỷ tỷ à?” Lạc Trữ lấy một vật từ trong lòng ra đặt vào tay Liễu Sao: “Không phải tỷ vẫn muốn có vỏ sò song sắc sao, tỷ xem đi, ca ca tặng tỷ này.”

Liễu Sao nhìn chuỗi vòng tay bằng vỏ sò nhỏ kia, biểu cảm trên khuôn mặt rất kỳ dị.

Lạc Trữ thấy nàng liếc nhìn cổ tay mình bèn cuống cuồng lắc đầu: “Cái của muội đã cất đi rồi, cái này là ca ca tặng tỷ.”

Rốt cuộc Lạc Trữ vẫn là trưởng thành trong Tiên môn, cả nói dối cũng không biết, dù Liễu Sao ngốc nghếch cũng hiểu chắc chắn rằng Lạc Ca không thể tặng mình vỏ sò tương tư được. Liễu Sao thấy dáng vẻ của Lạc Trữ lại muốn cười, nhưng cũng không nén nổi sự cảm động dâng trào. Có một vị ca ca xuất sắc như thế, mới có được một người muội muội trí tuệ như vậy, dù rằng nàng được bảo bọc rất cẩn thận, nhưng lại không hề xấu tính, trách không được có nhiều người yêu thương nàng như vậy. Vì ca ca đến cả vỏ sò song sắc Tô Tín tặng, nàng cũng lấy ra được, đáng tiếc nàng lại không hiểu rõ nội tình, lại khéo quá hóa vụng.

Có một muội muội thật tốt quá! Trong khoảnh khắc đó Liễu Sao chợt nhớ tới đứa em gái vẫn chưa biết tên của mình, nàng vội ngừng suy nghĩ, trả vỏ sò lại cho Lạc Trữ: “Ta đã có rồi.”

“Không tin thì hỏi ca ca muội đi.” Liễu Sao nhìn điệu bộ há miệng tròn vo của Lạc Trữ, lòng càng vui vẻ, nàng thầm nghĩ tất nhiên là thật rồi, chỉ có điều người tặng khác nhau mà thôi. Đáng tiếc chuỗi vòng tay kia bị Lục Ly cầm đi rồi, nếu không để cho Lạc Trữ tận mắt nhìn xem vỏ sò song sắc tương tư chính tông là thế nào.

Lạc Trữ biết mình bị vạch trần, nàng đỏ mặt cầm lại vòng tay: “Hóa ra ca ca đã tặng rồi, muội còn nghĩ …”

Liễu Sao nhớ tới một chuyện, vội căn dặn nàng: “Sau này muội đừng thân thiết quá với Tạ Lệnh Tề, y có nói gì muội cũng đừng tin!”

“Tạ sư huynh hả?” Lạc Trữ thành thật đáp: “Ca ca muội cũng nói vậy, Chưởng giáo sư thúc vốn định để ca ca làm Thủ tọa đệ tử, nhưng ca ca từ chối, cho nên mới tới lượt Tạ sư huynh.” Lạc Trữ ngừng lời, lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng muội thấy Tạ sư huynh cũng chưa từng so đo việc này mà. Ca ca bảo không được qua lại nhiều với bọn họ, còn dặn nếu không có ca ca ở đây, những lời Tạ sư huynh nói đều phải báo lại với Chưởng giáo sư thúc. Có một lần muội đi chơi với Tạ sư huynh, ca ca hơn nửa năm không thèm quan tâm tới muội, muội chẳng ngờ ca ca lại tức giận … Tạ sư huynh cũng không tới tìm muội nữa, ca ca chưa từng coi chừng đề phòng người khác như vậy, có lẽ ca ca và Tạ sư huynh có chút hiểu lầm, sư tỷ nên khuyên ca ca một tiếng nha?”

Khuyên ư? Liễu Sao “À” một tiếng, Tạ Lệnh Tề suýt chút nữa hại chết Tô Tín rồi!

Nàng vốn cảm kích Lạc Ca đồng ý giúp nàng giải độc, mới cố tình nhắc nhở Lạc Trữ. Ai ngờ nàng lại làm chuyện thừa rồi, Lạc Ca đã đoán được từ lâu, quan hệ hai sư huynh đệ bọn họ không phải đơn giản chỉ là “có lẽ có chút hiểu lầm” như vậy. Lạc Ca không vạch trần bộ mặt thật của Tạ Lệnh Tề với muội muội mình, là vì không muốn để nàng biết được những chuyện xấu xa, đáng ghê tởm trong Tiên môn. Y dựa vào địa vị trong lòng em gái mình để đảm bảo sự an toàn của nàng, dù rằng để nàng nghĩ mình nhỏ nhen, hẹp hòi.

Chút hâm hộ không kìn nén được vô tình lộ ra, Liễu Sao rũ mắt xuống.

Có lẽ từng có người đối xử với nàng như vậy, chỉ là nàng không màng đến, không trân trọng, giống như vị Tiên sinh nghiêm khắc phạt khẽ tay nàng đã bị nàng đuổi đi kia, bây giờ nàng không bao giờ còn cơ hội như thế nữa.

Liễu Sao hít một hơi sâu, kéo Lạc Trữ lại chân thành khuyên bảo: “Không phải ai ai cũng thật lòng đối tốt với muội, thật ra trên đời này có rất nhiều người xấu, muội nhất định phải nhìn cho rõ. Tạ Lệnh Tề luôn ngấm ngầm gây khó dễ ca ca muội, y rất đáng ghét, muội đừng vì y mà làm ca ca muội buồn lòng.”

Lạc Trữ nhìn nàng một lát, phút chốc đáp: “Muội biết mà, sư tỷ chắc chắn thật lòng đối xử tốt với muội, cũng giống ca ca muội.”

Liễu Sao thấy nàng hiểu chuyện cũng vui vẻ, hoàn toàn không thèm quan tâm lời mình vừa nói có phải là tiểu nhân đa nghi hay không.

Những kẻ tu Võ đạo dù gì cũng là con người, Lạc Trữ kéo Liễu Sao đến chỗ nàng ăn cơm chiều, cùng dùng hai miếng tiên quả với Liễu Sao. Sau khi ăn xong trời đã tối, Liễu Sao đoán nàng muốn đi tìm Tô Tín, nên cũng không nán lại lâu, muốn quay về phòng với Lục Ly. Nàng và Lục Ly, đám bốn người bọn họ trước mắt vẫn ở phòng khách tại Nghênh Nhạn phong. Lục Ly vừa quay về Thanh Hoa cung lập tức giống như trước kia rất hiếm khi bước ra khỏi cửa, hắn nói với người ngoài là tu tập Võ kỹ, đám nữ đệ tử cũng không tiện quấy rầy, điều này khiến Liễu Sao rất vui vẻ.

Trên chiếc cầu treo bên vách núi, trước mặt chính là Nghênh Nhạn phong, Liễu Sao vừa bước lên chiếc cầu, liền thấy Tạ Lệnh Tề đi một mình ở đằng trước.

Tạ Lệnh Tề giờ đã thành đối tượng Liễu Sao đề phòng hàng đầu, nhớ đến việc y từng muốn lợi dụng Lạc Trữ, Liễu Sao càng thêm căm ghét, lòng Liễu Sao lập tức nảy sinh cảnh giác, nàng thu lại thần khí bám sau y ở phía xa xa. Trông thấy y đi thẳng qua cầu treo, men theo lối mòn tới phía trước, cuối cùng bước vào tiểu viện nàng và Lục Ly ở.

Y tìm Lục Ly ư? Liễu Sao trốn ngoài cửa ló đầu dò xét xung quanh.

Tạ Lệnh Tề bước đến trước cửa phòng Lục Ly, vươn tay đặt lên cánh cửa, nhưng chậm chạp không đẩy cửa ra, dường như đang do dự điều gì đó.

Liễu Sao bừng bừng nổi giận trong phút chốc, lén lút vào phòng khách ở, đừng nói nàng là người trong Võ đạo hay đa nghi, mà bản thân Tạ Lệnh Tề là Thủ tọa đệ tử Nam Hoa, thì cũng là hành vi thất lễ, vừa thấy biết ngay y có mưu đồ khác!

Trong sân, hoàn toàn không có khí tức của con người, không ngờ Lục Ly đi vắng.

Hắn lại chạy ra ngoài làm cái quái gì đây! Lòng Liễu Sao nặng nề, theo tính nết nàng ngay tức khắc muốn chạy đi tìm hắn. Nhưng trước mắt nàng không đoán được rốt cuộc Tạ Lệnh Tề muốn làm gì, càng sợ y sẽ hãm hại Lục Ly, nên chẳng dám bỏ đi.


Đang lúc cực kỳ bực dọc, chẳng biết cổ tay chạm phải loài Linh trùng gì, con Linh trùng nhỏ bé kêu ré lên một tiếng khe khẽ, rồi tung cánh bay đi.

Tạ Lệnh Tề nghe thấy tiếng động, y lập tức lẳng lặng lùi về sau hai bước, xoay người nhìn lại.

Không ổn! Liễu Sao chưa kịp phản ứng, vừa đối diện với tầm mắt y liền bắt gặp chút sắc âm u lạnh lẽo bên trong đôi mắt. Phút chốc, nàng kinh hoàng không thôi, bất giác muốn lùi về phía sau.

Thật đáng ngạc nhiên, Tạ Lệnh Tề dời tầm mắt khỏi người nàng, khẽ cười chào hỏi: “Sư đệ?”

Liễu Sao giật mình, ngoảnh mặt lại, lúc này nàng mới phát hiện chẳng biết Lạc Ca đang đứng cạnh mình từ lúc nào nữa, vẻ mặt y thật bình tĩnh.

Tạ Lệnh Tề không nhanh không chậm bước ra khỏi sân, lên tiếng giải thích: “Hôm nay khá nhàn rỗi, ta muốn đến thăm Lục sư đệ, ai ngờ bọn họ đều đi ra ngoài, không có ai ở đây.”

Lạc Ca đáp: “Tối nay sư huynh có rảnh không, đệ có chuyện muốn bàn bạc với huynh.”

“Cũng được, tối nay để ta chuẩn bị rượu, sư huynh đệ chúng ta lâu rồi chưa nâng chén chuyện trò thâu đêm, có lẽ cũng đã mấy năm …” Tạ Lệnh Tề như bồi hồi nhớ lại chuyện xưa khẽ thở dài, tiện đà mỉm cười, thân thiết hỏi thăm Liễu Sao vài câu mới rời đi.

Đóng kịch! Liễu Sao càng thêm chán ghét, cũng đoán được vài phần cuộc trò chuyện đêm khuya của họ. Lạc Ca muốn cảnh cáo y, lúc trước Lạc Ca không tỏ ý gì, có lẽ vì chuyện hộ tống Ma anh quan trọng hơn nên phải kiêng dè. Còn Tạ Lệnh Tề thất bại do đó trên đường đi lúc nào cũng tận tâm tận sức, không dám có hành động gì khác.

Lạc Ca cất lời: “Tiềm tức thuật(*) không tệ, suýt chút nữa giấu được cả ta.”

*Tiềm tức thuật: Phép thuật giấu hơi thở, thần thức của con người.

Liễu Sao hoàn hồn, nàng kinh ngạc không thôi, vốn nàng đã phát hiện ra Tiềm tức thuật của mình giỏi hơn người khác một chút, mỗi lần cố ý ẩn giấu thần khí, nếu Lục Ly không đề phòng tuyệt đối sẽ không phát hiện ra, không thể tưởng tượng ngay cả Lạc Ca cũng nói vậy. Hèn gì khi nàng thực hiện những nhiệm vụ ẩn giấu tung tích luôn rất thuận lợi, có phải vì luồng sức mạnh thần bí trong người nàng không …

Nàng vội vàng kính cẩn kêu lên:“Lạc sư huynh.”

Lạc Ca gật đầu: “Tiềm Tức thuật nên ít sử dụng riêng lẻ, sau này không thể hành động lỗ mãng.”

Trong Võ đạo thông thường hay dùng Tiềm Tức thuật kết hợp với Tàng Hình Nhị Âm thuật (*), vì để đề phòng vừa rồi phát sinh tình huống, Liễu Sao cũng biết mình vừa phạm phải một sai lầm không nên có, nàng xấu hổ không thôi. May là lúc nãy y giúp nàng che giấu, nếu không để Tạ Lệnh Tề phát hiện nàng theo dõi y, chắc chắn sẽ rất phiền phức.

(*) Tàng Hình Nhị Âm thuật: là thuật tàng hình và ẩn giấu âm thanh.

“Ta trước giờ không để tâm đến bất kỳ điều gì, ngoại trừ Trữ nhi, những lời muội dặn con bé, con bé đã nói với ta rồi.”

Bất chợt nghe y nói thế, Liễu Sao im lặng.

“Tâm tính Trữ nhi đơn giản là có nguyên do.” Lạc Ca nói: “Tiên mẫu mang thai đúng lúc gặp phải Tiên kiếp, hao tổn hết tu vi mới sinh được Trữ nhi rồi tạ thế. Trời sinh mệnh hồn của Trữ nhi không trọn vẹn, tiên phụ từng tìm tới Cung chủ Trường Sinh cung, dùng Phong Linh Diễn Sinh chú trấn giữ hồn phách con bé lại. Mười sáu năm trước, tiên phụ bị Cầm Ma đánh trọng thương, người tự rút ra hồn nguyên trong mệnh hồn của mình ra tu bổ, lúc đó Trữ nhi mới tỉnh dậy. Từ lúc trưởng thành đến giờ, phản ứng và suy nghĩ của con bé chậm chạp hơn người thường một chút, nhưng không thể để con bé quá hao tổn tinh thần, nếu không vết thương trên mệnh hồn sẽ rách toạc.”

May mắn và bất hạnh, vẫn luôn luôn đảo ngược bất thình lình như vậy, khiến tất cả hâm mộ và ghen tị phút chốc trở thành trò cười.

Liễu Sao kinh ngạc nhìn mũi chân.

Cái gì cũng không hay biết, mới càng dễ dàng bị tổn thương, một kẻ khôn khéo như y, sao lại không rõ đạo lý này chứ? Y không biến muội muội mình thành một Tiên tử kiên cường xuất sắc, không phải là không muốn mà là không thể làm.

Hóa ra vị công chúa may mắn trong mắt mọi người, sau lưng lại có một bí mật như vậy, mệnh hồn khiếm khuyết, khiến nàng vĩnh viễn không thể có cuộc sống như người thường, vết thương linh hồn bị xé toạc đau đớn biết bao, thế nhưng nàng chưa từng lộ ra một chút vết tích? Nàng tự biến mình thành cô công chúa hạnh phúc nhất, cố gắng trân trọng ca ca yêu quý, tính cách trong sáng lạc quan, lòng không hề oán than, phẫn nộ. Dùng sự vui vẻ của mình trao tặng những người bên cạnh mình, cuối cùng có được sự yêu quý từ già tới trẻ trong chốn Tiên môn.

Trong bầu không khí trầm mặc, Lạc Ca quan sát cô gái đang xấu hổ thầm gật đầu.

Trước mắt mọi chuyện đã chuẩn bị xong, Thanh Hoa cung có Thương Kính và các vị Chưởng môn Tiên tôn đích thân trấn giữ, sắp tới lúc tinh lọc Ma anh. Y cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện tìm cách giải độc cho Liễu Sao, từ lúc phát hiện Thực Tâm ma có hứng thú với nàng, y liền để tâm theo dõi, trên đường đi y âm thầm quan sát, nhưng trước sau gì vẫn chưa phát hiện ra trên người cô gái này có điều gì khác lạ. Ngược lại y nhận thấy căn cốt của nàng cực kỳ tốt, vì lòng yêu mến tài năng, y mới quyết định phải hành động nhanh thêm một chút.

Mặc dù tính nết nàng tùy tiện, quá được nuông chiều, ngôn từ và hành vi có đôi chỗ khá cực đoan, nhưng vẫn là kẻ biết báo đáp ân tình của người khác, lại hâm mộ Lạc Trữ, y cũng biết nàng không phải loại người máu lạnh bạc bẽo. Nàng lên tiếng nhắc nhở Lạc Trữ càng chứng minh rõ bản chất lương thiện, nếu có thể dẫn dắt nàng vào Tiên đạo, loại bỏ tính tàn nhẫn hẹp hòi của người trong Võ đạo, tu thân dưỡng tính, tương lai chắc chắc sẽ thành công.

Lạc Ca trầm ngâm đáp: “Chỗ này cũng sắp xếp gần xong rồi, mấy ngày nữa ta sẽ đi lấy Hoán Linh thảo cho muội.”

Một ý niệm nhân từ của Tiên nhân đốivới người thiếu nữ mà nói, cũng là chuyện lớn đủ để thay đổi vận mệnh cả đời.


Liễu Sao vừa vui vẻ vừa cảm kích, không biết nên nói gì mới tốt, nhớ tới những lời y nói về Lạc Trữ nàng nén lòng không được lén lút liếc nhìn y.

Hoàn toàn khác với Tô Tín tốt bụng và Kha Na thân thiết, ấn tượng của nàng với Lạc Ca trước sau gì vẫn dừng lại dưới bầu trời đêm lạnh lẽo nhiều năm trước đây, một vị kiếm tiên hào hoa phong nhã, xuống tay không chút nể tình. Quyết đoán, tự tin, ung dung, cơ trí … y gần như có được tất cả hình ảnh tốt đẹp, những thứ như do dự, âu sầu, sợ hãi … vĩnh viễn không thuộc về y. Cho dù bôn ba vất vả mấy tháng liền, trên khuôn mặt kia vẫn không chút dấu vết mệt mỏi, hoàn toàn đối lập với hình ảnh mệt nhọc không chịu đựng nổi của mọi người. Nếu trong mắt Liễu Sao, Tiên môn là một ngọn núi thì y nhất định là người đứng trên đỉnh núi cao nhất kia, tỏa hào quang chói lọi, khiến người ta kính sợ. Trên đời này vĩnh viễn không có chuyện y không giải quyết được, cho dù bầu trời có sụp đổ vẫn còn y chống đỡ, y quá mạnh mẽ. Không chỉ có nàng mà rất nhiều đệ tử Tiên môn đều nghĩ vậy, trong cuộc chiến Ma anh lần này, đổi lại người khác chắc chắn đều xem như lập được công to, nhưng chuyện này trên người y lại trở thành việc hiển nhiên không đáng nhắc tới.

Có phải chăng càng đứng ở vị trí cao, thì đôi vai nhất định càng phải gánh vác nặng nề?

Liễu Sao do dự, rốt cuộc nàng cũng không lên tiếng khuyên nhủ Lạc Ca như Lạc Trữ mong đợi, bởi vì nàng hiểu rõ y không cần điều này.

Trong trầm mặc, Lạc Ca đã bước xuống mấy bậc thềm đá, đang chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên Thương Ngọc Dung men theo đường mòn hấp tấp đi tới, vừa thấy hai người liền nói: “Khiến ta tìm kiếm khắp nơi, hóa ra đang ở chỗ này!” Trước tiên y gật gật đầu với Liễu Sao, sau đó thở dài với Lạc Ca: “Lại phiền huynh rồi, tính tình muội ấy vẫn vậy, đành để thiếu gia nhường nhịn muội ấy một chút thôi.”

Lạc Ca dừng bước: “Còn phải nhường muội ấy thế nào nữa đây?”

“Đa tạ huynh nể mặt đánh trận này với muội ấy.” Thương Ngọc Dung liên tục chắp tay thi lễ: “Ngày khác ta sẽ để huynh dạy dỗ lại là được rồi.”

Lạc Ca đáp: “Muội ấy cũng có chút tiến bộ.”

“Vẫn thua xa huynh.” Thương Ngọc Dung nâng chiếc quạt tròn, lùi về sau hai bước: “Ái chà, nghe nói huynh đang tu tập Cực Thiên thuật, ta cũng muốn tận mắt chứng kiến để nâng cao hiểu biết. Nếu như may mắn đánh bại đại Thiếu gia, cũng khiến cho tiểu Liễu Sao nhi ngưỡng mộ, thán phục.”

Liễu Sao bật cười hùa theo, lòng thầm nghĩ quả nhiên giao tình của hai người bọn họ cực kỳ tốt.

“Vậy thiếu cung chủ không có cơ hội đó đâu.” Lạc Ca liếc mắt nhìn y, ngữ điệu mang theo vài phần nhắc nhở: “Mấy năm nay Thu tiểu tiên đã rất nổi bật, đệ cũng nên nghĩ đến tấn vị Tiên đi. Ta biết đệ không muốn tranh tấn chức trước muội ấy, nhưng sự việc liên quan đến Tiên kiếp, không thể tiếp tục kéo dài nữa.”

Thương Ngọc Dung gật đầu đáp: “Muội ấy sắp tấn chức rồi, ta tự có chừng mực.”

Hai người vừa nói vừa bước trên con đường mòn, Lạc Ca bỗng xoay người lại dặn dò: “Sau khi ta rời khỏi, có chuyện gì thì đến tìm Trữ nhi và Ngọc Dung.”

Thương Ngọc Dung nghe vậy hơi bất ngờ liếc nhìn y, rồi lại nhìn sang Liễu Sao. Lúc này Liễu Sao mới phản ứng kịp là y đang căn dặn mình, nàng vội vàng vâng dạ. Lạc Ca cũng không nhiều lời thêm nữa, cất bước rời đi, Thương Ngọc Dung cũng cười cười sóng vai với y rời khỏi đây.

Đột nhiên biết quá nhiều nội tình, tâm trạng Liễu Sao cực kỳ phức tạp. Giống như lời Lạc Trữ nói, Thương Ngọc Dung quả thật là thâm tàng bất lộ. Trong đám đệ tử đời sau của Thanh Hoa cung, Trác Thu Huyền được xem là cao thủ hàng đầu, y biết nàng hiếu thắng, cho nên kéo dài thời gian không chịu tấn vị trước nàng. Thậm chí trong cuộc chiến Ma anh lại cố ý để bị thương, chỉ vì không muốn lộ sơ hở trước mặt nàng, y có thể nhân nhượng Trác Thu Huyền tới mức này, cũng xem như hiếm có.

Con người lúc còn sống, nếu từng được một người dung túng như vậy, quả là chuyện cực kỳ may mắn.

Liễu Sao dõi mắt nhìn theo bóng hai người khuất dần, nàng vẫn đứng ngẩn ngơ ở cửa viện.

“Đi lấy Hoán Linh thảo nhanh như vậy, y quả thật rất quan tâm chuyện này.” Sau lưng vọng đến giọng nói quen thuộc.

Liễu Sao lập tức xoay người lại nhìn hắn. Chỉ có duy nhất lúc này, nàng mới không e dè điều gì, tốt đẹp hay xấu xa đều có thể bộc lộ trước mặt hắn. Vì biết hắn sẽ bao dung nàng vô hạn, vầng sáng của hắn không quá vinh quang chói mắt mà rất dịu dàng mê hoặc, quá đỗi quen thuộc với nàng.

“Huynh vừa chạy đi đâu?” Liễu Sao trừng to mắt.

“Ta ở trong phòng.”

“Nói nhảm, trong phòng vốn không có người! Có phải huynh lại ra ngoài ăn chơi lêu lổng nữa không!” Ngọn lửa giận âm ỉ bùng lên trong lòng Liễu Sao, trong mắt nàng, người đứng trước mặt tật xấu cùng mình, muốn đếm cũng không đếm được. Nàng ghét nhất hắn nói dối, càng ghét thứ thái độ này, mới vừa nãy trong viện hoàn toàn không có khí tức người sống, cho dù tu vi hắn có cao đến đâu, có thể lừa gạt nàng và Tạ Lệnh Tề không nói, chẳng lẽ đến cả Lạc Ca cũng không phát hiện ra sao?

Thấy nàng để bụng như vậy mà mở miệng không hề che giấu, Lục Ly im lặng một lát, trong đôi mắt tím biếc lan tỏa ý cười: “Liễu Sao nhi …”

Liễu Sao nhếch nhếch khóe môi, vẫn không lên tiếng.

Phát hiện nàng đang tính toán độ chân thật lời hắn nói, Lục Ly bất đắc dĩ kéo nàng qua dỗ dành: “Được, được rồi, nóng giận gì chứ, ta chỉ thích mỗi mình Liễu Sao nhi, đương nhiên không thể nào…” Hắn khẽ ho: “Ta không nói dối là được mà.”

Liễu Sao gạt tay hắn ta.

“Thật mà.” Hắn lại kéo nàng thêm lần nữa.

Liễu Sao lại kiên quyết hất ra.

“Liễu Sao nhi tức giận rồi, quả thực khiến người ta hao tâm tổn trí mà.” Lục Ly mỉm cười vươn tay che đi cặp mắt đen lay láy kia, rồi nhanh chóng buông ra. Sau đó hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé, dẫn nàng bước xuống bậc thềm: “Ta có vật này muốn tặng muội, bây giờ đưa muội đến xem có được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận