Bôn Nguyệt

Bóng áo đỏ ánh trên nền tuyết trắng vô cùng bắt mắt, mái tóc dài rối tung che khuất khuôn mặt, chẳng biết đôi mắt kia có còn nhòa lệ hay không.

Hồn phách khiếm khuyết đương nhiên sẽ ảnh hưởng lớn đến ý thức, nàng ta đang bị vây trong trạng thái rối loạn cho nên mới ra tay cứu Lạc Ninh, nhưng vì vẫn bị Thực Tâm ma khống chế nên mới tới cướp linh thảo.

Nếu ma lực vẫn ở thời kỳ sung túc, Liễu Sao sẽ chẳng sợ nàng ta. Nhưng bây giờ vết thương chưa khỏi hẳn, ma lực hao tổn lớn, Liễu Sao cực kỳ cảnh giác, không dám xem thường.

Thạch Lan dường như không phát hiện ra Liễu Sao, nàng ta bay về một hướng khác.

Lo lắng an nguy của tiểu linh thảo, Liễu Sao đang suy nghĩ có nên xuống tay trước hay không, nhưng khi giương mắt lên Liễu Sao đột nhiên phát hiện cảnh vật xung quanh rất quen thuộc.

Tuyết trắng bao trùm thảm cỏ xanh ngắt, thỉnh thoảng vài cọng cỏ khô vàng ngả sang màu đen lộ ra bên dưới lớp đất. Nước trong đầm kết thành băng cứng, những cành sen tàn phủ đầy tuyết trông như từng tảng đá to lớn.

Tuyết che phủ tất cả, xóa sạch tất cả dấu vết ngày xưa. Nhưng Liễu Sao chỉ liếc mắt nhìn là đã nhận ra chiếc lá sen to như cái bàn kia, trên đó không còn rượu trái cây chỉ còn một lớp tuyết đọng thật dày, bóng dáng thanh lạnh đó tựa như vẫn còn đâu đây.

Vầng trăng tròn biến mất, sắc trời hửng sáng, những bông tuyết lặng lẽ bay xuống.

Hoa tuyết rơi xuống bờ mi rồi lặng lẽ tan ra thành dòng nước ấm áp.

Liễu Sao lau khô khóe mắt, nàng trông thấy Thạch Lan đi đến giữa phiến lá sen rồi khoanh chân ngồi xuống.

Nàng ta rất quen thuộc nơi này, vậy có đồng nghĩa Thực Tâm ma cũng biết chỗ này? Thảo nào Vũ Tinh Hồ dễ dàng trúng kế, việc này càng chứng tỏ Vũ Tinh Hồ có mối quan hệ sâu xa với Thực Tâm ma. Hơn nữa, có vẻ như tiểu linh thảo không nằm trong tay nàng ta, chẳng lẽ Thực Tâm ma đang ở gần đây? Có phải nàng ta cố ý dẫn mình tới đây không?

Chuông cảnh báo réo vang trong lòng nhưng Liễu Sao lại phủ định ý nghĩ này. Thạch Lan có thể tìm tới đây mà vẫn còn ý thức của chính nàng ta, rõ ràng giờ phút này Thạch Lan không hề bị Thực Tâm ma khống chế. Nhưng mà chuyện này cũng rất nguy hiểm, chắc chắn Thực Tâm ma đã làm phép hạ chú hồn với Thạch Lan, bây giờ mà nàng đi theo Thạch Lan chắc chắn sẽ bị lộ hành tung.

Trên chiếc lá sen đọng tuyết, ma nữ áo đỏ lặng lẽ ngồi chừng một khắc, nàng ta vươn tay vuốt ve lớp tuyết đọng trên lá sen. Trọc khí không khống chế được loáng thoáng lưu chuyển xung quanh cơ thể, ảnh hồn rung chuyển lay lắt chính là ngọn nguồn khiến nàng ta thần trí mê mang, giờ phút này Thạch Lan không hề phòng bị.

Mối quan hệ của nàng ta và Lạc Ca rất kỳ diệu, khiến Liễu Sao có cảm giác rất lạ lùng. Lúc trước nếu không phải nàng ta thừa cơ đánh lén thì Lạc Ca làm sao lại gặp chuyện bất trắc chứ? Tuy biết nàng ta bị Thực Tâm ma khống chế nhưng Liễu Sao vẫn khó tiêu tan oán hận. Đến cuối cùng Lạc Ca vẫn không thể xuống tay với Thạch Lan, nên đành phải dặn nàng bắt nhốt Thạch Lan. Tuy nhiên, nàng không lại hề có quan hệ gì với Thạch Lan. Huống hồ, nàng còn không có chốn dung thân, hoàn toàn không đủ khả năng nhốt Thạch Lan, chỉ còn cách giết chết để trừ hậu hoạ mới là lựa chọn tốt nhất.

Quan trọng nhất là, giết Thạch Lan thì Thực Tâm mà sẽ mất đi một sự trợ giúp quan trọng.

Tuy nhiên, nghĩ lại Thạch Lan đã từng nhiều lần cứu nàng và Lạc Ninh, Liễu Sao không thể làm trái lương tâm mà lấy oán trả ân, nàng âm thầm vận ma lực bước đến gần: “Rốt cuộc… ngươi là ai?”

Thạch Lan không đáp.

Liễu Sao thử hỏi: “Linh thảo đâu rồi, ngươi có thể thả nó ra không?”

Thạch Lan vẫn ngồi yên, trên người đã phủ một lớp tuyết mỏng. Xuyên qua khe hở của mái tóc dài, Liễu Sao trông thấy rõ khuôn mặt nàng ta, lông mày mảnh cong cong, rèm mi cong vút, khuôn mặt này dịu dàng thân thiết hơn cả nàng tưởng tượng. Hoàn toàn trái ngược với nét phóng khoáng tươi đẹp của Trác Thu Huyền, một thứ khí chất dịu dàng chín chắn khiến người khác có thể bình tĩnh lại.

Liễu Sao trầm mặc rất lâu rồi nói: “Lạc Ca, ngươi có còn nhớ hắn không? Lạc Ca.”

“Lạc… Ca.” Nghe thấy cái tên này, Thạch Lan khẽ run lên, nàng ta cất tiếng: “Nam Hoa…”

“Là phái Nam Hoa!” Liễu Sao kiềm nén niềm vui sướng: “Tử Trúc phong, ngươi có nhớ Tử Trúc phong không? Trọng Hoa cung nữa!”

“Nam Hoa… Trọng Hoa cung… Nam Hoa… Chiếc đàn râu cá voi… hắn…” Thạch Lan thì thào mấy tiếng rồi đột ngột thét thất thanh: “Là ngươi… ngươi!”

“Ta?” Liễu Sao không hiểu gì hết.

“Là ngươi! Tại sao… lại là ngươi!” Thạch Lan đau đớn ôm đầu.

Thạch Lan đột nhiên nổi điên, Liễu Sao kinh ngạc, nàng muốn thức tỉnh nàng ta nhưng Nguyệt lại giữ Xích Huyền cầm, nàng chẳng còn cách nào hết, trông thấy Thạch Lan đứng dậy bỏ chạy, Liễu Sao vội vã đuổi theo.

******

Thạch Lan nổi điên chạy một mạch chẳng quan tâm đường xá, Liễu Sao lo ngại vết thương nên không dám dốc hết sức, đuổi được nửa đường thì bóng dáng của Thạch Lan biến mất.

Bỗng nhiên, đằng xa xa một bóng đỏ hiện lên kéo theo ma khí tràn ngập.

Bóng đỏ lập lòe, cuối cùng đi vào trong một đám sương mù. Khi Liễu Sao chạy vào trong thì mới phát hiện đó không phải là sương mà là khí nóng đậm đặc, khí hậu nơi này rất ấm áp, không hề có tuyết đọng, trong phạm vi trăm dặm đều là đất đai khô cằn không bóng cỏ. Chờ cho đến khi nhìn thấy rõ cảnh tượng phía trước, Liễu Sao càng sởn gai ốc… trong cái hồ ở đằng trước chồng chất một đống quan tài to to nhỏ nhỏ, giống như đúc cảnh tượng ở Thạch Lan thôn lúc trước.

Có khoảng hơn một ngàn cái quan tài trống không, đám quỷ thi có lẽ đã ra ngoài hút địa khí.

Hơi nước nóng hòa lẫn trong gió khiến Đại Hoang càng thêm huyền ảo mê hoặc.

Không thấy bóng dáng Thạch Lan đâu, Liễu Sao cảnh giác tiến lên vài bước, nàng ngửi thấy thứ khí tức tà ác rất quen thuộc thoang thoảng đâu đây, Liễu Sao kinh hoàng quay đầu bỏ chạy.


Vô số móng tay màu lam nhọn hoắc vươn đến từ bốn phương tám hướng, Liễu Sao gặp nguy hiểm mà không hoảng loạn, nàng vươn tay tung ra một chiêu ‘Bức tường phong nhứ’ để hóa giải.

Ảo ảnh tan biến theo đôi tay nàng.

Lòng thầm cảm thấy hơi bất ổn, Liễu Sao hoảng sợ lập tức bỏ chạy như điên.

Nhưng đáng ngạc nhiên, lần này Thực Tâm ma không đuổi theo nàng.

Sao y có thể tha cho nàng được chứ? Liễu Sao chạy một mạch đến nơi thật xa, cho đến khi nàng cảm thấy an toàn thì mới dừng lại, nhưng càng nghĩ thì càng thấy không đúng, sự ngờ vực cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

“Lư Sênh!” Nàng xoay phắt người lại.

Mấy bóng người bao vây nàng, trong đó những người nàng biết là Thiên hộ pháp Kiếp Hành, hộ pháp Vị Húc và Tả thánh sử Cấp Trung Đạo, còn lại là bốn tên ma tướng. Từ sau lưng Vị Húc, Lư Sênh bước ra, vẫn là mày mắt lạnh lẽo đó, nhưng phong thái càng thêm ung dung hơn lúc mới vừa gặp, cũng không còn sắc bén ác liệt nữa. Có lẽ y đã đoán được vết thương của Liễu Sao chưa khỏi hẳn nên không có khả năng trốn thoát.

Liễu Sao nhìn chúng ma một lúc lâu rồi đột ngột bảo: “Muốn có sức mạnh của ta, được thôi, nhưng ngươi phải tha mạng cho ta.”

“Hử?” Lư Sênh không hề ngạc nhiên hay vui mừng: “Ngươi nghĩ thông rồi à.”

Liễu Sao đáp: “Chết tử tế cũng chẳng bằng còn sống, dù sao ta cũng không chống đối được bao lâu. Chỉ cần ngươi cam đoan tha mạng cho ta và chữa khỏi cho Lạc Ninh, ta sẽ cho ngươi sức mạnh của ta.”

“Được.” Lư Sênh chấp nhận một cách quyết đoán, y thuận tay phong ấn lại ma đan và linh huyệt của nàng: “Nhanh chóng về ma cung.”

Chúng ma chưa kịp bỏ đi thì khí tức trên không trung đã đột ngột thay đổi, một luồng tiên quang sáng lên từ phía trước, có hơn mười bóng người ngự kiếm bay đến.

“Đúng như tin tức, quả nhiên đang ở đây!”

Nghe tiếng Chúc Xung cười khẩy, Liễu Sao cực kỳ an tâm.

Tại sao ma cung lại biết hành tung của nàng? Là do Thực Tâm ma. Từ chuyện của Sa Mộc Kiêu có thể nhận ra, Thực Tâm ma có cấu kết với tà tiên ở Đại Hoang và có mối liên hệ với Thạch Lan, y tìm ra tin tức của nàng cũng không lạ lùng gì. Tuy rằng nàng đã bị thương nhưng muốn chạy trốn cũng không quá khó khăn, Thạch Lan vẫn chưa bị Thực Tâm ma khống chế hoàn toàn, y rất khó bắt sống được nàng. Cho nên y mới tiết lộ hành tung của nàng, y muốn dùng kế trai cò hại nhau ngư ông đắc lợi. Nếu y đã dẫn ma cung đến thì làm sao có thể không kéo Tiên môn ra cản đường ma cung?

Những người đến đây ngoại trừ Thương Kính, Vạn Vô tiên tôn, vài vị chưởng giáo thì còn Vũ Tinh Hồ và mười mấy tên đại đệ tử nữa. Liễu Sao nhanh chóng quét mắt nhìn đám người, quả nhiên không trông thấy Tạ Lệnh Tề ở đó, ngay tức khắc nàng hiểu ra có lẽ giờ phút này y đã khôi phục lại thân phận Thực Tâm ma và đang ở một nơi bí mật gần đây quan sát hết mọi chuyện.

Biết rõ chân tướng, Liễu Sao cực kỳ hả hê khi kẻ khác gặp họa.

Tiên môn muốn tru sát nàng để trừ hại, Lư Sênh và Thực Tâm ma thì ôm một bụng xấu xa, vậy thì cứ để cho bọn họ tranh nhau đến u đầu sứt trán đi.

Một bên là thế lực hàng đầu trong Tiên môn, một bên là chủ lực của ma cung, hai bên đều không chắc thắng mười phần. Nét mặt mọi người trong Tiên môn đều lộ vẻ căng thẳng, lặng lẽ sắp xếp kiếm trận phòng thủ. Chúng tướng trong ma cung cũng không dám xem thường, Kiếp Hành bật cười dài, tiến lên phía trước, khí chất ma tôn không hề suy suyễn: “Thương cung chủ, đã lâu không gặp!”

Chúng ma thấy thế cực kỳ phấn chấn, tinh thần chiến đấu tăng vọt.

Xung đột sắp bùng nổ, Vị Húc thấp giọng: “Chi bằng để Tả sử dẫn con bé đi trước?”

Lư Sênh không đáp, y đột ngột giải trừ phong ấn cho Liễu Sao, thản nhiên nói: “Cơ hội chỉ có một!”

Tại sao Tiên môn lại kéo đến đúng lúc như vậy? Y không phải kẻ đần nên cũng nhìn ra vấn đề. Liễu Sao thầm hiểu, mình bị kẹt giữa Tiên – Ma, sự an toàn chỉ là tạm thời, lúc này mà không đi thì phải chờ đến khi nào? Nhưng chỉ e Thực Tâm ma đang chờ nàng ở bên ngoài… Liễu Sao nhanh chóng cân nhắc, cuối cùng quyết đoán lao ra khỏi vòng chiến bỏ chạy.

Tiên môn và ma cung giằng co nhiều năm, càng không thể nóng lòng phút chốc, mục tiêu của bọn họ vốn là Liễu Sao, Lư Sênh đương nhiên không muốn Thực Tâm ma đạt được mục đích. Bởi vậy cũng không dốc hết sức giữ chân Tiên môn, y cố tình chừa một lối để Chúc Xung, Vũ Tinh Hồ và Tạ Lệnh Tề đuổi theo.

Ba bên ôm mục đích khác nhau, ngược lại đã tạo nên con đường sống cho Liễu Sao. Đại Hoang rộng lớn, địa thế hiểm trợ, chướng khí độc thủy tràn ngập khắp nơi, lần đầu vào đây phải cực kỳ cẩn thận. Nhưng với Liễu Sao mà nói, điều kiện này lại rất có lợi, lúc trước nàng và Lạc Ca truy tìm tung tích Thực Tâm ma đang bị thương nên cực kỳ quen thuộc địa hình chỗ này, nàng nhanh chóng thoát khỏi sự truy đuổi của Tiên môn.

Liễu Sao không tiếp tục chạy nữa, nàng cười khẩy lạnh lùng, giảm dần tốc độ.

Không ngoài dự đoán, Lư Sênh, Vị Húc và Cấp Trung Đạo đã chờ ở phía trước. Bắt gặp bộ dạng ung dung của nàng, Vị Húc hơi híp mắt lại.

“Tốt lắm.” Lư Sênh khá bất ngờ: “Xem ra ngươi đã nghĩ thông thật rồi.”

Liễu Sao không hề ngạc nhiên, lúc giải trừ phong ấn y đã động tay động chân, chắc chắn sau khi thoát khỏi Tiên môn y sẽ lập tức đuổi theo nàng: “Chỉ cần ngươi đảm bảo giữ mạng cho ta, ta còn sợ gì chứ.”

“Không sai!” Lư Sênh lại tiếp tục phong ấn ma đan và linh mạch của nàng.

Liễu Sao đương nhiên không tin lời y, muốn có được sức mạnh của nàng chỉ có một cách duy nhất là hấp thụ nàng, y đồng ý chẳng qua là tạm thời ổn định tinh thần nàng mà thôi.

Lư Sênh xoay người bảo: “Làm theo kế hoạch.”


“Ta dẫn nó đi.” Vị Húc bước tới.

“Việc này không làm phiền Hộ pháp, để tránh mọi người lo lắng.” Kiếp Hành giương đôi mày quỷ, như cười như không đáp.

“Ý ngươi là gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Vị Húc lạnh ngắt.

Lư Sênh cản hai người tiếp tục tranh chấp rồi nói với Vị Húc: “Giao cho Tả thánh sử, ngươi chặn hậu.”

Vị Húc không nhiều lời thêm nữa mà lùi lại phía sau. Liễu Sao đã có ý định cũng không muốn liên lụy y, bèn để Cấp Trung Đạo khiêng đi. Hóa ra Lư Sênh đã chuẩn bị trước nên đã chọn lựa con đường âm u hiểm ác, rất thích hợp cho Ma tộc hành động và rất bất lợi với Tiên môn. Chúng ma dè dặt chạy mấy ngày đường quả thật không gặp phải người trong Tiên môn.

Khi đi đến dưới chân Minh Hỏa sơn, Lư Sênh đi đằng trước đột ngột dừng lại: “Tất cả cẩn thận!”

Trông thấy màn sương máu rộng lớn kia, Liễu Sao không kiềm lòng được nở nụ cười.

Rốt cuộc cũng đến rồi.

“Tả thánh sử, mang nó đi trước.” Lư Sênh không hề bối rối, Thực Tâm ma trốn ở một nơi bí mật gần đó nên khó lòng đề phòng, bây giờ y xuất hiện trái lại đây là chuyện tốt. Lư Sênh gặp nguy hiểm vẫn không hề dao động, y cất giọng dặn dò: “Ta và Địa hộ pháp chặn hậu.”

Cấp Trung Đạo cất tiếng trả lời rồi đỡ lưng Liễu Sao, dẫn nàng ngự phong chạy đi.

Cảnh vật phía trước đột nhiên biến mất, một khung cảnh xanh ngát mênh mông hiện ra.

Đầm Vụ Dã! Là nơi này! Liễu Sao thầm vận khí, nàng từng đến đây cùng Lạc Ca, đầm lầy thường tự sinh ra khí độc sương mù, quả thật là vật che chắn để chạy trốn tốt nhất.

Cấp Trung Đạo phát hiện điều khác lạ, ánh mắt sắc lẹm: “Ngươi…”

Nếu Lư Sênh biết chuyện lúc trước từng xảy ra ở yêu giới thì y tuyệt đối sẽ không chỉ phong ấn Liễu Sao rồi thôi. Lư Sênh ra lệnh bảo Cấp Trung Đạo dẫn nàng đi rất đúng ý Liễu Sao, có được sức mạnh từ dòng máu, Liễu Sao hoàn toàn có khả năng phá giải phong ấn, chỉ phải đối phó với một mình Cấp Trung Đạo thì cơ hội bỏ trốn càng chắc chắn hơn, đây cũng chính là nguyên nhân nàng nhẫn nhịn đến bây giờ.

Dù sao Cấp Trung Đạo cũng là Tả thánh sử ma cung, y phản ứng nhanh, lập tức điểm vào ba huyệt lớn của Liễu Sao, đồng thời bàn tay đặt sau lưng nàng cũng tỏa ra kình lực, y muốn phong ấn ma đan của nàng.

Liễu Sao đâu dễ khuất phục, ma ấn hộ thể bùng nổ, đồng thời nàng nhấc chân sau đá tới.

Cấp Trung Đạo từng chứng kiến năng lực của nàng nên không dám xem thường, y không tiếc trả giá đắt để khống chế nàng. Nhưng Liễu Sao đã không còn là cô gái yếu ớt lúc trước nữa, nàng dứt khoát không khuất phục trước ma cung. Đoán rằng Cấp Trung Đạo sẽ không chịu dừng tay, nàng quyết liều mạng lưỡng bại câu thương, ít nhất phải làm cho y không còn đủ sức bắt nàng nữa, nên cú đá này nàng đã dốc toàn lực.

Mỗi người ôm một tâm tư khác nhau nhưng lại chọn cùng một cách thức.

Cấp Trung Đạo bay ra xa mấy trượng hộc máu tươi.

Liễu Sao lảo đảo vài bước, nàng bất chấp vết thương đang rách toạc, nắm chắc cơ hội chạy về phía trước.

Bất chợt, một luồng gió tanh đập vào mặt!

Bắt gặp chiếc mặt nạ thanh đồng kia, Liễu Sao nhất thời hoảng loạn: “Ngươi…”

Chẳng phải Thực Tâm ma đang bị bọn Lư Sênh giữ chân sao? Hơn nữa y còn đang bị thương, cho dù có được trái tim linh thảo cũng không thể khỏi nhanh đến vậy, Lư Sênh không thể nào thua, vậy chuyện gì đã xảy ra với Thực Tâm ma?

Những suy nghĩ ào ạt lướt qua trong đầu, cơ thể Liễu Sao không kịp dừng lại mà lao thẳng vào y.

Vào thời khắc nguy cấp, đột nhiên một tiếng hát cất cao vang lên khắp bốn phía.

Hơi lạnh tăng lên đột ngột trong không khí, trên đỉnh đầu vô số linh cầm nháo nhác bay đi, yêu thú bên cạnh hốt hoảng bỏ trốn, dòng nước trong đầm ngưng kết thành băng, toàn bộ đầm Vụ Dã trong tích tắc lặng ngắt như tờ.

Gió tuyết ùa tới hòa trong đó là luồng sát khí khổng lồ, đến cả Thực Tâm ma cũng không thể không tránh né!

Trong màn tuyết tung bay, một sợi dây lưng trong vắt lặng lẽ xoắn tới kéo Liễu Sao biến mất trong đám sương mù xanh ngắt.

Thực Tâm ma hừ lạnh rồi biến mất theo.

“Đây là…” Cấp Trung Đạo đứng dậy đuổi theo được vài bước rồi bỗng nhiên biến sắc: “Thực Tâm ma đuổi theo, vậy mấy người hộ pháp…”


Vài luồng hắc khí xuyên qua không trung bay tới, hắc khí đáp xuống đất rồi biến thành hình người, đó chính là chúng tướng ma cung.

“Người đâu rồi?” Quan sát rõ cảnh tượng trước mắt, Kiếp Hành hét lớn.

Thấy bọn họ không sao, Cấp Trung Đạo thở phào nhẹ nhõm, y chần chừ đáp: “Gặp phải Thực Tâm ma, con bé đó đã được Vô Tích Yêu Khuyết cứu, người đến đây có lẽ là Ký Thủy tộc.”

“Thực Tâm ma?” Vị Húc phản ứng trước nhất: “Chẳng phải gã bị chúng ta giữ chân sao?”

Cấp Trung Đạo cũng lấy làm khó hiểu.

Cấp Trung Đạo vốn là kẻ ổn thỏa đáng tin nên mọi người không hề nghi ngờ. Kiếp Hành hỏi: “Có thể cướp được người trên tay ngươi, chẳng lẽ là A Phù Quân?”

Cấp Trung Đạo lắc đầu: “Tu vi của y vượt xa ta…”

“Là y.” Ánh mắt Lư Sênh cực kỳ nham hiểm độc ác: “Thôi, dù sao rơi vào tay y cũng không phải chuyện xấu, để y đối đầu với Thực Tâm ma trước cũng không phải không tốt.”

Vị Húc hỏi: “Vậy bây giờ tính sao?”

Lư Sênh quả quyết ra lệnh: “Hạ lệnh ma cung ra sức tìm kiếm, khi cần có thể lợi dụng cả Tiên môn.”

Các tướng lĩnh vâng lệnh rời đi.

Lư Sênh nâng mắt chẳng biết trông về nơi đâu, sau một lúc lâu mới cười lạnh: “Vào thời điểm thế này lại dám rời khỏi yêu giới, ngươi quả không tiếc bất cứ giá nào. Bất luận ngươi muốn có được thứ gì thì ma cung cũng nên đáp lễ mới phải đạo.”

******

Tại thiên điện – Yêu Khuyết, nước trong ao dâng lên tạo thành một cái bàn phẳng lì.

Trên chiếc bàn nước trong suốt bày một chiếc hộp ngọc, nắp hộp đã bị mở ra, bên trong đặt một cây trượng gỗ dài cỡ ba thước. Thân trượng vặn xoắn mang phong cách cực kỳ cổ xưa được làm từ thần mộc trong tự nhiên của yêu giới, đầu trượng hình xoắn ốc nạm ba viên đá quý sáng lấp lánh, đó chính là Yêu nguyên tam sắc của Yêu giới. Trong lục giới chiếc trượng này đã xem như một báu vật vô giá, còn với yêu giới mà nói ý nghĩa của nó cũng không hề tầm thường.

Ánh mắt A Phù Quân âm trầm lạnh lẽo, y đóng nắp hộp lại.

Gã yêu Ký Thủy cũng hoảng sợ quỳ rạp xuống đất: “Là Chủ quân sai thuộc hạ đưa đến, thuộc hạ không biết đó là…”

A Phù Quân cắt ngang lời gã: “Còn ai biết ngươi đưa vật này đến đây nữa?”

Ký Thủy yêu thấp giọng đáp: “Lúc đó… thuộc hạ còn gặp Đài lão.”

A Phù Quân dặn: “Lập tức quay về gặp Lão tộc trưởng, nói người dẫn mọi người trong tộc rời đi, phải nhanh lên.”

A Phù Quân rất có uy tín trong Ký Thủy tộc, dù Ký Thủy yêu có nghi ngờ cũng không dám nhiều lời, gã đứng dậy hỏi: “Nếu lão tộc trưởng hỏi nơi Ký Thủy tộc phải đến thì sao ạ?”

A Phù Quân trầm mặc một lúc rồi đáp: “Minh Hải.”

Gã yêu ký thủy vâng lệnh rời khỏi.

Bầu không khí trong thiên điện yên tĩnh đến đáng sợ, năm ngón tay thuôn dài bóp chặt hộp ngọc, dưới tác động của nguồn yêu lực cực mạnh hộp ngọc vang lên âm thanh răng rắc nho nhỏ khiến người ta kinh hoàng.

Sau một lúc lâu, A Phù Quân buông tay ra, giọng điệu rất bình thản: “Vào đi.”

Lạc Ninh do dự bước vào trong điện nhìn chiếc bàn nước.

Trên chiếc hộp ngọc có vết nứt rất rõ ràng, nàng biết y rất phẫn nộ.

Quyền trượng tượng trưng cho hoàng quyền tối cao trong yêu giới, có thể ra lệnh thay Yêu quân. Nhưng nếu hoàng quyền không có thì tất cả mọi thứ đều không còn tồn tại.

Áo trắng đã đi đâu? Lạc Ninh biết rõ, nàng vốn rất vui sướng, vì nếu có Yêu quân áo trắng giúp đỡ, Liễu Sao không cần phải tự mình đối mặt với Thực Tâm ma. Nhưng vào thời điểm tồn vong của Yêu Khuyết, áo trắng bỏ đi như thế sẽ gây ra hậu quả thế nào, ngay cả một kẻ kinh nghiệm non kém như nàng cũng có thể đoán ra.

“Đám Đài lão sẽ phản bội?” Lạc Ninh nhỏ giọng hỏi.

A Phù Quân không đáp: “Ta đi lấy đế thảo, ngươi không thể rời khỏi đây.”

Lạc Ninh cúi đầu: “Chúng ta… xin lỗi.”

A Phù Quân biến mất trong làn nước.

Hộp ngọc bay đến, Lạc Ninh vươn tay đón lấy.

Việc Yêu Khuyết có thể tụ tập được đông đảo con dân có liên quan chặt chẽ đến đế thảo, giá trị của đế thảo vượt xa cây quyền trượng hào nhoáng bên ngoài này, A Phù Quân chọn đế thảo là rất sáng suốt. Chỉ cần áo trắng bình yên trở lại, việc Yêu Khuyết đông sơn tái khởi sẽ không phải là vô vọng.

******

Chướng khí màu xanh dày đặc bao phủ đầm lầy, thỉnh thoảng có vài con rắn nước hoa văn kỳ lạ bơi ngang qua, hai bóng người một cao một thấp sóng vai bước đi.

Áo bào tím không vương chướng khí, đuôi trâm gấp khúc lộng lẫy, nhưng sợi tua bằng tơ tím rũ xuống khiến khuôn mặt kia trông càng dịu dàng.


Xác định được không còn ai đuổi theo, Liễu Sao mới bước chậm lại, tìm được chút thời gian trò chuyện: “Kha Na, sao huynh lại đến đây?”

“Nghe nói Tiên môn và ma cung đều đến đây, ta đoán ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Kha Na thân thiết vỗ vỗ lưng nàng: “Vết thương của ngươi không sao chứ?”

“Muội không sao, cám ơn huynh đã cứu muội thêm lần nữa.” Liễu Sao đột ngột hỏi: “Huynh rời khỏi Yêu Khuyết bao lâu rồi?”

“Chỉ mấy ngày thôi.” Kha Na nói: “Ngươi tìm chỗ trị thương trước đã.”

Liễu Sao lắc đầu: “Bách Yêu Lăng liên kết với Võ đạo tấn công Yêu Khuyết, tình hình bên áo trắng đang rất căng thẳng, chúng ta phải về nhanh thôi.”

“Ngươi lo ư?”

“Áo trắng đã từng giúp muội vài lần.” Liễu Sao hơi nghiêng mặt đi: “Hơn nữa, Lạc Ninh vẫn còn ở Yêu Khuyết.”

Kha Na chần chờ đáp: “Cũng tốt, chúng ta phải nhanh chóng quay về.”

“Muội biết đường, đi trên Tiên hải là nhanh nhất!” Liễu Sao không nói dối, Lạc Ninh đã đưa bản đồ Tiên hải mà Lạc Ca để lại cho nàng.

Tiên Hải vắt ngang qua tam giới, dựa vào ký hiệu đường đi trên bản đồ thì hai người chỉ cần năm ngày là có thể quay về yêu giới. Khí hậu Đại Hoang thay đổi khó lường, bước vào Tiên hải như bước vào ba tầng băng giá, vô số vụn băng trôi nổi trên mặt biển, không còn nghe thấy những con chim biển hót thánh thót, cũng không trông thấy những cơn sóng tung bay như tuyết, Tiên hải bây giờ là một cảnh tượng đặc sắc khác.

Quay về chốn cũ, Liễu Sao cố sức tập trung suy nghĩ, lúc quay đầu lại thì phát hiện Kha Na cũng khẽ nhíu mày.

“Huynh không thích biển sao?”

“Không phải, chúng ta đi thôi.”

Hai người cố gắng tiết kiệm thể lực, đạp trên những tảng băng bay tà tà trên mặt biển, không một ai nhiều lời. Đi được hai ngày, vết thương Liễu Sao phát tác, nàng lảo đảo nắm chặt ống tay áo Kha Na.

Kha Na dừng lại: “Ngươi…”

Liễu Sao mở miệng muốn nói, chợt nàng phun ra một ngụm máu bầm xanh đen lên quần áo Kha Na.

Kha Na hoảng hốt vội đỡ lấy nàng.

“Xin … xin lỗi… lầm bẩn rồi.” Liễu Sao vội buông tay, bịt kín miệng.

Trông thấy từng dòng máu chảy qua kẽ tay, Kha Na lập tức điểm vài đại huyệt trên người nàng, ôm nàng trầm xuống mặt sóng.

Chờ đến khi Liễu Sao tỉnh lại đã là hoàng hôn ngày hôm sau.

Kha Na vẫn ngồi trên đóa sen băng, tầm mắt xa xăm nhìn về phía ranh giới trời và biển, như đang xuất thần.

Nghĩ rằng mình hại y hao phí không ít tu vi, Liễu Sao lặng lẽ nhìn y một lát rồi ngồi dậy: “Kha Na, cảm ơn huynh đã đối xử tốt với muội đến vậy.”

Kha Na nghiêng mặt nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa lần đầu tiên hiện lên vẻ ngạc nhiên và khen ngợi: “Không thể ngờ vết thương của ngươi nghiêm trọng đến thế, khổ cho ngươi cố nhẫn nại đến bây giờ.”

Nơi hai người đang đứng chính là một hòn đảo nhỏ trong Tiên hải, phạm vi chừng trăm trượng hoàn toàn không có một nơi ẩn mình, Kha Na đã thiết lập kết giới trong vòng một trượng. Liễu Sao biết hòn đảo này cách nơi nàng ngất khoảng chừng ngàn dặm, giữa Tiên hải mênh mông, y lại không có bản đồ, Liễu Sao cũng không hỏi tại sao y lại tìm được tới chỗ này, nàng hối lỗi cất tiếng: “Xin lỗi huynh, ta làm liên lụy huynh, còn làm dơ y phục của huynh.”

Vết máu trên vạt áo đã biến mất từ lâu, Kha Na đáp: “Chỉ là chút chuyện vặt thôi.”

“Huynh không thích người khác đụng vào huynh mà, mỗi lần muội kéo tay áo huynh, huynh đều nhíu chặt mày.” Liễu Sao mất tự nhiên thú nhận: “Thật ra là muội cố ý đó.”

Kha Na bật cười: “Chà, tại sao ngươi lại trêu ta vậy?”

Liễu Sao nhìn ngó loanh quanh, cố ý bỏ qua câu hỏi của y mà hỏi ngược lại: “Trễ hành trình rồi sao?”

Kha Na đáp “Ừm”.

Liễu Sao lẩm bẩm: “Không biết Yêu Khuyết giờ ra sao, có lẽ đang rất nguy cấp.”

Kha Na không đáp.

Liễu Sao nhìn vầng trăng mới mọc trắng như tuyết ở phía chân trời, trầm mặc thật lâu Liễu Sao mới cất tiếng: “Cảm ơn huynh, Kha Na.”

Kha Na mỉm cười: “Ngươi đã cảm ơn rồi.”

“Không.” Liễu Sao lắc đầu: “Chỉ có mỗi huynh là đến cứu muội.”

Kha Na im lặng, vươn tay vỗ đầu nàng. Ma cung, Tiên môn, Thực Tâm ma đều đang lùng bắt nàng, vì Lạc Ninh mà Tô Tín lần đầu tiên cầu xin sự trợ giúp từ phụ thân Võ Dương Hầu. Bây giờ có thể nói nàng đang bị tam giới đuổi giết, mà y chịu giúp nàng, trong khi mối quan hệ cũng đâu gọi là thân thiết.

“Ta sẽ đền ơn huynh.” Liễu Sao đột ngột hứa.

Nàng nói rất chân thành, Kha Na cũng không từ chối chỉ “Ừm” rồi bảo: “Ngươi trị thương trước, hừng đông chúng ta sẽ khởi hành.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận