Bôn Nguyệt

“Nhưng sao ta chỉ nghe nói là Nguyệt thượng Liễu Sao thôi, nhỉ?”

Nhắc lại lời đùa cợt năm ấy nhưng Liễu Sao giờ đã không còn là tiểu cô nương chẳng hiểu chuyện ngày xưa, nàng sững sờ một lúc lâu rồi nhảy bật dậy chỉ thẳng mặt hắn.

Khóe môi hắn cong cong, nhìn kiểu gì cũng rất tà ác.

Liễu Sao mấp máy môi, nàng tức đến mức hai mắt bốc lửa: “Ghê tởm! Hạ lưu!”

“Hả, có à?” Hắn tỏ vẻ rất ngạc nhiên, sau đó như chợt nghĩ tới điều gì, hắn vươn tay vỗ vỗ đầu nàng: “Xem đi, ngươi nghĩ gì vậy, hạ lưu quá.”

Liễu Sao tức điên hất bàn tay kia ra hét lên: “Ngươi là tên khốn…”

“Người trong Tiên môn đến rồi.” Hắn hất cằm ra hiệu.

“Ai sợ chứ!” Liễu Sao hoảng hốt lắp bắp, tiếng hét tức giận ngừng lại, nàng tập trung tinh thần cảm nhận sự dao động của các luồng sóng khí.

“Ồ, ta nhầm rồi.” Hắn cất tiếng lần nữa.

Liễu Sao không nhịn được nữa: “Cút, cút, cút đi, ngươi cút đi cho ta!”

“Muốn bắt được linh thảo trăm năm cũng không khó, nghe nói linh thảo trăm năm thích nhất là…” Hắn xoay người bỏ đi.

Liễu Sao giậm chân đuổi theo, giữ chặt hắn lại.

Hắn dừng chân lại theo ý nàng.

“Linh thảo thích cái gì nhất?” Liễu Sao hỏi.

Ánh sáng đom đóm lập lòe chiếu lên vạt áo choàng, người đứng đó tựa như đang đứng trên dãy ngân hà. Hắn vươn tay khẽ kéo vạt áo choàng dày rồi khom người ngồi xuống một tảng đá: “Chờ vết thương của ngươi khỏi hẳn, ta sẽ cho ngươi biết.”

“Ngươi sợ ta mà chết thì kế hoạch của ngươi sẽ tiêu tan chứ gì.” Liễu Sao vốn không phải kẻ ngoan ngoãn, nàng cười khẩy: “Ha ha, cho dù ngươi không nói thì trong Đại hoang có rất nhiều yêu ma, ta bắt đại vài tên thể nào cũng hỏi ra thôi!”

Hắn ngẫm nghĩ một lát sau đó kéo nàng đến trước mặt: “Linh thảo trăm năm thích nhất là sương đọng trên Thất thải vân nghê thảo, nhưng không dễ bắt nó đâu, chờ đến khi vết thương khỏi hẳn cũng không hại gì với ngươi cả.”

* Vân nghê thảo: cỏ mây ngũ sắc, thất thải vân nghê thảo có thể hiểu là dải cỏ mây ngũ sắc.

Ở góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trong bóng râm và sợi xích lấp lánh ánh sáng đằng sau gáy của hắn. Một người không để nàng biết rõ mặt mũi mình cứ như thế mà chiếm giữ giấc mơ tươi đẹp nhất của nàng, cũng đã hủy hoại tất cả mọi thứ của nàng.

Liễu Sao đột ngột hỏi: “Tại sao ngươi lại chọn ta?”

Hắn mỉm cười nắm lấy tay nàng: “Nếu có cơ hội chọn lại, ta quyết sẽ không tìm ngươi, thật xin lỗi Liễu Sao nhi.”

Xin lỗi? Một tiếng xin lỗi có đáng là gì? Cho dù lời an ủi của hắn xuất phát từ tấm lòng thành thì làm sao bù đắp nổi những tổn thương đã gây ra đây? Khóe mắt cay cay ẩm ướt, Liễu Sao rút tay về rồi ngồi xuống đưa lưng về phía hắn: “Ngươi muốn nói thế nào chẳng được.”

******

Một mình Tô Tín chạy đến tuyết vực tìm Lạc Ninh, Đỗ Minh Trùng và Phùng Tiểu Hạnh suýt chút nữa bị dọa vỡ mật, cũng may y bình an quay về, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau khi Tô Tín tỉnh lại thì không chịu nói câu nào, vẫn một mực muốn quay lại Tuyết vực. Cuối cùng Thương Kính ra lệnh phạt y bế môn suy ngẫm lỗi lầm hơn nửa năm, vì Tô Tín không dám cãi lời sư phụ cho nên chuyện này mới ngừng lại.

Nguyên Tây Thành thân là chưởng giáo phái Nam Hoa, sự vụ trong phái quả thật không ít, y đợi rất lâu vẫn không nhận được tin tức gì của Lạc Ninh nên đành phải mang theo mọi người về núi Nam Hoa.

Kết giới đã biến mất, trăm ngàn thân trúc xanh biêng biếc lặng lẽ chìm trong màn mưa lất phất. Trọng Hoa cung thoáng hiện vẻ quạnh quẽ tiêu điều.

Trên bậc thềm trước điện, y sam trắng đỏ ánh lên trên dòng tứ hải, Vũ Tinh Hồ đội mưa đứng đó, y cúi đầu nhìn thanh trọng kiếm trong tay.

Tạ Lệnh Tề tiến đến: “Kiếm thuật Tử Trúc phong vang danh khắp Tiên môn, lần này sư huynh quay về thu thêm vài đệ tử, đệ tin chắc không bao lâu Trọng Hoa cung sẽ là một khung cảnh khác.”

Vũ Tinh Hồ hoàn hồn gật đầu: “Ta đang định thế, nhưng mà…”

“Đệ hiểu ý của sư huynh.” Tạ Lệnh Tệ lại tiếp: “Tư chất của Lạc sư đệ tuyệt vời bậc nhất, kiếm thuật Tử Trúc phong của đệ ấy đã tự tạo thành một con đường độc lập. Đệ vẫn nghe nói những điều được ngộ ra trong kiếm thuật của các vị đệ tử trong Tử Trúc phong đều được ghi lại cẩn thận, sư huynh có thể giúp đệ ấy thu nhận đồ đệ truyền lại quyển sách ấy cho đệ tử đó, vậy xem như tâm huyết của Lạc sư đệ sẽ không thất truyền.”

Ánh mắt Vũ Tinh Hồ sáng lên, thu thanh kiếm lại rồi nghiêng người vỗ vỗ vai y: “Vẫn là sư đệ suy nghĩ chu đáo… Bên chưởng giáo có tin gì không?”

Tạ Lệnh Tề lắc đầu: “Đã tìm kiếm khắp xung quanh nhưng vẫn không có tin tức, đệ đoán ma nữ kia đã trốn đến Đại Hoang.”

“Có lý.” Vũ Tinh Hồ đáp: “Đại Hoang hiếm người dám đặt chân quả thật là nơi ẩn thân tốt, tại sao sư đệ không nói với chưởng giáo sư bá?”

“Đệ bẩm báo từ lâu, chưởng giáo đã phái vài vị sư đệ qua bên đó, Tử Tiêu cung bên kia cũng phái người trợ giúp.” Tạ Lệnh Tề dừng lại ngữ điệu buồn bã: “Nhưng mà Đại Hoang rất nguy hiểm, đệ lo… Ninh nhi không thể chịu đựng được.”

Vũ Tinh Hồ trả lời ngay: “Ta đã ở Đại Hoang nhiều năm, có lẽ quen đường hơn họ, thôi để ta dẫn đường vậy.”

Tạ Lệnh Tề thở phào nhẹ nhõm: “Đệ đến tìm sư huynh chỉ vì ý định đó, nhưng lại lo lắng người khác hiểu lầm, bây giờ sư huynh là hy vọng duy nhất của Tử Trúc phong, chỉ vì Ninh nhi mà để sư huynh mạo hiểm thì…”

“Đệ nói gì vậy!” Vũ Tinh Hồ đứng lại, tức giận bảo: “Cho dù Ninh nhi không thể tu luyện thì con bé vẫn là đệ tử Nam Hoa, là sư muội của chúng ta, ta và đệ vốn phải quan tâm con bé, ai dám đặt điều bậy bạ!”

Tạ Lệnh Tề cúi đầu: “Sư huynh dạy phải, là đệ nghĩ sai rồi.”

Hai người vừa xuống Tử Trúc phong đã gặp Nguyên Tây Thành và Vạn Vô tiên tôn đang đi đến, phía sau hai người là ba tên đệ tử, Vũ Tinh Hồ và Tạ Lệnh Tề vội vã bước lên trước hành lễ.


Vũ Tinh Hồ xin được đến Đại Hoang tìm người, Nguyên Tây Thành không tỏ thái độ gì. Đầu tiên là Vũ Thức Vi mất tích, sau đó Lạc Ca gặp chuyện bất trắc, bây giờ Lạc Ninh cũng bị bắt cóc, mạch Tử Trúc phong xưa nay ít người, y thân là chưởng giáo thì phải lo nghĩ đến việc truyền lại kiếm đạo của mạch Tử Trúc phong.

Vũ Tinh Hồ hiểu ý y vội trả lời: “Con đã ở Đại Hoang nhiều năm, rất quen thuộc địa hình nơi đó, huống hồ chuyến này không phải một mình con đi, chưởng giáo sư bá xin hãy yên tâm.”

Các vị trưởng bối xưa nay rất yêu thương Lạc Ninh, Nguyên Tây Thành cũng lo nghĩ đến an nguy của Lạc Ninh, y suy nghĩ rất lâu mới gật đầu bảo: “Con phải cẩn thận.”

Vạn Vô Tiên tôn luôn miệng dặn phải cẩn thận, Vũ Tinh Hồ vâng dạ rồi bước đi.

Vũ Tinh Hồ vừa rời khỏi, lập tức có một tên đệ tử chạy tới báo Thương Kính gửi thư đến, Nguyên Tây Thành liền dẫn theo vài tên đệ tử đến ngọn núi cao nhất.

Vạn Vô tiên tôn xoay người hỏi Tạ Lệnh Tề: “Lệnh nhi, có phải con đã dối gạt ta chuyện gì?”

Tạ Lệnh Tề giật mình, vội cúi đầu đáp: “Không dám, sư tổ xưa người nay vẫn luôn hiểu con, sao hôm nay người lại bất chợt hỏi con những lời như vậy?”

Vạn Vô tiên tôn lắc đầu bảo: “Ta thấy gần đây con hay ra ngoài mà không nói là đi đâu…”

Tạ Lệnh Tề tỉnh ngộ: “Là do chưởng giáo dặn con làm chút việc, Lạc sư đệ đã mất, con thân là thủ tọa đệ tử không thể lười nhác khiến sư tổ mất mặt được.”

Thấy y không giống đang nói dối, Vạn Vô tiên tôn không còn nghi ngờ, ông cười bảo: “Thế thì tốt, gánh vác trọng trách là chuyện phải làm, nhưng con cũng đừng trễ nãi việc tu luyện.” Ông nói tới đây rồi thở dài: “Nam Hoa chỉ còn có thể dựa vào các con thôi.”

Sợ ông đau lòng, Tạ Lệnh Tề cười bảo: “Sư tổ xin hãy yên tâm, chẳng lẽ con là người không biết chừng mực sao?”

Vạn Vô tiên tôn mỉm cười, ông đang định nói thêm gì đó thì một tên đệ tử ngự kiếm bay tới trước mặt hai người, tên đệ tử kia cúi đầu hành lễ với Vạn Vô tiên tôn sau đó mới nói với Tạ Lệnh Tề: “Chưởng giáo gọi sư huynh đến ngọn núi cao nhất.”

“Chưởng giáo đã gọi, con mau đi đi!” Vạn Vô tiên tôn không nhiều lời thêm, ông đáp mây bay về Ma Vân phong.

“Tạ sư huynh.” Bạch Phượng bước ra khỏi rừng trúc phía sau.

Không còn Lạc Ca, địa vị của Tạ Lệnh Tề quả không còn ai sánh nổi trong đám hậu bối ở Nam Hoa, vả lại y còn sắp tấn chức địa tiên nên thái độ của Võ Dương hầu với Bạch Phượng cũng hoàn toàn thay đổi, hết sức lấy lòng nàng ta. Vừa nãy, nàng đã đứng đó rất lâu, nhưng không tiện quấy rầy hai ông cháu nói chuyện nên mới cố tình tránh né.

Tạ Lệnh Tề “Ừ” một tiếng, ra lệnh cho đệ tử báo tin về trước sau đó bước lên trên cầu.

Bạch Phượng bước theo hắn vài bước rồi do dự nói: “Theo muội thấy… Liễu Sao nhi sẽ không làm hại Lạc sư muội đâu, huynh đừng lo lắng.”

Tạ Lệnh Tề xoay người nhìn nàng.

Bạch Phượng hơi chột dạ, không dám nói nhiều nữa.

May mà Tạ Lệnh Tề không hoài nghi gì chỉ mỉm cười gật đầu: “Hy vọng như thế.”

Bạch Phượng thầm thở phào nhẹ nhõm, thử thăm dò: “Rốt cuộc người đó là ai?”

Tạ Lệnh Tề khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, không trả lời câu hỏi: “Kiếp này muội đã bỏ lỡ thời cơ gia nhập tiên đạo, bây giờ Tiên môn cũng không phải nơi ổn định, sau này không biết còn xảy ra… muội ở bên ngoài sẽ tốt hơn.”

Một khi Bạch Phượng gia nhập Tiên môn sẽ bị môn quy hạn chế, hành vi cử chỉ của nàng ta sẽ khiến các đệ tử Đốc giáo chú ý, ngược lại còn khó hành động hơn.

“Vất vả cho muội rồi.” Tạ Lệnh Tề ôn hòa bảo: “Chờ thời cơ chín muồi thì muội có thể rời khỏi đây, kiếp sau ta sẽ cho người dẫn dắt muội gia nhập Tiên môn.”

Rời đi sao? Bạch Phượng giống như rất vui mừng: “Sư huynh, nếu huynh có thể dẫn dắt muội thì tuyệt nhất.”

Tạ Lệnh Tề cười cười: “Chuyện mai sau, ai dám chắc chắn chứ.”

******

Tại Minh đạo – Yêu giới, rừng phong hai bên rực rỡ tươi đẹp, cam cam đỏ đỏ vừa như lửa đỏ vừa như ráng chiều. Từng phiến lá rụng lãng đãng trôi mãi trong gió mà chưa chịu rơi xuống đất, đó là trò chơi quen thuộc của đám yêu phong.

Nửa khuôn mặt nhợt nhạt bị lá phong che khuất giống như tinh linh loài hoa yếu ớt mỏng manh khiến đám yêu phong đã thành tinh đều tụ lại vây quanh nàng, chúng rung mình rũ từng chiếc lá đỏ xuống nịnh hót nàng.

“Ái chà, nàng không phải là yêu.”

“Chắc là đến từ ngoài kia! Nàng là người ở bên ngoài.”

….

Đám yêu phong vung vẫy đám rễ cây bình phẩm đủ điều, Lạc Ninh thấy chúng rất thú vị bèn nói: “Ta đến từ bên ngoài đó.”

“Gan to nhỉ!” Chúng yêu phong rung rinh, rung rinh.

Một gốc phong hỏi: “Ngươi có thể đi lại được, chắc chắn biết rất nhiều tin tức, yêu giới lại đánh nhau nữa rồi, chủ quân của chúng ta có thắng không?”

Người nó gọi là chủ quân đương nhiên là áo trắng, y là yêu quân duy nhất tu thành Thiên yêu, các sinh linh trong yêu giới khi nhắc đến y đều tỏ vẻ kính phục không thôi. Lạc Ninh ngẫm nghĩ: “Đương nhiên Yêu quân rất phi phàm, nhưng lần này Ưng Phi triệu tập được rất nhiều thuộc hạ cũ của tiên vương đến báo thù, muốn đánh bại Ưng Phi không dễ đâu.”

Đám cây phong tỏ vẻ không vui: “Chủ quân là Thiên yêu, ngươi tuổi nhỏ thì biết gì chứ!”

Lạc Ninh đáp: “Chỉ cần lần này đánh lui được đám Ưng Phi, sớm muộn gì Yêu quân cũng thống nhất được yêu giới.”


Lúc này đám yêu phong mới vui vẻ: “Tiểu cô nương thật hiểu biết! Có muốn làm yêu hậu của chủ quân chúng ta không, trông ngươi cũng không tệ đâu, chắc chắn chủ quân sẽ vừa lòng.”

“Nàng không phải là yêu.” Một gốc phong phản đối: “Lỡ như sinh ra tiểu vương quân người không ra người yêu không ra yêu, vậy thì xong đời.”

“Ái chà, ta quên mất.”

******

Đám yêu phong mồm năm miệng mười thảo luận hăng say, Lạc Ninh nghe mà dở khóc dở cười, nàng ngồi trên đám lá phong lẳng lặng suy tư.

Bất chợt, một luồng hàn khí lạnh lẽo thấu xương đột ngột tỏa ra trên mặt đất.

Đám yêu phong như cảm ứng được điều gì đó, cả đám lập tức rung rung hàng rễ chạy về chỗ cũ, ngoan ngoãn đứng yên, vừa trông qua chúng giống hệt như những cây phong tầm thường.

Nàng biết bên dưới mặt đất có mạch nước ngầm, Lạc Ninh vội đứng dậy.

Một cái bục bằng băng chui lên khỏi mặt đất, A Phù Quân khoanh tay đứng trên bục, chiếc áo trắng tinh tựa như hòa thành một thể với mặt băng lạnh dưới chân, y giống hệt một pho tượng bằng băng.

Mấy lần Lạc Ninh đến gặp y đều bị bọn hộ vệ từ chối, có lẽ họ đã được dặn dò từ trước. Lạc Ninh cùng đường bí lối cho nên mới cố ý chạy ra khỏi Yêu Khuyết dụ y xuất hiện. Dù sao nàng cũng là khách, vì uy danh của áo trắng, A Phù Quân chắc chắn sẽ không để nàng xảy ra chuyện bất trắc.

A Phù Quân không hề hỏi một câu, “Chiến sự đang căng thẳng, chờ đến lúc mọi chuyện chấm dứt hãy nói.”

Lạc Ninh vội hỏi: “Ta rất lo cho Liễu sư tỷ, sư tỷ muốn hái thuốc thì chỉ có thể đến Đại Hoang, vùng đất đó rất nguy hiểm, chỉ e Thực Tâm ma sẽ không bỏ qua…”

A Phù Quân cắt ngang lời nàng: “Nói sau.”

Lạc Ninh hỏi lại: “Chờ đến khi chiến cuộc chấm dứt, ngươi sẽ giúp chúng ta đối phó với Thực Tâm ma?”

A Phù Quân không trả lời thẳng thắn chỉ đáp: “Bất luận lập trường của Yêu Khuyết có thế nào đi nữa, ngươi vẫn có thể tiếp tục ở lại đây.”

Cả hai đều là kẻ thông minh, Thực Tâm ma sớm muộn gì cũng làm hại lục giới, nhưng rõ ràng y muốn giao đống phiền phức này cho Liễu Sao hoặc Tiên môn mà không muốn để Vô Tích Yêu Khuyết gánh vác.

Lạc Ninh cắn cắn môi hỏi: “Ngươi thật không chịu giúp sư tỷ?”

“Tính mạng của ngươi còn đáng để ngươi quan tâm hơn, đây là câu trả lời của ta.”

“Nếu Liễu sư tỷ không thể bình an tìm thấy thuốc tu bổ hồn phách thì ta vẫn phải chết.”

“Sở trường của Bách Yêu lăng là thuật luyện đan dược, chỉ cần Yêu Khuyết thắng thì đó chính là cơ hội sống của ngươi.” Chỉ cần áo trắng thống nhất yêu giới, linh thảo thần dược của Bách Yêu lăng chắc chắn có thể giúp nàng tục mệnh.

A Phù Quân không định nói thêm nữa, y ra hiệu bảo thị vệ đưa nàng về.

Lạc Ninh cố chấp không chịu nhúc nhích.

A Phù Quân cũng không ép nàng: “Hay là ngươi muốn bị đưa về Tiên môn.”

Ở trước mặt Yêu vương có thông minh cũng vô dụng, Lạc Ninh nhìn vào mắt y rất lâu, nhưng không hề thấy y thay đổi thái độ, nàng đành ngoan ngoãn theo thị vệ quay về.

Ở đằng sau, A Phù Quân và bục băng cũng lập tức biến mất.

******

Đại Hoang là nơi núi cao gió lớn, hơi nước ngập tràn trong gió, chỉ cần đứng tại nơi khí hậu ẩm thấp này một lát thì một lớp hơi nước mỏng sẽ đọng lại trên mái tóc, những người không có tu vi thâm hậu đến đây rất dễ mắc bệnh.

Liễu Sao kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt.

Nơi đây vào ban ngày là một đồng cỏ bình thường, thế nhưng ban đêm lại biến thành một thế giới kỳ lạ, trăm ngàn cây cỏ lấp lánh ánh sáng đỏ vàng lam lục rực rỡ đa sắc màu, còn huyền ảo hơn cả cầu vồng.

“Đây là thất thải vân nghê thảo sao?” Liễu Sao không kiềm lòng được trầm trồ khen ngợi.

Nguyệt đứng sau lưng nàng: “Những thứ đẹp đẽ đều đi kèm với nguy cơ.”

Rất nguy hiểm? Liễu Sao hoàn hồn lại: “Trong đó có thứ gì?”

“Thực Tủy phong.” Nguyệt kéo tay nàng chỉ về một hướng: “Ngươi xem đi.”

* Ong hút tủy

Một con hươu sừng trắng có lẽ bị hấp dẫn bởi sắc màu rực rỡ của đồng cỏ, nó ngơ ngác bước vào, vừa bước tới gần bên mặt cỏ, bỗng nhiên trên những phiến cỏ bay lên rất nhiều đốm sáng tím, từng đốm sáng nhanh chóng ngưng tụ thành một đám mây tím bao vây con hươu kia. Con hươu nhảy lên phía trước muốn bỏ trốn, ai ngờ trong tầm bao vây đày đặc của đàn ong thì một chút sức lực chạy ra khỏi mặt cỏ cũng không còn nữa, nó nhanh chóng gục xuống.

Liễu Sao hít một hơi lạnh, thử đánh một chưởng vào đám mây tím kia, quả nhiên đàn ong không hề bị ảnh hưởng.


“Bãi cỏ này hạn chế thuật pháp.”

“Môi trường sinh trưởng của thất thải vân nghê thảo được Thực tủy phong bảo vệ, Thực tủy phong hút sạch tủy não còn phần cơ thể thừa lại sẽ trở thành phân bón cho Thất thải vân nghê thảo.”

Liễu Sao xoay mặt: “Ngươi có thể đối phó Thực Tủy phong không?”

“Dù ngươi có làm chuyện gì, ta cũng không nhúng tay vào đâu.”

Hắn sẽ không bảo vệ nàng. Đáp án này không khiến Liễu Sao thất vọng hay tức giận, nàng bước lên phía trước vài bước vừa chăm chú quan sát vừa châm chọc hắn một câu: “Ngươi có phải đàn ông không vậy!”

“Ta vốn không phải là người.”

Liễu Sao dứt khoát mặc kệ hắn, nàng bắt đầu tháo thắt lưng.

“Những chuyện này không cần phải chứng thực đâu.” Hắn khẽ ho khan, kéo mũ áo choàng xuống thật thấp: “Trẻ con không nên học thói xấu đâu.”

“Ngươi nghĩ gì vậy? Nghĩ gì đó hả!” Liễu Sao giậm chân: “Ngươi nằm mơ hả!”

“À?” Hắn lập tức vươn tay ra hiệu ‘mời’: “Vậy ngươi cứ tiếp tục đi.”

Liễu Sao cởi áo ngoài trùm đầu lại, tiếp đó nàng cột ống quần, cổ tay áo lại, bọc mình thật kỹ từ đầu đến chân rồi mới dò bước đi về phía bãi cỏ.

Nếu bãi cỏ có thể nuốt lấy pháp lực, vậy đồng nghĩa đám Thực Thủy phong đó không có pháp lực, chẳng qua là đám ong hung dữ tầm thường mà thôi. Liễu Sao sống nhiều năm ở nhân gian đã từng gặp rất nhiều người nuôi ong, cho nên nàng lập tức nghĩ tới cách này.

“Kim chích của đám Thực Tủy phong này rất dài và cực kỳ cứng, nó có thể xuyên qua đầu con mồi mà hút lấy tủy não.” Hắn đứng sau lưng nhắc nhở.

Chúng nó có thể xuyên thấu qua xương đầu thì huống chi là quần áo? Liễu Sao nhận ra vấn đề, nàng lập tức lui về, kéo áo ngoài xuống, ngồi dưới đất suy nghĩ lại một lần nữa.

“Qua đêm nay thì phải đợi thêm một tháng.”

Liễu Sao hừ lạnh.

“Muốn đối phó chúng cũng không quá khó.” Hắn có lòng tốt hỏi: “Có phải không thể tìm thấy cách hay hơn không?”

Liễu Sao đứng bật dậy: “Cho dù không còn cách khác ta cũng không thèm ngươi giúp.”

Nàng phi thân về hướng khu rừng dưới bình nguyên, không bao lâu thì ôm một đống vỏ cây quay lại. Đó là lớp da do tu xà lột ra rồi bỏ lại, lớp da đó khi chạm vào thì rất mềm mại nhưng thật ra cực kỳ cứng rắn, đao kiếm tầm thường khó mà đâm thủng. Liễu Sao quấn lớp vỏ cây lên người hết vòng này đến vòng khác cho đến khi toàn thân biến thành một đống kỳ quặc.

* Đoạn này có thể hiểu là vỏ một loại cây có rắn quấn quanh tu hành rồi lột bỏ lớp da dính trên cây.

Nguyệt bật cười: “Cuối cùng lại dùng một biện pháp ngốc nghếch.”

“Ta là kẻ ngốc thì ta dùng biện pháp ngốc đấy.” Liễu cãi lại.

Cách này dù có hơi ngốc nghếch nhưng rất hữu hiệu, Liễu Sao vừa bước vào bãi cỏ đã bị đám Thực Tủy phong bao vây, đối diện với lớp vỏ cây cứng ngắc, đám Thực Tủy phong hoàn toàn không thể tìm thấy chỗ mà đâm chích. Liễu Sao bảo vệ đôi mắt tiến về phía trước, tay nàng cầm bình sen để thu lấy những giọt sương… Bình sen là một cánh hoa có hình dạng giống cái bình, chất liệu cứng như ngọc thạch nhưng thân bình lại là chất gỗ,nó chính là cái bình đựng tiên lộ tốt nhất, trên đường đi Liễu Sao gặp một cái cây nên tiện tay hái luôn.

Thực Tủy phong liên tục kêu “vo vo”, xuyên qua lớp vỏ cây có thể thấp thoáng trông thấy những chiếc kim dài to cỡ chừng ngón tay út. Liễu sao kinh hồn bạt vía đi trong đám cỏ, sương đọng trên Vân nghê thảo đậm đặc hơn các loại sương khác và cũng cực kỳ ít ỏi, Liễu Sao dùng hơn ba canh giờ mới hứng được vài giọt bỏ vào trong bình sen.

Sắc trời dần rạng, ánh sáng trên bãi cỏ ngày càng ảm đạm, Liễu Sao kết thúc công việc, thì lúc nàng đứng dậy mới phát hiện hóa ra mình bất tri bất giác đã đi đến một bãi cỏ khác.

Địa hình phía trước khá thấp, rừng rậm mênh mông vô bờ bến.

Trong tầng sóng xanh lục trùng trùng điệp điệp lại thấp thoáng vài điểm vàng, cây cối ở chỗ đó cũng không khác gì nhiều so với nơi khác nhưng lại hiện ra hiện tượng héo rũ, tử khí lan tỏa.

Cảnh tượng này rất quen thuộc, Liễu Sao giật mình: “Quỷ thi?”

Tình cảnh đó giống hệt ở Thạch Lan thôn, địa khí tầng cạn bị hút đi thì cỏ cây là thứ đầu tiên bị ảnh hưởng, chẳng lẽ thi ma Thạch Lan đã vào Đại Hoang?

Cứu Lạc Ninh quan trọng hơn, Liễu Sao từ bỏ ý định qua đó thăm dò, nàng ôm một bụng nghi hoặc đi trên bãi cỏ.

Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng ở bên cạnh lại xuất hiện thêm một cậu bé.

Liễu Sao hơi có ấn tượng với cậu bé kia: “Là con ngươi à?”

Nguyệt nhếch mép không đáp.

“Tất nhiên không phải.” Cậu bé kéo chiếc áo choàng bé nhỏ cất giọng trầm trầm khàn khàn: “Tên của ta là Lam Sất, hân hạnh gặp lại.”

Liễu Sao đáp “Ừm”, nghiêng người trút lớp vỏ cây xuống.

Lam Sất nhìn một lúc lâu đột nhiên nói với Nguyệt: “Thật chẳng có gì đặc sắc, kém xa vợ của người.”

Liễu Sao nghe thấy mà gân xanh giật bần bật trên trán.

Nguyệt khó hiểu hỏi lại: “Vợ ta?”

“À, còn có bốn mươi hai vị ái cơ và mỹ thiếp nữa, người quên họ rồi sao?”

“Ái cơ?”

“Tuy đây đều là chuyện đã qua, nhưng chối cãi là thói quen bất lương đấy.” Lam Sất thong dong nói: “Cái này cũng là người dạy thuộc hạ.”

Nguyệt trầm mặc thật lâu rồi chợt mỉm cười: “Lá gan của ngươi hình như càng lúc càng to rồi.”

“Uy hiếp không thể nào thay đổi được sự thật, cho nên thuộc hạ lựa chọn bảo vệ chính nghĩa.” Lam Sất vừa dứt lời thì lập tức hóa thành ánh sáng xanh rồi biến mất.

Không thể nhận ra đây là loại độn pháp gì, tu vi của cậu bé này tuyệt đối không thấp hơn nàng! Liễu Sao vừa kinh ngạc vừa ngờ vực nhìn Nguyệt.

“Nhìn cái gì!” Nguyệt thở dài: “Nó nói linh tinh thôi!”


“Có nói bậy hay không cũng chả liên quan tới ta.” Liễu Sao không thèm quan tâm mà quay đầu bỏ đi.

Chờ nàng đi xa, Nguyệt mới cất tiếng gọi: “Lam Sất!”

“Đây ạ.” Giọng Lam Sất vọng đến từ giữa không trung.

“Sao ta không biết mình có vợ và có nhiều cơ thiếp như vậy nhỉ???”

“Có lẽ là tin đồn… nhảm thôi thưa chủ nhân.”

“Ngươi muốn phá hỏng kế hoạch của ta.”

“Người còn định lợi dụng tình cảm của con bé sao?”

“Đương nhiên không.”

“Vậy thì người sợ gì, giả vờ trong sạch gì chứ.” Lam Sất như đang cười trên nỗi đau kẻ khác: “Những chuyện xấu xa của người, thuộc hạ đã nghe nhiều lắm rồi, làm gì có nữ nhi, tỷ muội nhà ai mà người không dám chọc chứ, muội muội của thần hoàng cũng bị người trêu đùa, lại còn tộc thủy thần…”

“Ngươi nhiều lời quá.” Hắn cắt ngang câu chuyện: “Riêng chuyện của Thủy thần tộc quả thật không liên can tới ta, ta chỉ giúp lão tộc trưởng của họ đúng một lần, chẳng biết ai lại bịa ra cái gì mà mỹ nhân thủy thần, có oan uổng cho ta không chứ?”

“Tóm lại, lời đồn là như vậy đó.”

“Vậy đó là lý do ngươi phát biểu linh tinh?”

“Thuộc hạ có thói quen tán gẫu những chuyện phong hoa tuyết nguyệt giống người thôi ạ.”

******

Thành công lấy được sương đọng trên Thất thải vân nghê thảo, Liễu Sao theo đường đi trên bản đồ tìm đến thiên đạo, Nguyệt cũng nhanh chóng theo sau, hai người đồng hành hơn nửa tháng mà gần như không nói gì nhiều.

Giờ giấc ở Đại Hoang rất hỗn loạn khó mà phán đoán chính xác. Liễu Sao đến Thiên đạo đúng lúc mây mù giăng giăng. Những tầng mây xám trắng che kín bầu trời, một ngọn núi cao và dốc vươn thẳng lên trời cao. Trên vách núi có một cây thang bằng đá chẳng biết do ai xây bắc thẳng lên trời, cầu thang dài chừng hai thước, phía trên thang là lớp sóng khí hỗn loạn, điểm nguy hiểm của tầng sóng khí là nó cản trở những người muốn trèo lên.

Địa thế hiểm trở không phải là vấn đề, mà thứ nguy hiểm chính là dòng sóng khí với cường độ cao không rõ lai lịch này. Nếu ma lực không thể vận hành liên tục thì sẽ không thể xông qua khỏi tầng sóng khí, chỉ cần sơ sẩy một chút rơi xuống sẽ tan xương nát thịt, con đường này quả thật khó ngang như lên trời.

Liễu Sao ngẩng mặt quan sát hết nửa ngày, nàng định thử trèo lên.

“Vẫn chưa đủ đâu.” Hắn cất tiếng gọi đằng sau lưng.

Liễu Sao xoay người lại trông thấy hắn đang cầm chiếc bình sen, mỉm cười đứng cách nàng chừng một trượng. Liễu Sao sờ sờ bên hông quả nhiên không còn thấy chiếc bình sen đựng sương mai nữa, chẳng biết hắn thừa cơ lấy mất từ lúc nào.

“Đi thôi.” Hắn xoay người.

Liễu Sao vội vàng đuổi theo.

Xung quanh thiên đạo toàn là sơn cốc đồng hoang, chiếc áo choàng đen lướt trên đám cỏ dại, những hoa văn bàng bạc thoắt ẩn thoát hiện trong lớp cỏ. Hắn thong thả dạo bước trong sơn cốc, thỉnh thoảng xoay người ngắt vài đóa hoa kỳ lạ hoặc vươn tay bẻ vài loại quả mọng nước, chiếc nhẫn thủy tinh tím lấp lánh giữa những cành lá.

Liễu Sao yên lặng nhìn theo bóng dáng hắn cho đến khi hắn thả chiếc bình sen vào trong suối nước, nàng mới cuống cuồng chạy tới hét: “Sương của ta! Ta khó lắm mới lấy được đó!”

Hắn không thèm giải thích mà đưa chiếc bình sen quý đến bên mũi nàng: “Nếm thử đi, nước ngọt lắm.”

Những giọt sương hòa vào nước suối tỏa ra một thứ hương thơm say đắm lòng người, Liễu Sao hít hít mũi rồi ngoảnh mặt đi: “Ta mặc kệ, ngươi mà làm hỏng thì phải đền cho ta!”

Liễu Sao biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà làm những việc đó, nàng cố kiềm chế xúc động bước theo hắn tiến về phía trước, hai người dần dần càng đi càng xa, thậm chí không còn nhìn thấy thiên đạo nữa. Hắn soi mói các loại hoa quả càng lúc càng kỹ, qua thật lâu mới chọn được một thứ quả. Liễu Sao tò mò lấy hai thứ trái cây màu đỏ ra quan sát rồi lén cắn hai miếng, nàng thật sự không thể nhận ra chúng khác gì nhau, chẳng biết hắn chọn như thế nào nữa. Hắn hái hoa quả rồi ném hết qua cho nàng ôm, đến khi chạng vạng tối, Liễu Sao đã ôm được một đống quả trong lòng.

“Chỉ có thể gom góp được bấy nhiêu thôi.” Hắn có hơi tiếc nuối, xoay người lại gọi: “Đến đây.”

Liễu Sao không cam lòng bước đến trước mặt hắn.

Hắn kiểm kê lại những thứ hoa quả trong lòng nàng rồi chỉ vào hai quả bị cắn: “Ái chà, sao lại để thú hoang cắn mất rồi, ngươi bất cẩn quá.”

Liễu Sao không tiện nổi giận với hắn.

“Rửa hết đi.” Hắn chỉ vào dòng suối bên kia.

“Tại sao ta phải đi rửa! Ta không đi!” Liễu Sao không vui lầm bầm, sau một lúc nàng vẫn chạy đến dòng suối rửa hết đống hoa quả.

Tầng mây đên trên đỉnh đầu lặng lẽ tan đi, những ngôi sao mới mọc lấp lánh trên bầu trời.

Hắn đặt chiếc bình sen vào trong tay nàng: “Mỗi loại hoa quả chỉ bỏ một giọt nước, duy nhất một giọt.”

Liễu Sao rất tò mò, nàng nghe lời chiết lấy nước hoa quả rồi bỏ mỗi loại một giọt vào trong bình, sau đó đưa bình cho hắn.

“Làm giỏi lắm.” Hắn khen ngợi rồi đón lấy chiếc bình, bàn tay phải vươn ra khỏi chiếc áo choàng, hắn cầm một viên đá trông rất bình thường thoang thoảng hương rượu.

Hắn bỏ viên đá vào trong bình sen rồi đậy nắp lại một lần nữa.

Liễu Sao hơi hiểu ra: “Ngươi ủ rượu?”

Hắn đáp “Ừm” rồi trả chiếc bình sen lại cho nàng: “Chờ đi.”

Hắn muốn dùng hương rượu lôi kéo thảo linh trăm năm sao? Liễu Sao mơ hồ đoán ra vì thế nàng cầm chiếc bình sen đến một góc rồi ngồi xuống vận công trị thương.

Khoảng hai canh giờ sau, Liễu Sao thu hồi công lực, nàng phát hiện mình đang ngồi trong một kết giới ngăn cách với thế giới xung quanh.

Bên ngoài kết giới, dưới ánh sao lấp lánh xa vời, hắn đứng đó lặng lẽ thổi sáo giữa khung trời đầy sương gió.

Nàng không thể nhìn thấy nét mặt hắn, cũng không thể nghe được tiếng sáo du dương đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận