~ Ta đi qua núi~ Ta vượt đèo~ Vượt sông , vượt biển~ Cứ rừng rậm ta điÁnh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp sinh linh , trên đỉnh núi có một bóng lưng bạch y phục đang nhìn về phía xa xăm.
Giọng hát lại vang lên trên đỉnh núi, vang vọng khắp rừng hoang.
~ Ta đi qua núi~ Ta vượt !.
~ !.
Qua rừng rậm bao la , nhìn về hướng mặt trời lặn, một cuộc chiến đang nổ ra vô cùng khốc liệt.
Binh tướng thi thể chất đống , một cuộc chiến quy mô siêu rộng.
Tàn cuộc thấy rõ, binh lính phe thắng rút quân để lại toàn bộ thi thể không có sự sống của binh lính phe còn lại.
Một cây thương máu còn chảy rong rỏng kế bên là cái xác thân mang giáp bị treo cổ lơ lửng trên cột gỗ.
~ Ta đi qua núi~Ta vượt đèo~! ! Bóng lưng bạch y phục đến gần cây thương , bước đi chậm rãi mà thư thái.
- Chúng ta đi cùng nhau chứ!Thân mặc giáp chậm rãi mở mắt luồn cổ qua dây thừng nhẩy cái bịch xuống mặt đất.
Thanh âm huýt sáo vang lên trong chiến trường im ắng chết chóc.
Một con ngựa chạy đến.
Con ngựa này dài một trượng, cao tám thước, màu đỏ rực như lửa, tuyệt không có một sợi lông tạp chạy đến gần người mặc giáp.
- Xích ThốNgười mặc giáp vuốt ve cái bờm ngựa rồi nhảy lên yên phóng về phía thân ảnh bạch y phục đang chậm rãi đi xa xa đó.
Hai thân ảnh một mặc giáp một bạch y một ngựa tiến về một hướng xa , có lẽ nơi đó chứa đầy nỗi tủi nhục mà thân ảnh bạch y phải chịu đựng.
Có lẽ nơi đó chứa đầy nỗi tủi nhục mà chiến tướng cưỡi Xích Thố chịu nỗi oan khuất.
Có lẽ một thân ảnh đâu đó trên thế giới này cũng chịu nỗi buồn ở đó.
Một tòa thành hùng vĩ , quy mô tráng lệ.
Tường thành vừa dày vừa cao , quân lính canh phòng nghiêm ngặt , người ra vào thành tấp nập.
Buôn bán , trao đổi , ca hát , xiếc ,! Hai hình bóng trắng đen cùng tiến vài thành , một cưỡi ngựa uy dũng , một bạch y với khuôn mặt vuông vắn tuấn tú ,thân hình mảnh khảnh, thư thái, trầm ổn cùng tiến vào thành.
Hai thân ảnh nhạt nhòa hòa trong dòng người, không ai bảo ai cùng hướng Trường gia - một trong tứ đại gia tộc của Việt Quốc ! ! ! ! Còn Tiếp !.