Bôn Nguyệt

Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Một lần yêu, là một lần dang dở

Người yêu người, vương nợ kiếp nào buông?

“Nói linh tình gì thế, Liễu Sao nhi?” Hắn hoàn hồn lại, vươn tay muốn kéo nàng.

“Ta sẽ không làm việc cho ngươi!” Nàng cố chấp gạt tay hắn ra.

“Ngươi đã quên…”

“Lục Ly chết rồi!” Liễu Sao nhìn gân mạch đang dần hồi phục trên tay, cười ha hả: “Hắn vốn chưa từng thích ta, tại sao ta phải giúp hắn hoàn thành ý nguyện.”

Hơi khó hiểu vì nàng đổi thái độ, Nguyệt đứng dậy: “Ngươi cũng là ma, ngươi có lý do giúp đỡ đồng loại của ngươi, vậy không tốt sao?”

“Ta không muốn thành ma!”

“Nếu không thể tìm thấy cách cân bằng trọc khí, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi ma tính cho đến khi bị hủy diệt.” Giọng nói trầm thấp, chẳng biết đang mê hoặc hay đang quan tâm: “Không phải vì bất kỳ ai khác, ngươi cũng nên tự cứu lấy mình.”

“Đây là mục đích của ngươi?” Liễu Sao muốn cười nhưng đôi mắt đỏ hoe.

Thật nực cười, nàng vì người khác mới nhập ma, cuối cùng lại phải vì bản thân mà phải tiếp tục lún sâu trong vũng bùn.

Nguyệt không đáp.

“Cút! Ngươi cút đi!” Liễu Sao nén khóc, phẫn nộ hét: “Ta tuyệt đối không nghe lời ngươi! Tuyệt đối không! Ngươi đừng nằm mơ.”

Thấy nàng đang lùi dần đến rìa bậc thềm, Nguyệt vươn tay giữ chặt nàng.

Liễu Sao đá hắn: “Ta không sợ ma tính!”

“Được rồi, Liễu Sao nhi.” Nguyệt mỉm cười, dịu dàng dỗ dành: “Không nghe cũng không sao, đến đây nào, để ta chữa trị vết thương cho ngươi trước đã.”

“Ai cần ngươi giả từ bi.” Liễu Sao không nhúc nhích, bị hắn ôm vào lòng một lần nữa.

Đôi diện với tiếng mắng không dứt bên tai, Nguyệt không hề giận, cẩn thận giúp nàng trị thương. Liễu Sao mắng khàn cả giọng nhưng không hề nhận được một câu đáp trả, rốt cuộc nàng đành im miệng.

Lúc này, dường như nàng thấy một tiếng thở dài thoảng qua.

Nguyệt không nói gì.

Lúc vừa tỉnh lại, Liễu Sao đã nhìn thấy hắn lặng yên đứng bên dòng nước, chiếc áo choàng đen buông dài trên mặt đất, bóng hình thanh tú ẩn hiện phong thái tao nhã hiếm có giống hệt năm đó.

Tiếng nước tí tách vang lên, vài đóa băng liên trắng tinh xuất hiện, nụ cười của người đứng trên hoa còn dịu dàng, thuần khiết hơn cả đóa hoa sen nước.

“Kha Na!” Liễu Sao muốn gặp y từ lâu, nàng mừng rỡ lập tức đứng dậy bước qua.

Kha Na quả nhiên không nhìn thấy Nguyệt đang đứng bên cạnh, y thân thiết hỏi: “Lần này ta được Yêu vương áo trắng mời đến yêu giới, nghe nói ngươi ở đây, ngươi có khỏe không?”

Liễu Sao liếc mắt nhìn bóng người khoác áo đen kia: “Là yêu quân áo trắng bảo huynh đến?”

Kha Na gật đầu: “Mấy hôm trước Yêu quân áo trắng rời khỏi cung, nên đã không biết chuyện.”

Quả nhiên, Lạc Ninh đoán đúng rồi! Liễu Sao oán hận nói: “A Phù Quân dám không nghe lời Yêu quân áo trắng, y…”

“Y là em ruột của Yêu quân áo trắng, hiện đang là Yêu vương của Ký Thủy tộc.”

Liễu Sao giật mình.

Thảo nào A Phù Quân dám lén lút giở trò sau lưng, hóa ra là ỷ vào mối quan hệ này, Yêu quân áo trắng thật không thể vì mình mà xử lý em ruột được.

Kha Na thở dài: “Ngươi cũng đã thấy, trong Ký Thủy tộc có rất nhiều người không tin ngươi, Yêu quân áo trắng chưa chắc đã làm chủ được mọi chuyện. Lạc Ca đã đồng ý đàm phán, đến lúc đó Yêu quân áo trắng sẽ thả ngươi, sau này Yêu Khuyết sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa, nhưng cũng không thể giúp đỡ ngươi, ngươi phải cẩn thận.”

Yêu quân áo trắng rõ ràng không tin nàng, không chịu giúp nàng đối phó Tiên môn. Cũng may Liễu Sao đã từ bỏ ý định báo thù, chuyện này không thành cũng chẳng sao. Nhưng Liễu Sao có hơi ấm ức, nàng đã phải chịu nhiều cực khổ như vậy, nếu không phải lúc trước từng chịu ơn Yêu quân áo trắng, thì theo bản tính của nàng nhất định sẽ xem Vô Tích Yêu Khuyết như kẻ thù.

“Vậy Lạc Ninh đâu rồi?”

“Cái này…”

Liễu Sao hiểu ý Kha Na, nàng chán nản.

Kha Na dường như rất áy náy: “Có rất nhiều chuyện, cho dù là Yêu quân áo trắng cũng không thể tự làm theo ý mình, y thấy thật có lỗi với ngươi.”

Liễu Sao chớp chớp mắt, nàng vươn tay túm chặt tay áo của y, nở nụ cười rạng rỡ: “Quên đi vậy, nể mặt huynh, muội sẽ không trách y.”

Kha Na sửng sốt, y mỉm cười, âm thầm lặng lẽ muốn rút ống tay áo về.

“Dù thế nào đi nữa, muội cũng phải cảm ơn huynh, Kha Na!” Liễu Sao kéo tay áo y không buông.

“Đừng khách sáo.” Kha Na tính tình tốt, cuối cùng đành nhẫn nhịn.

Nguyệt xoay người lại, khóe môi hơi cong lên.

Một ngọn lửa bùng lên trong lòng, Liễu Sao cắn cắn môi, buông tay ra: “Khi nào Yêu quân áo trắng mới thả muội?”

“Ba ngày sau, Yêu quân áo trắng sẽ dẫn ngươi đến Nam Minh đạo.”


Theo Kha Na, ánh sáng tím trên mặt nước cũng biến mất, màn đêm tối đen bao trùm cả không gian.

******

Nam Minh đạo là một trong những cánh cửa ra vào Yêu giới, đập vào tầm mắt là rừng phong bạt ngàn, hàng phong hoàn toàn khác với bên ngoài. Những cây yêu phong được âm khí bồi bổ, cực kỳ cao lớn, lá không mang màu xanh bình thường mà là đỏ hoặc là cam, màu sắc rực rỡ. Đa phần chúng đều đã tu thành tinh, thành quái, một con đường rộng rãi có thể chứa được bảy chiếc xe ngựa chạy song song xuyên qua rừng phong.

Một luồng yêu phong màu xanh sẫm cuộn đến, thổi tung những chiếc lá và bụi đất, mặt đất sạch sẽ hiện ra.

Gió chưa ngừng, bỗng nhiên sương mù dày đặc cuộn trào khắp bốn phía, nhiệt độ không khí đột ngột hạ thấp khiến con đường rộng lớn kết tụ một lớp băng dày ba thước. Những cây yêu phong thành tinh hai bên đường cúi rũ cành lá, đồng loạt rạp mình trước một chiếc kiệu hoa sen màu trắng đột ngột hiện ra giữa trung tâm. Màn kiệu bàng bạc phơ phất hòa cùng màn sương khói băng giá, chiếc kiệu lặng lẽ trượt phía trước, mấy trăm yêu binh theo sát hai bên.

Liễu Sao và Lạc Ninh bị nhốt trong chiếc lồng bằng cây, những sợi yêu đằng như có ý thức có thể co duỗi hay quấn quanh hạn chế hành động của hai người. Ở bên có hai tên yêu vệ trông coi, ma lực Liễu Sao bị khống chế, Lạc Ninh pháp thuật thấp kém, chẳng thể tạo nên uy hiếp gì.

Hóa ra Vô Tích Yêu Khuyết muốn dùng Lạc Ninh như con át chủ bài, Lạc Ca muốn tận mắt xác nhận muội muội mình bình an nên Yêu quân áo trắng mới mang nàng đến đây.

Lạc Ninh không hề căng thẳng, nhìn khắp xung quanh: “Cảnh sắc của yêu giới không tệ nhỉ.”

Liễu Sao vẫn luôn bất an nghĩ cách, nghe thế rất tức giận: “Ngươi đã thích như vậy thì ở chỗ này đi!”

“Muội muốn ở lại mà.” Lạc Ninh nở nụ cười.

Liễu Sao không đáp.

A Phù Quân không làm khó Lạc Ninh, chứng tỏ nàng ở lại Yêu Khuyết thật không có gì nguy hiểm, nhưng muội muội trở thành con tin, chắc chắn Lạc Ca sẽ trách Liễu Sao nàng? Huống hồ gì hồn phách của Lạc Ninh không ổn định, để con bé ở lại một mình thật rất khó an tâm.

Lạc Ninh an ủi Liễu Sao: “Sư tỷ đừng lo lắng, muội không sao đâu.”

Liễu Sao giận quát: “Ai lo chứ.”

Lạc Ninh lén thì thầm: “Người ngồi trong kiệu chắc là Yêu quân áo trắng nhỉ.”

“Sao ta biết được!” Liễu Sao vừa đáp lời cũng không nén nổi nghiêng mặt quan sát. Bởi vì đã vài lần mang ơn người này, nàng hơi có thiện cảm với vị Yêu quân này, nghĩ tới việc y có thể thoát khỏi khống chế của nước tu thành Thiên yêu duy nhất của yêu giới càng khiến nàng tò mò hơn.

Vách kiệu trắng chỉ thấp thoáng bóng người ngồi bên trong, vốn không thể thấy rõ hình dáng người đó.

Liễu Sao thất vọng dời mắt quan sát đội ngũ, phát hiện A Phù Quân không đến, Liễu Sao thở phào nhẹ nhõm… Trước mặt một kẻ tàn bạo, lạnh lùng như A Phù Quân, nàng quả thật không dám chắc.

Có vài tên yêu binh đứng bên cạnh kiệu hoa sen, Đài lão đứng đầu.

“Ta không tin, Lạc Ca luôn yêu quý đứa em gái này, sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, không màng tới tính mạng con bé.” Đài lão nói tiếp: “Chỉ cần ép hắn chấp nhận cho ma quân vào Yêu giới, chủ quân lập tức có thể đánh bại Bách Yêu Lăng nhất thống yêu giới.”

Một gã yêu tướng tên Hoán Võng bước lên bẩm báo: “Báo chủ quân, quả thật chỉ có một mình Lạc Ca.”

Đài lão thấp giọng thì thầm vài câu với người ngồi trong kiệu rồi xoay người nói: “Chủ quân hạ lệnh, mở cửa.”

Ba gã yêu tướng canh giữ Nam Minh đạo tuân lệnh bước lên trước, tay mỗi người đều cầm một mảnh yêu ấn trấn quan. Ba mặt yêu ấn vừa hợp nhất, yêu lực bùng lên, giữa không trung xuất hiện một yêu phù kỳ lạ, dòng khí xung quanh chấn động mãnh liệt, cuối con đường phía trước xuất hiện những luồng sáng như những cụm sao sa.

Theo luồng sáng chói lọi cửa yêu giới chầm chậm mở ra.

Trong tích tắc, một luồng áp lực vô hình ập tới từ phía đối diện.

Tiên khí cuồn cuộn như sóng trào ùn ùn kéo tới như vũ bão, đám yêu phong thành tinh ở đằng trước đều co rúm lại lùi về sau.

Luồng sáng trắng trải dài thành một con đường rộng lớn, vị tiên nhân đạp ánh sáng bước xuống từ mặt trăng.

Mỗi bước thong dong, từng bước khí thế, sắc sảo khó tin.

Mái tóc dài lay động theo gió, đuôi trâm dài bằng bạch ngọc giản đơn càng khoác thêm cho hắn vài phần tao nhã với phong thái cổ xưa. Vì thế mọi người chỉ có thể trông thấy sự tự tin và sắc sảo mà không có chút thái độ kiêu ngạo hay lỗ mãng của hắn.

******

Một mình tiến vào yêu giới, cần phải tự tin đến mức nào đây? Không một ai cảm thấy hắn cuồng vọng, chỉ vì hắn là Lạc Ca.

Sợ sẽ ảnh hưởng đến ca ca, Lạc Ninh không dám lên tiếng, nàng khẽ kéo tay Liễu Sao nhắc nhở: “Ca ca tới rồi.”

Liễu Sao gạt tay nàng ra: “Thấy rồi! Ta có mắt!”

Lạc Ca quét mắt một vòng rồi nhanh chóng nhìn sang bên này.

Vẫn chưa kịp nhìn vào đôi mắt đó, Liễu Sao đã cúi thấp đầu.

Đài lão là lão thần của Yêu Khuyết, không dễ dao động chỉ vì một màn đó, y bước lên trước hai bước: “Đã nhìn thấy người, giờ các hạ có thể yên tâm.”

Lạc Ca thu hồi tầm mắt: “Ừ, thả người.”

Đài lão sa sầm mặt, cười lạnh: “Quả là Lạc tiên tôn, cao giá quá! Sao không nghe điều kiện của Yêu Khuyết trước đã, chỉ cần tiên tôn…”

Lạc Ca cắt ngang lời ông ta: “Ta tới đây không phải để bàn điều kiện.”

Nghiệp lớn của Yêu Khuyết đương nhiên không thể dùng Lạc Ninh đánh cược được, nếu thời điểm này Tiên môn lại nhúng tay vào thì Yêu Khuyết chắc chắn sẽ thất bại. Bộ mặt già nua của Đài lão cũng phải run rẩy, không cam lòng: “Lệnh muội đang nằm trong tay chúng ta, Lạc tiên tôn thật không quan tâm an nguy của con bé sao?”

Lạc Ca không thèm nhiều lời với ông ta, chỉ tập trung nhìn chiếc kiệu hoa sen.

Một tiếng cười mê hoặc vang lên trong kiệu, Yêu quân áo trắng cất lời, giọng nói tràn ngập từ tính kỳ quặc, cuốn hút khiến người ta không thể kháng cự: “Nếu Thương Sa tiên tôn đã mở lời, Yêu Khuyết há có thể không nể mặt, nhưng muốn thả ai…”

Lạc Ca đáp dứt khoát: “Ninh nhi, muội ở lại Yêu Khuyết chơi mấy ngày.”

Liễu Sao nâng mắt lên nhìn hắn.


Lạc Ninh ở bên cạnh nàng cười đáp: “Được, muội cũng rất thích Yêu Khuyết. Liễu Sư tỷ, tỷ về trước đi.”

Trong không khí trầm mặc, giọng nói của Yêu quân áo trắng cũng vang lên trong kiệu: “Yêu Khuyết và Tiên môn từ trước đến nay vốn khác đường khác lối. Tuy Thương Sa tiên tôn vang danh lục giới, khó tránh khiến người ta phải e dè, nhưng người quyết định để lệnh muội lại cũng phải thôi.”

Dường như Lạc Ca cũng cười đáp: “Nghiệp lớn của Yêu Khuyết sắp thành công, yêu quân cũng không cần phải e dè Tiên môn nữa.”

Yêu quân áo trắng không nhiều lời thêm, lập tức ra lệnh: “Thả nàng ra.”

Lạc Ca tiết lộ tin Liễu Sao bị bắt cho ma cung là đã đoán trước Yêu Khuyết sẽ trả Liễu Sao cho Tiên môn. Dù sao hôm nay cũng phải thả người, Yêu Khuyết có cố chấp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa, Lạc Ninh thật sự quan trọng hơn Liễu Sao, Yêu Khuyết tạm thời không thể áp chế được Lạc Ca. Chỉ khi nào Vô Tích Yêu Khuyết thống nhất được yêu giới, không còn có nỗi lo nội loạn thì Lạc Ninh mới trở thành con át chủ bài thật sự khống chế Lạc Ca.

Yêu đằng mở ra, Liễu Sao không còn bị trói, nàng chậm rãi đứng dậy.

Yêu quân áo trắng nói: “Ma tôn đã gửi thư, Yêu Khuyết vốn sẽ không làm khó Liễu cô nương, còn về phần phải làm thế nào thì tự cô nương quyết định đi.”

Kế sách là Lạc Ca bày, Yêu Khuyết buộc phải thả người, phần lễ vật này không thể để một mình Lạc Ca vớ bở được. Dù sao Lạc Ca quyết không thể nàng quay về ma cung, mà tâm tính của nàng rất ngỗ ngược, có thể gây hiềm khích là tuyệt nhất.

Liễu Sao còn nhỏ tuổi, vẫn chưa nghĩ đến những chuyện như thế, nàng cảm nhận được đôi mắt trong vắt lạnh lùng kia đang chăm chú nhìn mình, nàng chậm chạp không hề cử động.

“Tiểu muội, đến đây.” Sắc thái đôi mắt bị rèm mi dài che đi phân nửa, Lạc Ca thản nhiên gật đầu với nàng, không hề có ý trách cứ.

“Chúc mừng Thương Sa tiên tôn lại có thêm một vị tiểu muội.” Yêu quân áo trắng lại cười bảo.

Cố tình thêm hai chữ “tiểu muội” vừa là nhắc nhở cũng vừa là gây chia rẽ với người có một vị ca ca hoàn hảo. Liễu Sao quả thật ghen tị với Lạc Ninh, nhưng Liễu Sao hiểu rất rõ, tiếng “tiểu muội” này đa phần là vì trấn an, hắn muốn nàng tiếp tục ở lại Tiên môn.

Hai người đứng đối diện thật lâu, Liễu Sao ngẩng đầu nói: “Ta muốn về ma cung.”

Lạc Ca cũng không bất ngờ đáp: “Không được.”

“Ngươi giam lỏng ta, ngươi là sợ ta tìm bọn Thương Kính báo thù!” Liễu Sao cố chấp cãi: “Ta không tin ngươi, ta muốn về Ma cung!”

Lạc Ca vẫn trả lời bằng một câu duy nhất: “Không được.”

“Hừ! Ngươi cho ngươi là ai?” Liễu Sao cáu kỉnh giậm chân, nàng đột ngột vươn tay chộp Lạc Ninh bên cạnh: “Đừng quên, muội muội ngươi còn đang ở đây!”

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng. Lúc thấy nàng và Lạc Ca tranh chấp, đám Đài lão còn đứng bên xem trò, ai ngờ lại đột ngột xảy ra biến cố, Liễu Sao muốn bắt Lạc Ninh!

Dù như thế, Đài lão và đám hộ vệ cũng không kích động.

Vào đúng khoảnh khắc Liễu Sao sắp bắt được Lạc Ninh, những sợi yêu đằng quấn quanh lồng giam lập tức phản ứng, những sợi dây kiên cố vươn dài ra vây chặt Lạc Ninh vào trong.

Hai gã hộ vệ định vươn tay cản trở một cách tượng trưng.

“Cút!” Liễu Sao gập tay thành trảo, dòng khí bốn phía cuộn tới ào ạt, trong tích tắc mây đen áp xuống! Vài gã hộ vệ bất ngờ không kịp đề phòng, đồng loạt bị ma lực đánh bật ra.

Ma lực hóa thành lửa nóng, ngọn lửa lao lên những sợi yêu đằng. Trong ngọn lửa lam, yêu đằng gào thét rồi tan thành tro bụi.

“Tại sao lại thế?” Thấy nàng có thể sử dụng ma lực, Đài lão kinh ngạc: “Không xong! Mau bắt nó.”

Liễu Sao đã tóm được tay Lạc Ninh, nàng nhanh chóng lao lên phía trước! Xuống tay không hề tiếc sức, sức mạnh kinh hoàng phá tan con đường bằng băng, những mảnh băng văng ra khắp nơi.

Mọi người tận mắt chứng kiến nhưng không kịp ngăn cản, đột nhiêm tấm rèm kiệu màu trắng nhếch lên một góc, ba đóa sen băng trong suốt bay ra đuổi theo hai người Liễu Sao.

Cùng lúc đó, Lạc Ca ở đối diện cũng có hành động.

Tay trái vươn ra trước ngực bắt kiếm quyết, trong chớp mắt luồng sáng chói lọi lóe lên rồi vụt tắt. Bốn phía đột ngột rơi vào màn đêm tối đen, tựa như bầu trời đêm trên biển, bốn phía lấp lóe vô số đốm sáng trắng nhanh chóng lao thẳng tới chiếc kiệu của Yêu quân áo trắng.

Những đốm sáng ẩn chứa kiếm khí, kiếm tiên thuật của Trọng Hoa cung nổi tiếng lục giới, không một ai dám xem thường.

Bị công kích, Yêu quân áo trắng lập tức phản ứng, những đóa băng liên đột ngột dừng lại ở giữa không trung rồi lập tức lượn vòng đổi hướng.

“Chủ quân!” Với danh tiếng vang dội của Lạc Ca, đám Đài lão và mấy gã yêu tướng cuống quýt buông tha Liễu Sao, vội vàng quay về cứu chủ.

Trước khoảnh khắc hai chiêu thức chạm vào nhau, những đốm sáng tụ lại giữa không trung tạo thành hình thanh kiếm, đồng thời ba đóa sen băng cũng hợp nhất biến thành một đóa sen cực lớn lấp lóe yêu quang xanh biếc!

Thanh kiếm màu trắng phóng vào đóa sen xanh, màn so chiêu của người đứng đầu Tiên môn và quân vương của yêu giới.

Tiếng vang chấn động tận trời, cắt qua màn đêm tối tăm, sắc trời đột ngột bừng sáng, một tầng đất bị lật lên bay lên giữa không trung.

Vị tiên nhân vẫn đứng bất động, chiếc kiệu trắng của Yêu quân chấn động lùi xa đến mười trượng!

Ở bên này Yêu quân áo trắng và Đài lão bị Lạc Ca giữ chân, ở bên kia Liễu Sao đã sắp lao ra khỏi vòng vây. Hai gã yêu tướng đứng phía trước kịp hoàn hồn lập tức xuất chiêu ngăn cản.

Sát chiêu đến trước mắt, Liễu Sao không hề do dự đẩy Lạc Ninh lên trước: “Ai dám ra tay, ta giết nó trước!”

Chúng yêu biết rõ Lạc Ninh là con tin quan trọng, giọng điệu Liễu Sao rất lạnh lùng không giống giả vờ, họ theo bản năng ngừng động tác.

“Bắt chúng!” Giọng nói Yêu quân áo trắng lại vang lên nhưng không còn ôn hòa nữa.

Y rõ ràng không tiếc trả giá đắt để bắt Lạc Ninh, chỉ tiếc đã chậm một bước. Liễu Sao đã lợi dụng khe hở kéo theo Lạc Ninh cướp đường bỏ chạy. Đám yêu tướng không chặn kịp, họ đã gần như trông thấy hai người sắp tụ hợp với Lạc Ca…

Bất chợt, lớp băng dưới đất lan rộng ra! Vô số ngọn đao băng mọc lên từ mặt đất, lưỡi đao kiên cố ngoi lên hơn mười trượng cao tận trời xanh đột ngột chặn ngang con đường trước mặt.


Người đứng trên băng khoác áo trắng thắt lưng bạc, dung mạo tuấn tú không hề dao động.

Thì ra y luôn ẩn nấp ở chỗ tối! Lòng Liễu Sao thấp thỏm, đối diện với A Phù Quân, nàng không có nửa phần thắng.

“A Phù Quân dự đoán không sai!” Đài lão vui mừng: “Mau cản con ranh đó lại.”

Còn chưa dứt lời, một trận cuồng phong quét ngang mặt đất, tầng mây trên trời trôi đi rất nhanh, dưới áp lực cực lớn, toàn bộ yêu phong ở Nam Minh đạo đều rung lên.

Đồng thời, mặt đất bắt đầu rung lắc mạnh.

A Phù Quân như cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt thay đổi: “Là…”

Y chưa kịp nói ra, lớp băng trên mặt đất nổ tung vỡ nát. Băng, đất và cát đá bắn tung lên bầu trời, sóng khí bàng bạc hòa với tiếng vang lanh lảnh phá tan mặt băng!

Cùng bay theo lên là một thanh trường kiếm nổi danh lục giới.

Phù Vân Quyết, kiếm quyết Phù Vân.

Đây không phải là lần đầu tiên Liễu Sao trông thấy kiếm của Lạc Ca. Nhưng giờ phút này, dường như đây là lần đầu tiên nàng thật sự nhìn thấy phong thái tuyệt thế của nó.

Sắc màu giăng đầy trời tỏa sáng khắp không gian, tựa như chủ nhân của nó, vầng hào quang chói lọi khiến người ta không dám nhìn gần! Cho dù là kẻ địch cũng không thể kiềm chế được mà say mê vẻ đẹp rực rỡ trong chớp mắt, rồi lại không thể không rơi vào cảm giác sợ hãi uy lực thanh tiên kiếm, tu vi của tiên giả bộc lộ hoàn toàn.

Dưới ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm, lưỡi băng vốn cao sừng sững đã nhanh chóng giảm xuống, đây là dấu hiệu yêu lực của A Phù Quân đã suy giảm.

******

Mạch nước bị chặt đứt! Liễu Sao lập tức hoàn hồn, vui mừng không thôi.

Luận mưu kế, ai có thể sánh với Lạc Ca ‘chưa từng thất bại’ chứ! Chỉ dựa vào phán đoán nhất thời, đã có thể phối hợp hành động với nàng một cách chuẩn xác, dù có đoán trước tiên cơ thì A Phù Quân vẫn thua.

Liễu Sao đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này, Phù Vân Quyết có tính thông linh đã sớm hạ xuống trước mặt hai người. Liễu Sao không hề nghĩ ngợi đẩy Lạc Ninh lên thân kiếm, còn nàng đứng giữa không trung, thu nạp khí vào hai bàn tay muốn trực diện phá yêu thuật của A Phù Quân! Lạc Ninh rất thông minh, nàng đã rất quen thuộc với thuật ngự kiếm của Tiên môn, Lạc Ninh lập tức khống chế Phù Vân Quyết phối hợp với nàng bay về trước.

Nhược điểm trí mạng của Ký Thủy tộc đã bộc lộ, bị tách khỏi nguồn nước yêu lực của A Phù Quân khó mà liên kết, y trúng một chiêu của Liễu Sao lùi lại mấy trượng lảo đảo ngã trên mặt băng, khóe miệng rỉ máu.

Mấy ngày nay bị y tra tấn không ít, sát ý dâng lên trong lòng Liễu Sao, nàng tung thêm một chiêu muốn giết y.

“Dừng tay!” Giọng của Yêu quân áo trắng cực lạnh lẽo.

“Sư tỷ!” Lạc Ninh khẽ gọi.

Cho dù bản thân rơi vào cảnh nguy hiểm, yêu lực suy giảm, A Phù Quân đứng trên vụn băng mặt không biến sắc.

Thấy Lạc Ninh không nỡ, Liễu Sao rất là không vui, A Phù Quân rõ đáng chết, trên đời này chỉ có mỗi nàng thiện lương thôi!

Tuy nói là nói thế, nhưng khi phát hiện Lạc Ca ở trước mặt, Liễu Sao vẫn cố áp chế sát niệm.

“Đi.” Lạc Ca liếc nhìn A Phù Quân, tay trái tóm Lạc Ninh, tay phải ôm Liễu Sao, ba người một kiếm vội vã bay về cửa ra.

Dù sao nơi này cũng là yêu giới, đối mặt với Yêu quân áo trắng và các yêu tướng, lại còn phải bảo vệ Lạc Ninh. Dù Lạc Ca có lợi hại thế nào, càng ở lâu thì càng bất lợi.

“Không hổ là Thương Sa tiên tôn, thế này là muốn đi sao?” Yêu quân áo trắng khẽ cất tiếng cười, vươn tay ra từ trong kiệu, cửa ra yêu giới cảm ứng được sức mạnh của yêu quân nhanh chóng đóng lại!

Cửa yêu giới sắp đóng lại! Liễu Sao theo bản năng quay sang nhìn Lạc Ca.

Ánh mắt Lạc Ca ngưng tụ lại, đẩy nàng lên Phù Vân Quyết, còn hắn hạ xuống.

Chân vừa đáp xuống đất, tà áo trắng tung bay theo gió.

“Thiên phong bích lãng, tảo thu trần.” Giọng nói lạnh nhạt xa xăm như gió cuốn mây trôi, vị tiên nhân đứng đơn độc ngửa nửa người ra sau, hai tay nâng ngang trước ngực, bấm đốt ngón tay chỉ lên trời, thu nạp thanh khí bốn phương, hóa thành bóng kiếm thật lớn.

Thiên địa mất hết sắc màu, chỉ còn lại một thanh kiếm to lớn tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Thanh kiếm cực lớn chậm rãi ngã về phía trước, hóa thành trăm ngàn thanh kiếm nhỏ, hội tụ dày đặc trên không, mang theo khí thế che lấp bầu trời.

Bất chợt, những bóng kiếm dâng như sóng trào, chỉa thẳng vào cửa ra! Dòng khí xung quanh cửa yêu giới bị xoắn vỡ nát.

Ngoái đầu nhìn trong tích tắc, Liễu Sao thấy hoảng hốt. Vầng hào quang quá mức sáng chói của kẻ mạnh và chính khí nghiêm trang bất giác hiện lên trên nét mặt người đó khiến người ta không thể phân rõ là chân thật hay là hư ảo.

“Sư tỷ đi mau!” Lạc Ninh kéo cánh tay nàng.

Phù Vân Quyết chở hai người xông lên trước, Lạc Ca đuổi theo nhanh như sao băng, chỉ còn lại một bóng kiếm rực rỡ lúc ẩn lúc hiện trên nền trời.

Từ lâu đã nghe danh vị tiên nhân đó, bây giờ tận mắt chứng kiến uy thế của tiên kiếm, chúng yêu ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt.

“Đuổi theo!” Đài lão thét lớn.

“Không kịp rồi!” A Phù Quân quả quyết ngăn cản.

Con tin đã thoát khỏi yêu giới, bây giờ thì còn ai có thể cản được Lạc Ca? Đâm đầu đuổi theo chỉ e sẽ trúng kế.

“Tại sao lại như thế?” A Phù Quân nhìn Đài lão.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, thất bại hôm nay không phải vì Lạc Ca, mà là con tin bất ngờ thoát khỏi tầm kiểm soát mới xảy ra biến cố.

Đài lão khó tin, thì thầm liên miên: “Không thể nào! Rõ ràng ta đã phong ấn ma lực của nó! Không có khả năng!”

“Xì! Xì! Xì! Chút yêu thuật cỏn con mà cũng muốn đối phó ta à!” Liễu Sao đắc ý quay đầu, từ phía xa xa vẫy tay với họ.

Để lại những lời này là vì nàng sợ họ nghi ngờ Kha Na.

Đúng vậy, theo lời Nguyệt chỉ dẫn, Liễu Sao đã nếm trải cách vận dụng sức mạnh thần bí trong cơ thể từ lâu. Tuy hiệu quả không lớn, nhưng nàng phát hiện thứ sức mạnh này dường như có thể giúp nàng phá giải sự kiềm chế. Dù không thể phá phong ấn của Lạc Ca nhưng lại thừa sức phá phong ấn của Đài lão, đáng tiếc là nàng vẫn chưa tìm được cơ hội trốn thoát. Mấy hôm nay bị tra tấn liên tục, nàng cắn răng nhẫn nhịn, không dám để người khác nhận ra dấu vết, cũng chỉ vì chờ đến thời khắc này, thật sự nàng đã thành công!

******

Kế hoạch của Vô Tích Yêu Khuyết thất bại, không bàn tới bên Yêu quân áo trắng và A Phù Quân đang thu binh quay về bàn bạc lại. Ở bên này Lạc Ca dẫn theo Liễu Sao và Lạc Ninh thuận lợi rời khỏi yêu giới đến Tử Tiêu cung ở gần đó. Thì ra Tử Tiêu cung ở gần Nam Minh đạo của yêu giới nhất, sau khi Thương Kính biết được địa điểm đàm phán là ở Nam Minh đạo, bèn ra lệnh tạm thời mở cửa sau của Tử Tiêu cung của tiên giới.

Tô Tín vẫn chờ ở cửa cung, trường bào trắng tím đan xen càng tôn lên vẻ ôn hòa, nhưng khuôn mặt y ngập tràn vẻ căng thẳng, lo lắng.

“Tô sư huynh!” Lạc Ninh gọi y.

“Ninh nhi!” Tô Tín cực kỳ vui mừng, không hề tuân thủ lễ nghi như ngày thường, y bước lên nắm lấy bờ vai nàng: “Muội không bị thương chứ…”


Lạc Ninh ngượng ngừng liếc nhìn ca ca, Lạc Ca không tỏ thái độ mà bay thẳng vào đại điện, Liễu Sao thức thời bèn đi theo sau.

Thương Kính , Ngọc Tức chân quân – chưởng giáo của Tử Tiêu cung, Nguyên Tây Thành – chưởng giáo phái Nam Hoa và Vạn Vô tiên tôn đều ở trong đại điện, thấy ba người bình an quay về, họ đều rất vui mừng. Lạc Ca lệnh cho đệ tử dẫn Liễu Sao về phòng, sau đó mới tỉ mỉ kể lại sự việc với mọi người.

Tử Tiêu cung nằm tại đỉnh Tây Huyền ở tiên giới, hằng năm mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, linh khí dồi dào. Cả trong và ngoài cung đều rất hiếm cây cối, cũng không có nhiều cung điện, trên mặt đất là những tảng đá lớn rất vững chắc, vừa trông thật thoáng đãng và mộc mạc. Vì khí hậu ở Tử Tiêu cung quanh năm rét lạnh ẩm ướt, lão tổ Thường Đạo sáng lập giáo phái đã đặc biệt lấy dương hỏa trong lò luyện đan vạn năm đặt vào lồng đèn để xua tan khí lạnh. Bởi vậy, ở cả ngày lẫn đêm tại Tử Tiêu Cung, trong những tầng mây lạnh sương tối đều lập lòe ánh lửa, mờ ảo như sao sớm, ẩn chứa một vẻ đẹp khác lạ.

Gió tây nhuộm đẫm sắc đêm, trên lan can ngọc phía lầu cao, ngoài hiên trăng nhạt như sương, dưới hiên ánh đèn leo lét.

Đệ tử ở Tử Tiêu cung không thù hận Liễu Sao như đệ tử ở Thanh Hoa cung. Nhưng dù gì nàng có thân phận đặc thù, không một ai chủ động trò chuyện với nàng, Liễu Sao cũng không thèm quan tâm, Lạc Ca bảo nàng tránh mặt thì nàng quay về tránh họ.

Rốt cuộc cũng rời khỏi yêu giới, con đường phía trước mờ mịt mông lung, bóng dáng từng tâm tâm niệm niệm dường như đã nhạt nhòa chỉ trong một đêm. Cuộc giao dịch vận mệnh thật là hoang đường, đến ngày hôm nay, những điều nàng làm đã chứng minh được cái gì đâu? Ừ, ít nhất chứng tỏ nàng không phải là đồ bỏ đi.

Nhớ lại chuyện ban ngày, Liễu Sao ngồi xuống bậc thềm đá lạnh lẽo băng giá.

Bỗng nhiên, dòng khí khắp bốn phía chợt thay đổi.

Vị tiên tử mặc lam bào cầm Xích Tiêu kiếm, giẫm lên lớp sương khói và ánh trăng trên mặt đất. Chủ nhân đã mất, linh khí của Xích Tiêu kiếm đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn là một đoạn sắt tốt mà thôi. Nhưng giờ phút này nó tràn ngập chân khí, sắc đỏ rực rỡ lại xuất hiện, ánh lửa độc đáo chiếu rọi cặp mắt tuyệt đẹp mà lạnh lùng.

Người chưa đến, chiêu thức đã ập tới, phong thái của kiếm tiên chính đại quang minh.

Mất đi người quan trọng nhất, bất chấp tất cả mà muốn trút hết nỗi đau thương, Liễu Sao biết rõ cảm giác này. Nhưng một kiếm này nhiều lắm là khiến nàng mất đi cơ thể, hoặc là bị thương nặng, có lẽ thực tế Trác Thu Huyền càng muốn nàng hồn phi phách tán, vì Thương Ngọc Dung đã chẳng còn sót lại một mảnh hồn phách nào. Nhưng rốt cuộc Trác Thu Huyền vẫn là đệ tử Tiên môn, cho dù bị thù hận che mờ mắt nhưng vẫn không hề vi phạm bản tính tiên nhân.

Đối diện với sát chiêu, lòng Liễu Sao không hề oán hận, có lẽ bầu không khí quá lạnh lẽo quá đẹp đẽ, cũng có lẽ vì… thật lòng áy náy. Liễu Sao nhếch nhếch khóe môi, nàng muốn học ai đó nở một nụ cười… đối diện với sự khổ sở của người khác, sao người đó lại có thể giữ được nụ cười mê hoặc lòng người, không chút vướng bận vậy?

Nhưng, cuối cùng Liễu Sao vẫn xoay người tránh đi.

Trác Thu Huyền đánh không trúng, lập tức vung kiếm chém xuống, nàng đã đạt được tu vi của chân quân, xuống tay không hề nể tình. Liễu Sao không có ý đánh trả nên càng rơi vào thế yếu.

Trác Thu Huyền rút Thu Ý phiến ra, rốt cuộc Liễu Sao cũng mở miệng giải thích: “Không phải ta….”

“Là ngươi hại y.” Trác Thu Huyền lạnh lùng thốt: “Từ lâu ta đã bảo y cùng ta rời khỏi Tiên môn vân du lục giới, chuyên tâm cầu đạo, không màng đến thế sự nữa. Nhưng y không chịu!”

Vì sao y muốn ở lại? Liễu Sao bỗng nhớ tới một câu

“Có một số chuyện phải có người làm, tiểu Liễu Sao nhi à.”

Không phải vì y cầu mà không được, cũng không phải vì nàng quá tuyệt tình, mà chỉ vì hai người chọn hai con đường trái ngược nhau. Y có thể vì nàng mà biến thành “quý phi” nhưng lại không thể đồng ý yêu cầu cùng rời đi với nàng.

Nét mặt Trác Thu Huyền không chút biểu cảm: “Tất cả là vì Lạc Ca! Vì cái thứ gọi là chúng sinh! Lục giới thái bình, nhân gian yên ổn là gì chứ! Y không thích ta thì thôi đi, nhưng nếu trong lòng y có ta, vì sao lại không chọn ta? Bảo vệ chúng sinh thì có kết quả gì tốt? Lục giới có liên quan gì đến chúng ta! Nhân gian có quan hệ gì với chúng ta!”

Mỗi lần như thế y đều cười xòa giải thích, rồi lại để nàng bỏ đi một mình.

Y bảo chờ đến ngày lục giới thái bình sẽ cùng nàng rời khỏi Tiên môn, nhưng đến bao giờ lục giới mới thái bình đây? Nhân gian có khi nào thái bình chứ?

Hóa ra Trác Thu Huyền không chỉ hận nàng, mà càng oán giận Thương Ngọc Dung. Liễu Sao bất đắc dĩ vung chưởng đánh văng chiếc quạt Thu Ý, nàng đột nhiên phát hiện có điều gì bất ổn… sóng khí bốn phía cuồn cuộn trào dâng, đó là sát khí đang tụ lại ào ào ập tới.

Sát khí quấn quanh cơ thể, đôi mắt tiên tử đỏ rực mà hoàn toàn không hề biết đến: “Ta đã sớm biết y sẽ bị các người hại chết!”

Nỗi oán hận sinh ra tâm ma, nếu Trác Thu Huyền cứ tiếp tục như thế, ma thần sẽ cảm ứng được… Không thể để nàng nhập ma được! Liễu Sao biết rõ sự nguy hiểm của ma đạo, nàng kinh hoàng gọi Trác Thu Huyền: “Trác sư tỷ! Tỷ tỉnh lại đi! Trác sư tỷ!”

Giờ phút này Trác Thu Huyền đã bị lửa hận mê hoặc tâm trí hoàn toàn không nghe thấy lời nàng nói.

Liễu Sao thấy sát khí quanh Trác Thu Huyền ngày càng nặng, thật không thể nghĩ ra biện pháp tốt, nàng biết vào thời điểm này chỉ còn cách để nàng trút hết mới có thể làm suy giảm oán hận trong lòng. Liễu Sao rất bất đắc dĩ, đành phải cố gắng tránh đi nơi yếu hại, định cố chịu một kiếm của Trác Thu Huyền.

Vào lúc mấu chốt, một mảnh mặc ngọc như ý lướt ngang bầu trời, mang theo sức mạnh ngang ngửa đập nát luồng kiếm khí giăng trời.

“Thu Huyền.” Thương Kính cất giọng: “Ngọc Dung có kết cục này là vì nó lùi lại kiếp số tấn chức, con đã tu hành đến bậc này vốn nên nhìn thấu sinh tử…”

Trác Thu Huyền ngắt lời: “Con vẫn không thể nhìn thấu! Huynh ấy là người chính trực, không hề làm chuyện ác gì, còn có công cứu giúp chúng sinh, nhưng tại sao lại… Nếu đây mà là tiên đạo thì là trời không có mắt!”

“Con đã sa vào chấp niệm!” Thương Kính biến sắc lớn tiếng cảnh cáo: “Sắp tới thời điểm tấn chức, con không thể nảy sinh tâm ma.”

“Cho dù là vì lùi lại tấn chức, thì con cũng muốn giết ả!” Trường kiếm run run, Trác Thu Huyền nhẹ giọng: “Thương bá phụ, con không buông xuống được.”

Là vì tiếc nuối, nàng chưa từng nói một lời mềm mỏng dịu dàng nào với y, chưa kịp đối xử với y tốt hơn một chút. Nàng chỉ có thể làm được mỗi việc này, chỉ vì việc nàng có thể làm cho y còn có mỗi chuyện này.

Liễu Sao lặng lẽ lùi ra sau.

Thương Kính nhắm mắt thở dài, so với sự ôn hòa và uy nghiêm lúc nãy, giọng nói của ông lại thoáng hiện ra sự già nua và bất đắc dĩ, vị tiên tôn xem thường sinh tử cũng vẫn biết nỗi đau thương khi mất đi con trẻ ư? Tiên đạo vô tình thật sao?

“Nếu giết nhầm con bé thì chỉ tạo thêm nghiệp chướng, Ngọc Dung không mong con như thế.”

“Là Lạc Ca nói?”

“Thu Huyền.” Thương Kính cất lời thấm thía: “Con không tin Lạc Ca, chẳng lẽ cả Ngọc Dung con cũng không tin sao? Ngọc Dung dễ bị người ta lừa đến vậy ư?”

“Con…” Một lời thức tỉnh người trong mơ, nhiều ngày bị thù hận che mờ mắt rốt cuộc nàng cũng phục hồi sự tỉnh táo. Trong mắt người ngoài, Thương Ngọc Dung nổi tiếng là người có tính tình tốt, nhưng từ xưa đến nay y chưa bao giờ hời hợt, khinh suất, nếu không sao y có thể trở thành bằng hữu của Lạc Ca? Nàng là người hiểu y nhất.

Trác Thu Huyền thu lại quạt xếp, không nói một lời, xoay người theo Xích Tiêu kiếm hóa thành luồng sáng biến mất trong màn sương khói.

Liễu Sao rũ mắt xuống, tư thế cứng đờ.

Vị tiên minh thủ tọa cơ trí ảm đạm nhìn nàng một lúc lâu, không hề nói một câu rồi chậm chạp bước đi.

******

Dây đàn râu cá voi lấp lóe đốm lửa, tiếng đàn thê lương kỳ ảo vang lên từng tiếng từng tiếng như vén màn sương đêm. Bên ngoài lan can mây khói lững lờ, ánh trăng vờn quanh sương khói lạnh lẽo, hoang vắng.

Trong bóng tối, tiên nhân áo trắng khoanh tay đứng đó.

Hắn đã đoán trước Trác Thu Huyền sẽ ra tay, nên mới dẫn Thương Kính tới? “Ta sẽ bảo vệ muội an toàn.” một lời hứa hẹn rốt cuộc đã được thực hiện cũng giữ lại tia hy vọng cuối cùng của cô gái.

Liễu Sao chuyên tâm đàn Lục thức khúc như bày tỏ lòng thành muốn báo đáp.

Tiếng đàn văng vẳng, dây đàn vận mệnh vô tình liên kết tiên nhân và ma nữ, khoảng cách diệu kỳ, trắng và đen xen lẫn vào nhau tựa như ánh trăng vụn rải rác trên màn sương mênh mông giăng trên mặt đất.

“Tốt lắm.” Khi âm thanh cuối cùng biến mất, hắn mới bước ra khỏi bóng tối.

Hết chương 38


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận