Bôn Nguyệt

Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương

Sức mạnh của nước, sức mạnh của biển do yêu vương Ký Thủy đích thân điều khiển, uy lực kinh người.

Nước ập đến mạnh mẽ từ bốn phía, dù sao tu vi của Thực Tâm ma cũng không thấp, phát hiện bị khống chế lập tức tỉnh táo lại, gầm lên giận dữ, sức mạnh tiên ma cuốn về phía A Phù Quân.

Ảo ảnh biến mất dưới đòn tấn công. Chớp mắt, A Phù Quân đã xuất hiện bên cạnh Lạc Ninh. Một tay kết yêu ấn ngưng tụ nước, đồng thời ôm Lạc Ninh lui về phía sau mấy bước, trong nước Ký Thủy tộc có ưu thế vượt trội không ai có thể bì kịp, đòn tấn công sắc bén của Thực Tâm ma bị hóa giải.

Thấy Lạc Ninh thoát hiểm, Liễu Sao thở phào nhẹ nhõm, tấn công liên tiếp.

A Phù Quân đương nhiên rất mạnh nhưng hôm nay sức mạnh của Thực Tâm ma thua xa lúc ở Âm Dương mê quật, chứng tỏ y bị thương rất nặng.

Giết y!

Đôi mắt hạnh toát lên nỗi oán hận, ma tính bị thôi thúc, Liễu Sao xuất thân Võ đạo, giỏi nhất là biết nắm bắt thời cơ, chẳng chút nghĩ ngợi liền tập trung toàn bộ ma lực vào hai tay, đẩy mạnh tới.

Một chiêu đơn giản, uy lực nuốt cả bầu trời.

Trên đôi mày liễu ánh lên hoa văn như sóng nước màu máu, giống như mang theo sinh mệnh, vô cùng kỳ lạ. Ma tướng chợt xuất hiện, công lực tăng lên, phát huy uy lực lớn nhất, đáy biển bất chợt cuồn cuộn lốc xoáy, ngay cả mặt biển phẳng lặng cũng bị ảnh hưởng, sóng đánh mãnh liệt.

Thực Tâm ma chưa hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của A Phù Quân, lại phải đối mặt với sát chiêu mạnh mẽ như vậy, sắp trở tay không kịp.

Ai ngờ lúc này, A Phù Quân đột nhiên thu hồi yêu thuật.

Thoát khỏi trói buộc, Thực Tâm ma dứt ra khỏi A Phù Quân, phóng tới trước mặt Liễu Sao.

“Sư tỷ cẩn thận!” Lạc Ninh cuống quýt nhắc nhở.

Bất chợt rơi vào tình huống này, suýt chút nữa Liễu Sao bị y bắt được, mồ hôi ứa ra lạnh toát, tay chân luống cuống vừa đối phó vừa tránh né, lớn tiếng mắng A Phù Quân: “Khốn kiếp! Ngươi làm gì vậy!”

A Phù Quân thu yêu tướng, biến lại thành bộ dạng tóc đen áo trắng, chỉ khoanh tay đứng nhìn.

“Ký Thủy yêu, như thế mới thức thời!’ Thực Tâm ma cười khàn khàn.

“Việc của tiên ma, vốn không liên quan đến Yêu Khuyết.”

“Phá hỏng chuyện của ta ở mê quật, ngươi cho rằng ta có thể quên sao?”

A Phù Quân không bận tâm đến vết thương đang đổ máu thản nhiên nói: “Chiến tranh chưa chấm dứt, chủ quân nhà ta có điều kiêng kị. Nhưng ngươi bị thương phải giấu mình ở Tiên môn, cũng cần thời gian, mà sức mạnh của Yêu Khuyết không phải ai cũng có thể lay động.”

Thực Tâm ma hừ một tiếng, không nói tiếp.

Tình thế thay đổi đột ngột, Liễu Sao nén giận, đành phải dốc toàn lực đối phó.

Nàng đấu đơn độc với Thực Tâm ma, vô cùng nguy hiểm, Lạc Ninh nhìn thấy mà mặt mày trắng bệch: “Y chính là Thực Tâm ma.”

A Phù Quân khẽ gật đầu.

Lạc Ninh hít một hơi, nhìn chằm chằm Thực Tâm ma hỏi: “Ngươi thật sự không giúp đỡ sao?”

A Phù Quân nói: “Dù có ta, cũng thất bại.”

“Ta hiểu rồi,” Lạc Ninh nhìn cánh tay bị thương của y, “Cảm ơn ngươi đã cứu ta, xin ngươi đưa ta trở về.”

Pháp lực của nàng yếu ớt, ở lại đây nhất định sẽ liên lụy đến Liễu Sao, quyết định này có vẻ rất tàn nhẫn nhưng thật ra cực kỳ sáng suốt.

A Phù Quân “Ừ” một tiếng nhưng không đi ngay.

Y đã xác định rõ lập trường, nhất định sẽ không nhúng tay vào, rốt cuộc Lạc Ninh cũng là người cực kỳ thông minh, lập tức nhìn Liễu Sao kêu lớn: “Liễu sư tỷ, Thanh Hoa cung cách đây không xa!”

Chưa dứt lời, A Phù Quân đã đưa nàng lên mặt biển.

Liễu Sao đang bị đánh phải lùi lại liên tiếp, mấy lần gặp nguy, đột nhiên nghe một câu như thế, trong lòng bừng sáng — Đúng rồi, còn Tiên môn nữa! Bản thân nàng là đối tượng đuổi giết của Tiên môn, Thực Tâm ma càng e ngại Tiên môn.

Biến động khác thường trên biển, tất nhiên sẽ dẫn đệ tử tuần tra của Thanh Hoa đến.

Hạ quyết tâm, Liễu Sao vừa chiến đấu vừa lui về mặt biển.

Thực Tâm ma nhận ra dụng ý của nàng, ra tay ngày càng tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy đều có ý ngăn cản, cố gắng tốc chiến tốc thắng. Y bị thương nặng, công lực không bằng trước, Liễu Sao hoàn toàn khác xưa, có thể gắng gượng chống chọi, nhưng muốn trồi lên mặt biển thì cực kỳ khó khăn.

Bỗng nhiên, một bóng dáng màu đỏ lặng lẽ ẩn hiện.

Cảm nhận được nguy hiểm, Liễu Sao nghiêng đầu, ngay sau đó cảm thấy lạnh sau gáy, lọn tóc bị cắt đứt trôi theo nước biển.

Thi ma Thạch Lan!

Khó trách A Phù Quân đang chiếm ưu thế lại rút lui, chắc đã phát hiện nàng ta đến đây.

Mái tóc dài xõa ra che khuất gương mặt, Thạch Lan không lên tiếng, chỉ một lòng tấn công. Liễu Sao đối phó với Thực Tâm ma đã vô cùng khó khăn, giờ lại thêm Thạch Lan, càng nguy hiểm hơn.

Thấy không thể lui, ma tính của Liễu Sao nổi lên: “Đến đây!”

Trong tiếng quát, chiêu thứ ba “Ma diễm trảm” tung ra, ma khí tối đen nuốt cả mặt trời!

Nước biển bị tách ra, hình thành một vùng không có nước rộng hơn mười trượng, ngọn lửa xanh lam hừng hực thiêu đốt, bọc lấy ánh sáng đỏ rực ở giữa, vô cùng mạnh mẽ, lạnh lẽo.

Móng tay sắc nhọn lướt qua cánh tay trái của nàng.

Cuối cùng vẫn không đủ.

Đau nhức như bị kim châm, Liễu Sao lật cánh tay bị thương lại, mặc kệ cánh tay đang bị Thực Tâm ma tóm chặt, đồng thời vung tay phải đánh hết sức về ngực y.


Không thể ngờ nàng lại liều mạng như vậy, Thực Tâm ma trúng đòn này, rên lên.

Liễu sao chưa cùng đường, Thạch Lan đã tới phía sau.

Ngay lúc nguy cấp, vòng gỗ trên cổ tay đột nhiên bay ra kêu lên không ngừng, đụng phải tảng đá ngầm bên cạnh, phát ra tiếng trong veo, giống như thanh âm cõi Phật xua tan ma khí, trong khoảnh khắc xuyên thẳng vào tâm trí của cô gái.

Xích huyền cầm! Liễu Sao bừng tỉnh.

Gì chứ! Nàng không thể chết ở đây.

Nhận ra bản thân bị ma tính ảnh hưởng, Liễu Sao vội vàng khống chế cảm xúc, quay lại ôm lấy Xích huyền cầm. Nhưng Thực Tâm ma vốn không cho nàng nghỉ ngơi, Liễu Sao không thể thoát thân, đành phải tạo ra một quả cầu nước nhỏ bao lấy Xích huyền cầm, để cho nó nổi trong nước.

Thạch Lan đột nhiên ngừng tay, nàng ta nhìn chằm chằm Xích Huyền cầm đến ngây người.

“Dây bằng râu cá voi… Là dây bằng râu cá voi, tìm được rồi…” Giọng nói thì thào.

Nàng ta nhận ra cây đàn này! Liễu Sao vui mừng lại càng thêm nghi ngờ, quả nhiên nàng ta là tiên nhập ma, nhưng vẫn giữ lại chút tiên tính, nàng ta và Lạc Ca rốt cuộc có quan hệ gì?

“Còn không ra tay!” Thực Tâm ma quát khẽ.

Toàn thân Thạch Lan cứng đờ, đánh về phía Liễu Sao.

Lúc này, Liễu Sao cũng thông minh, vẫy tay về phía Xích huyền cầm. Ma lực lướt qua đàn, những đốm lửa thoát ra từ dây đàn, phát ra tiếng lạnh lùng nhẹ nhàng trong nước.

Quả nhiên, nghe thấy tiếng đàn Thạch Lan ngừng lại, đôi mắt đỏ chớp mở không ngừng, giống như đang giãy dụa.

Có tác dụng! Liễu Sao lướt trên dây đàn nhiều hơn.

Tiếng đàn càng vang, hành động của Thạch Lan càng mâu thuẫn, cuối cùng rơi vào trạng thái điên loạn, kêu lên đầy đau đớn. Hai tay ôm đầu, lập tức bỏ mặc hai người lao ra mặt biển.

“Coi như ngươi may mắn!” Thực Tâm ma không cam chịu, bắt buộc thu lại đòn tấn công rồi biến mất.

Cuối cùng cũng có thể thả lỏng tinh thần, cả người như không còn sức lực, Liễu Sao không bận tâm đến cánh tay bị thương, nhào qua ôm chặt lấy Xích huyền cầm, một lúc sau, nước mắt rơi xuống.

“Thương Kính sắp đến rồi!” Phía sau vang lên giọng A Phù Quân.

Xem ra y đã đưa Lạc Ninh về thuận lợi, biển động nhất định động chạm đến Thanh Hoa cung, thảo nào Thực Tâm ma phải chạy trốn.

Liễu Sao nhanh chóng lau nước mắt, xoay người hỏi: “Lạc Ninh…”

“Thực Tâm ma phải che giấu tung tích, con bé ở lại Tiên môn sẽ an toàn,” A Phù Quân nói, “Không ai có thể làm chứng cho ngươi.”

Liễu Sao cũng nghĩ tới kết quả này.

Lạc Ninh tận mắt nhìn thấy Thực Tâm ma cũng không thể làm chứng, nàng không có uy tín như Lạc Ca, đám người Thương Kính nhất định sẽ cho rằng Liễu Sao tự đặt bẫy lừa gạt nàng, đây cũng là nguyên nhân khiến Thực Tâm ma chẳng sợ hãi gì.

Liễu Sao không dám dừng lại, vội vàng cất Xích huyền cầm đi theo A Phù Quân. Đệ tử Thanh Hoa hành động rất nhanh, bao vây tứ phía nhưng A Phù Quân vẫn ung dung rút theo kẽ hở ra ngoài. Không động tĩnh gì trong nước có thể qua mắt được Ký Thủy tộc, Liễu Sao theo y coi như sáng suốt.

Đoán trước không nắm được phần thắng nên rút khỏi trận chiến, Liễu Sao đã quen với tác phong làm việc của vị yêu vương này, nhưng y mạo hiểm cứu Lạc Ninh, vẫn khiến Liễu Sao bất ngờ: “Chuyện đó…”

A Phù Quân thản nhiên nói: “Coi như trả nợ ân tình cho Lạc Ca.”

Liễu Sao hiểu ý.

Lúc trước, Lạc Ca cắt đứt thủy mạch của y, nàng từng có ý định giết y, may mắn là Lạc Ca ngăn cản, suy nghĩ từ bi của tiên giả lại cứu muội muội một mạng.

Trước đó, y không công khai chuyện của Lạc Ca, chẳng lẽ là bởi vì Lạc Ninh ở Thanh Hoa cung? Tiên môn không tin tưởng nàng, Thực Tâm ma sẽ không dễ dàng ra tay, Lạc Ninh sẽ an toàn.

Xuất hiện suy nghĩ kỳ lạ này trong đầu, Liễu Sao lập tức bĩu môi. Nếu nói A Phù Quân vì một chút ân tình liền tận tâm bảo vệ Lạc Ninh thì đánh chết Liễu Sao cũng không tin. Lạc Ninh khiến cho nhiều người yêu mến, nhưng A Phù Quân không phải đệ tử Tiên môn, yêu vương này thật sự lạnh lùng tàn nhẫn, có lẽ là áo trắng đồng ý giúp nàng, y vì lời dặn dò của áo trắng nên mới tiện tay trả nợ ân tình cho Lạc Ca.

Liễu Sao vẫn còn suy nghĩ miên man, A Phù Quân đã bỏ đi từ lúc nào.

Bản chép tay đã biến mất, chuyện ma tính hoàn toàn mất phương hướng. Liễu Sao thật sự không muốn trở về đối diện với cục diện hiện tại của ma cung, nhưng không trở về ma cung thì biết đi đâu? Mãi suy nghĩ lung tung, đến khi cánh tay đau đớn không chịu nổi, Liễu Sao mới cúi đầu nhìn, thấy máu tuôn ra không ngừng từ cánh tay, nhưng vì sức mạnh thần bí trong cơ thể, ma cốt bắt đầu khép lại.

Tóm lại vẫn phải quay về, sau khi Thực Tâm ma hoàn toàn bình phục càng thêm đáng sợ, sức của một người nhất định không thể đối phó. Còn thi ma Thạch Lan, thân thế nàng ta vẫn là một câu đố, nàng ta có quan hệ gì với Lạc Ca? Còn quan hệ như thế nào với Thực Tâm ma?

Liễu Sao trồi lên mặt biển, vừa mở mắt đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho nổi giận đùng đùng.

Bên bờ biển, hai tên ma tướng đang hút linh khí của một đệ tử Tiên môn.

******

Ma cung Hư Thiên, kết giới của Mặc Lan điện bị đánh tan, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng hét giận dữ của hai người phụ nữ truyền ra. Vị Húc nằm nghiêng trên chiếc giường ngọc màu đen, nhìn máu tươi chảy xuống từ cổ tay hai người kia, nụ cười bên môi người thiếu niên chứa đầy sự vui thích lẫn tàn nhẫn.

Thì ra, y đồng ý thả người trước mặt nàng, chỉ là bằng mặt không bằng lòng.

“Vị Húc!” Liễu Sao chưa kịp thu ma tướng, đang tức giận vì chuyện hai tên kia, gặp phải cảnh tượng này, lòng bàn tay chợt phát ra lửa.

Nàng đột nhiên xông tới, Vị Húc né không kịp đành phải đón lấy, chiếc giường ngọc vỡ nát.

Ngọn lửa này chứa toàn bộ uy lực, Liễu Sao quyết tâm muốn trừng phạt y, nghiến răng: “Nói ngươi thả người, ngươi có nghe không?”

Nốt ruồi son dưới mi mắt xinh đẹp như hoa đào, gương mặt thiếu niên trầm xuống, đứng lên từ bụi đất, khuôn mặt ẩn hiện tơ máu.

Thấy y muốn ra tay, Liễu Sao không hề sợ hãi: “Ngươi dám không phục?”

“Thánh tôn, khoan đã!” Sau lưng vang lên giọng lạnh lùng, sắc bén.

Lư Sênh đến đúng lúc, đưa tay ngăn Vị Húc lại: “Dám to gan mạo phạm thánh tôn, hộ pháp muốn phản bội ma cung?”

Quan hệ của y và Vị Húc rất tốt, thấy y đến cũng ngừng tay, lấy lại bộ dạng thờ ơ: “Không dám, ta nguyện một lòng trung thành, làm sao để thánh tôn tha thứ?”

Liễu Sao chỉ hai phụ nữ quát lớn: “Ta nói ngươi thả bọn họ!”


Vị Húc nói: “Không thả.”

Liễu Sao sửng sốt, sau đó giận dữ: “Ngươi nói gì!”

Vị Húc cũng không nhân nhượng, ý cười nơi khóe mắt vừa ma mị lại lạnh lẽo: “Ta nói, không thể.”

Lư Sênh nhíu mày: “Ngươi…”

“Ngươi không cần nói nữa, coi như lần cuối cùng ta hết lòng trung thành vì ma cung mà thôi,” Vị Húc ngắt lời y, “Đây là thánh tôn muốn biến ma cung thành Tiên môn phải không, không thể thả người, muốn ta thả họ thì giết ta trước.”

“Ngươi nghĩ rằng ta không dám đánh ngươi?” Liễu Sao bước lên.

Lần này, Vị Húc không hề chống cự, nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt hơi châm biếm.

Lư Sênh không hề ngăn cản.

Đưa tay lên giữa không trung, rốt cuộc vẫn chần chờ đối với vị hộ pháp ma cung tiếng ác lẫy lừng này.

Máu không ngừng chảy ra từ cổ tay, hai người phụ nữ kia giãy dụa lăn bến bên chân nàng, ngước gương mặt đầy vết sẹo, ánh mắt vừa cầu xin vừa ngoan độc trừng Vị Húc.

Ánh mắt kiểu này bắt gặp rất nhiều ở Võ đạo, Liễu Sao cúi đầu nhìn một lúc, đột nhiên rút tay về, quay sang nói với Lư Sênh: “Ta nói lại lần nữa, ra lệnh cho bọn họ ngừng tu luyện, không được phép ra ngoài hại người, vừa rồi có hai kẻ nghe lệnh nhưng không tuân lời, xử tử đi!”

Lư Sênh hơi cúi đầu: “Rõ”

Không để ý đên tiếng kêu tuyệt vọng phẫn nộ của hai người phụ nữ kia, Liễu Sao xoay người bỏ đi.

Vị Húc bất ngờ nhìn theo bóng dáng nàng, một lúc sau mới nói: “Cứ thẳng tay xử tử như vậy, sớm muộn gì ma cung cũng không còn ai, con bé cũng tự tìm đường chết.”

Lư Sênh nói: “Ta tuyệt đối không để ma cung bị hủy trong tay nó.”

******

Mưa gió Hư Thiên, mưa rền gió dữ, sấm chớp cắt ngang bầu trời đêm.

Vết thương dưới ống tay chưa lành, xương cốt lộ ra ngoài, Liễu Sao đau đến rớt nước mắt nhưng sắc mặt không đổi bước về phía trước.

Ngoài biển mây kết giới, bóng áo choàng đứng yên bất động trong gió lộng, toàn thân bị gió mưa bao phủ, dáng người thon dài tự nhiên cao lớn hơn rất nhiều.

Liễu Sao ngẩng đầu đi ngang qua hắn, bước vào kết giới thanh tĩnh, nhìn biển mây trắng toát mới cảm thấy yên lòng hơn nhiều.

Trong giây lát, một bóng đen xuất hiện ngay trước mắt.

Liễu Sao nói trước: “Ta biết ngươi muốn nói gì.”

“Ngươi coi thường ma tính.”

“Ta không có, ma tính mạnh mẽ trở lại, không phải là lý do hại người.”

“Cá lớn nuốt cá bé vốn là quy luật của trời đất, con người đương nhiên cũng lặp lại quy luật này, vốn đều như nhau, có điều bọn họ là tộc loài yếu ớt hơn thôi. Ngươi ở Võ đạo nhiều năm, hẳn là hiểu được đạo lý này.

Liễu Sao lắc đầu.

Cho tới bây giờ chưa từng là kẻ yếu, làm sao biết được nỗi bi ai của những kẻ thân phận thấp kém? Nỗi bi ai khi vận mệnh bị người khác nắm giữ toàn bộ.

“Ta bị bắt buộc phải giết người, nhưng ta không hề cảm thấy như vậy là đúng.”

“Người giết người vì sinh tồn, bọn họ hại người cũng vị sinh tồn, ngươi trách phạt bọn họ nặng nề như vậy chẳng lẽ là đúng?”

Trách phạt bọn họ là sai.

Không trách phạt bọn họ, cũng là sai.

Trái phải gì cũng đều sai… Liễu Sao cúi đầu nhìn vòng gỗ ở cổ tay.

Tiên giả trong trí nhớ rốt cuộc là xuất sắc đến mức đến thế vậy, nàng không thông minh như hắn. Không thể đẹp cả đôi đường, nếu buộc phải ra quyết định, vậy thì cứ để nàng gánh vác hậu quả sai lầm đi.

Cứu loại người không đáng cứu, có lẽ là quá lương thiện, nhưng ít ra cũng là lương thiện.

“Ta muốn ngăn cản bọn họ hại người.”

“Cho dù vì vậy mà Ma tộc bị hủy diệt.”

Ma tộc sẽ không bị hủy diệt, nàng sẽ tìm được biện pháp xóa bỏ ma tính. Liễu Sao vốn tràn ngập tin tưởng với kế hoạch này, nào ngờ cuốn sổ tay lại xảy ra chuyện, chợt có chút nôn nóng, liếc hắn một cái xoay mặt đi: “Vậy thì sao! Ngươi coi như ta làm sai đi!”

Im lặng.

“Ngươi đúng rồi.” Nguyệt vươn bàn tay đeo nhẫn, nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

Liễu Sao bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, rời khỏi bàn tay kia, ôm cánh tay bị thương nằm lên giường mây.

Không biết qua bao lâu, Hư Thiên ngừng mưa gió, ánh trăng mỏng manh treo trên biển mây, nhìn không chân thật, thực tế nơi này vốn là ảo cảnh.

Vừa tỉnh lại, Liễu Sao mở to mắt, cảm thấy cánh tay không còn quá đau nữa.

Người trước giường chưa bỏ đi, hắn vẫn đứng trước mặt nàng, giống hệt tên nô bộc trung thành năm đó, bảo vệ “công chúa” của hắn.

Vành nón kéo đến chóp mũi, ánh mắt kia rốt cuộc có nhìn nàng hay không?


Chưa bao giờ là công chúa, Liễu Sao bừng tỉnh từ trong ngơ ngác, khẽ hừ: “Hay cho cái kẻ đứng kia, giả ma giả quỷ hù người khác!”

Khóe miệng hắn cong lên: “Ngươi ghét ta như vậy, chắc là ta phải biến mất thôi!”

Liễu Sao chịu không được lại nói: “Ta không nói gì cả, tự ngươi muốn đi thôi!”

“Có đâu.” Hắn không hề nhúc nhích.

Ma cung rộng lớn như vậy, có người bên cạnh cũng không quá cô đơn. Liễu Sao nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu một lúc, đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết chuyện Nguyệt thần ngày xưa không?”

“Ta không biết.”

“Hừ!”

“Được rồi, thật ra ta có biết một chút.”

Liễu Sao cười lén: “Ngươi từng nói, Nguyệt thần và Nhật thần cùng cai quản thần giới, bọn họ ai lợi hại hơn?”

“Về pháp lực, rất khó nói,” Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói, “Thần giới nằm độc lập ngoài ngũ giới. Thời cổ xưa, linh khí thiên địa vốn rất loãng, bởi vậy chư thần chọn ra hai người có tu vi cao nhất đi lấy tinh hoa của mặt trời và mặt trăng. Nếu hoàn thành giao ước, họ chính là người được trời trăng lựa chọn thành Nhật thần và Nguyệt thần. Các thế hệ Nhật thần có khả năng dẫn Thái Dương khí và thanh khí của trời đất, Nguyệt thần có thể chuyển hóa Thái Âm khí và trọc khí. Quá trình tu hành ngày càng cần nhiều thanh khí, trọc khí chính là khí thải, bởi vậy chư thần tôn Nhật thần làm Thần hoàng.

Thì ra Nguyệt thần xuất hiện như vậy, Liễu Sao ngạc nhiên: “Tất cả mọi người đều nói linh khí của thần giới cực kỳ dồi dào, trong đó có rất nhiều linh thảo bảo bối, những người tu đạo đều muốn đến đó.”

“Ừm,” Nguyệt đáp, “Chuyển hóa linh khí từ Nguyệt thần và Nhật thần, ngoại giới quả thật tinh ranh hơn nhiều.”

Từ khi vào ma giới đến nay thực sự quá áp lực, khó khăn lắm mới được nghe chuyện xưa, Liễu Sao cảm thấy rất hứng thú: “Ngươi nói thêm nữa đi.”

“Ta không biết…” Bị nàng trừng, Nguyệt ho khẽ rồi hỏi, “Ta chỉ biết một chút thôi, ngươi muốn nghe chuyện gì?”

Liễu Sao nghĩ ngợi: “Chuyện của Nguyệt thần thứ chín.”

“Chuyện của hắn rất dài,” Nguyệt dừng lại, “Không có gì hay để nghe.”

Liễu Sao ‘Ồ’ một tiếng: “Ngươi vốn không biết thì có.”

“Ôi da, bị ngươi nhìn ra rồi.” Hắn cười thừa nhận.

Liễu Sao cũng không buộc hắn phải kể chuyện khác, yên tĩnh trở lại.

Biển mây bập bềnh nhấp nhô, tràn qua chiếc giường, như phủ cho nàng một lớp vải bông dày trắng tinh.

Nguyệt đột nhiên hỏi: “Liễu Sao nhi, ngươi còn muốn gì nữa không?”

Những lời này rất quen thuộc, Liễu Sao lại ngồi xuống, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi lại muốn gì!”

“Đây không phải giao dịch, là sự bồi thường của ta,” hắn ngừng lại, “Trong phạm vi khả năng của ta.”

Liễu Sao nhìn hắn một lúc, hất hàm khiêu khích: “Vậy ngươi thích ta đi, chỉ cần ngươi thích ta, chuyện gì ta cũng đồng ý với ngươi.”

Chỉ cần ngươi yêu ta, ta sẽ cho ngươi tất cả.

Nguyệt cũng không từ chối, hơi cúi người, đôi môi mỏng cong lên, rõ ràng là trêu chọc: “Ây da, ta vẫn luôn thích ngươi mà.”

Liễu Sao lập tức coi như không, hừ một tiếng: “Giả mù sa mưa, đừng nghĩ ta sẽ giúp ngươi!”

Nguyệt đề nghị: “Đổi yêu cầu khác đi.”

Thật ra, dù hắn trả lời như thế nào, Liễu Sao cũng đã quyết định giúp hắn, nếu không sẽ chẳng buồn rầu vì chuyện sổ tay ghi chép bị mất. Nhưng bây giờ ngay cả diễn trò dối gạt hắn cũng không làm, Liễu Sao vẫn hơi bực mình, không thèm để ý đến hắn.

******

Chuyện của Lạc Ca kết thúc, công đức cả đời mặc người bình phẩm, bao nhiêu đau buồn chỉ lắng lại trong lòng mọi người. Thương Kính trở về, ổn định thế cục. Nguyên Tây Thành đưa Vũ Tinh Hồ, Lạc Ninh và mọi người về núi Nam Hoa. Y dự định sẽ tuần tra cửa khẩu nhân gian nên không đi đường trên tiên giới, cùng đồng hành một đoạn với Chúc Xung của Phù Sinh phái.

Trong tiên dịch, Vũ Tinh Hồ bước vào hành lễ: “Lão Tiên tôn.”

Vạn Vô tiên tôn dường như đang suy nghĩ, nghe vậy liền hiền hòa vẫy y: “Mấy năm nay, con ở bên ngoài một mình cũng vất vả, ngồi xuống nói chuyện đi.”

Vũ Tinh Hồ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ông, mỉm cười: “Mấy năm nay con ở bên ngoài rất tự do, trở về gặp lão tiên tôn và chưởng giáo sư bá khỏe mạnh lại càng yên tâm.”

Vạn Vô tiên tôn ‘ừ’ một tiếng, chợt hỏi: “Tinh Hồ à, nửa năm trước, con thật sự không gặp Tiểu Ca sao?”

“Lúc đó con ở Đại Hoang, thật sự không gặp Lạc sư đệ,” Vũ Tinh Hồ nói tới đây đột nhiên nhíu mày, “Nhưng… Dường như con có cảm giác…”

“Vũ sư huynh ở đây sao?” Một giọng nói cắt lời y.

Hai người cùng xoay mặt nhìn ra cửa, thấy Chúc Xung và Tạ Lệnh Tề bước vào, Chúc Xung chắp tay hành lễ với Vạn Vô tiên tôn, ông vội mời y ngồi.

Tạ Lệnh Tề nhìn Vũ Tinh Hồ nói: “Không phải sư huynh muốn ra ngoài xem xét tuyến phòng thủ thành với chưởng giáo ư. Chưởng giáo sư thúc đã ở ngoài sảnh, đệ tìm huynh khắp nơi mà không thấy, thì ra là ở chỗ sư tổ.”

Vạn Vô tiên tôn nghe vậy vội nói: “Chính sự quan trọng hơn, con mau đi đi.”

Vũ Tinh Hồ vâng dạ, đứng lên bước đi.

Chúc Xung gọi y: “Ngày mai, ta phải về Phù Sinh phái, ông bạn già, lần này huynh nhất định phải qua chỗ ta đấy.”

Hai người vốn là bạn cũ, Vũ Tinh Hồ đáp lại: “Tử Trúc phong có nhiều chuyện phải giải quyết, qua thời điểm này ta sẽ qua chỗ huynh sau nhé.”

Chúc Xung không vui hừ một tiếng, lại nghĩ đến chuyện của Lạc Ca, nhất mạch Tử Trúc phong cần y giữ vững đại cục nên không nói gì nữa.

Vũ Tinh Hồ cáo lui ra khỏi cửa, thấy Lạc Ninh ngồi một mình ngây người bên vườn hoa.

Y thở dài, bước qua mỉm cười: “Tiểu sư muội đúng là lớn rồi, có nhiều tâm sự quá, ngay cả sư huynh trở về cũng không vui mừng gì hết.”

Lạc Ninh vội đứng dậy: “Đại sư huynh.”

“Lần trước gặp muội, muội mới có mấy tuổi, bây giờ đã trở thành một cô nương duyên dáng rồi,” Vũ Tinh Hồ nói, “Yên tâm đi, vị Tô sư đệ kia dù bế quan cũng rất nhớ thương muội.”

Lạc Ninh đỏ mặt: “Huynh lại phải đi sao?”

“Lần này huynh trở về, tạm thời sẽ không đi nữa,” Vũ Tinh Hồ cố ý dừng lại, “Cho dù có đi, cũng phải chờ Tô sư đệ xuất quan rồi mới tính tiếp.”

Lạc Ninh bật cười: “Nhiều năm không gặp, sư huynh ngày càng thích trêu chọc nha.”

Vũ Tinh Hồ mỉm cười, dịu dàng vỗ vai nàng: “Sau này có sư huynh ở Tử Trúc phong làm bạn với muội, muội có chịu không?”

Lạc Ninh chớp mắt: “Tốt quá.”


Lúc này Vũ Tinh Hồ mới yên lòng, đang định nói tiếp, bỗng nhiên một đệ tử bước nhanh tới: “Lão tiên tôn và Chúc chưởng giáo có ở bên trong không? Vừa nhận được tin tức của ma cung, chưởng giáo lệnh cho đệ đến mời họ tới bàn chuyện.”

“Sao?” Vũ Tinh Hồ nhíu mày, không hỏi nhiều, “Hai người đều ở trong, mau vào đi.”

Đệ tử kia vội vàng vào mời người.

Vũ Tinh Hồ buột miệng dặn dò Lạc Ninh: “Bọn huynh ra ngoài trước, muội đừng đi lung tung.”

Lạc Ninh vâng lời, nhìn y đi ra ngoài.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt, đôi mắt to càng sáng trong.

Ở Tiên môn, nàng vẫn có thể tiếp tục là công chúa vui vẻ, nhưng công chúa đã tỉnh giấc không muốn tiếp tục sống trong mộng nữa.

******

Vì mệnh lệnh “Tạm ngừng tu luyện” mà những ngày gần đây trên dưới ma cung đầy oán thán. Liễu Sao cũng hiểu rõ tình huống này, đành phải thúc giục Lư Sênh mau chóng tìm tung tích thi ma Thạch Lan. Cuốn sổ tay ghi chép của tôn giả bị Thực Tâm ma lấy mất, hiện tại không cách nào biết trong đó ghi lại những gì, nhưng Thạch Lan là người của Thực Tâm ma, bắt được nàng ta cũng coi như tìm được đường đi.

Trong sương mờ, Mặc Lan điện đã trở lại như trước kia, bao gồm cả chiếc giường hoa lan ngọc đen. Trên bàn có tượng điêu khắc một con đại bàng đang khạc lửa đỏ, ánh lên khuôn mặt thiếu niên vô cùng xinh đẹp.

Nơi này không có kết giới, Liễu Sao đi thẳng vào.

Vị Húc thấy nàng không khỏi sửng sốt, lập tức lười biếng đứng dậy hành lễ: “Tham kiến thánh tôn, không biết thánh tôn giá đáo có gì sai bảo?”

Liễu Sao không so đo thái độ vô lễ của y, nhìn y một lát, muốn nói lại thôi.

Đáy mắt thoáng kinh ngạc, Vị Húc xoay người làm tư thế ‘mời ngồi’.

Vì chuyện lúc trước, Liễu Sao cũng hơi mất tự nhiên, ngồi xuống giường.

Vị Húc liền ngồi xuống bên cạnh, định đưa tay ôm nàng.

Dù vẻ ngoài y còn nhỏ tuổi, Liễu Sao vẫn cảm thấy không thích hợp, vội đẩy tay y ra: “Ngươi muốn làm gì?”

“Không phải thánh tôn muốn ta hầu hạ sao?” Vị Húc ngạc nhiên.

Nhìn ánh mắt mờ ám kia, Liễu Sao biết y cố tình: “Ngươi muốn chết à!”

Vị Húc khẽ cười: “Không dám, ta đang thổ lộ nỗi lòng với thánh tôn mà.”

Liễu Sao nói: “Ma tính của ngươi nhẹ hơn bọn họ.”

Vị Húc gối đầu nằm xuống, thích thú nhìn nàng: “Tu vi của ta vĩnh viễn không thể tiến thêm, nên ma tính không nặng như họ, đợi các ngươi bị hủy diệt hết, ta sẽ là người cuối cùng.”

Liễu Sao ngạc nhiên nhìn thiếu niên bên cạnh, nhớ lại việc tu luyện oán độc, còn có khuôn mặt dữ tợn đau đớn cùng với những tia máu khắp người.

Là nam tử, ai muốn vĩnh viễn duy trì thân thể thiếu niên.

Liễu Sao đột nhiên hỏi: “Hai người kia đâu rồi?”

Ánh mắt Vị Húc lạnh lùng: “Ta nói rồi, không thả.”

Là hận tới mức nào khiến y tra tấn bọn họ bao nhiêu năm, đến nay cũng khó xóa bỏ? Là có liên quan đến thân thể của y sao?

“Nếu bọn họ từng hại ngươi, vậy thì cũng đáng.” Liễu Sao nói, “Ta không phải muốn ngươi thả người, nếu đã làm chuyện xấu xa thì quên đi, như thế rất hời cho bọn họ, ai hại ta thì ta cũng báo thù!”

Hai chữ tha thứ rất vĩ đại, hai chữ khoan dung rất cao thượng, những người này bị giam cầm dưới gông xiềng của những lời ca ngợi đẹp đẽ, nhưng có mấy ai cảm nhận được sự đau đớn của người bị tổn thương?

Vị Húc không nói gì.

Thấy ánh mắt lạ lùng của y, Liễu Sao hỏi: “Ngươi nhìn gì vậy?”

“Ta nghĩ ngươi muốn thành tiên,” Vị Húc đưa tay xoa xoa mặt nàng, “Tỷ tỷ, thì ra ngươi không phải là tiên.”

Liễu Sao quay đầu: “Ta vốn không phải.”

Đúng vậy, nàng thích tiên, hướng đến Tiên môn, nhưng nàng vẫn luôn là Liễu Sao, một Liễu Sao cố chấp tùy hứng. Gì mà bảo vệ chúng sinh giết chết Thực Tâm ma, tất cả chỉ vì người đó xứng đáng để nàng làm.

Nhập ma, thành tiên, lý do nàng làm việc vẫn rất đơn giản.

Vị Húc nhắm mắt lại trêu chọc: “Nhưng ngươi không phải ma, ma cung không thích hợp với ngươi, hay là rời khỏi đây đến một nơi phù hợp, đừng quay về nữa.”

“Ta sẽ thay đổi ma cung.” Liễu Sao tràn đầy tin tưởng nhảy xuống giường, bước đi.

Vị Húc trợn mắt nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt phức tạp.

Liễu Sao nói chuyện phiếm một lúc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, trở lại biển mây kết giới.

Nguyệt vẫn đứng ở nơi đó như thường ngày.

Liễu Sao nhìn bóng dáng hắn: “Ta đã trở về.”

Nguyệt nghiêng mặt.

Liễu Sao cắn môi, chợt hỏi: “Ngươi không có ma tính, cũng vì bị thể chất khống chế?”

Nguyệt hỏi lại: “Coi như vậy đi. Ngươi muốn cứu ta sao?”

Liễu sao không trả lời.

“Bẩm thánh tôn, phát hiện thi ma Thạch Lan ở gần Tuyết vực,” bên ngoài kết giới truyền đến giọng của Tả sử, “Lô Hữu sử đã dẫn người đuổi theo, lệnh cho thuộc hạ đến xin chỉ thị của thánh tôn.”

Liễu Sao mừng rỡ, đi mấy bước chợt quay lại dặn dò Nguyệt: “Gác cửa!”

“Không thể thương lượng sao?”

Liễu Sao quay lưng về phía hắn: “Nếu ngươi gác cửa cho ta, sau này có thể thương lượng.” Nói xong liền bước đi.

“Sau này…” Chiếc nhẫn thủy tinh tím lóe sáng, hắn xoay người ngồi trên giường mây.

“Chủ nhân,” Lam Sất xuất hiện trên tháp, “Người không gác cửa à?”

Im lặng.

“Thân phận ta như vậy, sao có thể đi làm cái chuyện gác cửa kia chứ.” Nguyệt khẽ cười, vung tay chụp lên cái đầu cún con.

Hết chương 51


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận