Bôn Nguyệt

Trước Ma cung vẫn là khung cảnh trọc khí trôi lơ lửng, sương khói mờ mịt mênh mông, vầng trăng mỏng manh lạnh lùng mờ ảo. Con đường dẫn vào cung điện không hề thay đổi nhưng Liễu Sao lại cảm thấy có phần xa lạ, có lẽ vì nàng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trang cẩn mật, việc tuần tra canh gác đâu ra đấy, các ma binh ma tướng ở đúng vị trí mà mình phải gánh vác, đây là điều trước đây Liễu Sao chưa từng chú ý tới.

Đi ngang qua Yết Thánh điện nghị sự, thấp thoáng trong tầng mây đen u tối là góc mái hiên cao cao ẩn hiện. Trước cửa là bậc thềm đá rộng rãi, hàng cột đen to lớn khiến cung điện trông hết sức trang nghiêm.

Bước vào trong điện Ma thần, một bức tường điêu khắc rất to lớn như muốn đổ xuống bất kỳ lúc nào ở ngay trước mặt, nó mang đến một thứ áp lực vô hình khiến lòng người kính sợ.

Liễu Sao dừng bước, ngẩng mặt nhìn những hoa văn mờ ảo trên vách đá.

Vị thần bảo vệ Hư thiên ma giới , vị chúa tể công bằng và cũng là thẩm phán phán định hình phạt cho những kẻ vi phạm lời thề Ma thần, người như cao cao đứng giữa bầu hư không tối tăm vô tận, người lặng lẽ quan sát con dân của người, bóng dáng đó thấp thoáng chút lạnh lùng bạc bẽo.

Vị thần đã lập lời thề tuyệt đối không hấp thu thanh khí khiến con dân điêu đứng, tại sao lại đáng được hưởng thụ sự sùng bái của con dân như thế? Vị thần đó dùng cái gì để bảo vệ Ma giới?

Liễu Sao không kính trọng vị Ma thần này cho lắm nhưng cũng không tỏ rõ sự khinh thường của mình. Liễu Sao đã không còn là thiếu nữ cố chấp yêu ghét rõ ràng kia nữa, nàng giờ là con dân của Ma tộc, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm, có lẽ nàng thật sự cần sự che chở của Ma thần?

Bài học từ thực tế khiến con người ta học được cách cúi đầu và suy xét.

Chỉ cần có thể thuận lợi diệt trừ Thực Tâm ma thôi. Liễu Sao vừa nghĩ vừa cung kính khom lưng cúi đầu khiến cho đám Lư Sênh đứng bên cạnh bất ngờ không thôi, bọn họ cũng hành lễ theo nàng.

Kha Na là quân vương của Yêu giới đương nhiên sẽ không bái lạy Ma thần, y lặng lẽ lùi sang một bên, dưới chân vẫn là một đóa băng liên nở rộ.

Liễu Sao xoay người lại, chúng tướng Ma cung đều nghĩ rằng nàng muốn ra oai phủ đầu để lập uy phong của mình, nên họ đều rũ mắt, tỏ vẻ cung kính có thật có giả, trong đám đó chỉ có Kiếp Hành lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm. Ai ngờ Liễu Sao chỉ quét mắt quan sát bọn họ một lượt, rất lâu sau vẫn chưa nói gì, dần dần chúng tướng lại thấy có gì đó khó hiểu.

Lư Sênh bước lên: “Thánh tôn.”

“Hóa ra ta vẫn còn là Thánh tôn cơ đấy.” Cuối cùng Liễu Sao cũng mở miệng: “Chẳng phải các người đều phản hết rồi sao? Chỉ vì muốn giết ta, các người khẳng khái hợp tác với Tiên môn, Tiên – Ma liên hợp thật là làm người ta mở rộng tầm mắt mà.”

Lư Sênh không thay đổi sắc mặt đáp: “Cá lớn nuốt cá bé là đạo lý sinh tồn, Thánh tôn xuất thân từ Võ đạo hẳn hiểu rất rõ điều này.”

“Ta hiểu chứ.” Liễu Sao thong dong trả lời: “Đáng tiếc, ta không chết, ngươi có từng nghe chuyện có thù tất báo là tập quán của Võ đạo?”

“Nếu ta đã chọn con đường đó thì đã chuẩn bị gánh chịu hậu quả, Thánh Tôn muốn lấy mạng ta không phải là không thể, nhưng mong người tôn trọng giao hẹn, tha cho những kẻ khác.”

Liễu Sao đang rất vui lòng nàng cười ha hả: “Bây giờ ta đã vào đây rồi, cho dù có đổi ý thì ngươi có thể làm gì được ta?”

“Thánh tôn sẽ không làm thế.” Lư Sênh không hề nôn nóng, lướt mắt nhìn Kha Na rồi vẫn trả lời bằng câu nói kia: “Người không muốn một Ma cung trống rỗng.”

Liễu Sao giơ chân đạp y.

Cái gã ‘thuộc hạ’ này đã hãm hại nàng mấy lần thì hỏi sao mà không hận cho được? Nhưng Thực Tâm ma ẩn thân trong Tiên môn và y còn có thể điều động lực lượng trong Tiên môn. Dù tu vi nàng có cao tới đâu thì cũng không thể đơn độc đối phó toàn bộ Tiên môn, lúc trước nàng bị ba bên bao vây tiêu diệt, nếu không phải mỗi bên đều có tính toán riêng khiến nàng có thể chen qua kẻ hở thì chỉ cần Thương Kính hoặc một tiên tôn, tôn giả đứng đầu nào đó ra tay thì nàng đã mất mạng từ lâu.

Kha Na nói đúng, một mình sẽ chẳng làm nên chuyện, đầu tiên phải lấy lại Ma cung.

Tuy lý thuyết là vậy nhưng rốt cuộc Liễu Sao vẫn không thể cam lòng thuyết phục bản thân đừng so đo, giọng điệu nàng không tránh khỏi có hơi oán hận: “Đây là ngươi nói nhé, những kẻ khác ra ngoài hết đi.”

Chúng tướng đồng loạt nhìn Lư Sênh.

Vị Húc thấy không khí căng thẳng, y bước lên một bước muốn mở miệng thì Kiếp Hành ở bên cạnh đã lên tiếng: “Thánh tôn đừng giận chó đánh mèo, chuyện lúc trước đều là ý của ta, không liên can tới Lư Sênh!”

Liễu Sao không cho là đúng: “Lư Sênh từng cứu mạng ngươi từ trong tay ta, bây giờ ngươi muốn báo đáp y sao?”

Kiếp Hành cười khẩy: “Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, trong mắt Kiếp Hành ta chỉ có thực lực, nhìn khắp Ma cung Trưng Nguyệt đi, ai có thể sánh bằng ta? Chỉ cần trừ khử ngươi, vị trí Ma tôn sẽ thuộc về ta. Vả lại tuy ta chưa từng khiến Ma cung trở nên hùng mạnh hơn nhưng vì ngươi muốn hủy diệt ma cung, cho nên về công hay tư thì ta đều có lý do giết ngươi!”

Y dám thẳng thừng thốt ra những lời đó đến cả Vị Húc cũng thấy sửng sốt.

Liễu Sao giận dữ vung chưởng ra, cho dù Kiếp Hành đã sớm chuẩn bị vẫn bị nàng đánh bật ra khỏi điện Ma thần, miệng hộc máu tươi ngã vật xuống đất. Nhưng y vẫn cứng cỏi, lập tức gắng gượng nhỏm dậy, nửa quỳ nửa nằm, y muốn mở miệng nhưng lại không nói nên lời, Kiếp Hành bị thương rất nghiêm trọng.

Liễu Sao nhìn Kha Na, thấy y khẽ gật đầu lúc này nàng mới lớn tiếng tuyên bố: “Từ giờ trở đi, ta sẽ là Ma tôn Trưng Nguyệt!”

Trải qua cuộc lưu vong sinh tử, nàng đã giết cả những kẻ đáng chết và không đáng chết, bây giờ thiếu nữ ngày nào đã không còn nao núng nữa.


Kiếp Hành thảm thương như vậy khiến chúng tướng hoảng sợ đồng loạt vận ma lực đề phòng.

Lư Sênh lập tức lên tiếng: “Thánh tôn đã khai ân bỏ qua chuyện lúc trước, các người còn muốn làm gì nữa!”

Vị Húc: “Ngươi…”

“Ra ngoài hết đi!” Lư Sênh ra lệnh.

Liễu Sao không thèm quan tâm phản ứng của họ, nàng nói với Kiếp Hành: “Ngươi từng đánh ta hai chưởng, lần này chỉ là trách phạt nhẹ. Ta biết ngươi không phục ta, lần này ta hứa bỏ qua thì nhất định sẽ bỏ qua. Ta cho thể diện thì cứ nhận lấy, đừng có mà được voi đòi tiên, ngươi cho là ta hiền lắm sao? Nếu ngươi còn dám giở trò sau lưng ta, ta lập tức hủy diệt Ma cung khiến tất cả các ngươi thành một đám chó nhà có tang! Các ngươi cứ thử xem!” Khi nói đôi mắt hạnh hằn học quét một lượt khắp chúng tướng.

Kiếp Hành nâng tay chỉ thẳng vào nàng, miệng dính đầy máu tươi, đôi mày quỷ vẫn dựng thẳng tắp.

“Kiếp Hành bị phạt đúng tội, thánh tôn khai ân, các người còn không dìu y xuống.” Lư Sênh lẳng lặng căn dặn chúng tướng.

Chúng tướng thấy Lư Sênh kiên quyết như thế nên đành rời khỏi điện

Liễu Sao không thèm so đo, nàng vẫy tay hai cánh cửa điện lập tức đóng sầm lại.

******

Trong Ma thần điện chỉ còn lại ba người, trong luồng ánh sáng tối mờ bầu không khí càng thần bí và lạnh lẽo.

Lư Sênh đứng giữa điện, đôi mắt sắc bén lấp lóe ánh sáng lạnh trong bóng đêm.

Y không chịu quỳ xuống thế nhưng Liễu Sao cũng không tức giận, ngọn lửa giận trong mắt dần dần dịu đi: “Ngươi…”

Nàng còn chưa kịp nói gì thì Lư Sênh đã cắt ngang lời nàng: “Ngươi muốn mượn sức Ma cung đối phó Thực Tâm ma.”

Liễu Sao sửng sốt đáp: “Đúng.”

“Có thể.” Rõ ràng Lư Sênh không hề bất ngờ: “Mặc dù Thực Tâm ma tu ma đạo nhưng lại không thuộc về Ma tộc, giữ y lại cũng chỉ là một thứ uy hiếp với Ma cung.”

Đương nhiên đó là uy hiếp, Thực Tâm ma chỉ một lòng tiêu diệt ma đạo để cứu vớt thiên hạ cơ mà. Liễu Sao thấy chuyện này cũng thật lạ lùng, nàng thầm oán giận nhưng cũng không nói gì thêm.

Lư Sênh chuyển hướng câu chuyện: “Nhưng mà, Ma cung giúp ngươi đối phó Thực Tâm ma thì ngươi sẽ làm gì cho Ma cung?”

“Ngươi dám bàn điều kiện với ta?” Liễu Sao kinh ngạc.

“Lệnh cấm Ma tộc làm hại con người không thể thực hiện.”

“Hừ, ngươi không sợ ta giết ngươi?”

“Đừng có quên thân phận Ma tộc của ngươi, cho dù năng lực của ngươi cao có đến đâu đi nữa thì cũng phải nỗ lực phá hủy cột mốc lục giới.”

“Ngươi!”

Đón cơn giận của nàng, Lư Sênh chỉ khẽ khom người: “Bây giờ, xin thánh tôn giáng tội.”

Liễu Sao cười khẩy: “Ma cung có hình phạt gì?

“Không ít đâu.” Lư Sênh đáp: “Trong đó có mấy cái là do thuộc hạ đưa ra, thánh tôn muốn thuộc hạ chịu hình phạt nào?”

Liễu Sao không trả lời, sau một lúc lâu mới cất tiếng: “Ta sẽ không giết ngươi.”

Lư Sênh hơi bất ngờ nhưng cũng không hề cảm kích: “Đa tạ thánh tôn.”

Liễu Sao nhìn y một lúc thật lâu rồi bỗng nhiên nói: “Ngươi mới là Ma tôn Trưng Nguyệt thật.”


“Hửm?”

“Ngươi chưa tấn chức Thiên Ma lại cố gắng mở ra Hư Thiên ma cung tạo chốn dung thân cho Ma tộc. Vì để duy trì kết giới của Ma cung ngươi phải hao phí hơn nửa tu vi, vì vậy sau đó mới thất bại tấn chức. Vì bị thương nặng nên ngươi phải nhường lại vị trí Ma tôn, sau đó ngươi hóa thân thành Lư Sênh tiếp tục ở lại Ma cung, do đó Vị Húc mới chịu nghe lời ngươi, chỉ vì có mình y biết được thân phận thật của ngươi.” Nói tới đây, nét mặt của Liễu Sao rất phức tạp: “Ngươi phải trả giá rất đắt để mở ra Ma cung Trưng Nguyệt, giúp Ma tộc tránh thoát sự đuổi giết của Tiên môn. Họ trung thành với ngươi, giúp ngươi đối phó ta cũng không hề sai, cho nên ta không thể giết ngươi.”

Trả giá đắt như thế, Liễu Sao từng chứng kiến rất nhiều lần, Tiên và Ma, tại sao lại có cùng một hành động như thế?

Ánh sáng sắc bén lạnh lẽo ngập tràn đáy mắt, Lư Sênh nhìn về hướng Kha Na.

“Chuyện này, không phải ta nói với muội ấy.” Kha Na lắc đầu, có hơi kinh ngạc: “A Phù Quân đoán không sai, Ma Tôn Trưng Nguyệt còn có một thân phận khác, thật không thể ngờ lại là các hạ.”

Đôi mắt đẹp xanh lam tỏa ra hơi lạnh.

Yêu quân áo trắng gặp Ma tôn Trưng Nguyệt, kẻ mạnh đứng đầu hai giới đối diện nhau đương nhiên sẽ tự sinh ra cuộc đọ sức lặng thầm không ai biết đến.

Liễu Sao cười có hơi gian xảo: “Thật không phải Kha Na, là Lạc sư huynh nói, huynh ấy từng nghi ngờ Lục Ly không phải là Trưng Nguyệt, về phần người đó có phải ngươi hay không thì là do ta đoán.”

Lúc này Lư Sênh mới thu hồi tầm mắt lại.

Trong nháy mắt, hộ pháp Ma cung như đổi thành một người khác, vẫn là kẻ mặc chiếc áo vàng cũ kỹ gầy trơ xương, khuôn mặt vẫn nhòn nhọn quắt queo như thế. Tuy nhiên sự sắc bén cố ý tỏa ra toàn thân bị thu hết lại mà thay thế vào đó là một sự thong dong hiếm có, khí thế bùng lên khiến không khí trong điện dao động dữ dội. Nếu không phải tu vi của Liễu Sao bây giờ không thấp hơn y thì có lẽ nàng đã bị đẩy lùi lại.

“Ngươi biết thân phận của ta thì cũng nên biết rõ hậu quả lừa gạt ta.”

“Lừa gạt ngươi, ta cũng đã phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định.” Liễu Sao nắm tay ngạo nghễ nói: “Ngươi không sợ ta nuốt lời giết họ, ta cũng không sợ ngươi làm cái việc giống như thế. Bởi vì, ngươi là người sáng lập ra Ma cung nên ngươi càng không mong nó bị ta hủy hoại.”

Lư Sênh chăm chăm nhìn nàng, chẳng biết là đang khen ngợi hay là khinh thường.

Liễu Sao đi đến trước tượng của Ma thần rồi xoay người lại, nhấn mạnh từng chữ: “Từ giờ trở đi, Ma tôn Trưng Nguyệt chính là ta.”

Cơn chấn động dữ dội qua đi, phong ấn bên ngoài kết nối với nhau, không gian lặng lẽ mở rộng ra ngoài trăm dặm, sau khi được gia cố kết giới tỏa ra màu xanh lam nhàn nhạt.

Sức mạnh duy trì kết giới quay trở về, khí thế xung quanh Lư Sênh càng mạnh thêm, y cũng không hề nói lời cảm ơn: “Mệnh lệnh cấm tu luyện, thánh tôn cũng nên cân nhắc đi.”

Dứt lời, y xoay người bước ra khỏi điện.

******

Không gian trong điện rất tĩnh lặng.

“Kha Na.”

“Ừm.”

“Có phải muội không nên làm thế không?”

“Để y lấy lại sức mạnh có phần nguy hiểm nhưng không quá nghiêm trọng.” Kha Na mỉm cười: “Có được một Ma tôn hùng mạnh cũng không phải là chuyện xấu, Lư Sênh sẽ tự cân nhắc.”

“Muội lỡ lời rồi phải không?” Liễu Sao ủ rũ: “Những điều huynh dạy, muội vốn nhớ rất rõ nhưng đối mặt với đám khốn kiếp đó, muội… tức quá nên suốt ruột, muội lỡ quên hết rồi…”

Khóe miệng Kha Na giần giật.

Liễu Sao liếc nhìn nét mặt y, nàng có hơi lo lắng lẩm bẩm: “Muội không thông minh như Lạc Ninh, không làm được cái kiểu Ma tôn như huynh nói đâu.”

Kha Na thở dài: “Được rồi, vậy muội cứ làm Liễu Sao nhi đi.”

Liễu Sao nghe thế lập tức nhẹ nhõm, nàng vỗ tay: “Đúng rồi! Dù sao lần này muội về đây là để làm việc chứ không phải làm Ma tôn.”


Đây gọi là cái nết đánh chết không chừa, dù có cố giả vờ thế nào cũng không giống nổi. Khóe môi Kha Na co rúm rồi cuối cùng nhẫn nhịn: “Không thể ngờ Lư Sênh lại là Trưng Nguyệt, bây giờ sự việc còn khó giải quyết hơn ta tưởng. Chúng ta tìm nơi ở tạm trước đã sau đó mới bàn tiếp phải làm sao.”

“Cái này muội đã nghĩ xong rồi.” Liễu Sao kéo y ra ngoài: “Đi thôi, muội dẫn huynh đến chỗ của muội.”

******

Trong tầng mây ô trọc, vô số ma binh tuần tra qua lại, khi trông thấy hai người bọn họ đều cung kính cúi đầu thi lễ. Liễu Sao dẫn Kha Na vội vã đi đến ảo cảnh biển mây, bỏ đi quá lâu mà nàng còn từng bị thương nặng, ảo cảnh kia đã tan biến từ lâu mà thay vào đó là một vùng biển màu xanh lam sẫm.

Liễu Sao dừng chân.

Vầng trăng bạc treo tít trên cao, từng cơn sóng nhỏ cuồn cuộn vỗ về, có người đang ngồi nơi đó cúi đầu loay hoay sửa một cây đàn.

Trên bao cổ tay là hoa văn vầng trăng lấp lánh ánh bạc, ngón tay thuôn dài khẽ kéo dây đàn vòng qua đế đàn một cách khéo léo, động tác vừa thuần thục vừa hoàn mỹ.

“Là ngươi.” Kha Na kinh ngạc.

“Hoan nghênh ngươi đến đây.” Hắn hơi nghiêng mặt, giọng cười vẫn trầm thấp: “Vị Yêu quân duy nhất tiến vào Ma giới.”

Kha Na nhìn Liễu Sao, sau một lúc lâu y nhăn đôi mày thanh tú lại.

Đoạn đối thoại của hai người không khiến Liễu Sao bất ngờ, nàng lớn tiếng nói: “Kha Na, muội ghét biển nhất!”

Kha Na “Ừ” rồi mỉm cười: “Ta cũng không thích nước.”

“Chúng ta đi thôi.” Liễu Sao kéo y bỏ đi.

Hai người đi khắp Ma cung vài lượt, cuối cùng Liễu Sao cũng tìm thấy một nơi vừa ý, nàng sử dụng pháp lực tái hiện ảo cảnh. Lần này ảo cảnh không có biển cũng không có mây trắng, đó là một rừng cây lạ lùng, trên cây không có một chiếc lá, những đóa hoa trắng bé nhỏ nở đầy cành, cánh hoa như tuyết, nhụy hoa như vàng, hương thơm ngạt ngào tỏa ra khắp không gian. Giữa cánh rừng, những chạc cây của mấy gốc cổ thụ quấn quanh rất lạ kỳ, chúng tạo thành một cái giường lớn phủ đầy hoa tươi giữa không trung.

Sau khi thiết lập kết giới xong, Liễu Sao ngồi ở giữa cái giường hoa lớn, quay về hướng ngoài rừng gọi: “Kha Na! Kha Na huynh mau vào đây!”

Bóng áo trắng lướt qua không trung rừng cây, nhẹ nhàng dừng lại trên giường, hiển nhiên y rất quen thuộc nơi này.

“Ở Ma giới có thể dùng ý niệm để đi chuyển đó! Ngốc quá!” Liễu Sao gom một mớ cánh hoa rắc đầy lên người y: “Sao nào! Sao nào! Không khác rừng Bất Niệm lắm đúng không!”

“Được rồi.” Kha Na nhẹ phất áo bào rồi ngồi xuống, áo trắng như tuyết hòa vào màu hoa như hòa thành một thể.

Liễu Sao quan sát nét mặt y, nàng chủ động giải thích: “Cái người vừa nãy, là hắn lợi dụng huynh cứu muội.”

“Ừ, ta biết.”

“Không phải hắn có lòng tốt đâu, hắn cứu muội là vì không thể để muội chết thôi.”

“Ta biết rồi.” Kha Na mỉm cười: “Nếu hắn muốn lợi dụng muội thì muội cũng phải cẩn thận với hắn.”

Thấy y không nghi ngờ mình, Liễu Sao mới yên tâm, nàng ngơ ngẩn nhìn Kha Na.

“Muội nhìn gì vậy?” Kha Na khó hiểu.

Liễu Sao tò mò níu y phục y: “Sao huynh không mặc áo tím nữa?”

Kha Na cúi đầu nhìn ống tay áo trắng như tuyết rồi lắc đầu mỉm cười: “Kha Na áo tím là hóa thân dùng để gạt muội, yêu quân áo trắng mới thật sự là nguyên hình của ta.”

Liễu Sao nhìn y rất lâu rồi nàng rụt tay về, không nói thêm lời nào.

Kha Na dùng một cành hoa khẽ vỗ khuôn mặt nàng: “Sao thế?”

Liễu Sao đáp: “Không, muội đang nghĩ, đã qua một thời gian vết thương của Thực Tâm ma chắc khỏi rồi, y có thể hấp thụ toàn bộ sức mạnh của Ma anh, tu vi của y chắc chắn đã rất cao.”

Kha Na trấn an: “Yên tâm, bây giờ muội không còn một mình nữa, sau lưng muội là cả Ma cung mà.”

Nhắc tới chuyện này, Liễu Sao lại thấy tức nàng ngoảnh mặt đi khẽ hừ: “Huynh thấy rồi đó, họ vốn chẳng xem muội là Ma tôn, chưa biết chừng một lúc nào đó bọn họ sẽ đâm sau lưng muội một nhát.”

Kha Na vỗ vỗ vai nàng: “Bọn họ không thật lòng xem muội là Ma tôn thì muội có thể thật lòng xem họ là thuộc hạ của muội.”

Liễu Sao ngẫm nghĩ: “Ý của huynh là có lẽ muội nên giúp họ làm thứ gì đó?”

“Ít nhất, muội nên nghĩ cho họ nhiều hơn một chút, đừng tùy tiện lấy lực lượng Ma cung ra mạo hiểm. Đây là giới hạn của Lư Sênh, muội không chạm vào đó thì y tạm thời sẽ không chống đối muội.”


“Muội hiểu rồi.” Liễu Sao như đã ngộ ra, nhưng nàng bực bội lắc đầu: “Tuy nhiên mệnh lệnh cấm tu luyện không thể thu hồi, bọn họ ra ngoài hại người muội không thể không lo. Hơn nữa, chuyện này cũng vì muốn tốt cho họ, nếu họ tiếp tục tu luyện thì ma tính càng ngày càng nặng sớm muộn gì cũng tự hủy diệt mình.”

Kha Na nghe thế chỉ cười mà không phản đối thẳng thừng: “Ma tộc hại người là chuyện xưa nay, còn Thực Tâm ma lại là mối họa lớn trước mắt, vấn đề này còn chưa giải quyết xong mà đã đi lo chuyện khác thì có đúng không?

Liễu Sao ngơ ngẩn: “Ý của huynh là để mặc họ hại người?”

Kha Na đáp: “Đương nhiên không phải, nhưng mà chuyện có nặng có nhẹ có trước có sau, chúng ta phải giải quyết chuyện Thực Tâm ma trước. Còn nếu muốn vẹn cả đôi đường thì kết quả sẽ chẳng làm nên chuyện gì cả.”

Liễu Sao như tỉnh ngộ: “Huynh nói đúng! Đối phó Thực Tâm ma mới là chuyện quan trọng nhất.”

“Cho nên muội có thể tạm thời thu lại mệnh lệnh kia.”

“Muội đi tìm Lư Sênh đây!”

Liễu Sao là người nóng tính, nàng đứng dậy rồi biến mất.

Kha Na lắc đầu cười cười, sau một lúc lâu, y đứng dậy đi về một hướng khác.

******

Ảo cảnh biển khơi không có kết giới, tiếng đàn vang lên đứt quãng hòa với từng đợt sóng chập chờn dao động. Nguyệt vẫn ngồi yên ở đó, cây đàn đã hoàn thiện, hắn đang cúi đầu điều chỉnh dây âm thanh.

Kha Na phi thân dừng trên cảnh biển, y chậm rãi bước về phía hắn, áo bào trắng rộng thùng thình phơ phất theo từng bước chân, hạt châu màu lam nhạt tô điểm trên mái tóc khẽ khàng lay động phản xạ ra nhiều ánh trăng nhàn nhạt.

Hai bóng người một đen một trắng càng ngày càng gần.

“Chủng tộc bị Thủy thần nguyền rủa.” Nguyệt thở dài: “Chỉ vì lợi ích của bản thân mà giết thần thì ắt phải gánh chịu hậu quả tương đồng.”

Kha Na dừng chân lại sau một lúc lâu mới đáp: “Đúng vậy, vì lợi riêng mà nhẫn tâm ra tay với người bảo vệ mình. Diệu Âm tộc tuy cuối cùng có được thể chất thủy nguyên, nhưng lại phải gánh chịu lời nguyền ‘Ký sinh trong nước, vĩnh viễn không tấn chức’. Mấy vạn năm qua, biết bao nhiêu kẻ cũng giống chúng ta, vì muốn lấy sức mạnh của thủy nguyên mà truy giết Diệu Âm tộc, đó là cái giá đắt chúng ta phải trả.”

“Ngươi có thể nghĩ được như vậy, hay lắm.” Nguyệt thu đàn lại, đứng dậy đối diện với y.

“Nhưng đã qua cả trăm ngàn năm, sự trừng phạt mà Diệu Âm tộc gánh chịu đã đủ để đền tội của chúng ta.” Kha Na ổn định lại cảm xúc, chăm chú nhìn vào chiếc mũ áo choàng rũ thấp xuống: “Có thể biết được bí mật của tộc ta, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Là kẻ lừa gạt ngươi.” Nguyệt thẳng thắn thừa nhận chuyện mình gạt người, hắn không nhanh không chậm nói: “Lúc ấy, con bé rơi vào bẫy không còn đường sống, ta lập tức nghĩ tới ngươi, chỉ có ngươi mới có thể cứu con bé.”

Kha Na không hề tức giận: “Các hạ thừa nhận thật phóng khoáng.”

“Bởi vì ngươi không đủ năng lực để giết ta, nếu không ta cũng không hào phóng thế đâu.” Viên thủy tinh tím lấp lóe trên chiếc nhẫn, Nguyệt kéo vạt áo choàng: “Ngươi ngây thơ quá, rất dễ tin lời dụ dỗ của ta.”

Kha Na bình tĩnh đáp: “Muội ấy đã hứa với ta.”

“Xem ra ngươi không hiểu con bé rồi.” Nguyệt nhếch khóe môi: “Con bé là một đứa trẻ ưa nói dối.”

Kha Na nhíu mày: “Dù gì cũng đã tin một lần, tin thêm một lần nữa thì đã sao?”

Ánh sáng trên viên đá tím tắt lịm, Nguyệt nâng tay: “Có một vị Yêu quân như thế quả là bi ai cho Vô Tích Yêu Khuyết, đáng thương cho Diệu Âm tộc. Người trong tộc của ngươi hy sinh nhiều như thế, những kỳ vọng họ gửi gắm đã bị một Yêu quân ngây thơ như ngươi hủy diệt cả rồi.”

“Là ta ngây thơ hay là ngươi có ý đồ khác?” Kha Na lắc đầu đáp: “Người đừng mong dao động được tâm ý của ta.”

Nguyệt bật cười: “Vậy bây giờ, kẻ có ý đồ là ta đây cho ngươi một lời khuyên giản đơn nhất là đừng có tin lời con bé, ngươi nên quay về tìm người trong Diệu Âm tộc đi, ta sẽ để con bé dùng một cách thức khác đền đáp ngươi.”

Kha Na chỉ mỉm cười: “Đây là lời khuyên hay là mê hoặc dẫn dụ?”

“Yêu quân cố chấp, ngươi đừng nên phụ lòng tốt của ta.”

“Ngươi vội vã khuyên ta bỏ đi như thế là do ngươi lo lắng sức ảnh hưởng của ta với muội ấy phải không?” Kha Na chậm rãi bước hai bước rồi bảo: “Ta không biết ngươi đang có âm mưu gì, nhưng có ta ở đây ngươi đừng hòng lợi dụng được muội ấy.”

“Ngươi muốn chọc giận ta, ừm…” Nguyệt sờ sờ viên thủy tinh tím: “Ta thừa nhận ngươi đủ sức ảnh hưởng đến con bé, con bé càng ngày càng tin tưởng ngươi. Nhưng có một số chuyện ngươi không hề biết, đó là vận mệnh của con bé đã sớm không thuộc về con bé nữa.”

Kha Na sửng sốt.

“Ngươi tin con bé vì lời thề với Ma thần, chỉ đáng tiếc vạn mệnh của con bé đã được định trước từ lâu, vốn chẳng cần quan tâm đến lời thề với Ma thần. Cho nên, con bé vĩnh viễn không thể giúp được ngươi, nếu ngươi có thể quay đầu đúng lúc, tiếp tục làm Yêu quân áo trắng của ngươi thì vẫn có thể cứu vãn được lỗi lầm đã phạm. Nếu không thì tương lai của Diệu Âm tộc sẽ càng gian nan hơn, bọn họ sẽ bị toàn bộ Yêu giới đuổi giết cho đến khi hoàn toàn diệt tộc.”

Kha Na không đáp.

“Do dự à?” Nguyệt phong độ nâng tay: “Ta nghĩ, có lẽ ngươi đã nhớ rõ lời khuyên của ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận